Thấy người đến là Lưu lão, Hoa Hoa trút bỏ gánh nặng trong lòng. Kể từ
lúc đưa Vân Phong về đây, nàng luôn lo lắng Đỗ gia tới gây khó dễ. Lần
này, Lưu lão về kịp lúc, xem ra tính mạng Vân Phong đã được đảm bảo.
Nàng nhẹ nhàng hành lễ:
“Lưu lão, ngài khỏe.”
Lưu lão vốn đang muốn đến xem đứa cháu cả tháng trời không gặp. Nào ngờ
đâu, cháu thì chưa thấy lại thấy một cô thiếu nữ xinh đẹp như hoa thế
này. Nhất thời lão có chút lắp bắp:
“Ngươi . . . ngươi cũng khỏe. Ngươi là ai?”
“Tiểu nữ là Hoa Hoa, phụ thân tiểu nữ là Trung Văn.” Hoa Hoa lễ phép trả lời.
Tuy hơi sững sờ một chút, nhưng Lưu Hàn nhanh chóng bình tâm lại, nghĩ thoáng một lúc, lão gật đầu, cảm thán nói:
“Hóa ra là con gái của Trung Văn, số hai cha con ngươi thật khổ. À mà sao ngươi lại ở đây?”
Hoa Hoa ngượng ngùng, kể sơ qua chuyện mình và Vân Phong tạo ngộ qua,
cũng nói sơ qua lý do mình ở đây. Tất nhiên chuyện gì nên bỏ thì nàng
cũng bỏ.
“Vân Phong đã bắt đầu học võ sao. Ai dạy cho hắn vậy?” Lưu Hàn khó hiểu
suy nghĩ. Theo lý mà nói, ở nơi đây, chỉ có hắn quen thuộc với Vân Phong nhất. Trung Văn cũng miễn cưỡng xem như người thứ hai. Nếu hắn và Trung Văn không dạy, chẳng lẽ Vân Phong tự học sao. Lưu lão nghĩ thầm: “Có
thể hay không là hắn đã học trước ở nhà, sau khi lưu lạc đến đây mới bắt đầu tu luyện.”
Thế nhưng đến khi nàng kể đến đoạn một mình Vân Phong đánh lại Đỗ Thái
và Bái Lang, Lưu lão đầu nghe xong, âm thầm chấn động. Lão không hiểu
Vân Phong học cách tu luyện ở đâu, chỉ bằng tu vi Luyện thể nhất trọng
mà có thể đồng thời đánh bại hai đối thủ Luyện thể nhị trọng. Mặc dù
trong đó phần lớn là dùng mưu mô, nhưng không thể phủ nhận được sức
chiến đấu của hắn.
Đông Minh Hỏa ngồi bên cạnh, nhìn thấy vẻ nghi hoặc nồng đậm trên gương mặt người bạn già, hỏi:
“Có chuyện gì sao? Mặc dù nói vượt cấp chiến đấu là rất khó khăn, nhưng
mà trong cảnh giới Nguyên Đồ, Luyện cơ đánh lại Luyện bì là rất bình
thường, đâu có gì khó hiểu chứ.”
Lưu lão lắc lắc đầu, nói:
“Không phải chuyện này, cái ta khó hiểu là tốc độ luyện công của tiểu tử này. Một tháng trước, ta gặp hắn thì hắn rất đáng thương. Cả cơ thể
thương tích đầy mình, gầy gò, yếu nhược, căn cơ không có, thời điểm đó
hắn không thể luyện công. Nếu bất chấp tất cả mà tu luyện là trăm hại,
vô lợi. Nhưng chỉ một tháng thời gian hắn đã có thể đánh chết ma sủng
tam, tứ cấp. Không thể coi đó là bình thường được.”
Hỏa lão nói những lời này làm Đông Minh Hỏa cũng thở dài:
“Ý ngươi nói, tiểu tử này là một thiên tài giống như Lạc San sao ?”
Lưu Hàn lắc đầu, không cho là đúng nói:
“Hoặc là có cao nhân giúp hắn. Lạc San ở trong giáo cũng tính là thiên
tài, nàng tu luyện cũng vô cùng nhanh, tốc độ từ trước đến nay, không ai bì kịp. Trong vòng chưa tới hai năm, từ lúc năm tuổi rưỡi nàng bắt đầu
tu luyện. Chưa đầy tám tuổi đã đạt tới Nguyên đồ đỉnh, Thất trọng đều
hoàn thành hơn 90%. Nhất là cơ, tạng, cốt đã hoàn thành đủ 100%. Khả
năng tu luyện như vậy đã được coi là yêu nghiệt rồi.”
“Thế nhưng, đến nàng đạt tới Nguyên đồ nhị trọng cũng phải mất gần hai
tháng, đấy là có đan dược phụ trợ và tiền bối trợ giúp. Còn Vân Phong
này chỉ chưa đầy một tháng đã có thể đánh bại Nguyên đồ nhị trọng. Điều
này . . . có phải hay không là hắn được tiền bối cao nhân giúp đỡ.”
Lưu Hàn không hổ là ‘gừng càng già càng cay’, những điều Lưu Hỏa suy về
Vân Phong phần lớn là chính xác rồi. Chỉ khác có mỗi một chỗ là vị “cao
nhân” trong lời nói kia hóa ra lại là một con Ma sủng mà thôi.
Từ lúc ban đầu, Vân Phong không phải là kẻ yêu nghiệt gì cả, tốc độ tu
luyện của hắn cũng thuộc dạng trung bình khá, thuộc dạng bình thường
nhất, không giỏi cũng không kém. Thế nhưng đằng sau hắn có một “cao
nhân” giúp hắn tẩy tủy, phạt cân, giúp hắn giảm tối đa thời gian luyện
tập. Hơn nữa, Vân Phong cũng rất chăm chỉ, thời gian tu luyện hằng ngày
của hắn cũng đã chiếm mất 2 phần 3 thời gian.
Cho nên, chỉ cần Vân Phong chăm chỉ, con đường Nguyên đồ cảnh của hắn
rất bằng phẳng, gần như làm ít ăn nhiều, trong vòng nửa năm đến một năm
hoàn toàn có thể bắt đầu hấp thụ Nguyên khí, đi vào Nguyên Sĩ cảnh.
Đông Minh Hỏa ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu với thuyết pháp của Lưu Hàn. Hắn nói:
“Vậy ngươi muốn làm thế nào? Cao nhân có thể giúp đỡ tiểu tử kia trong
vòng thời gian ngắn như vậy rất khủng bố. So với giáo chủ đại nhân thì
phải cường đại hơn vài phần. Ngay cả giáo chủ đại nhân lo cho cháu gái
cũng phải đến 2 tháng trời mới qua Luyện thể. Còn tiểu tử này chỉ mất
gần một tháng. Chẳng lẽ ngươi muốn nhờ người ta giúp ngươi cứu Lạc San
hay sao.?”
Lưu Hàn gõ nhẹ ngón tay lên bàn gỗ, thở dài:
“Không thể, ta và người ta không quen, chỉ thông qua Vân Phong thì còn
chưa biết như thế nào. Nếu quá gấp gáp lại làm người ta phản cảm.”
“Vậy làm thế nào đây. Nếu cứ để Lạc San lâu thêm một ngày, ta lại càng cảm thấy đau lòng.” Đông lão khó khăn nói.
Lưu Hàn tâm tư bắt đầu chuyển động, chỉ thấy lão hơi nhướng mày lên rồi truyền âm cho Đông Minh Hỏa:
“Ta không biết người kia là ai, giúp đỡ Vân Phong để làm gì. Nhưng ta
tin rằng, người đó sẽ không hại hắn, còn âm thầm tiếp tục giúp đỡ. Thời
gian ta rời khỏi trấn mới gần một tháng, chắc hẳn người kia vẫn ở lại
đây hoặc không đi quá xa. Cho nên ta sẽ để Vân Phong chăm sóc Lạc San
một thời gian. Trong thời gian đó, chúng ta tận lực giúp đỡ Vân Phong về mọi phương diện. Ta tin rằng, nếu người kia thấy kết quả như vậy, lại
thấy tình trạng của Lạc San, hắn cũng sẽ biết phải làm gì.”
Nghe hai người nói chuyện không hề khách khí, Hoa Hoa có cảm giác khác
lạ. Từ trước đến nay, Lưu lão trong mắt nàng và tất cả người trong trấn
đều là con người rất tốt, thường xuyên lấy giúp người không cần báo đáp
làm niềm vui. Thế nhưng, không hiểu sao ngày hôm nay, trong mắt nàng Lưu lão đã biến thành con người khác. Dường như với Lưu lão, Vân Phong
không phải là đứa cháu lão mới nhận nuôi nữa, mà chính là một lợi ích để đem ra trao đổi.
Hoa Hoa chợt buồn bã thay cho Vân Phong. Nếu như Lưu lão là một người
gia gia tốt, khi nghe tin Vân Phong bị thương, ít ra cũng nên đi vào xem qua một lát. Hoặc cũng phải hỏi thăm tình hình sức khỏe của hắn. Thế
nhưng, giờ đây, hai người trước mặt lại chỉ đang bàn tính xem nên lợi
dụng Vân Phong như thế nào. Điều này làm nàng cảm thấy khó chịu.
Thực tế, con người Lưu lão vốn rất tốt, rất thương người. Thế nhưng, lão có nỗi khổ tâm riêng của mình. Cả cuộc đời, lão tập trung vào tu luyện, không hề lấy vợ sinh con, cho nên lão rất khô khốc, không biết cách thể hiện tình cảm của mình với người thân. Thêm nữa, nếu giữa Lạc San và
Vân Phong lão chỉ có thể chọn một, tất nhiên người lão chọn sẽ là Lạc
San. Một phần bởi lão thân thuộc với Lạc San hơn rất nhiều, mặt khác lão thiếu nợ nàng cũng rất nhiều.
* * * * * * * * * *
Ngày hôm sau, khi Vân Phong thức tỉnh khỏi trạng thái hôn mê. Điều mà
hắn nhìn thấy đầu tiên là gia gia của mình. Chính là Lưu Hàn gia gia.
Điều này khiến hắn vui mừng quá đỗi. Nếu như trên đời này, những người
có thể cho hắn cảm giác ấm áp của một gia đình thì Lưu Hàn không nghi
ngờ gì, chính là một trong số đó.
Ngay lập tức, hắn lao vào lòng Lưu lão, bất chấp mọi đau nhức còn hiện
hữu trên cơ thể. Bản tính tiểu hài tử trỗi dậy, làm nũng nói:
“Lưu gia gia. Thời gian qua, người đi đâu vậy, cháu đã tìm người khắp
nơi ? Sao người không nói với cháu một tiếng ? Người không có việc gì
chứ ?”
Nhìn Vân Phong quan tâm đến người gia gia như mình nhiều như vậy, trong
khi mình lại lợi dụng hắn, Lưu Hàn có chút mất mát, buồn rầu. Mặc dù,
cái gọi là lợi dụng này chưa hẳn đã là điều xấu với hắn, không những thế ít nhất còn có nhiều chuyện tốt. Thế nhưng cho dù thế nào, lợi dụng vẫn là lợi dụng. Cả cuộc đời lão, ngoại trừ lỗi lầm năm ấy thì những chuyện khác lão chưa từng thẹn với lương tâm. Chỉ riêng có lần này, lão không
chấp nhận được điều đó. Đây có lẽ là tâm ma của lão trong tương lai,
nhưng cho dù nếu có nghĩ lại một trăm, một ngàn lần nữa thì lão vẫn
quyết định làm.
“Tiểu Phong, ta xin lỗi, thời gian qua, quả thực ta có việc bận phải rời khỏi trấn. Lúc ấy việc quá gấp, ta không thể báo cho ngươi được.” – Lưu lão nhẹ nhàng an ủi, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Quan sát tình hình sức khỏe Vân Phong một lúc, thấy hắn không có gì đáng ngại, Lưu lão cũng an tâm. Thương thế của hắn đa phần là ngoại thương,
mất máu và kiệt lực quá độ nên dẫn tới hôn mê. Chỉ cần nghỉ ngơi, bồi bổ vài hôm là được.
Thở phào nhẹ nhõm, Lưu lão hỏi:
“Nghe nha đầu Hoa Hoa nói, ngươi vừa đánh bại tam thiếu gia Đỗ Thái của Đỗ gia ?”
Vân Phong gật đầu, kiêu ngạo nói:
“Hắn là kẻ xấu, hắn có chủ ý bẩn thỉu với Hoa Hoa tỷ. May mà lúc đó, cháu ở đấy. Nếu không số phận Hoa Hoa tỷ thật sự khó nói.”
Bất chợt, Vân Phong nghĩ tới cái gì đó, cúi đầu trầm mặc.
“Gia gia, người hỏi cháu việc đó, liệu có phải Đỗ gia mượn việc này làm
khó gia gia không ? Cháu biết Đỗ gia là một trong tứ đại gia tộc trong
trấn, căn cơ vững chắc, không thể động vào. Nếu không, gia gia cứ giao
cháu cho người ta. Cùng lắm là chịu lại một trận đòn của Đỗ Thái mà
thôi, cháu không sợ.”
Đến những chữ cái cuối cùng, giọng nói của Vân Phong trở nên kiên cường hơn bao giờ hết.
“Tiểu tử, ngươi nghĩ bậy bạ gì vậy ? Ngươi nghĩ ta là người như thế sao. Cho dù Đỗ gia là nhất đại hay tứ đại gia tộc thì sao chứ. Ngươi đánh
hắn là đúng, ngay cả ngươi vì thế mà giết hắn, ta cũng đứng ra làm chủ
cho ngươi. Ta muốn xem thử Đỗ gia dám làm gì ?”
“Gia gia nói thật sao? Nhưng người chỉ có một mình.”
Nói đến đây, Vân Phong chợt nhớ lại lời của Hoa Hoa tỷ. Hắn ngạc nhiên hỏi:
“ Chẳng lẽ gia gia cũng là cao thủ. Ta từng nghe nói lão tổ Đỗ gia đã
đạt đến cảnh giới Nguyên sĩ hậu kì. Nếu người không sợ bọn họ ít ra cũng phải đạt tới cảnh giới Nguyên sĩ đại viên mãn, thậm trí là Nguyên giả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT