“Rất no.” Vân Phong cười ha ha. “ Cháu có thể thấy được cả cơ thể tràn
đầy sức lực, chỉ cần luyện tập cường độ cao 1, 2 ngày là những sức lực
này sẽ hòa làm một với cơ thể. Nó có thể giúp cháu giảm đi được một
tháng khổ tu. Lúc đấy, cơ bắp được cường hóa có thể đạt tới 80%. Lớp da
bên ngoài cũng có thể đạt 10%, bước vào nhị trọng Luyện bì rồi.”
Lưu Hàn vuốt vuốt cái cằm không râu, cười nói:
“Tốt rồi, nhưng ngươi nên nhớ, ở Nguyên đồ cảnh, mượn đan dược tu luyện
là một chuyện, nhưng nhất định không được quá phụ thuộc vào nó. Đan dược là ngoại lực bên ngoài, nếu muốn chân chính hấp thu thì cần phải tôi
luyện, khiến nó tăng lên cường độ nhục thể. Ngươi hiểu không ?”
"Phải làm thế nào mới có thể tăng cường độ của nhục thể?" Sau một hồi yên lặng, Vân Phong vội vàng hỏi.
"Nguyên khí chính là loại năng lượng tốt nhất để luyện tập nhục thể,
dùng nguyên khí bồi bổ cơ thể thì nhục thể cũng theo đó mà mạnh lên
theo. Đương nhiên, đi kèm với nó cũng cần kích thích của ngoại vật nữa." Lưu lão đôi mắt hơi nheo lại, trong đôi mắt già nưa tựa hồ có chút vui
vẻ.
"Ngoại vật kích thích là như thế nào?" Nhìn Lưu lão tràn đầy tiếu ý, Tiêu Viêm bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người.
"Bị đánh! Bị đánh càng nặng tay càng tốt!" Lưu lão bật cười ha hả, còn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong thì cứng ngắc.
“Ừm, còn nữa, ngươi cũng nên thực chiến nhiều hơn.” Lưu Hàn suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Mặc dù ngươi vẫn còn là tiểu hài tử, nhưng ta
không thể không nói điều này. Thế giới này quá rộng lớn, cường nhục
cường thực. Cả cuộc đời này, ta không thể mãi mãi đi theo ngươi. Ngươi
cũng phải có cuộc sống riêng của mình, ngươi sẽ phải đối mặt với rất
nhiều hiểm nguy, giống như hôm qua. Đến lúc đó, chỉ còn có mỗi mình
ngươi chiến đấu, không có ai bảo vệ, ngươi sẽ làm thế nào đây ?”
Lưu Hàn chầm chậm giải thích:
“Vì lẽ đó, ngươi cần luyện tập thực chiến nhiều hơn. Đối mặt với hiểm
nguy mới có thể kích phát được ý chí chiến đấu, kích phát bản năng sinh
tồn cũng như khai phá được khả năng tiềm ẩn, như vậy có thể tăng cường
tốc độ tu luyện cũng như tăng cường khả năng chiến đấu của ngươi. Ta nói với ngươi những lời này, chính là toàn tâm toàn ý của ta, không phải là ta không thương ngươi, muốn đẩy ngươi vào chỗ hiểm, mà ta muốn tốt cho
ngươi, để ngươi sau này có tương lai tốt đẹp hơn.”
“Gia gia, người không cần giải thích đâu. Cháu hiểu mà. Ngọc không mài
không sáng.” – Vân Phong nói. Tuy hắn đang trong quá trình trưởng thành, vẫn còn bỡ ngỡ trong tâm tính, nhưng chuyện này thì cũng đã hiểu được.
“Tuy nhiên, gia gia . . . cháu bây giờ ngoài vài chiêu thức cơ bản ra,
không có một võ kĩ nào . . . gia gia có thể . . . dạy cháu một vài . . . võ kĩ không ?” – Vân Phong có chút rụt rè, ấp úng hỏi.
"Ha hả, tưởng tiểu tử ngươi ấp úng cái gì, đến cuối cùng cũng chỉ là
muốn moi võ kỹ từ trong tay ta mà thôi . . ." Đôi mắt già nua liếc nhìn
Vân Phong một cái. Tinh minh như Lưu lão có thể trực tiếp nhìn ra ngay
mục đích của hắn.
Mục đích trong lòng bị nói ra, Vân Phong cũng không xấu hổ, nhún nhún vai, đôi mắt háo hức nhìn Lưu lão.
Nhìn bộ dạng của Vân Phong, Lưu lão lão cười to hai tiếng, lắc lắc đầu,
rồi hài hước cười nói: "Được rồi, ai bảo ta thu một đứa cháu đáng thương như ngươi? Để cho ngươi không bị người ta đánh thành tàn tật, ta dạy
ngươi vài thứ vậy."
Nghe lời Lưu lão nói, Vân Phong tinh thần chấn động. Hắn rất hiếu kỳ vị
gia gia thần bí này cuối cùng có thể đem ra võ kỹ đẳng cấp nào đây? Nếu
không phải võ kĩ mà Hư biết đều là võ kĩ đẳng cấp cao, cấp bậc không phù hợp thì Vân Phong cũng chẳng muối mặt đi xin võ kĩ như thế này.
“Đây, cầm lấy.” – Lưu lão tùy ý nói, trên tay liền xuất hiện ba quyển
trục mới: “Đây đều là võ kĩ Hoang cấp Trung phẩm ta tình cờ có được. Tuy là cấp thấp, nhưng cảnh giới Nguyên đồ cũng có thể sử dụng được. Hơn
nữa, hiệu quả cũng rất không tồi.”
Đầu óc có chút mơ hồ, trong lòng Vân Phong lập tức giật mình. Võ kỹ tối
cao mà Trung Văn thúc thúc tu luyện cũng chỉ là Hoang cấp Sơ phẩm, mà
Lưu lão tuỳ tiện đem ra lại là Hoang cấp trung phẩm. Loại khác biệt đẳng cấp kinh khủng này, thật sự khiến Vân Phong dở khóc dở cười. Tuy nhiên, những võ kĩ này cũng đều được Lưu lão cân nhắc kĩ lưỡng để phù hợp với
cấp độ hiện tại của Vân Phong. Cho dù đến cảnh giới Nguyên sĩ, thậm chí
Nguyên giả, những võ kĩ này hoàn toàn có thể tiếp tục sử dụng.
* * * * * * * * * *
Phía bên ngoài, Đông Minh Hỏa gấp gáp đến độ hận không thể nhảy vào
trong hỏi thăm tung tích vị “cao nhân” thần bí kia. Nếu có thể kéo gần
khoảng cách giữa bọn họ, chuyện của tiểu tôn nữ Lạc San có hi vọng rồi.
Hoa Hoa nhu thuận ngồi một bên chăm cho Lạc San ăn chút cháo nóng. Tuy
nàng đã tự phong ấn, biến thành người câm, người điếc, người mù, thế
nhưng nàng vẫn sống như một người bình thường, vẫn cần ăn, cần uống, cần tắm rửa, giặt giũ. Những việc như thế không thể để những người như Lưu
Hàn hay Đông Minh Hỏa làm được.
Nhẹ nhàng đút một thìa cháo ấm vào miệng Lạc San, Hoa Hoa bỗng nhiên cảm thấy không khỏe. Mới ban đầu, nàng chỉ cảm thấy cơ thể không ổn, nhưng
dần dần mỗi phút qua đi, nàng lại cảm thấy người mình lạnh hơn một phần. Đến cuối cùng, chỉ sau vài phút, cả người nàng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, bàn tay trở nên run rẩy, hai hàm răng cũng va vào nhau lộp cộp từ
bao giờ. Mặc dù đã mặc vài cái áo ấm, nhưng cảm giác này vẫn không dứt,
bởi nó đến từ chính bên trong cơ thể nàng.
Vội vã đặt bát cháo xuống, Hoa Hoa cảm thấy hít thở không thông. Ánh mắt long lanh tinh xảo bỗng nhiên dại ra, cả người co ro lại. Nếu nhìn kĩ,
mỗi hơi thở nàng thở ra đều có chút sương giá.
Hoa Hoa nghi hoặc, đáng nhẽ ra còn 6 ngày nữa mới tới thời hạn phát
bệnh. Nàng đã sống chung với nó 13 năm, đã trải qua hơn trăm lần đối
mặt, không lý nào nàng tính sai thời gian được.
Không chỉ riêng Hoa Hoa, ngay cả Đông Minh Hỏa cũng cảm thấy nghi ngờ.
Hắn nhìn Hoa Hoa đang co quắp rồi lại nhìn Lạc San lạnh lùng một bên,
đôi mày nhíu lại. Hắn có thể cảm nhận được có hàn khí từ người Hoa Hoa
đang bị Lạc San hấp thụ.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, thấy thảm trạng của Hoa Hoa, Đông lão lập
tức xuất hiện ngay bên người nàng. Bàn tay áp vào sau lưng, hướng đến
tâm mạch ấn vào. Cùng lúc đó, một luồng Hỏa Nguyên lực tinh thuần từ
trong cơ thể Đông Minh Hỏa trào ra, men theo từng đường kinh mạch, tìm
đến nguồn bệnh.
Nội thể, một làn hơi sương lạnh lẽo phảng phất bao phủ lên toàn bộ ngũ
tạng, khiến mọi hoạt động bị đình chỉ. Chậm thêm vài phút nữa, đợi đến
khi băng sương bao phủ, tim ngừng đập, phổi ngừng hô hấp, nàng sẽ chính
thức tử vong.
Đông Minh Hỏa cau mày, đổ mồ hôi, không dám làm bừa. Hỏa Nguyên Khí chỉ
có thể hóa làm nhiệt lượng giảm bớt cái lạnh trong người nàng, không để
nàng mất đi sự sống, chứ không thể để nó hoàn toàn phá đi nguồn bệnh.
Khống hỏa thuật của lão tuy đã đạt đến trình độ cực cao nhưng lúc này
lại không dám sử dụng.
Trong người, kinh mạch, các dây thần kinh đều rất quan trọng và dễ bị
tổn thương. Chỉ cần hơi vô ý một chút, chẳng may để nguyên lực va chạm
vào một nơi nào đó thì rất có nguy cơ đứt mạch. Nhẹ thì tàn phế, nặng
thì tử vong.
Rút nguyên lực khỏi cơ thể Hoa Hoa, Đông lão thở dài một hơi, nhét một
viên đan dược màu đỏ vào miệng nàng. Khi thấy nàng không còn nguy hiểm
đến tính mạng mới tiếp tục dùng thần thức dò xét căn nguyên của đám
sương lạnh. Chưa bao giờ lão thấy một căn bệnh lạ lùng như thế. Vốn dĩ,
Lão là Dược sư có tiếng, cùng Lưu Hàn danh xưng là Dược – Khí Song
Nguyệt của Bạch Nguyệt Giáo, tạo nghệ trên phương diện đan dược và y
thuật rất khủng bố. Nhưng cho dù là vậy, Đông lão cũng không biết căn
bệnh này là gì.
Nội thể Hoa Hoa, bên trong trái tim, một hàn chủng màu trắng mờ đang di
chuyển xung quanh. Từ hàn chủng tỏa ra quang mang lạnh lẽo, tạo thành
từng đám khí lạnh dẫn tới ngũ tạng. Vốn dĩ hàn chủng kia bị ba đám lửa
nhỏ màu sắc khác nhau liên hợp áp chế, nhưng không hiểu vì sao lần này
hàn chủng đó tựa như bị thứ gì đó, hoặc ai đó kích thích, tỏa ra hàn khí không ngừng, đồng thời như muốn phá thể mà ra.
Ba đám lửa nhỏ không kịp chuẩn bị, liền bại trận.
Thời gian trôi qua, nhìn phương hướng sương lạnh di chuyển, Đông Minh Hỏa cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân.
Trên đời, không có gì là tuyệt đối, người tính không bằng trời tính. Mặc dù, Hoa Hoa còn 6 ngày nữa mới đến ngày phát bệnh, nhưng trùng hợp làm
sao, nàng lại gặp đám người Đông Minh Hỏa. Hai chữ duyên phận thật khó
lường.
Họa của Hoa Hoa lần này lại đến từ chính Lạc San. Nàng không biết Lạc
San có Huyền Âm thân thể, có thể ngự được đủ loại âm phong hàn khí. Đông Minh Hỏa càng không biết Hoa Hoa có quái bệnh trong người, lưu lại một
đoạn hàn phong chủng. Hàn phong chủng gặp được Huyền Âm Thể như con cái
gặp lại mẹ, muốn phá thể mà ra, muốn trở thành một phần lực lượng của
Lạc San. Hơn nữa, hàn khí từ Huyền Âm Thể còn trợ giúp cho hàn chủng
kia, khiến Hoa Hoa chịu phải chịu thêm đau đớn, lạnh lẽo.
“Hoa Hoa tỷ, tỷ sao vậy?” – Vừa bước ra khỏi cửa, Vân Phong chợt nhìn thấy Hoa Hoa nằm co ro trên giường, lập tức hét lên.
Đôi mắt nàng nhắm nghiền, cực kì đau đớn, khó chịu, khuôn mặt cũng trở
nên trắng bệch, cắt cũng không được giọt máu. Bên cạnh nàng, Đông Minh
Hỏa không thể di chuyển, thỉnh thoảng lại truyền Hỏa Nguyên Lực vào để
bảo trụ tính mạng. Nếu không làm thế, chỉ cần trong giây lát, hàn phong
chủng sẽ phá thể mà ra, khi đó chính thức là tử kì của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT