Hôm sau Kiều Thư cũng trấn định lại bản thân mình, cô đánh răng rửa mặt xong, thì ngồi vào bàn trang điểm, khéo léo dùng kem che khuyết điểm giúp làm mờ đi vết thâm quầng dưới mắt, tô một lớp son mầu cam nhẹ nhàng để phù hợp với chiếc áo vest lỡ tay, cô hài lòng nhìn lại mình trong gương một lần nữa mới đưa tay ôm lấy bụng đang kêu ọt…ọt vì đói… Nói mới nhớ tối hôm qua đến giờ Kiều Thư đâu đã có chút gì bỏ vào bụng… Đang vậy thì chuông cửa kêu lên, mở cửa ra Trần Tú ào vào như một cơn gió. Tuy trên người là bộ âu phục đen tuyền lịch lãm và gò bó, nhưng phong cách của anh vẫn rất phóng đãng và thoải mái. Trần Tú bày lên bàn nào bánh mì, nào bò bít tết…khiến Kiều Thư chưa kịp hiểu gì, đã bị anh kéo lại:

- Ngồi xuống ăn thôi, anh từ nhà đã nghe thấy bụng em kêu ầm ĩ rồi.

Kiều Thư giả bộ ngây ngô đưa hai tai lên ôm lấy khuôn mặt rồi tròn mắt nói:

- Phải không? Trời, em cũng thấy là kêu to rồi nhưng không ngờ lại to đến mức ấy.

Khiến Trần Tú bật cười, anh nhéo nhẹ má cô nịnh nọt:

- Cô nàng ghê ghớm này từ khi nào lại biết bày trò trước mặt anh rồi. Mau lại ăn đi nào.

Kiều Thư nhìn đồ ăn được đẩy tới chỗ mình, còn đang nóng hổi hấp dẫn, lại nhìn về Trần Tú_một thân âu phục phẳng phiu đứng phục vụ mình, khuôn mặt nam tính mang theo nét hài lòng hạnh phúc, nụ cười tươi tắn bừng sáng cả khuôn mặt…. Phải, nhìn Trần Tú như vậy cô cũng thấy rất vui vẻ. Kiều Thư gật đầu như để khẳng định điều gì đó, rồi nói:

- Anh cũng ngồi xuống ăn đi, ngồi gần em này, ăn nhanh còn đi làm.

Trần Tú nhanh chóng ngồi sát bên Kiều Thư, mãn nguyện ăn phần của mình, vừa ăn còn vừa chăm chút cho Kiều Thư bên cạnh. Kiều Thư vừa ăn vừa hỏi:

- Sao anh lại làm cảnh sát được nhỉ, gia đình anh ở Nhật cơ mà. Chẳng phải hồ sơ của anh bị loại ngay từ đầu ư?

- Nhà anh sang Nhật cũng chưa lâu lắm, trước đây hoạt động trong nước thôi, khi anh trở thành cảnh sát rồi mới mở rộng thị trường, hơn nữa anh có chú làm trong nghành rồi, cũng có chút chức vụ, nên hồ sơ không quá khắt khe.

Vừa gật đầu Kiều Thư vừa nói:

- May mắn gặp anh nên em mới có thể ở lại Nhật lâu vậy, nếu không chắc cũng sớm bị đuổi về rồi.

- Chỉ cần em muốn, khi nào đi, đi bao lâu đều được, anh lo hết.

Kiều Thư cười hì hì rồi tiếp tục ăn, xong xuôi Trần Tú lại đưa Kiều Thư đi làm, trước khi về công ty, anh còn dặn dò:

- Tan làm anh đón em, chúng ta đi xem phim.

Kiều Thư gật đầu rồi mới vào phía hội trường của Tùng_Hải. Cũng chỉ còn 3 ngày nữa là đến buổi đấu giá, cố gắng hết 3 ngày này là xong xuôi, không còn vướng mắc gì, mọi chuyện đến đâu tính đến đó vậy. Hít một hơi thật sâu như để lấy tinh thần rồi cô mới tiếp tục tiến về phía trước. Khi Kiều Thư đến nơi thì nhân viên của mình đang lục đục bỏ dụng cụ ra để làm việc, thấy Kiều Thư vui vẻ, tươi trẻ như một bông hoa nở rộ bởi chiếc áo sơ mi trắng bên trong, kèm với vest lửng tay mầu cam bên ngoài ôm sát thân hình nhỏ nhắn trẻ trung lại lịch sự với quần âu phẳng phiu ống quần hơi loe, che đi phần nào đôi guốc cao gót nhẹ nhàng. Trên tay là chiếc túi xách hàng hiệu mầu trắng năng động, Kiều Thư ào vào như một làn gió trong lành của ngày mới đầy sức sống khiến mọi người đều hào hứng phấn khởi. Nhanh chóng bắt tay vào công việc, cô dự tính hết sáng mai là phải xong xuôi tất cả, chiều mai bổ sung những thứ cần thiết và chạy thử chương trình, như vậy đến hôm sau nữa là chiều ngày thứ 7 có thể tự tin tổ chức được rồi.

Kiều Thư chăm chú làm việc, cũng không để ý đến một đôi mắt xa xăm luôn chân thành dõi theo từng hành động của mình… Rất nhanh đã hết ngày, Kiều Thư nhanh chóng thu dọn đồ đạc cùng mọi người tan làm, Trần Tú đã đợi sẵn phía ngoài. Anh mặc chiếc quần Jeans cùng áo phông ngắn tay khỏe khoắn mầu trắng, tóc gọn gàng và khuôn mặt tươi tắn, nhìn anh khác hẳn với hình ảnh anh cảnh sát nghiêm nghị hoặc giám đốc lịch lãm thường ngày, nhưng đây lại mới chính là phong cách phù hợp với anh. Kiều Thư hơi cười chầm chậm bước tới:

- Nhìn anh như thế này dù là người buồn phiền cũng thật khó để âu sầu nhỉ?

- Anh chỉ mong em nhìn anh là thấy hết âu sầu thôi à, còn người khác thì anh không quan tâm nha.

Vừa nói anh vừa mở cửa xe để Kiều Thư ngồi vào, rồi anh mới sang ghế lái điều khiển xe đi. Tới rạp chiếu phim, vì Trần Tú đã mua vé trước, nên hai người chỉ mua thêm ít đồ ăn vào mà thôi. Khi đã yên vị ngồi vào vị trí của mình, Kiều Thư mới hỏi:

- Anh cho em xem phim gì đây?

- Haizzz… Anh cũng suy nghĩ ghê lắm, phim ma thì em thấy nhàm chán, phim tình cảm thì lại lo em chỉ tập trung vào anh nhân vật chính đẹp trai mà bỏ qua một người chói lóa trong đêm tối như anh, còn xem phim hành động thì em lại không hứng thú, hoạt hình thì cũng không ham…nên anh quyết định tìm bộ phim siêu hài để cho em sảng khoái có được không?

Kiều Thư bật cười:

- Được vậy em cũng chờ xem thế nào.

Nhưng đúng là bộ phim Mr.Bean này, khiến Kiều Thư không thể nhịn cười nổi. Cô cười nghiêng ngả cùng mọi người trong rạp, có thể nói…cười đến ra nước mắt…và thật sự lúc đó, cô hoàn toàn thoải mái, cũng không còn phải suy nghĩ về bất cứ việc gì cả. Khi ra đến ngoài, gương mặt hoàn hảo bừng sáng vì được thả lỏng và vui vẻ, Kiều Thư chủ động nắm tay Trần Tú, dựa sát vào người anh, hòa chung vào với dòng người đông đúc…cô nhẹ nhàng nói khẽ, cảm thán từ sâu tận trong lòng mình:

- Trần Tú…cảm ơn anh.

Trần Tú chỉ nhìn cô ôn nhu đầy yêu thương, ánh mắt mong mỏi tha thiết hướng về cô chờ đợi. Đúng thế, người bên cạnh cô lúc này là Trần Tú, tuy anh không chiếm trọn trái tim cô, nhưng cũng không khi nào tổn thương nó. Anh tình nguyện vì nụ cười của cô mà hi sinh biết bao thời gian…vậy cô còn phân vân điều gì nữa…mọi chuyện trong quá khứ, tất cả đã qua…dù cho vì xảy ra tai nạn nên không đến được nơi hẹn, thì cũng là do cô và Minh Tùng không có duyên phận. Rồi gặp Trần Tú giữa đất khách quê người chính là đoạn duyên phận cô và Trần Tú phải đi tiếp…vậy thì cứ tiếp tục đi về phía trước thôi…không cần suy nghĩ quá nhiều, mọi chuyện đều đã được an bài, dù có tính toán cũng không có khả năng thành, chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến mà thôi.

Xem phim xong hai người kiếm một quán ăn gần đó, ăn thêm chút rồi cùng nhau đi dạo quanh bờ hồ, gió đêm mát lạnh mang theo hương hoa phảng phất chạm vào da mặt thật thoải mái, ánh đèn điện lung linh lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ, khiến con người ta có cảm giác mông lung mà xa xăm. Một hàng kem dạo đi qua, cô kéo tay anh tới:

- Mua cho em đi.

- Cái này ấy hả?

- Uhm.

- Đau bụng đấy.

- Yên tâm, em tốt bụng lắm, không cần lo đâu.

Nhìn Kiều Thư cười hài hòa, Trần Tú chỉ biết chiều ý cô, cũng mua cho mình thêm một cây, rồi cùng cô ngồi nhâm nhi que kem dọc đường trên một ghế đá. Vừa ăn chậm rãi, Kiều Thư vừa nói:

- Thời gian qua nếu không có anh, em không biết khi nào mới nên quay lại. Tuy có thật nhiều thứ níu kéo, nhưng em lại sợ phải đối diện. Thực ra có anh, em dũng cảm hơn rất nhiều. Cái lúc em tưởng mình đã chìm sâu dưới lòng sông lạnh lẽo kia rồi, thì lại cảm nhận được luồng hơi ấm dễ chịu của anh, khiến em lặng lẽ đi vào giấc ngủ yên bình. Nhiều lúc em cảm thấy rất cô đơn và tuyệt vọng, nhưng anh luôn cho em biết, anh vẫn ở bên cạnh em. Nói ra có vẻ buồn cười, nhưng trong lòng em Thái Khang lại không bằng được một phần tình cảm em giành cho anh. Trước đây, trốn tránh anh là em cho rằng bản thân mình không có khả năng yêu thương ai ngoài Kiều Như, đến khi nhận ra mình hoàn toàn có thể, thì trái tim lại hướng về một người khác, dù thời gian anh bên cạnh em cũng không ít ỏi gì. Bị thương rồi lại ôm vết thương ấy đến bên cạnh để anh chữa trị…anh không thấy em đang rất lợi dụng anh hay sao?

Trần Tú tựa hẳn lưng vào thành ghế, anh cũng bình thản mà nói:

- Tính cho đến nay thời gian anh hướng về em cũng phải mười mấy năm rồi, đôi khi anh cũng tự hỏi mình có hối hận hay không khi giành nhiều tình cảm cho em như vậy, nhưng thật lạ kì, khi anh chưa trả lời xong câu hỏi ấy, thì anh đã lại nhìn về phía em mà không thể rời mắt được rồi. Khi anh nghĩ rằng thật sự không thể nhìn em bên người khác được nữa, buông tay để đi tới một nơi không có bóng dáng em. Anh cho rằng chỉ cần không nhìn thấy em, anh có thể dần quên đi bóng hình em. Nhưng sự thật không phải thế, đôi lúc anh lại ước dù em bên người khác cũng được, chỉ cần nhìn em 5 phút thôi, để anh có thể lại tiếp tục công cuộc từ bỏ. Nhưng đau lòng khiến anh không đủ can đảm quay về nhìn em dù chỉ 1 phút, cứ thế từng ngày trôi qua với anh cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cho đến khi nhìn thấy em dưới ánh mặt trời đầu ngày lộng lẫy nhưng lại phảng phất nỗi buồn nào đó, thì anh lại thật sự vứt bỏ tất cả. Cái gì mà từ bỏ, cái gì mà lãng quên…chẳng còn lưu lại chút gì trong tâm trí anh nữa. Nhìn thấy em, như là thấy cả thế giới của mình. Vậy anh có thể quên em hay sao? Có thể anh sẽ quên, nhưng anh cần gấp bao nhiêu thời gian đã hướng về em, thì mới có thể quên đây? Vì vậy, nếu anh có ưu điểm nào để em lợi dụng, thì anh lại cảm thấy mình cũng khá may mắn đấy chứ.

Trần Tú lại nhìn sang khuôn mặt cảm thán của Kiều Thư mà cười rất tự nhiên. Anh khẽ véo nhẹ hai bên má mịn màng của Kiều Thư, yêu thương ôm cô vào rất bao bọc mà tiếp:

- Anh nghĩ rằng, dù bây giờ em bên cạnh anh, nhưng ngày mai rời bỏ anh, thì anh cũng thật khó có biện pháp để quên đi em, hoặc ngay lập tức từ bỏ được em…anh vẫn sẽ ngốc nghếch mà tiếp tục hướng trái tim mình về phía em, cho đến một ngày nào đó có thể bỏ đi tình yêu này…mà bản thân anh cũng không biết…đó thật sự là ngày nào nữa.

Kiều Thư vòng hai tay của mình, siết chặt hơn thân hình rắn chắc đang nhẹ nhàng ôm cô như sợ khiến cô gặp ổn thương gì đó, nên rất cẩn thận mà nâng niu. Tận sâu trong trái tim cô rung động thật mạnh…giờ phút này cô hoàn toàn nghĩ rằng mình có thể yêu người đàn ông này, hoàn toàn cho rằng mình có thể quên đi quãng thời gian trước đây, để bắt đầu một đoạn tình cảm hoàn toàn mới. Tuy nhiên…ông trời thường hay đùa giỡn, nên có lẽ Kiều Thư vẫn còn nhiều điều phải đối diện, hơn là cô tưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play