Kiều Thư đứng yên tại nơi đó, không biết thời gian trôi qua bao lâu cô
vẫn chưa hiểu nổi ý tứ thâm sâu của Minh Hải. Chiều hôm ấy, Kiều Thư
không thể tập trung vào công việc của mình được, tan làm cô chạy xe đến
nơi bà Thu Nga yên nghỉ. Mặt trời lúc hoàng hôn đỏ hồng khuất sau núi,
ráng chiều trầm lắng khiến tâm hồn con người ta cảm thấy cô liêu. Kiều
Thư bỗng thấy mình giống như một cánh buồm nhỏ bé duy nhất, đang lênh
đênh giữa đại dương bao la, cứ long dong như vậy, cũng chẳng biết đến
khi nào mới cập tới bờ. Cô nhoẻn miệng cười mà nói:
- Mẹ…mẹ có cô
đơn không vậy? Con mang hoa hồng trắng tới cho mẹ ngắm này…mẹ, có phải
con đã bỏ qua điều gì hay không? Con đã không suy xét kĩ lưỡng điều gì
phải hay không? Vì sao trong lòng con lại trống rỗng đến mức này? Tất cả như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn rõ ràng như cũ, lúc mẹ ôm con, lúc mẹ âu yếm con, lúc con lạnh lùng với mẹ…lúc mẹ ra đi…mẹ, tại sao tất cả cứ rối tung lên như vậy? Con thật mệt mỏi, nhưng con không thể không
quay về, vì có mẹ ở đây đợi con. Con không về mẹ rất cô đơn, rất buồn
phải không mẹ? Con vừa nói muốn thử nắm tay Trần Tú, thì lại xuất hiện
một vài điều khiến con băn khoăn, con nên tìm hiểu, hay nhắm mắt cho
qua, cứ yên vị bên cạnh Trần Tú thôi??? Mẹ nếu có mẹ lúc này mẹ sẽ nói
sao? Sẽ khuyên con như thế nào?
Cô xoa xoa vào mặt cỏ như nhẹ nhàng
động vào thân hình mảnh khảnh của bà Thu Nga trước đây, khuôn mặt luôn
cố gắng bảo trì, chỉ xuất hiện đau khổ khi đứng trước mẹ mình, Kiều Thư
ngồi tâm sự với bà Thu Nga thêm một lúc mới ra về. Trên đường, cô mua
chút hoa quả, rồi tạt qua chỗ Thái Khang và ông Thái Hòa. Từ hôm về tới
giờ, đây là lần thứ hai cô đến nơi này. Lần trước không gặp ông Thái Hòa vì ông đi công tác. Lần này đến thấy ông đang uống trà ngoài khuôn
viên. Nhìn bóng lưng cô độc của ông không còn phong độ như xưa, sườn mặt cương quyết ngày nào đã nhuốm màu thời gian, ông có vẻ trầm tư điều gì
đó, dựa lưng vào chiếc ghế tựa bập bênh, đôi mắt mệt mỏi đã nhắm nghiền, nhưng đôi lông mày hơi nhíu. Kiều Thư lên tiếng khẽ gọi:
- Bố…
Ông Thái Hòa nghe tiếng Kiều Thư, đột ngột mở mắt, nhưng không nhìn cô
ngay, ánh mắt xúc động của ông phút chốc được bình ổn lại. Kiều Thư bước chầm chậm đến, ngồi xuống ghế bên cạnh, rót thêm trà cho ông, cũng rót
cho mình một ly. Cô dựa lưng vào ghế, cùng ông Thái Hòa nhìn ra khoảng
trời trước mặt, một mầu đen tuyền thâm trầm đi sâu vào đáy mắt. Ông Thái Hòa lên tiếng:
- Muộn rồi, sao lại tới giờ này?
- Con đi thăm mẹ, tiện thể ghé vào đây. Từ hôm về, cũng chưa gặp bố.
- Còn nhớ tới ông già này sao?
Kiều Thư thở dài hỏi lại:
- Dạo này sức khỏe bố thế nào? Con nhìn bố hơi gầy, có phải hay không làm việc quá sức?
Ông Thái Hòa cười cười nói:
- Thái Khang cũng về bên này rồi, nên không đáng lo. Công ty dạo này thế nào?
- Con đang cố gắng, hi vọng sẽ không thất bại.
- Có gì cần cứ nói, bố và Thái Khang sẽ ủng hộ.
Kiều Thư hơi giật mình khi nghe ông Thái Hòa nói, cô nhìn sang sườn mặt vẫn bình thản của ông, khẽ cười rồi nói:
- Hôm nay bố hơi khác.
- Sao? Vì quan tâm con ư? Đó không phải việc mỗi ông bố cần làm à?
Kiều Thư cười cười, rồi ngả lưng ra ghế. Ông Thái Hòa đứng lên, xoa xoa đầu cô bảo:
- Trước đây là do bố không quan tâm đến con, hi vọng giờ còn kịp làm điều ấy. Ngồi nói chuyện với Thái Khang nhé, bố đi nghỉ, nếu muộn thì ở lại
đây, mai về.
Kiều Thư như bất động bởi lời nói và hành động của ông
Thái Hòa, phải hay không đó là ông Thái Hòa đang quan tâm cô…cứ nghĩ
rằng cô không cần người bố này, không ngờ…chỉ một cử chỉ quan tâm lại
khiến cô bàng hoàng như vậy. Kiều Thư giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngác ấy ngay cả khi Thái Khang ngồi gần bên, cô cũng không hề biết. Khiến anh bật
cười, vươn người gõ nhẹ trước trán cô, Kiều Thư mới bừng tỉnh. Nhìn sang vẻ mặt hiền hòa của Thái Khang, Kiều Thư hơi nghiêng đầu, cô cười trước dáng vẻ này của anh. Thái Khang mặc một bộ đồ thể thao thoải mái mầu
xanh nhạt, tóc đen để tự nhiên lòa xòa trước mặt, anh cười nhẹ nhàng mà
thư thái, ánh mắt nhìn cô mang chút gì đó xa xăm. Cô buột miệng:
- Thái Khang…chúng ta có đúng là anh em ruột không vậy?
Thái Khang giật mình, hoang mang nhìn Kiều Thư, khuôn mặt biến sắc rõ rệt, anh vội vàng hỏi lại:
- Em nói lung tung gì thế?
- Sao anh lo lắng quá vậy, em đùa thế thôi, vì nhìn da anh trắng, sao em
là con gái mà không trắng như anh, mũi lại thẳng như thế kia…hình như
anh lấy hết cái đẹp của em.
Thái Khang thở phào nhẹ nhõm, anh bỗng nghiêm mặt:
- Kiều Thư…nhớ cho kĩ, chúng ta là anh em. Em không hề thua kém anh, chỉ
có anh…luôn thấy xấu hổ trước mặt em. Thời gian em không ở đây anh đã
suy nghĩ khá nhiều, cũng nhìn lại cách sống của bản thân mình…đúng là
anh cần thay đổi rất nhiều để hoàn thiện mình. Buông thả và bất tài đủ
rồi, cũng đến lúc anh phải nghiêm túc với cuộc sống của mình…. Kiều
Thư…anh muốn được em tôn trọng, đúng nghĩa là một người anh trai.
Kiều Thư kinh ngạc nhìn sâu vào đôi mắt nghiêm túc của Thái Khang…đúng vậy,
là cô trước giờ luôn không để Thái Khang vào mắt. Kiều Thư thường quan
niệm, chỉ có những người trầm ổn, sâu sắc, làm được việc, thì mới là
người có năng lực. Mà với một người như cô, nếu không có năng lực thì
không cần phải xét đến. Hơn nữa, trước mặt cô Thái Khang cũng chẳng có
gì để mà tự hào…nhưng Thái Khang hiện tại, như gặp phải điều gì đó đả
kích thật lớn, khiến anh phải nghiêm túc nói với cô những lời này. Kiều
Thư liền ổn định cảm xúc, cô chỉ cười cười đứng lên, nhìn xuống Thái
Khang và nói:
- Một năm trôi qua anh cũng thay đổi nhiều, em rất
thích phong thái này của anh, em mong chờ một ngày, có thể tôn trọng
anh…đúng nghĩa là một người em gái, tôn trọng anh trai mình.
Sau đó Kiều Thư quay lưng đi, Thái Khang không đứng lên, chỉ nhìn theo phía sau cô và trầm thấp nói:
- Kiều Thư…nếu gặp lại Minh Tùng…được hay không…cho anh ta thêm một cơ hội.
Kiều Thư đứng sững lại vì câu nói của Thái Khang…cô quay người, nhíu mày nhìn anh:
- Từ khi nào…anh lại quan tâm đến Minh Tùng?
- Không hẳn vậy…chỉ là…
- Khi em đi đã có chuyện gì?
Thấy Kiều Thư trực tiếp ngắt lời mình, Thái Khang nhìn sâu vào ánh mắt đang dậy sóng của cô…anh thở dài:
- Trên đường tới chỗ em…anh ta bị tai nạn…sau đó như thế nào, anh cũng
không rõ lắm, chỉ có điều…anh biết…anh ta cũng vì em không ít…nên…
- Tai nạn?
- Ừm…
- Sao anh biết Minh Tùng bị tai nạn?
- Khi em đi được hai tháng, vợ chồng Kiều Như đến đây, Kiều Như hỏi muốn
gặp em phải làm như thế nào, nhưng anh không thể trả lời, vì anh cũng
chỉ biết em sang Nhật mà thôi…trước khi đi cô ấy nói, nếu em liên lạc
về, hãy nói với em…Minh Tùng gặp tai nạn trên đường tới gặp em, hiện giờ tình trạng vẫn chưa ổn định…
- Vì sao khi em về anh không nói với em?
- Anh không có cơ hội nói. Lần trước em cùng Trần Tú quay về, anh không
thể nói như vậy trước mặt Trần Tú, dù sao anh và Trần Tú cũng là bạn,
anh cũng rất hiểu Trần Tú cần em như thế nào…anh…
- Được rồi…không cần nói nữa…em phải về…lúc khác em lại tới.
Thái Khang lo lắng nhìn theo bóng dáng lay lắt của Kiều Thư đang đi dần ra phía cửa, anh vội vàng đứng lên đi lấy xe.
Ông Thái Hòa từ trên phòng nhìn xuống qua ô cửa sổ, ánh mắt dịu dàng dõi
theo Kiều Thư đang ngồi vào xe, Kiều Thư chưa chạy xe ngay, ông hơi nhíu mày vì thấy chiếc xe quen thuộc còn phân vân hồi lâu. Tay ông vuốt ve
quyển nhật kí đã nhuốm màu thời gian. Lật trang đầu ông chăm chú nhìn
dòng chữ GỬI BÉ CƯNG được viết nắn nót, tiếp trang thứ hai…từng nét từng nét chữ nhòe đi bởi nước mắt khiến trái tim ông đau đớn liên hồi…kể từ
ngày Thái Khang đưa cho ông quyển nhật kí được giấu kín bao nhiêu năm
của bà Thu Nga…ông đã đọc không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào
đủ dũng cảm đọc đến hết… Nhưng có quyển nhật ký này, ông bỗng hiểu hơn
vợ mình, dù bà đã không còn, ông cũng hối hận muốn bù đắp cho Kiều
Thư…dù cho…
Ông nhìn Kiều Thư lái xe đi, thấy xe Thái Khang tà tà
chạy theo sau, liền thở dài, nhìn xuống dòng chữ xiêu vẹo…bé cưng, mẹ
thật yêu ông ấy, yêu đến mức chỉ muốn ông ấy có thể nhìn thấy mẹ một
chút. Mẹ biết, là do bị ép buộc, nên mới phải cùng mẹ kết hôn, khiến ông ấy bất mãn mà thay đổi tính tình…trước đây ông ấy không hề như vậy. Ông ấy rất tốt, rất coi trọng mẹ…bé cưng…là mẹ sai, đi sai một bước, khiến
mẹ có con…mẹ phải làm sao? Bỏ con, mẹ không thể, bỏ ông ấy…lại càng
không…vậy mẹ phải làm sao?…. Ông Thái Hòa nhắm chặt mắt mình lại, ép một dòng nước đau khổ chảy ra…tại sao khi bà ấy đã đi, ông mới hiểu ra bản
thân mình đã yêu bà ấy bao nhiêu. Ông rõ ràng biết, nếu không có chút
tình cảm nào với bà Thu Nga…chắc chắn ông cũng không đồng ý kết hôn với
bà, hơn thế, ngần ấy năm chung sống, họ dày vò nhau bao nhiêu, nhưng ông cũng chưa từng có ý định buông tay. Ông lấy lý do trừng phạt để giữ bà
lại bên mình…không nghĩ tới bà vẫn dứt khoát bỏ ông mà ra đi. Ông thổn
thức đau đáu nhìn theo hai chiếc ô tô xa dần…ông có kịp bù đắp cho Kiều
Thư hay không? Ông quan tâm đến Kiều Thư bà ấy có thể yên nghỉ hay
không???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT