Lưu Hàn nhìn ra, trong lúc này, không nên vọng động. Lão vội vã kéo Vân Phong lại, ra thủ thế im lặng rồi từ từ quan sát.

10 phút trôi đi, rốt cuộc Đông Minh Hỏa cũng dừng lại.

“Lão Đông có chuyện gì vậy?” Lưu Hàn gấp gáp hỏi. Qua thời gian vừa rồi, lão cũng thấy được tình cảm giữa Vân Phong và Hoa Hoa rất tốt. Hoa Hoa cũng là một thiếu nữ thiện lương. Lão không muốn nàng có chuyện xấu gì.

“Tiểu oa này bị ám bệnh, từ trước đến nay ta chưa từng thấy bệnh nào cổ quái như vậy?” Đông Minh Hỏa vuốt mồ hôi trên trán, đút cho nàng thêm một viên thuốc rồi tranh thủ điều tức.

“Ám bệnh sao, chỉ là chút bệnh phong hàn từ nhỏ thôi mà. Lão Đông a, lão Đông, chẳng nhẽ y thuật của ngươi lại kém cỏi đến vậy ?” – Lưu Hàn nheo mắt, mỉa mai.

Đông Minh Hỏa hừ lạnh, có ý không vui, nói:

“Nếu đúng như lời ngươi nói thì tìm y sư trong trấn về mà chữa.”

Lưu Hàn nhíu mày, nhìn ông bạn già, nghi hoặc hỏi lại. Cho đến bây giờ, chỉ có vài chứng bệnh nan y mới làm khó được người này. Trên thực tế, tài nghệ trị bệnh của hắn còn cao minh hơn là luyện đan vài phần.

“Thật sự là khó chữa như vậy?”

“Thật sự, ta lừa ngươi làm gì. Ngươi có thể không cần mặt mũi, nhưng ta thì cần.” – Đông Minh Hỏa lầm bầm trong miệng.

Vân Phong không hề quan tâm hai người trước mặt cãi nhau. Hắn nhanh chóng chạy đến bên Hoa Hoa tỷ. Vội vàng kiểm tra một chút. Chỉ thấy hàn khí toát ra trên người nàng đã ít đi phân nửa, nhưng vẫn chậm rãi gia tăng. Sau một khoảng thời gian nữa, chắc hẳn lại phải truyền Hỏa nguyên lực một lần. Hắn suy tư một lát, nói:

“Lão bá, chỉ cần đan dược của y sư trong trấn là có thể cứu mà. Hoa Hoa tỷ vẫn thường dùng loại đó.”

Đông Minh Hỏa nhìn Vân Phong, trong lòng thầm hô cơ hội tốt. Nếu mình giúp đỡ Vân Phong cứu được tiểu oa nhi này, không biết chừng sẽ dẫn tới hảo cảm của “cao nhân” thần bí, chuyện của Lạc San cũng chắc hơn vài phần.

“Tiểu tử ngươi là Vân Phong sao?” – Đông lão mỉm cười hỏi lại.

Vân Phong không hề xiểm nịnh, lễ phép đáp:

“Vâng, vãn bối Vân Phong tham kiến Đông lão.”

Đông Minh Hỏa chậm rãi gật đầu, cảm thấy cách ứng xử của Vân Phong rất hợp ý hắn. Sau đó hắn thở dài một hơi, quyết định nói những gì mình biết. Nhân tiện xem xem có cách nào chữa trị bệnh cho tiểu nữ oa này không, bán cho người sau lưng Vân Phong một cái nhân tình:

“Ừ, tốt. Nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết tình trạng của tiểu oa này. Nghe các ngươi nói từ nhỏ nàng đã bị bỏ đói, và nhiễm phong hàn mới gây ra ám bệnh. Đây là điều hoàn toàn sai lầm, cực kì ngu xuẩn. Lưu huynh, phiền huynh dùng thần thức xem qua cơ thể tiểu oa này đi.”

Lưu Hàn nghi hoặc nhưng cũng không làm trái. Lão mở rộng thần thức, tập trung vào một mình Hoa Hoa rồi dần dần đi sâu vào, xem xét bên trong. Chừng 2 phút sau, chính lão cũng phải hít vào một hơi lãnh khí, lắp bắp nói:

“Điều này, thật quá . . . quá mức . . . kì lạ rồi. Ngươi nói . . . điều ta nhìn thấy . . . có phải thật không?”

Đông Minh Hỏa cười khổ:

“Xác thực thật mười phần.”

“Gia gia, hai người nói chuyện gì sao lại thần thần bí bí như vậy. Có chuyện gì thì hai người mau mau nói đi.” – Vân Phong trở nên gấp gáp, thúc dục hai người.

“Ngươi là hành gia trong chuyện này, ngươi nói đi.” Lưu Hàn ngồi bệt xuống ghế, đùn đẩy trách nhiệm cho lão bằng hữu rồi cau mày suy tính.

Đông lão cười khổ, đành đem chuyện này giải thích qua một lượt:

“Ta không biết chuyện này xảy ra như thế nào, rốt cuộc có bí mật gì, ta chỉ nói ra những thứ mà chính mắt ta có thể nhìn thấy được.”

Nghe Đông lão chậm rãi nói, mỗi từ mỗi chữ như khắc sâu vào trong tâm trí Vân Phong. Hắn bỗng cảm thấy mỗi người xung quanh mình đều có rất nhiều bí mật, từ Lưu lão cho đến Hoa Hoa tỷ, không ai là không thần thần bí bí. Cho nên chuyện có liên quan đến Hoa Hoa tỷ, hắn kiên quyết không muốn bỏ xót.

“Có 3 điều mà ta muốn nói với ngươi về vấn đề của Hoa Hoa. Thứ nhất, thể chất của nàng là Hỏa thể chất, không có khả năng mắc bệnh phong hàn. Thứ hai, thứ ức chế ám bệnh của nàng chính là thân thể nàng, không có liên quan đến bất kì một phương thuốc nào. Thứ ba, phương thuốc của bọn lang băm kia chỉ là một ít cây thuốc có thuộc tính hỏa, ngoại trừ một ít tác dụng tăng cường hỏa nguyên tố thì không có tác dụng gì khác.”

Vân Phong nghe xong bỗng nhiên lâm vào mê cục, hắn vốn dĩ không muốn nhờ đến Hư, để im cho nó hồi sức vài ngày. Thế nhưng việc hôm nay có quá nhiều điều nghi hoặc, lời nói của Đông lão có nhiều chỗ hắn không rõ, còn mở ra trong lòng hắn một bí mật về thân thế của Hoa Hoa tỷ.

“Hư, ngươi có ở đó không. Ta có mấy việc cần ngươi hỗ trợ.” – Vân Phong thầm thì trong đầu.

Ngay lập tức, một giọng nói yếu ớt, thập phần mỉa mai truyền vào thức hải của hắn:

“Có chuyện gì sao, không phải là ngươi gặp phải tồn tại khó nhằn gì đấy chứ. Bản tọa rất yếu rồi, không thể sử dụng bất kì thủ đoạn nào đâu. Tự mình tính toán đi.”

Nói xong câu đó, Hư liền im bặt, giống như chưa từng xuất hiện.

“Ặc” Vân Phong có chút sửng sốt rồi bất ngờ bực tức, việc đã như lửa xém lông mày rồi mà con Ma sủng mất nết kia lại giở chứng. Không nói nhiều, hắn liền sử dụng đặc quyền trừng phạt của Nguyên phiến. Không cho con Ma sủng khốn nạn này một chút giáo huấn, nó lại được đằng chân lên đằng đầu.

Ngay lập tức, tiếng van xin tha thứ của Hư vang vọng trong thức hải.

“Dùng thần thức điều tra xem Hoa Hoa tỷ bị bệnh gì cho ta.” Vân Phong giải thích qua một lượt tình trạng của Hoa Hoa rồi ra yêu cầu với nó. Đồng thời hắn cũng chuyển sự chú ý qua Đông lão, không để ý đến Hư đang làm việc nữa.

“Đông lão, người nói có cách nào trị được bệnh của Hoa Hoa tỷ không?”

Đông Minh Hỏa gật gù, trầm tư suy nghĩ. Hắn nghĩ tới vài cách có thể thành công nhưng không dám chắc một trăm phần trăm. Cân nhắc thiệt hơn qua một lượt, lão trầm giọng nói:

“Ta có vài cách, thử nói ra để mọi người cùng bàn bạc.

Thứ nhất là mượn lực của Lạc San hấp thu hàn chủng trong người Hoa Hoa, nhưng lúc này, nàng đang trong tình trạng phong ấn, không thể làm gì được, cho nên đành tạm bỏ qua.

Thứ hai, để nàng tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính, tự mình sinh ra Hỏa nguyên lực, dùng Hỏa khắc hàn, để tự bản thân hóa giải hàn phong chủng. Nhưng nếu như tu luyện, lại phải bắt đầu từ cảnh giới nguyên đồ, ít nhất qua 2, 3 năm mới có thể bắt đầu có Hỏa nguyên lực được sinh ra, sợ đến lúc đó nàng đã không thể chịu được.

Thứ ba, ta có thể luyện chế một viên Địa cấp thần dược Hỏa thuộc tính gọi là Liệt Diễm Thối Thể Đan. Mượn dược lực Hỏa thuộc tính, một lần phá tan hàn phong chủng, không chỉ vậy còn khiến nàng phát huy toàn bộ ưu thế của Hỏa thể chất, trực tiếp bỏ qua thối thể, bắt đầu tu luyện Nguyên lực. Cách này tuy nhanh chóng nhưng tài liệu luyện đan rất khó kiếm, ta cũng chưa chắc có thể chế ra được.

Cách thứ 4 là tìm một Ma sủng có Yêu Hỏa, để nàng nhận chủ. Mượn Yêu Hỏa tiêu trừ hàn khí. Nhưng muốn tìm ra Ma sủng có Yêu Hỏa cũng là việc rất khó khăn, chưa nói đến có thành công bắt nó vào Nguyên phiến hay không.

Còn một cách cuối cùng là tìm một người Hỏa thể chất công lực cũng đủ cao, để cả hai song tu, Hỏa nguyên lực sẽ tự động luân chuyển trong cơ thể hai người. Hoa Hoa cũng có thể mượn lực lượng đó tiêu diệt hàn phong chủng.”

Nghe xong những điều này, Vân Phong cũng không biết nên làm thế nào thì tốt. Cách nào cũng có lợi và hại, chưa nói đến trong thời gian ngắn cũng không thể tìm ra được những thứ cần thiết. Hơn thế, hắn cũng chỉ là tiểu tử, không có quyền quyết định ở đây.

Đúng lúc này, Hư liền quay lại, thở hồng hộc như một con bò điên. Vẻ mặt cực kì đắc ý và vui sướng. Điên cuồng hét lên:

“Không thể ngờ, không thể ngờ, trong cùng một lúc ta có thể gặp được hai cái thể chất biến thái như vậy.”

Vân Phong tuy rất gấp gáp nhưng nghe Hư nói cũng trở nên tò mò:

“Hai thể chất, hai thể chất nào cơ ?”

Hư khinh bỉ nhìn chủ nhân đầu óc không chút kiến thức này. Rõ ràng trước mặt là hai trân bảo mà không biết nhìn hàng:

“Hừ, là hai thể chất của hai tiểu nữ oa kia chứ đâu. Một người là Huyền Âm Thể, một người là Hỏa Luân Thể. Không nói đến người có Huyền Âm Thể thần kì kia, chỉ cần người có Hỏa Luân Thể làm chủ nhân của ta là ta đã cực kì mãn nguyện rồi.”

Vân Phong vuốt mặt, chỉ muốn đánh con Ma sủng điên khùng này. Những lúc nó lên cơn thì liên tục loạn ngôn, không biết trời trăng đất hỡi gì cả. Hắn nhếch nhếch mi khinh thường nhìn Hư, nói:

“Ngươi muốn nàng làm chủ nhân của ngươi.”

“Muốn. Muốn chứ.” – Không kịp nghĩ nhiều, nó liền buột miệng kêu lên.

Nhưng ngay lập tức nhìn khuôn mặt co giật đầy đặc sắc của Vân Phong, nó lại tỏ ra vẻ vô tội, cái lưỡi trơn hơn cá trạch liên tục ninh nọt. Mặc dù trong thâm tâm nó cũng tự khinh bỉ chính mình một trận, nhưng làm sao đây, thà chịu nhục còn hơn bị đòn.

“Ách, ta nói đùa thôi. Dù sao ta cũng nhận chủ rồi. Hơn nữa, chủ nhân của ta tương lai cũng không hề thua kém ai. Là độc nhất vô nhị ở cái lục địa này.”

Nghe vậy, Vân Phong trợn tròn mắt, bái phục độ mặt dầy của Hư, cuối cùng đành phải cho qua:

“Hừ, ngươi biết vậy là tốt. Nói thử xem, các loại thể chất kia có gì đặc biệt.”

Hư như được đặc xá, cười đến độ cái miệng nhỏ ngoác ra đến tận mang tai. Nó sắp xếp thông tin lại một cách ngắn gọn và dễ hiểu nhất rồi mới nói cho Vân Phong:

“Được, để ta kể. Đơn giản mà nói, nếu nói trí tuệ cao thì đại biểu cho ngộ tính, khả năng học tập võ kĩ nhanh, suy nghĩ sâu thì thể chất lại đại biểu cho khả năng chuyển hóa nguyên khí thành nguyên lực của cơ thể. Thể chất càng thuần ( càng ít thuộc tính ) thì tốc độ chuyển hóa càng nhanh. Ví dụ như người có thể chất song thuộc tính, khi hấp thụ nguyên khí đi vào cơ thể sẽ phải chuyển hóa thành nguyên lực có hai dạng thuộc tính bất đồng. Nó không những không thuần mà thời gian chuyển hóa còn lâu hơn gấp đôi so với thể chất đơn thuộc tính.”

Vân Phong gật gù đáp:

“Nói như vậy, thể chất song thuộc tính sẽ chậm hơn gấp đôi, tam thuộc tính chậm hơn gấp ba, tứ thuộc tính lại chậm hơn gấp bốn so với thể chất đơn thuộc tính. Vậy thì đơn thuộc tính có tốc độ tu luyện nhanh nhất rồi.”

Hư nở nụ cười, ngộ tính chủ nhân này của mình cũng khá tốt, nói một lần là hiểu luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play