“Mẫu thân, đúng là chúng ta bị tấn công.” – Ngọc Sơn ấp úng lên tiếng.

Hắn hiểu trong tất cả những người ở đây thì chỉ có bốn người Nhất Tà, Nhị Ma, Tam Hồn, Tứ Quỷ là người mà mẫu thân hắn tín nhiệm nhất. Những người khác tuy vẫn chăm chăm nghe lời nhưng trong lòng lại không phục.

Đa phần đều nghĩ rằng nếu như không phải năm xưa thiếu gia lấy cô nương này, lại hết lòng chăm sóc cho mẹ con họ, cho họ những điều tốt nhất thì sao nàng có ngày hôm nay. Bọn họ cho rằng, nếu không phải nàng mà là mình thì mình cũng làm được như vậy, thậm trí là tốt hơn nhiều.

Ngoại trừ 4 người Tứ Quỷ cùng vài khách khanh gần đây gia nhập, nhận thấy sự đáng sợ về tâm trí cũng như bản lĩnh của Ngọc Tiểu Điểm, hoàn toàn phục tùng đến từ nội tâm, thì cả gia tộc vẫn chia thành một nhánh khác, lấy việc bảo nội, cố gắng đưa người Ngọc gia lên nắm quyền làm cương lĩnh hành động.

Thế nên, tin tức Tử Quỷ bị người ta sát hại không những đã chặt đi một phần thế lực của mẫu tử hắn, mà còn tạo đà cho những người trong Ngọc gia chen chân vào bộ máy điều hành gia tộc. Ngọc gia có quy định, dưới tay gia chủ có thập nhị phán tài có nhiệm vụ tham gia vào quyết sách của gia chủ. Nếu quá nửa không đồng ý, quyết sách có thể bị hủy bỏ. Mà trong tay mẫu thân hắn, kể cả 4 người kia chỉ có thêm sư phụ hắn, Hồng y đạo nhân là luôn luôn ủng hộ Tiểu Điềm. Bên một nhánh còn lại, dưới sự dẫn đầu của một vị biểu thúc thuộc nhánh phụ thì có 5 người trong thập nhị phán tài, thế lực tương đương. Còn lại hai người là hai vị gia gia thuộc phe trung lập.

Tứ Quỷ chết, thế lực mà mẫu thân hắn cố gắng bồi dưỡng chắc chắn sẽ bị lung lay, thậm chí có thể bị đối phương nhân cơ hội lấy lại quyền làm chủ.

“Mẫu thân. Tứ Quỷ chết rồi. Đêm hôm qua, hắn không về nhà.”

“Chết. Tại sao hắn lại chết được. Bản lĩnh của hắn ta biết, đánh nhau tuy không tốt nhưng chạy trốn là nhất lưu. Kẻ giết được hắn, e rằng không dễ dàng.” – Tiểu Điềm nhìn con trai, tự hỏi, trong giọng nói mang theo vẻ nghi ngờ nồng đậm.

Tứ Quỷ từ lâu đã nổi danh về biến hóa và chạy trốn. Cũng vì thế khả năng thăng cấp, tiến giai của hắn không cao, không so sánh được với nhưng huynh đệ khác. Nhưng bù lại, hắn có nhiều năng lực đặc biệt khiến không phải ai cũng có thể khám phá ra hoặc giết chết hắn. Ngọc Tiểu Điềm cực kì tin tưởng vào bản lĩnh bảo mệnh của thuộc hạ mình.

“Đêm qua Tứ Quỷ không về nhà. Sáng nay Tam Hồn đi tìm hắn thì thấy vết tích chiến đấu ở khu Đông Nam. Ở đó còn có . . .”

“Có gì, nói tiếp.” – Ngọc Tiểu Điềm bất chợt có dự cảm không tốt. Nếu như chỉ là mất tích, Ngọc Sơn chắc hẳn không ấp úng như vậy mà ngay lập tức xin nàng cho người đi cứu viện. Lại liên tưởng thái độ của mọi người, tám chín phần tin Tứ Quỷ chết là sự thực.

Trong phút chốc, cảm xúc tức giận bộc phát như núi lửa phun trào. Nàng siết chặt nắm đấm, nghĩ đến cánh tay đắc lực của mình giờ đã tử nạn, sát khí bỗng nhiên điên cuồng xông ra, mĩ mâu sắc lạnh nhìn vào những người thuộc phe đối nghịch trong Ngọc gia.

Giả như Tứ Quỷ xảy ra chuyện thật, nàng nghi ngờ đầu tiên không phải là Sở gia. Sở gia chắc chắn không giám, cũng không thể động thủ ngay lúc này. Tô, Đỗ hai nhà đã diệt. Đoạn gia trở thành minh hữu. Nếu như có một thế lực có thể giết chết Tứ Quỷ, chỉ có thể là nội gian Ngọc gia hiện tại.

Từ khi tiếp quản Ngọc gia, nàng không phải người nhân từ, thậm trí có thể nói không từ thủ đoạn, mới tạo nên được uy danh và sự kính sợ từ mọi người. Khi nàng vừa trừng mắt, nhiều người lập tức co đầu, im lặng, rất sợ rằng ma nữ kia nhắm vào mình mà phát tiết. Với tu vi của nàng, dẫu cho bọn họ nằm trong thập nhị phán tài cũng khó lòng thoát chết. Cùng lắm là sau đó ma nữ kia bỏ chức vị gia chủ theo chân phu quân tới thế lực Lam Sa – Mặc thị sinh sống, bỏ lại Ngọc gia. Như vậy, kẻ bị giết chỉ có thể ngậm oan mà chết, người thân cũng chẳng giám báo thù.

Ngọc Sơn cảm nhận được sát khí tỏa ra trên người mẫu thân, tâm thần có chút bất an, rất sợ nàng làm hành động gì điên rồ nên vội vàng giải thích:

“Mẫu thân, bình tĩnh, nghe con nói hết. Ở đó còn có . . . còn có đầu của Tứ Quỷ và Kim nguyên lực cực nồng. Tam Hồn điều tra qua, dấu vết chiến đấu hầu như nghiêng về một phía. Tứ Quỷ chính là bị miểu sát sau hai ba chiêu. Ngay cả trốn cũng không đi được.”

Tam Hồn thấy vậy đứng lên tiếp lời:

“Đại nhân. Vết tích chiến đấu ở đất đó ta quả thực xem qua. Nếu như không phải một Nguyên sĩ 7, 8 giai khó lòng mà thực hiện.”

Nói đoạn, hắn quỳ xuống, nước mắt lưng tròng hét lớn:

“Đại nhân, xin ngài hãy vì Tứ Quỷ mà báo thù.”

Nhất Tà, Nhị Ma cũng lập tức đứng dậy, giống như đã bàn nhau từ trước, mạnh mẽ dập đầu:

“Đại nhân, nể tình chúng ta vì ngài ra sức mười mấy năm nay. Xin ngài tìm ra chân tướng, báo thù cho tứ đệ.”

Ngọc Tiểu Điềm nhắm chặt mắt, hít thở không thông, cố gắng đè nén lại cơn giận, suy nghĩ một cách chín chắn lại toàn bộ những gì xảy ra. Trước hết, Tứ Quỷ chết, gần như là bị miểu sát, không thể dùng năng lực của mình để thoát thân, chứng tỏ đối phương có tu vi Nguyên sĩ cửu tinh, thậm chí là thập tinh, hay Nguyên giả cũng có thể. So sánh với tu vi của nàng, người này không kém hơn bao nhiêu. Tiếp theo, người này có Kim thể chất, Kim nguyên lực nồng đậm trong không khí có thể chứng minh vấn đề này. Cuối cùng, tại sao đối phương lại phải giết Tứ Quỷ, hắn đã đắc tội với người hay là có kẻ muốn làm suy yếu thế lực của mình. Tất cả được Ngọc Tiểu Điềm vội vã phân tích qua một lần, nàng đã chơi âm mưu quỷ kế chừng ấy năm, rất sợ hãi cái gọi là ám chiêu này.

Ngẫm nghĩ một lúc, nàng mở mắt, vẻ mất bình tĩnh khi xưa đã mất sạch không còn lại chút gì. Tất cả chỉ còn lại sự nghiêm trang, lạnh lùng, sát phạt của một vị gia chủ nhiều năm nắm quyền. Cảm giác vui vẻ sau khi trả được thù cũng vì cái chết của Tứ Quỷ mà tiêu tan sạch.

“Các ngươi yên tâm, thù này của các ngươi, ta sẽ gánh.” – Tiểu Điềm trầm giọng nói. Trong hoàn cảnh như thế này, điều đầu tiên là phải ổn định lại nhân tâm. Tứ Quỷ đã chết, không thể để ba người Nhất Tà, Nhị Ma, Tam Hồn vì cái chết của huynh đệ mà tạo phản. Còn chuyện nguyên nhân, đợi tiếp tục điều tra rồi tính tiếp.

Đang lúc mọi người bàn bạc nhau tìm cách báo thù, tìm ra hung thủ. Biểu thúc của Ngọc Sơn, Ngọc Phạm Uy lên tiếng:

“Biểu muội. Ta biết nói điều này trong lúc này là không nên, nhưng mà thập nhị tài phán trong gia tộc không thể bị thiếu đi người nào. Tứ Quỷ huynh đệ đã chết, ta cũng rất đau lòng, nhưng không thể vì việc này mà ảnh hưởng đến sự sống còn của gia tộc. Biểu muội thấy liệu có nên đưa một vị khác vào để thay thế quyết sách trong gia tộc không.”

Ngọc Phạm Uy tuổi ngoài 60, đương lúc tráng niên. Ngoại trừ Ngọc Tiểu Điềm thì uy danh của hắn trong gia tộc cực cao. Người này từ trước đến nay làm việc luôn cẩn thận chu toàn, xử lý việc đâu ra đó, cũng chính là kẻ dẫn đầu thế lực chống đối ở Ngọc gia.

Ngọc Tiểu Điềm ngước nhìn nam tử đối diện. Gương mặt hắn là gương mặt điển hình của một trung niên, khuôn mặt góc cạnh, mạnh mẽ, hai hàng lông mày dày mà đậm, nước da hơi tối. Nhưng nổi bật là một nụ cười ấm áp luôn luôn hiện hữu. Nàng biết rằng, nếu để nụ cười của hắn đánh lừa thì đối phương chắc chắn chết mà không còn cả xương. Cho dù mấy năm qua, nàng đã tìm vài cách thủ tiêu hắn, nhưng chỉ có thể chèn ép hắn xuống một bậc. Đối thủ như vậy khiến nàng cực kì đau đầu.

Đến lúc này, không thể phủ nhận, chính là thời cơ tốt nhất để đối phương lấy lại ưu thế và quyền chủ động trong Ngọc gia.

“Biểu ca, ý người muốn sao. Theo huynh thấy thì người nào là thích hợp cho vị trí còn trống này.” – Biết không thể làm khác, dẫu sao đây cũng là quy định trong gia tộc, cho dù nàng là gia chủ cũng không thể thay đổi, Ngọc Tiểu Điềm hết sức phối hợp.

Ngọc Phạm Uy từ tốn nhìn vào hai vị thúc bá ngồi đối diện, từ tốn nói:

“Ta thấy Ngọc Quang hành sự chín chắn, suy nghĩ thấu đáo, là người có thể đảm nhận được trọng trách này.”

Hai vị cao lão chính là trưởng bối trong tộc, là người có danh vọng cao nhất, cũng là hai người trung lập trong thập nhị phán tài. Để được chấp nhận vào thập nhị tài phán, ý kiến của hai người này là quan trọng nhất.

Ngọc Tiểu Điềm nghe vậy, thở dài, quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng. Kẻ mà Ngọc Phạm Uy đề cử lại là một thành viên Ngọc gia, không phải khách khanh bên ngoài. Nếu như nàng nắm trong tay những khách khanh mượn từ nơi khác đến thì Ngọc Phạm Uy lại thống lĩnh toàn bộ người trong Ngọc gia. Hai vị lão giả còn lại có nhiệm vụ điều tiết nội ngoại. Mấy năm nay đã tạo thành thế cân bằng, giờ đây có chút thay đổi, thế cân bằng đó sẽ lập tức phá vỡ. Chức vụ gia chủ của nàng cũng chỉ được danh mà không có thực. Hơn nữa, Ngọc Quang cũng là người mà nàng không thể nào phản bác. Tâm, tính, võ, hắn đều thuộc hàng ưu, lại cực kì thân thiện với mọi người, nhân khí rất cao. Nếu con trai nàng mà có thể thi đỗ vào học viện Hoàng gia, Ngọc Quang chính là đối tượng bồi dưỡng cho vị trí gia chủ.

“Gia chủ, người thấy sao.” – Một trong hai lão giả tầm ngoài trăm tuổi, nước da đồi mồi, trông có vẻ ốm yếu bệnh tật lên tiếng. Ánh mắt lão lim dim như đang lơ mơ ngủ, nhưng thực tế lão lại tỉnh hơn bất kì ai.

“Ta không có ý kiến, Ngọc Quang hoàn toàn hợp cách.” – Ngọc Tiểu Điềm cười khẩy, lạnh nhạt nói.

Lão giả nghe vậy thì gật đầu, cất lời:

“Nếu đã như vậy, Ngọc Quang sẽ chính thức trở thành một trong thập nhị phán tài. Từ mai bắt đầu cho hắn vào hội nghị.” – Nói xong, lão lại nhắm tịt mắt lại, thiu thiu ngủ, giống như mọi chuyện vừa xảy ra không ảnh hưởng đến lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play