- Cậu muốn ở lại đây tối nay không? – Câu hỏi của anh Minh khiến anh Huy hơi giật mình.

- À…thôi, mình về nhà đây. Còn một số việc chuẩn bị cho ngày mai. – Anh Huy đứng dậy, không quên chào anh Minh bằng cái nháy mắt nhắng nhắng.

“Anh hiểu trong tim em đã và đang có một tình yêu quá sâu đậm, em vẫn đợi, vẫn mong chờ người ấy… Cũng như anh bây giờ, vẫn mong chờ tình yêu nơi em. Có lẽ anh nên quên em… Em đang đến bên người ấy rồi… Còn anh và em, từ trước đến giờ vẫn là khoảng cách quá xa. Em chưa bao giờ nhìn về phía anh… Phải rồi… Anh sẽ quên em. Quên em từ ngày hôm nay. Bên em, tình yêu của em sẽ khiến người ấy trở lại… Anh vẫn là người phải rút lui như bốn năm trước… Anh yêu em… Tình yêu đầu…của anh…”

Anh Huy bước ra khỏi phòng của anh Minh, một lần nữa anh lại đi qua phòng của nó. Bất giác, tay anh cầm lấy tay nắm cửa, mở ra… Một mùi hương thật dễ chịu… Anh mỉm cười. “Mùi hương của em…” Nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh đi xuống nhà.

“Tạm biệt em nhé. Chúc em hạnh phúc.”

Sáng ngày hôm sau, mới có hơn 7h, anh Huy đã có mặt ở công ty để chuẩn bị cho cuộc hẹn lúc 9h ở công ty bố của Nhung để ký hợp đồng. Thương hiệu thời trang có cái tên Crush.



- Mẹ à? Giờ con với anh đang chuẩn bị lên máy bay bay về thành phố Hồ Chí Minh. Ba hôm nữa mới bay về Hà Nội mẹ ạ. Có bác sỹ theo cùng để chăm sóc anh nên bố mẹ đừng lo lắng gì cả. Con tắt máy đây.

- …

- Con chào mẹ.

Cúp máy, chị Phương đẩy xe đồ đi về phía nó và anh Trung.

- Mình đi thôi, anh Tuấn và các bác sỹ đã lên máy bay rồi.

Vì bệnh của anh Tuấn không quá nguy hiểm nên bác sỹ nói có thể đi máy bay thường thế này. Có lẽ anh chỉ đang ngủ thôi. Chỉ là một giấc ngủ quá say.

- Vậy là sắp được về với Việt Nam yêu quý rồi. – Nó reo lên sung sướng.

- Sao trước em nói muốn ra nước ngoài sống mà?! – Anh Trung nói.

- Đấy là từ hồi em học cấp 2. Anh không thấy trên phim nước ngoài, phong cách sống của học sinh trung học rất khác nước mình sao? Em thích là thích cái ấy. Còn bây giờ, em lại thích Việt Nam bởi nó có quá nhiều thứ để nhớ, để yêu… — Nó im im vài giây rồi… — Như anh chẳng hạn. Yêu anh lắm ý. – Rồi nó cười thích thú vì trêu được ông anh trai quý hóa.

Chị Phương ngồi cạnh nhìn nó cũng cười tủm tỉm. Mấy ngày rồi mới thấy nó tươi cười như thế.



“Sao hôm nay không thấy cái tên hám gái ý nhờ? Hay là chờ nhiều nên ốm rồi? Mà con nhóc kia biến đâu mấy hôm để thằng cha kia cứ lượn đi lượn lại cái cổng trường?” – Con nhóc Linh ngổ ngáo lẩm bẩm một mình lúc đi ra khỏi cổng trường. – “Ơ mà, có phải việc của mình đâu. Nhanh, xe buýt gần đến rồi.” – Nghĩ thế rồi nó chạy ù ra vừa kịp lúc chuyến xe buýt số 33 dừng lại.

Như mọi ngày, chuyến xe buýt vẫn đông, vẫn phải bon chen. Cũng may là dạo này trời lạnh lạnh chứ oi ả như mùa hè thì chết mất. Len lỏi mãi nó cũng tìm được cho mình một chỗ đứng phía đầu xe cho đỡ say. Nó mở điện thoại và cho play bài Two is better than one. Một con hơi hỗn láo, sống cái kiểu cô độc, tự cô lập mình… Mấy ngày này, mỗi lần nó đến trường rồi cả lúc về nó đều nhìn thấy một cậu thanh niên dong dỏng cao, làn da hơi đen sạm vì rám nắng, đôi mắt luôn kiếm tìm trong biển người đang đổ ra không ngớt. Nó nghĩ đến con bạn từng bị nó kéo đi khi đang bị cậu thanh niên kia bắt chuyện. Có lẽ cậu thanh niên này đến là để tìm con bạn ấy. Nó cứ nghĩ đến cái từ “tìm” ấy. Hai mươi năm sống trên đời này của nó, hình như…nó chưa bao giờ có ý định đi tìm một điều gì cả, kể cả… đi tìm chính bản thân nó. Học trường này ư, bố nó chạy cho. Việc nhà ư, chẳng bao giờ nó phải động tay đến, đã có bà mẹ ghẻ và đứa con gái yêu quý của bà ý rồi. Trước bà ta cũng quý nó lắm nhưng rồi bỗng trở nên khó chịu với nó. Nó cũng khó chịu lại và tất nhiên cái gì phải đến cũng sẽ đến. Một cuộc cãi nhau xảy ra và giờ cái nhà, chỉ đơn giản là một nơi nó về và ngủ, sáng ngày hôm sau lại đi. Đi học về, nó đi làm thêm. Một công việc không quá vất vả và có vẻ cũng không hợp với một đứa có tính cách như nó. Nó không nói nhiều, không giao tiếp nhiều, mặt nó lạnh, chẳng mấy người ưa nó từ cái nhìn ban đầu. Vậy mà nó lại đi làm part-time bán hàng ở một cửa hàng bán đồ ăn nhanh. Nó làm đơn giản chỉ là để giết thời gian. Làm cũng chỉ hết có năm tiếng một ngày, thời gian còn lại, nó hay đi bộ, đeo headphone và nghe nhạc. Cũng có lúc nó rẽ vào một quán café teen nào đấy, một cốc sữa chua cafe rồi nó về nhà. Cũng chính vì nhìn thấy “tấm gương gia đình” của mình mà nó luôn cho rằng trên đời này tình yêu chân thành chẳng bao giờ tồn tại. Nó không hề có ý định yêu một ai. Và với cách sống cô lập, khó gần như nó thì cũng chưa ai từng yêu nổi nó… Kể cả mẹ nó… Nó nghĩ thế vì mẹ nó đã bỏ nó mà đi, bỏ nó lại với một cái gia đình nhạt nhẽo này… Nó học được cách thờ ơ mọi thứ. Nó thích nghe nhạc, điều này nó không phủ nhận nhưng… điều kỳ lạ là… nó chưa bao giờ ngân nga theo một giai điệu bài hát nào hết, dù nó có nghe đi nghe lại hàng trăm lần, dù nó có thuộc lòng đi chăng nữa… Nó học được cách thờ ơ với chính mình.

Vậy mà…một hành động tưởng chừng như chẳng có gì đáng để để mắt tới chứ chưa nói đến việc để tâm tới… lại khiến nó lung lay… Nó nhìn cậu thanh niên kia và tự hỏi… đã bao giờ nó mong ngóng ai như thế chưa?… đã bao giờ có ai đó tìm kiếm nó như thế chưa? Mẹ nó đã bỏ lại nó từ khi nó còn rất nhỏ…đến hình ảnh của mẹ nó, nó còn cảm thấy quá mờ nhạt, nó chưa bao giờ cho rằng nó nhớ mẹ…vì thế nó cũng chẳng bao giờ mong mẹ nó cả. Nghĩ như thế và nó suy ra… mẹ cũng chẳng hề mong ngóng nó. Nếu có thì hẳn mẹ nó đã quay về tìm nó. Còn bố nó? Ông là con người của công việc và ngoài công việc kia ra thì ông thích rượu… Mẹ ghẻ nó? Bà ta lấy bố nó cũng chỉ vì tiền mà thôi. Nhà nó không giàu có, cũng chẳng dư giả nhưng với một người tỉnh lẻ và một đứa con riêng thì… đây cũng là cái bến đỗ an toàn và có lợi về sau. Đối với nó, cuộc sống thật vô vị và đó chỉ là chuỗi ngày nó tồn tại trên đời chứ không mang đúng nghĩa là SỐNG.

Két…………

Xe buýt hỏng. Nó bước xuống xe và không quên vứt lại cho cái xe buýt một cái lườm. “Mày làm muộn giờ đi làm của tao đấy!”

- Chị An à? Em xin lỗi, chị cho em đến muộn nửa tiếng nhé. Xe buýt bị hỏng chị ạ.

- …

Nó dập máy rồi lại cho resume bài Two is better than one, rồi nó rảo bước trên con phố đang nhộn nhịp và cũng thật… hỗn độn.

- Không cần đưa anh Tuấn vào một bệnh viện nào đó sao bác sỹ? – Anh Trung hỏi vị bác sỹ điều trị cho anh Tuấn.

- Không cần thiết. Tình trạng của cậu ấy vẫn ổn. Tôi vẫn theo dõi cậu ta liên lục.

- Vâng. Phiền ông! Giờ chúng ta sẽ về khách sạn nghỉ. Ba hôm nữa sẽ có người vào đây đón chúng tôi và Tuấn. Lúc ấy chúng tôi sẽ đưa ông về nước.

- Sau khi đưa cậu ấy lên máy bay tôi sẽ về nước. Các vị không phải lo chuyện đó đâu. Với tôi, cậu ấy là một bệnh nhân kỳ lạ. Tình hình của cậu ấy sau này mong các vị liên lạc với tôi. Thời gian cậu ấy ở Việt Nam, tôi sẽ cố gắng tìm cách chữa trị và thông báo cho các vị ngay khi có thể.

- Cảm ơn ông rất nhiều. Ông thực sự đã quá tốt với chúng tôi. – Anh Trung nói và cúi đầu một cách lễ phép và kính trọng trước vị bác sỹ.

- Cậu cầm đi. – Vị bác sỹ đưa cho anh Trung một mẩu giấy nhỏ – Đây là số điện thoại di động của tôi, cả số điện thoại văn phòng ở bệnh viện và số điện thoại nhà riêng của tôi đều ở đây cả.

- Thực sự chúng tôi không biết phải đền ơn ông như thế nào. – Anh Trung nói, hơi cúi đầu đầy vẻ kính trọng.

- Tôi cũng chỉ làm đúng trách nhiệm của người bác sỹ mà thôi. Cậu đừng như vậy.



- Anh Tuấn à! Vậy là mình về Việt Nam rồi đấy! Chỉ ba hôm nữa thôi là tất cả chúng ta sẽ được về với Hà Nội. Em thấy vui lắm. Còn anh? … Anh có muốn về Hà Nội không? Anh đã xa nó rất lâu rồi. Anh không phải đã quên nó luôn rồi chứ… — Nhung ngồi bên giường của Tuấn, nó nói cứ như anh Tuấn sẽ nghe thấy vậy. Đôi mắt nó lại ướt ướt ướt rồi. – Anh… hình như anh quên cả em rồi đúng không? Nếu không quên… thì khi em gọi anh… anh phải tỉnh lại và nhìn em chứ…

Khuôn mặt của anh Tuấn vẫn thế. Không một cái nhíu mày, hàng mi cũng chẳng khẽ rung. Anh Tuấn vẫn đắm chìm trong cơn mê dai dẳng khó dứt. Liệu trong cơn mê ấy, những gì nó đang nói, anh có nghe được không? Anh có hiểu được không?

Và ngày nào cũng thế, nó lúc nào cũng túc trực bên giường bệnh của anh. Sáng sớm, 6h hơn nó đã chạy ra ngoài đi tìm hoa thạch thảo. Anh thích hoa thạch thảo, nhất là thạch thảo tím. Anh chỉ nói là vì thích thôi. Không vì lý do gì nữa cả. Còn nó… nó thích hoa thạch thảo… vì… anh thích hoa thạch thảo. Nó nghĩ vậy đấy. Nó từng tìm hiểu về hoa thạch thảo. Hoa có nguồn gốc từ nước Ý xa xôi. Có người nói loài hoa này tượng trưng cho sự chín chắn vì nó nở vào cuối thu, khi mà các loài khác đã tàn. Nhưng với nhiều người khác, loài hoa này lại tượng trưng cho tình yêu chung thủy. Nó yêu cả hai ý nghĩa ấy của hoa thạch thảo. Với nó, anh rất chín chắn và nó tin tưởng anh… Anh sẽ yêu rất chung thủy… Nhưng người được anh yêu là ai thì điều đó chỉ có lòng anh là rõ nhất. Vậy là cũng sang tháng 1 rồi. Một tháng nữa là tết. Cuộc sống Sài Gòn thật nhộn nhịp, vào những ngày này nữa thì thật thú vị. Sau vài vòng tìm kiếm nó cũng thấy một hàng bán rong có hoa thạch thảo màu tím. Mừng rỡ, nó mua hết số hoa đó và không quên dặn người bán hoa mai lại mang hoa đến. Cầm bó hoa trên tay, đôi mắt nó như biết cười. Nó đi thật nhanh về khách sạn. Nó không rõ khách sạn có cho mang hoa vào thế này hay không nên đến cửa khách sạn nó đứng sững lại không biết làm thế nào.

- Nhung! – Tiếng gọi của một người con trai làm nó giật mình.

- Anh… — Nó ngắc ngứ không nói thêm được gì. Đứng trước mặt nó là anh Huy.

- Em sao vậy? Sao lại đứng sững ngoài này? – Anh Huy cố tỏ ra thật tự nhiên.

- Em… em muốn mang cái này vào… — Nó giơ bó hoa thạch thảo tím ra. Sự bối rối vì bó hoa đã khiến nó quên chuyện anh Huy rồi thì phải. Nó không cảm thấy bực tức như lần trước gặp lại anh.

Có lẽ cũng hiểu ra nó đang bối rối chuyện gì, hơn nữa việc nó không tức giận mà đuổi anh đi khiến trong lòng anh Huy len lỏi một niềm vui nho nhỏ.

- Để anh cầm vào cho. Anh đi thăm bệnh nhân, có lẽ khách sạn sẽ bớt nghiêm ngặt hơn so với một khách nghỉ tại đây. – Anh Huy cười và cầm lấy bó hoa. Nó vẫn đứng sững và… cái mặt ngơ ngơ của nó trông thật đáng yêu. – Đi thôi. Anh không biết phòng Tuấn đâu.

- À… vâng. Tầng 6 anh ạ. – Nó vội bước cho kịp bước anh Huy. Đôi má nó đang ửng hồng lên.



- Trông em gầy đi đấy. – Anh Huy lên tiếng bắt chuyện khi cả hai đã bước vào thang máy.

- Hm… Có gì đâu ạ.

- Chuyện trước kia… — Anh Huy ngập ngừng. — … Em quên đi được chứ. Từ giờ, anh sẽ chỉ xuất hiện trước mặt em với tư cách là một người bạn. Một người bạn của Trung, của Tuấn… và của em. Anh sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương em nữa đâu.

- … — Nó im lặng.

- Được chứ?

- Em cũng quên bẵng rồi mà. – Nó nở một nụ cười xòa khiến anh Huy cũng thấy bất ngờ. Anh không nghĩ nó dễ dàng chấp nhận đề nghị, cũng như một lời xin lỗi của anh như thế. Anh cũng cười lại với nó.

- Anh xin lỗi… và cũng cảm ơn em.

- Anh nói quên đi mà. – Nó lại cười. Nụ cười lần này của nó không khiến anh Huy vui hoàn toàn mà đâu đó là một nỗi đau. “Chẳng lẽ được ở bên Tuấn…dù cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại… cũng khiến em thấy hạnh phúc như vậy sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play