“Cái này.” Lưu lão có vẻ bất ngờ, chẳng lẽ lão lại nói mình là một đại nhân vật cảnh giới cực cao, không thèm để bọn người kia vào mắt. Nếu nói như vậy có vẻ như quá kiêu căng rồi. Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, lão đành “khiêm tốn”:

“Ừm, nếu thực sự tính toán thì ta cao hơn bọn hắn “một chút”.”

Nghe thế, vẻ mặt vui vẻ, hớn hở trở lại với Vân Phong, chỉ thấy hắn ríu rít : “Cháu biết người là tốt nhất mà.”

Lưu lão nhìn vào khuôn mắt ngây thơ, đôi mắt trong sáng đầy sùng bái của Vân Phong, trong lòng bỗng nhiên nổi lên cảm giác khác lạ. Lão âm thầm thề: “Mặc dù thực tế ta không thể không lợi dụng ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ta lấy danh nghĩa Lưu Hàn ra để thề. Cả đời này, Lưu Hàn ta là gia gia của ngươi, tất cả những gì tốt nhất ta sẽ dành cho ngươi, sẽ không để ngươi phải chịu một chút ủy khuất nào. Cho dù có gặp được người kia hay không, có chữa khỏi cho Lạc San hay không thì ta vẫn như thế, vẫn yêu thương ngươi, coi ngươi như cháu ruột của mình. Ta nguyện lấy tất cả ra để đền bù cho ngươi, dẫu cho ngươi muốn mạng già của ta, ta cũng sẵn sàng.”

Thấy Lưu lão bất chợt yên lặng, Vân Phong thấy làm lạ, hỏi:

“Lưu gia gia, người có chuyện gì vậy, sao mặt người bỗng nhiên trắng bệch ?”

“Không có gì, không có gì. Haizzz. Chẳng qua ta nhớ lại chuyện mấy ngày vừa qua, không kiềm chế nổi mà sinh ra cảm giác thất bại, đau buồn mà thôi.” Lưu Hàn thở dài, nói. Trong lòng lão lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Có chuyện gì vậy gia gia?”

“Thật ra . . . lần này ta rời khỏi Giao Nguyệt Trấn để đi tìm một người, nhưng không may . . .” Lưu lão buồn rầu kể lại một lượt chuyện của Lạc San cho hắn nghe, đến cuối cùng, lão mở miệng khẩn cầu: “Vân Phong, tương lai ta và lão bằng hữu có việc cần rời đi, ngươi có thể giúp ta chiếu cố Lạc San không?”

Vân Phong không chần chừ, lập tức đáp ứng:

“Gia gia an tâm, số nàng khổ như thế. Không cần gia gia nhờ, cháu cũng nhất định sẽ chiếu cố nàng, quyết không để nàng chịu một chút ủy khuất nào.”

“Ừm, ngươi nói thế ta cũng an tâm. À mà phải rồi. Ta vẫn chưa hỏi tại sao ngươi lại biết võ công. Không phải ngươi mới đến thị trấn chưa tới một tháng sao. Hình như, lúc ngươi bắt đầu đến, ngươi cũng chưa từng luyện tập qua a.” – Lưu lão thuận tiện hỏi, trong lòng lại nghĩ: “Nếu Vân Phong biết được người giúp hắn là ai thì không thể nào tốt hơn. Nhưng phần nhiều là hắn không biết, bởi vì hắn mà biết người kia là ai thì cũng không phải lưu lạc đến nơi khỉ ho cò gáy này.”

Vân Phong nhu thuận gật đầu, giải đáp:

“Đúng vậy, hôm cháu nhận được Hỏa Sí Điểu, không biết cách câu thông với nó để nó bay mất đi. Cháu vất vả đuổi theo nó đến phía bắc thì gặp được một cao nhân đang bị thương nặng. Cháu giúp hắn lấy thuốc, băng bó cho hắn, thế nên vài ngày sau, người đó cho cháu một viên thuốc bảo cháu ăn vào. Cháu làm theo thì thấy cả cơ thể chảy ra bã nhờn hôi thối, cơ thể cũng khỏe mạnh, dẻo dai hơn vài phần, từ lúc ấy cháu bắt đầu tập luyện căn bản.”

Lưu lão có chút giật mình, thì thầm nói:

“Thì ra là vậy. Như thế có thể giải thích được vì sao ngươi lại tiến bộ nhanh như thế. Nếu nói như vậy, người nọ vẫn còn chữa thương xung quanh đây sao?”

Vân Phong không khỏi tò mò, không hiểu sao gia gia lại quan tâm đến chuyện này như vậy ? Nói cho cùng đây dù sao cũng chỉ là chuyện bịa do Vân Phong tự nghĩ ra. Đều tại Hư không muốn ai biết về thân phận của nó, cho nên tất cả mọi việc nó đều ủy quyền cho Vân Phong đối ngoại, chỉ cần không lộ ra bản thân nó là được. Đây cũng là lý do tại sao Vân Phong lại phải nói dối.

“Cái này cháu không biết, mấy ngày sau, cháu có mang thức ăn đến cho người kia, thì hắn đã đi rồi.” Vân Phong đáp.

Lưu Hàn trở nên gấp gáp, lông mày nhíu chặt, suy đoán:

“Có thể người nọ muốn tìm nơi yên tĩnh chữa thương. Ở cấp bậc này trở đi, nếu nói thương nặng mà không thể tự mình dùng đan dược thì ít nhất mất nửa năm tĩnh dưỡng mới miễn cưỡng khôi phục được một hai phần thực lực. Như thế xem ra cơ hội để Lạc San chữa khỏi bệnh cũng rất cao.”

Nghĩ đoạn, Lão quay sang hỏi Vân Phong:

“Ngươi có nhớ người nọ tên gì, hình dáng ra sao không?”

Nói xong, lão thấy mình có chút thất thố, liền cười trừ, làm như không nói cũng chẳng sao.

Lắc lắc đầu, Vân Phong mệt mỏi đáp:

“Lúc ấy, trời tối lại mưa to, người đó mặc áo choàng đen cho nên cháu cũng không thấy được mặt, nhưng đại khái người nọ là một đại hán cao lớn, giọng nói hắn có chút ồm ồm.”

Vân Phong bèn miêu tả Bao thúc cho Lưu lão nghe. Dù gì đã bịa ra một người cũng phải cho hắn có một hình dáng cụ thể.

Lưu Hàn thấy Vân Phong có vẻ mệt mỏi, liền lật bàn tay. Không biết ra sao, ở trên đó vốn không có gì lại hiện ra hai bình sứ màu trắng ngà. Lưu Hàn nhìn hai bình sứ, cân nhắc dược tính một lát, cuối cùng đưa cho Vân Phong:

“Thôi không nói chuyện kia nữa, Tiểu Phong, đây là hai bình đan dược. Một bình là Nhị Nguyệt Nguyên Đan, một bình là Hồi Hoàn Đan. Ngươi cầm lấy dùng trước mỗi loại một viên đi. Để ta hộ pháp giúp ngươi.”

“Gia gia đây là?” – Vân Phong có chút nghi hoặc, hỏi.

Lưu lão đặt hai bình sứ vào tay hắn, giải thích:

“Nhị Nguyệt Nguyên Đan là đan dược cấp thấp, Hoang cấp Tam phẩm, trong đó có chứa tinh hoa Nguyên khí thiên địa, người phục dụng có tác dụng tăng cường Nguyên lực bằng hai tháng khổ tu. Do vậy nên có tên là Nhị Nguyệt. Ngươi tuy chưa đạt tới Nguyên sĩ, chưa thể tu luyện Nguyên lực nhưng sau khi ngươi ăn những đan dược thì Nguyên khí này cũng không lãng phí. Nếu ở trạng thái bình thường, Ngươi có thể mượn Nguyên khí đả thông kinh mạch, tẩm bổ cho cơ thể, tăng cường thể chất. Người bị thương nếu phối hợp với đan dược trị thương, ví dụ như Hoang cấp Nhất phẩm đan dược Hồi Hoàn Đan có thể hồi phục sức lực, chữa trị thương thế.”

“Ở mỗi bình có 20 viên, ngươi có thể dùng chúng để tu luyện, phối hợp với chiến đấu. Khi nào hết lại nói với ta, ta lại đưa thêm. Nhưng trước hết, ngươi nên dùng Nhị Nguyên Nguyệt Đan và Hồi Hoàn Đan này để chữa thương trước đi.”

Vân Phong cầm hai bình sứ trong tay, cảm động đến mức không nói nên lời. Hắn chỉ gật gật cái cổ, che đi đôi mắt đã đỏ hoe rồi đổ 2 viên đan dược ra tay, cho vào miệng.

Hắn không muốn nói nhiều, những lời nói cảm ơn bây giờ chỉ là vô nghĩa. Cái hắn có thể làm là khắc sâu những điều đó vào trong tim, đến khi hắn có đủ sức mạnh, hắn sẽ dùng hành động để trả ơn này.

Nhị Nguyên Nguyệt Đan vừa vào miệng liền lập tức hóa thành một dòng nước ấm và ngọt từ trong cổ của hắn lan xuống tứ chi bách hải. Vân Phong có thể cảm giác được, ở bên trong cơ thể đang tỏa ra một luồng lực lượng cực kì tinh thuần.

Chẳng mấy chốc toàn thân Vân Phong bốc lên luồng bạch quang nhàn nhạt, trên trán hắn sương trắng dần dần hiện ra, sau đó lượn lờ như vân long. Luồng khí giống vân long này chính là nguyên khí có chứa trong Nhị Nguyên Nguyệt Đan.

Vân Phong không nghĩ nhiều, ném nốt viên Hồi Hoàn Đan vào trong miệng. Một cảm giác băng lãnh, trái ngược hoàn toàn với cảm giác ấm ngọt của Nhị Nguyên Nguyệt Đan chợt xuất hiện. Sau khi Hồi Hoàn Đan xuất hiện, Nguyên khí lượn lờ xung quanh người như có linh tính, bắt đầu tiếp cận những vết thương trên cơ thể Vân Phong. Những vết thương toàn thân nhanh chóng khép miệng lại, rồi kết vảy, sau hơn mười lần thở thì những vảy kia thi nhau rơi xuống. Chỗ da dẻ vốn là miệng vết thương đều thành màu phấn hồng. Không chỉ dừng lại ở đó, Vân Long bắt đầu lượn lờ qua những chỗ máu tụ, bầm tím. Cũng chỉ loáng thoáng vài giây sau, chỗ đó lại biến thành hồng hào.

Thấy hiện tượng như thế, Vân Phong thở dài một hơi, trong tâm hoàn toàn thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía Lưu lão tràn ngập cảm kích.

Lại khoảng vài chục nhịp thở, Vân Phong thử đứng lên. Xương cốt toàn thân kêu lách cách, những xương cốt bị trật vậy mà cũng được dược lực uốn nắn lại!

Đến lúc này, cả người hắn đã hoàn hảo vô khuyết như lúc ban đầu.

Không kịp nói lời cảm tạ, Vân Phong bị Lưu lão ấn xuống giường, nói:

“Đừng loạn động, vẫn còn 5 thành dược lực chưa tiêu hao hết. Mau ngồi xuống vận công tiêu hóa nốt chỗ dược lực kia.”

Nghe lời Lưu gia gia nói, Vân Phong lập tức gật đầu khoanh chân, làm thủ thế tu luyện. Nguyên khí tinh thuần được hắn thao túng, dẫn dắt đi vào từng thớ cơ. Từng tế bào nhìn thấy nguyên khí như sắc lang thấy mĩ nữ lập tức lao đến hấp thụ. Bọn chúng giống như một đám đói ăn, từng tia nguyên khí bị chúng cắn từng miếng lớn. Thời gian trôi qua, tuy tốc độ hấp thụ nguyên khí vẫn tính là nhanh, nhưng không theo kịp tốc độ thất thoát của Nguyên khí. Trong lòng Vân Phong thầm cảm thấy đáng tiếc.

Thấy Vân Phong để thoát quá nhiều nguyên khí, Lưu lão lắc lắc đầu, vung tay tạo thành một kết giới chân không hình tròn, bao bọc cả người Vân Phong. Rất thần kì, sau khi kết giới được hình thành, Nguyên khí chỉ có thể bay quanh người hắn 1 mét, không thể tiếp tục bay ra xa hơn.

“Tiểu Phong, tốc độ quá chậm, mau mau vừa Luyện cơ, vừa Luyện bì.” – Lưu Hàn lo lắng nói, Vân Phong quá non trong việc tu luyện, tuy nói cảnh giới Nguyên đồ chia làm thất trọng nhưng có ai nói không thể tu luyện thất trọng cùng một lúc. Từ trước đến nay, đại đa số mọi người đều đồng thời luyện song song nhị trọng, tam trọng, mà nhiều hơn lại khiến tốc độ tu luyện giảm đi, cho nên đều đến đó là dừng. Chỉ có khi nào tỉ lệ tu luyện của mỗi trọng vượt quá 40%, khi đó mới tính là chân chính bước vào cảnh giới tiếp theo.

Nghe tiếng nhắc nhở của Lưu Hàn, Vân Phong nhíu mày, gật gật đầu, phân ra một phần Nguyên khí dồn đến lớp da thịt trước ngực và trên cánh tay, bắt đầu ép chúng hấp thu. Quả nhiên chỉ sau vài giây, đám tế bào ở ngoài lớp da kia có dấu hiệu bắt đầu hấp thụ. Tốc độ còn nhanh hơn đám cơ năng vài phần.

Nửa tiếng sau, dược lực bị hấp thu sạch sẽ, Vân Phong mới mở mắt. Hắn có cảm giác mình như có sự tiến bộ cực lớn, bằng cả tháng khổ tu. Nếu như lúc trước, Vân Phong chỉ có thể dùng cường độ tập luyện cao để tăng cường cơ năng, luyện tập cơ bắp, thì giờ đây, sau khi dùng đan dược ẩn chứa nguyên khí, cả cơ bắp như ăn no căng, chờ đợi tiêu hóa xong là có thể tiếp tục tăng cường. Tất nhiên là muốn tiêu hóa cũng cần phải dựa vào luyện tập. Cũng giống như người tập thể hình uống protein vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play