Lưu Hàn cảm thấy Vân Phong ngày càng trưởng thành, ngày càng tiến bộ, trong thâm tâm cũng vui vẻ. Nhưng nghĩ tới Vân Phong tiến bộ như vậy là do
người thần bí, bỗng chốc trở nên buồn rầu. Lạc San tới đây đã được ba
tháng, một chút biến chuyển cũng không có, vẫn giống như người mất hồn,
không nói, không nghe, không nhìn. Chỉ cần người thần bí hiện thân, Lạc
San có cơ hội trở về bình thường, nhưng là . . . cho Lưu Hàn làm thế nào cũng không thay đổi được sự thực.
Lão lại không hề biết rằng, từ một tháng trước, bản thân Lạc San đã giải khai được một cửa. Nàng đã có thể nghe được, nhưng trong lòng vẫn còn
khúc mắc, vẫn còn hận hai người Lưu Hàn, Đông Minh Hỏa nên vẫn cố tình
giả bộ phong ấn mà thôi.
Lưu Hàn lắc đầu, không muốn nghĩ về chuyện này nữa. Thương tâm bây giờ
cũng không giúp ích được chút gì, mọi chuyện đành thuận theo tự nhiên.
Điều quan trọng trước mắt là làm sao giúp Lạc San tăng lên chiến lực, để cho nàng có thể tự bảo vệ, tự mình sống sót. Chuyện tương lại không
còn trọng yếu nữa.
“Vậy quyết định cho bọn chúng tiến hóa thành Tuyết Điêu và Thải Diễm Hầu.”
Lưu Hàn cuối cùng cũng quyết định, lựa chọn vài món đồ đang nằm ngổn ngang trên bàn.
Hỏa Xích Thảo, Thông Linh Bối Hoa, Niệm Niệm Quả, Dung Hợp Dịch dành cho Thải Diễm Hầu.
Tuyết Điêu tinh huyết, Hàn Thạch, Băng Tâm Tinh Linh dành cho Tuyết Điêu.
Mỗi một loại Ma sủng khi tiến hóa đều có rất nhiều con đường có thể lựa
chọn. Mỗi con đường ấy lại có rất nhiều cách đi khác nhau, cũng chính là cách lựa chọn tài liệu dung hợp. Nếu như chọn phải đường đi chông
chênh, khó khăn thì tỉ lệ thất bại là rất lớn. Ngược lại, nếu chọn con
đường bằng phẳng dễ dàng thì tỉ lệ thất bại sẽ càng thu hẹp hơn.
Mặc dù Lưu Hàn không phải hành gia trong lĩnh vực Ma sủng, công thức chế tạo dược dịch tiến hóa không phải là tối ưu, nhưng tất cả những đồ vật
lão đưa ra đều là tốt nhất. Điều này phần nào bù đắp lại được chỗ thiếu
sót của dược dịch.
Lưu Hàn trước tiên cầm lên tinh huyết của Tuyết Điêu, hai tay hoa múa
trong không khí, một cái chậu bằng băng lập tức kết lại. Lão từ từ đổ
nhẹ tinh huyết ra bên ngoài, cực kì cẩn thận, một khi ước lượng tài liệu không đúng, dược dịch tiến hóa lập tức hỏng ngay.
Dưới ánh nhìn của Vân Phong, ba giọt tinh huyết màu xanh lam, tỏa ra hàn khí nhỏ tí tách xuống chậu băng. Mặc dù một con Ma sủng đều có đại
lượng máu tươi trong người, nhưng tinh huyết lại không quá nhiều, có
nhiều loại ngay cả một giọt tinh huyết cũng không kết ra được.
Ba giọt tinh huyết rơi xuống nền băng như có sinh mệnh, chúng liên tục
di chuyển liên tục, cắn nuốt hàn khí xung quanh hòng tìm cách thoát
thân. Nhưng chậu băng kết từ Băng nguyên lực của Lưu Hàn, so với mấy
giọt tinh huyết từ Ma sủng đã chết thì mạnh hơn rất nhiều. Cho dù những
giọt tinh huyết này có cố gắng đến mấy cũng không thay đổi được thực tế.
Tiếp đó Lưu Hàn cần lên tay viên Băng Tâm Tinh Linh.
Băng Tâm Tinh Linh chính là nội đan hay còn gọi là năng lượng hạch của Ma sủng Tinh Linh hệ - Băng hệ.
Băng Tinh Linh thuộc về Tinh Linh hệ trong Ma vật. Khác hoàn toàn với Ma thực hay Ma thú, Tinh Linh hệ không chia ra tư chất. Tất cả Tinh Linh
hệ đều chỉ có một tư chất duy nhất, bắt đầu từ mốc 0. Mỗi khi phát triển tiến lên, tự bọn chúng sẽ tiến hóa. Đây cũng là những Ma sủng duy nhất
mà khi thập cấp tiến giai lập tức sẽ tiến hóa. Chỉ là sau khi tiến hóa
bọn chúng lại trở về 0 giai 0 cấp. Cho nên mặc dù loại Ma sủng này rất
dễ dàng tiến hóa nhưng chẳng mấy người nuôi nấng. Chẳng ai nguyện ý nuôi một Ma sủng mà đẳng cấp không vượt quá 10 cấp 0 giai.
Viên Băng Tâm Tinh Linh trên tay Lưu Hàn nếu Vân Phong đoán không nhầm,
chắc hẳn là của Hàn Băng Tinh Linh, cao cấp hơn một bậc so với Băng Tinh Linh.
Dưới nguyên lực của Lưu Hàn, viên năng lượng hạch bị bóp thành phấn vụn, được lão tỉ mỉ thả xuống từng giọt tinh huyết. Tinh huyết mạnh mẽ hấp
thụ hàn khí xung quanh lập tức ngừng lại, lập tức phát cuồng mà cắn nuốt những bụi băng li ti. Bằng mắt thường có thể nhìn ra, từng giọt tinh
huyết sau khi cắn nuốt đang không ngừng sinh sôi.
Mới ban đầu những giọt máu này càng ngày càng biến lớn, rồi sau đó tách
ra làm hai, làm ba giọt, rồi dần dần, đến khi bụi băng từ Băng Tâm Tinh
Linh hao đi hết, cả cái chậu băng cũng đã có một lớp nước lắng đọng dưới đáy.
Cuối cùng, Lưu Hàn tiếp tục cho viên Hàn Thạch to bằng đầu quyền vào
trong chậu băng. Dưới cái nhìn của Vân Phong, viên Hàn Thạch cũng không
ngừng hòa tan, biến lớp nước có màu xanh lam biến thành trắng ngà giống
như tuyết.
“Đến lúc rồi.” – Nhìn vào dung dịch trắng ngà trong chậu băng, Lưu Hàn
lên tiếng. Hai tay cẩn thận cầm quả trứng xanh đặt cẩn thận vào bên
trong, vừa đủ bị bao phủ bởi lớp dung dịch.
Tiếp sau đó, với quả trứng còn lại cũng được làm như vậy. Chỉ khác ở
chỗ, dược dịch tạo ra là một loại chất lỏng màu đỏ nhạt, có lửa nhỏ cháy bên trên.
Ngay khi Vân Phong nghĩ rằng thời gian tiến hóa sẽ còn rất lâu thì hai
quả trứng đồng thời sinh ra dị biến. Chỉ thấy trứng Băng Phong Điểu toàn thân màu lam nhạt, sau khi hấp thụ hoàn toàn dung dịch trắng ngà, trong phút chốc, lớp vỏ bên ngoài xuất hiện từng lớp ban lấm tấm màu trắng
như tuyết. Dưới Thấu Nhãn Thông, Vân Phong nhìn thấy bên trong, Băng
Phong Điểu đang dần dần biến đổi. Cả cơ thể vốn đang có màu xanh lam, có da, có thịt bỗng nhiên dần dần trong suốt một cách quỷ dị, không khác
một bức băng điêu.
Còn lớp vỏ trứng Độc Giác Hầu thì xuất hiện lớp bọc bằng lửa thiêu đốt,
không ngừng lay động. Ma Sủng bên trong không ngừng thu nhỏ lại, chiếc
sừng trên đầu nhanh chóng tiêu thất, thay thế vào đó là một đốm lửa nhỏ
như đầu tăm.
Qua thời gian, đốm lửa đó dần dần hút đi lửa bên ngoài vỏ trứng, tự động làm lớn bản thân.
“Mau, đi gọi hai tiểu nha đầu đó tới đây. Bọn chúng sắp sửa phá vỏ chui
ra.” – Lưu Hàn nhìn dị tượng từ hai quả trứng, bất ngờ hô lớn.
Lão không tưởng được ra hai quả trứng này lại có sinh mệnh lực lớn đến
như vậy. Vốn là sau khi bọn chúng tiến hóa xong cũng cần một thời gian
thích nghi mới có thể sinh ra. Không ngờ rằng, cả hai chưa tiến hóa xong đã muốn chui ra.
Vân Phong cũng há hốc mồm, không biết làm thế nào cho phải. Đến khi Lưu
Hàn hô thêm một lần nữa, hắn mới sực tỉnh, hai chân mở ra thật lớn, dùng hết sức thi triển Tật Lôi Biến. Chỉ trong 2 phút đồng hồ, hắn đã kéo
hai tiểu cô nương vẫn còn ngái ngủ thức dậy, đứng trước mặt Lưu Hàn.
Thấy hai quả trứng còn chưa phá vỏ mới thở hổn hển một hơi, vui mừng nói:
“May mà còn kịp.”
Hoa Hoa yêu kiều ngáp dài một hơi, cái miệng nhỏ khó hiểu hỏi:
“Có chuyện gì vậy Tiểu Phong, sao sáng sớm đã kéo tỷ và Lạc San muội dậy rồi. Đệ đó, lần trước đệ lấy đi đan dược của sư phụ, tỷ chưa hỏi tội đệ đâu đấy ?”
Vân Phong gãi đầu, cười hì hì, cầm lấy tay hai tiểu cô nương, kéo gần sát đến bên Lưu Hàn, cười nói:
“Không phải đệ làm chuyện xấu. Hôm nay đệ và gia gia có món quà tặng cho hai người này.”
Hai đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mượt, trắng trẻo như ngó sen đều để hắn tùy ý lôi đi.
Trong thâm tâm Hoa Hoa cảm thấy hơi ngạc nhiên, không hiểu Vân Phong
tặng gì mà thần thần bí bí như vậy. Đến khi nhìn thấy hai quả trứng đang nằm ngay ngắn trên đài băng, nàng mới thực sự kinh diễm. Sư phụ nàng,
cũng chính là lão Đông, đã từng nói sẽ kiếm cho nàng trứng Ma sủng để
nàng khế ước, nhưng nhiều tháng rồi mà nàng vẫn chưa nhận được, đủ hiểu
nó quý trọng ra sao. Không ngờ phần quà mà Vân Phong tặng lại là thứ đồ
vật này.
“Tiểu Phong, thứ đồ này đệ tặng tỷ và San muội thật ư.”
“Tất nhiên rồi, đệ đã có Lưu Tinh, Ám Vương, tạm thời chưa cần Ma sủng
mới, còn hai người thì vẫn chưa có. Tặng cho hai người là điều tất nhiên mà.”
Lạc San lạnh lùng vẫn đứng một bên, nàng có thể nghe đấy, hiểu đấy,
nhưng vẫn không tỏ ra điều gì bất thường. Chỉ là đôi tay vì vui mừng
càng siết chặt tay Vân Phong ca ca của nàng. Tuy hai người mới gặp nhau
được hơn ba tháng, nhưng tại đây, chỉ duy có Vân Phong ca ca, Hoa Hoa tỷ mới đem lại cho nàng sự ôn nhu, sự quan tâm, chăm sóc. Mặc dù, những
người khác như Lưu Lão, Đông Minh Hỏa vẫn thường xuyên chiếu cố đến
nàng, nhưng trong tâm lý của nàng, hai người họ chính là đang cố gắng bù đắp lỗi lầm mà vốn dĩ nó không nên xảy ra.
Hơn nữa, so sánh Hoa Hoa tỷ và Phong ca ca, nàng lại càng thân thiết với Phong ca ca hơn. Một phần vì nàng thích nghe Phong ca ca kể chuyện của
mình khi còn làm quáng nô, một phần vì cảnh ngộ của hắn giống nàng, một
phần nữa vì nàng cảm nhận được tình cảm trân thành từ hắn. Một người
không nghe, không nhìn, không nói được gì như nàng càng mẫn cảm hơn
trong việc cảm nhận nội tâm đối phương.
Cũng chính vì thế, nàng mới tự mình giải khai một tầng phong ấn, một
tầng cảm xúc. Nàng muốn được nghe thấy Vân Phong ca ca nói, nghe hắn kể
về những chuyện đã, đang và sẽ xảy ra. Những lúc như vậy, nàng mới nhớ
về mẫu thân, về những lúc người kể chuyện cho nàng, khiến nàng không còn cảm giác cô đơn.
“Phong ca ca, cảm ơn người đã quan tâm đến ta.” – Lạc San xiết chặt bàn tay nhỏ bé, thầm nhủ trong lòng.
Hơi cảm nhận vị trí trước mặt một chút, nàng lập tức bước lên. Trong
người, một cảm giác âm lãnh bỗng nhiên tỏa ra, xác định vị trí của đồ
vật trước mặt.
Lạc San là Tiên Thiên – Huyền Âm thể chất, mọi đồ vật có tính Âm Hàn đều bị nàng cảm nhận được. Chính vì thế mà mấy tháng trước, ngay lúc nàng
tới đây đã kích phát ra Ám Hàn trong người Hoa Hoa. Hôm nay, cũng chính
nhờ nó mà nàng có thể xác định chính xác được vị trí của đồ vật kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT