Nàng càng tiến lại gần, cảm giác hô ứng càng ngày càng mạnh, giống như có
một thứ gì đó đang không ngừng kêu gọi, không ngừng cầu xin nàng đến với nó, nhận lấy nó.
Vân Phong đứng đằng sau, có thể nhìn thấy mỗi khi nàng tiến thêm một
bước, quả trứng màu xanh kia càng ngày càng biểu hiện ra dị biến, tốc độ phá vỏ càng ngày càng nhanh. Mà quả trứng màu đỏ lửa giống như bị áp
chế, dần dần chậm lại, dần dần trở nên an tĩnh.
“Lợi hại, Huyền Âm thể chất của Lạc San thật là lợi hại. Chưa từng tu luyện ra Nguyên lực mà đã mạnh mẽ đến mức này.”
Vân Phong lắc đầu cười khổ, thầm cảm thán. Người so với người, có thể tức chết nhau mà.
Lưu Hàn, Hoa Hoa lặng lẽ nhìn tiểu cô nương đang từ từ bước đi, không ai nói tiếng nào, e quấy nhiễu nàng, chỉ đưa ánh mắt chờ mong nhìn hắn
chằm chằm. Một khi Lạc San có vấn đề gì, tất nhiên sẽ ra tay giúp đỡ.
Rốt cục, Lạc San cuối cùng cũng bước đến bàn đặt trứng, bàn tay nhỏ lập
tức men theo hơi lạnh mà chạm vào. Ngay lập tức, từ trong lòng bàn tay,
một tia Huyền âm khí từ trong cơ thể lập tức toát ra, bị quả trứng hấp
thu. Trong nháy mắt, lớp vỏ trứng lóe lên quang mang lam sắc, ẩn ẩn cảm
giác lãnh lẽo đến tận tâm hồn. Luồng sáng xẹt qua nơi nào, nơi đó liền
bị phủ lên một lớp tuyết mỏng, như sóng lớn lan tràn ra. Cảm giác lạnh
lẽo càng thêm rõ ràng.
Chuyện xảy ra cực kì bất ngờ, ngay cả Hư và Lưu Hàn cũng không hiểu nguyên do. Chỉ lặng yên xem kì biến.
Hơn mười vòng sáng hào quang tỏa ra, nhưng không hề dừng lại mà tiếp tục tăng lên. Băng Nguyên Khí, Phong Nguyên Khí ví điều này mà càng ngày
càng trở nên tràn đầy.
"Chẳng lẽ là dị biến?"
Hư nghĩ không ra chuyện gì đang xảy đến với trứng Ma thú. Từ trước đến
nay, nó chưa từng thấy chuyện gì như vậy. Với tốc độ trước mắt, không
tới một canh giờ, cả căn phòng sẽ ngập tràn tràn trong tuyết.
Vân Phong bỗng nhiên lách mình, thân thủ phát huy đến cực hạn, thoáng
cái đã xuất hiện trên mặt bàn. Đôi tay nhanh như cắt lấy đi quả trứng
còn lại rồi nhanh chóng lùi lại. Nhìn cảnh tượng đang xảy ra, chỉ sợ
rằng thêm một thời gian nữa quả trứng kia sẽ bị đóng băng mà chết.
“Hoa Hoa tỷ cầm lấy đi.”
Hắn mỉm cười, đưa quả trứng vào lòng bàn tay Hoa Hoa. Giống như có phép
nhiệm màu, ngay khi hai bên chạm vào nhau, lớp vỏ trứng tắt lửa khi
trước bỗng nhiên phun lửa lớn, rực cháy mạnh mẽ. Vân Phong có thể tưởng
tượng ra, hai con Ma sủng bên trong lớp vỏ trứng đang không ngừng thị uy với nhau, đang không ngừng phô diễn tài năng của mình với tân chủ nhân.
Hoa Hoa há hốc mồm, sợ hãi nhìn lửa từ trên vỏ trứng biến hóa thành muôn hình vạn trạng. Cơ thể nàng là Tiên Thiên – Hỏa Luân thể nên không hề
sợ hãi lửa. Cái nàng sợ hãi là cách khống chế, biến chúng thành những
hình tượng khác nhau. Có linh cầm, có hải thú, có sâm lâm, muôn hình vạn trạng, cực kì thú vị.
Thải Diễm Hầu vốn là linh hầu có khả năng dụng lửa từ khi mới sinh. Nếu
như bàn về cách khống hỏa, e rằng nhiều người còn không thể so được với
nó. Nhưng là một con Ma sủng còn chưa ra khỏi vỏ đã có thể làm thế này,
quả thực là khó có thể tưởng tượng.
Cứ như vậy, căn phòng bỗng nhiên biến hóa cực kì đặc sắc. Một nửa bên
trái, từng vòng hào quang màu lam giống như gợn sóng dần dần khuếch tán, tuyết đọng càng lúc càng nhiều. Mà một nửa bên phải, biển lửa đang
không ngừng biến hóa. Hai nửa được ngăn cách bởi bản thân Vân Phong và
Lưu Hàn.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Bởi sự xuất hiện của hai Tiên Thiên thể mà việc nở ra Ma sủng càng lúc càng kéo dài.
Đột nhiên, một tiếng lách cách bỗng nhiên vang vọng, giống như băng sơn
tan rã. Mảnh vỏ của Tuyết Điêu bắt đầu nứt ra. Dưới ánh sáng xanh lam
mạnh mẽ, một tiếng chim khiếu lanh lảnh vang lên, kéo theo đó một cánh
chim ướt át bất ngờ phá tan lớp vỏ cứng. Ngay khi nó vừa xuất hiện, tất
cả tuyết đọng như hô ứng, lập tức nổi bão. Nếu như lúc trước, tuyết xuất hiện nhẹ nhàng an tĩnh, thì bây giờ tuyết giống như một cơn cuồng
phong, không gì có thể cản được.
Bên này, trứng Ma sủng còn lại cũng không hề thua kém. Một đầu Thải Diễm Hầu non nớt phá vỏ chui ra. Điều đầu tiên nó là hút lại toàn bộ hỏa
diễm đang phiêu đãng trên không trung. Vân Phong nhìn thấy, đốm lửa nhỏ
trên đầu nó cũng bắt đầu biến lớn. Nếu như lúc đầu chỉ bé bằng đầu tăm,
thì chỉ trong tích tắc, nó đã lớn thành một đốt ngón tay. Đừng xem
thường một đốt ngón tay này, Thải Diễm Hầu mới khi sinh ra cơ thể nhỏ
bé, chỉ to cỡ một quả bưởi mà thôi. Tính ra đốm lửa bé bằng đốt ngón tay đối với nó cũng tương đối lớn. Hơn nữa, đốm lửa vì hấp thu Hỏa diễm
cũng không ngừng lớn dần lên.
Một lúc sau, băng hỏa hai chủng lực lượng dần dần rút đi hết, cả căn
phòng lại trở về bóng dáng lúc mới ban đầu. Chỉ khác là, giờ phút này,
hai quả trứng đã vỡ vỏ, để lại hai tiểu Ma sủng xinh đẹp khả ái đang
không ngừng chi chi cha cha với tân chủ nhân.
“Chi . . . chi . . . chi . . .” – Tuyết Điêu khẽ kêu, đôi mắt nhỏ, đen
láy như hai hột đậu đen nhìn vào tiểu cô nương xinh đẹp, khả ái trước
mặt. Ở nơi đó, nó cảm giác được sự lạnh lùng thân thuộc. Không chỉ là sự thân quen của người đầu tiên nó nhìn thấy mặt. Mà nó cảm giác được
trong người nàng có Huyền Âm khí mạnh mẽ. Nó hiểu rằng chỉ cần đi theo
nàng là sự lựa chọn tốt nhất.
Bên kia, Thải Diễm Hồng mới sinh nhưng đã vô cùng tinh nghịch. Nó liên
tục nhảy qua nhảy lại, lần mò trên người Hoa Hoa, hít vào từng hương
thơm mát trên người nàng. Cũng như Tuyết Điêu, nó cảm giác được trên
người Hoa Hoa có một loại sức mạnh không thể tưởng tượng. Loại sức mạnh
này là vô cùng tốt với nó.
Lưu Hàn nhìn thấy hai Ma sủng ấu kì nở ra thành công, rốt cục cũng nở nụ cười, vội vã lấy từ trong giới chỉ ra hai cái Thiết Phiến sơ cấp, đưa
vào tay Vân Phong.
“Để cho các nàng thu Ma sủng vào đây đi.”
Vân Phong khẽ mỉm cười, gật đầu, cầm hai Thiết Phiến đưa lại cho các
nàng. Đồng thời hướng dẫn hai người thu Ma sủng và trích máu nhận chủ.
“Cảm ơn đệ, Tiểu Phong.” – Hoa Hoa vuốt ve tấm Thiết Phiến mới nhận chủ, vui vẻ cười nói. Nàng khẽ động tâm niệm, một đầu Thải Diễm Hầu chợt
xuất hiện. Cả người màu cam pha nâu, cơ thể nhỏ nhắn, trông vô cùng linh trí, trên đầu nó lấp loáng ngọn lửa nhỏ màu vàng cam.
Bên cạnh nàng, Lạc San cố gắng nén cảm xúc bản thân, lạnh lùng đứng
thẳng. Lúc này, nàng có rất nhiều lời cảm ơn muốn nói với Vân Phong ca
ca của nàng, nhưng nàng chỉ biết im lặng, bàn tay vân vê tấm , Thiết
Phiến màu đen. Tuyết Điêu màu trắng xanh, tựa như băng, lại tựa như bạch ngọc nghiêm mình đứng trên vai chủ nhân. Dường như bởi vì nhiễm vào một tia Huyền Âm khí từ Lạc San nên trên đầu nó nổi lên một đường vân trắng lạ lùng mà Tuyết Điêu bình thường không có. Cũng có lẽ vì vậy mà nó lại nhiễm vào khí tức của chủ nhân, cũng lạnh lùng băng giá y như nàng vậy.
* * * * * * * * * * * * *
Ngọc Tiểu Điềm nhẹ dùng khăn bông lau đi những vệt nước còn vương trên
gương mặt mềm mại, trắng mịn. Gương mặt mộc, không hề có chút son phấn
nhưng vẫn thuộc loại xinh đẹp giống như một bức tranh phong cảnh nên
thơ. Mà trên bức tranh đẹp ấy, đôi môi anh đào nhỏ nhắn tựa như thiếu nữ mười tám đôi mươi lại tươi tắn lạ kì.
Đã nhiều năm rồi, đôi môi nàng không hề hé ra một nụ cười. Chỉ là sau
khi mối tư thù được báo, nàng cảm nhận chính bản nhẹ nhõm đi nhiều, nụ
cười cũng xuất hiện nhiều hơn. Mỗi sáng thức giấc, cảnh vật xung quanh
lại càng tươi đẹp.
Nàng bước ra thì thấy trên bàn đã có sẵn một bình trà thơm ngon, hương
tỏa ngào ngạt. Mấy cái chén nhỏ và một cái ly lớn do người hầu mang tới
từ hồi nào. Ngọc Tiểu Điềm bèn rót ngay vào cái ly lớn, thay vì dùng
chén nhỏ để thưởng thức từ từ hương vị thơm ngon của trà.
Nàng mang ly trà đến phòng khách, căn phòng dành chung cho tất cả khách
khanh cũng như khách nhân tự tiện đến nghỉ ngơi, nói chuyện. Nhìn vào
trong, Ngọc Tiểu Điềm thấy có mấy người đang ngồi tại hai cái bàn lớn
đang ăn cơm. Từ khi nàng thay chồng tiếp quản ngọc gia tới nay, đây vẫn
là địa phương nàng thường hay lui đến. Một mặt vừa có thể làm quen, thể
hiện uy vọng của gia chủ, một mặt cũng tiện đường bàn luận chính sự.
“Chào mọi người.” – thiếu phụ bước vào, khóe miệng mỉm cười từ tốn, thong dong bước lên vị trí chủ vị vẫn hay ngồi.
Nhưng nhanh chóng, nàng nhận ra có điều gì không đúng ở đây. Thường
ngày, không khí dù được nàng kịch liệt đè ép xuống nhưng không đến mức
trầm lắng đến như vậy. Thậm trí con trai nàng cũng không nhìn mẹ một
lần, cúi gằm mặt không nói.
“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy. Chẳng lẽ là Sở gia tấn công, bọn chúng
không đến mức ngu ngốc như vậy chứ.” – Ngọc Tiểu Điềm cười nhạt, khẽ
nhấp một ngụm trà, cười khẩy nói.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Tiểu Điềm không coi đó là sự thật. Đối
đầu với nhau bao nhiêu năm, nàng đã biết quá rõ tính cách của lão già Sở Vân Nam. Lão coi trọng chậm mà chắc, từ tu luyện võ công đến xây dựng
thế lực, tất cả đều chú trọng ở ba chữ này. Nếu không như vậy, với tài
lực và đan dược của Sở gia, Sở Khánh hiện nay không chỉ có tu vi Nguyên
đồ viên mãn.
Nếu nói như Đoạn gia cho người làm bậy, phản công minh hữu nàng có thể
cho rằng chuyện đó có thể xảy ra. Nhưng nói Sở gia tấn công, điều này
chắc chắn sẽ không phải là sự thực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT