Đã rất lâu rồi đôi mắt nó không còn long lanh bởi những giọt lệ kia. Nó nằm thu mình trên chiếc giường nhỏ nhưng đối với nó lại quá rộng, quá cô đơn. Nó nhớ lại những gì đã xảy ra. Cái ngày anh Tuấn trở lại từ Thụy Điển và tìm đến nó. Cái ngày ấy nó hạnh phúc bao nhiêu thì giờ đây con tim nó lại thấy đau bấy nhiêu. Dường như con tim nó đã quá đau, đau đến nỗi từ lâu đã trở nên băng giá. Anh trở về đem lại cho nó nhiều thêm những hy vọng, anh đã thực sự ở bên nó dù vẫn còn những mảnh vỡ ký ức nhưng mảnh vỡ quan trọng nhất, mảnh vỡ nó chưa từng biết đến thì giờ đây đã được lắp lại với cuộc đời của nó. Nó có anh… Và cái nhịp sống nó vẫn ao ước nay đã trở thành sự thực. Anh yêu nó, anh yêu nó bằng chính bản thân mình. Nó cảm nhận được điều ấy. Anh và nó đã trải qua những tháng ngày mà trước giờ nó chỉ dám tưởng tượng trong những giấc mơ.

Một buổi tối giữa đông, cái lạnh vẫn chỉ chớm trên da, đôi lúc chỉ khiến người ta rùng mình chứ không phải cái rét co ro, anh hẹn đón nó.

- Mình đi đâu đây anh? – Nó ngồi sau, ôm eo anh và hỏi.

- Cứ đi rồi em sẽ biết thôi. Không cần tò mò vậy đâu. – Anh cười.

Nó bĩu môi phụng phịu.

Đến nơi, trên cái bên Hàn Quốc mà mọi cặp đôi vẫn hay lui tới. Từ xa, nó đã nhìn thấy một đám sáng. Một đám sáng chứ không phải một đốm sáng, trông như được thắp lên bởi hàng chục cây nến vậy. Anh và nó đi gần tới cái đám sáng ấy. Nó nhìn thấy trên mặt đất. Một hình trái tim lớn được xếp bởi những cây nến lung linh. Nó bước xuống xe, nó bàng hoàng đến nỗi không mở nổi miệng để hỏi anh. Nó cứ như một đứa trẻ được anh dắt đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Nó nhìn xung quanh, bố mẹ nó, bố mẹ anh, tất cả những người thân và bạn bè của nó, anh Trung, chị Ly, anh Minh, anh Huy, chị Phương, Linh…thậm chí…cả Trang tình địch trước kia của nó… Mọi người nhìn nó và nở một nụ cười thật tươi.

- Sao mọi người lại ở đây? – Nó cố hỏi.

- Suỵt. – Anh đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu và dắt nó vào trái tim nến kia.

Nó và anh đứng giữa trái tim với sự chứng kiến của tất cả mọi người. Nó nhìn anh rồi lại nhìn mọi người cố tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng tất cả chỉ đáp lại nó bởi một nụ cười.

- Nhung! Em đồng ý lấy anh chứ? – Anh Tuấn quỳ xuống trước mặt nó như một vị hoàng tử quỳ trước nàng công chúa. Trên tay anh…là một hộp nhẫn… Một chiếc nhẫn đơn giản nhưng thật đẹp, những ánh nến lại càng khiến cho nó đẹp hơn.

- Anh…? – Nó mỗi lúc lại thêm bàng hoàng. Nó nhìn anh rồi lại quay ra nhìn mọi người. Một vài câu nói thúc giục nó vang lên lại càng khiến nó bối rối hơn.

- Nhung! Em đồng ý lấy anh chứ? – Anh hỏi lại nó lần nữa. Nó không đang mơ đấy chứ? Mọi thứ diễn ra quá lung linh, quá mờ ảo nhưng lại quá đỗi hoàn hảo. Nó nhìn anh…

- Em…em đồng ý. – Nó trả lời. Nó mặc kệ đây có phải là giấc mơ hay không. Nếu là giấc mơ thì nó quá tuyệt vời còn nếu là sự thật thì sẽ chẳng còn gì hạnh phúc hơn…

Nghe thấy câu trả lời của nó mọi người vỗ tay ầm ĩ, chúc mừng nó và anh. Anh đeo nhẫn vào tay nó. Từ giờ nó là của anh rồi. Của riêng anh thôi. Tự nhủ thế. Rồi anh đứng lên hôn nhẹ vào trán nó, mắt nó, và anh hôn lên đôi môi của nó.

- Nhung! – Anh Minh gọi nó làm nó giật mình. – Đi ra cửa hàng cùng anh không?

- Anh đi đi. Hôm nay em không có ca làm mà. – Nó bước từ chiếc đu trắng xuống.

- Vậy em định ở nhà và chôn mình trong ký ức à? – Anh Minh nhìn thẳng vào đôi mắt nó để chắc chắn rằng nó không thể nói dối. Nhưng nó đã tránh ánh mắt của anh.

- Em không muốn đi. – Nó nhanh bước vào nhà. Còn anh Minh đứng đó chỉ biết nhìn theo nó với đôi mắt buồn thăm thẳm.

Nó chui vào bếp và tự pha cho mình một tách café sữa. Café thứ đồ uống anh thích.

Café đắng nhưng sao anh vẫn thích còn em thích không. Cacao cũng đắng, em thích nhưng anh thì chẳng thích nổi. Anh bảo, khi uống café, sau cái vị đắng, ta sẽ cảm nhận được vị ngọt. Cái ngọt của đắng. Vị đắng của cuộc đời em… là anh. Vị ngọt của cái đắng anh nói… cũng theo anh mà đi mất rồi. Giờ em uống café sữa, nhưng…vị ngọt…sao không thể thấy như trước…hụt hẫng quá anh ạ.

“Anh xin lỗi đã ra đi như thế này… Anh cứ nghĩ rằng giấu em thường xuyên vào điều trị tại bệnh viện là có thể tiếp tục sống bên em, bù đắp cho khoảng thời gian anh đã khiến em đau khổ. Nhưng… ông trời lại không cho phép anh thực hiện điều đó. Cuộc đời anh đã từng có phép màu… Đó là khi anh tỉnh lại… Nhưng vụ tai nạn kia lại để lại trong đầu anh một khối u ác tính. Phép màu chẳng thể xảy ra một lần nữa. Anh xin lỗi em. Đáng lẽ anh không nên xuất hiện trong cuộc đời em. Sự xuất hiện của anh chỉ khiến cuộc đời em mang màu xanh, màu của nỗi buồn, của nước…đúng hơn là màu nước mắt của em… Nếu cái ngày ở Thụy Điển trở về anh chấp nhận buông xuôi, không tìm em nữa thì có lẽ hiện giờ em không phải thấy đau lòng như thế này… Em đừng khóc. Anh không đáng để em khóc. Anh đi rồi, cuộc sống của em sẽ không còn buồn đau nữa… Em sẽ không phải chờ đợi nữa… Em chờ đợi đã quá lâu rồi… Em có biết rằng vẫn có người đang chờ đợi em không? Chắc chắn rằng người đó sẽ khiến em hạnh phúc, em sẽ cười thật nhiều chứ không như anh… anh chỉ có thể khiến em buồn, em khóc… Anh là quá khứ… Vì vậy hãy cứ để nó là quá khứ… Còn em, em phải sống vì tương lai… Ngốc ạ… Đừng khóc… Hãy đặt đôi nhẫn cưới của anh và em cạnh anh nhé. Thứ duy nhất mà anh có thể mang theo để biết rằng anh và em đã từng là của nhau… Em à! Em là cô dâu đẹp nhất mà anh từng thấy. Và anh không phải là chú rể may mắn nhất để có thể lấy được em… Hạnh phúc em nhé…”

Ở Việt Nam…

- Hẹn mọi người 8h ở nhà tôi nhé! – Anh Trung dập máy quay sang nhìn Ly. – Mình đi mua đồ lễ thôi em.

- Vâng! – Ly gật nhẹ.

9h, chiếc ô tô đỗ lại trước một nghĩa trang. Anh Trung xuống xe, mở cửa cho mọi người.

Chị Ly, anh Huy, Linh bước xuống xe. Mọi người tiến vào trong rồi dừng lại trước một ngôi mộ.

- Bọn tôi đến rồi. Lâu lắm mới gặp ông. Khỏe chứ thằng khỉ? – Anh Trung nói.

Ly và Linh đặt trước mộ một bó hoa và ít hoa quả. Anh Huy cầm lấy chai rượu rót ra ly.

- Uống chứ thằng bạn? – Anh Huy nâng ly…

Mọi người nhìn nhau cười, anh Trung cầm một chén rượu tưới quanh khu mộ rồi cả bốn uống cạn ly. Trên bia mộ… dòng chữ… Nguyễn Anh Tuấn… 10/03/1986 – 28/12/2013.

- Đúng thật là chỉ có thể tìm thấy đủ mọi người ở đây. – Một giọng nói có chút quen thuộc từ phía sau.

- Trang… - Anh Huy lên tiếng.

- Tuấn… - Linh ngỡ ngàng.

- Sao mọi người như nhìn thấy ma vậy? – Tuấn cười.

- Bọn em mới về nước, biết tin mọi người ở đây nên đến. Có lẽ em cũng cần chào anh Tuấn một câu. Chắc…không có vấn đề gì chứ ạ? – Trang tươi cười nói.

- Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi. Lại đây mời rượu chào Tuấn đi. – Anh Trung nói.

- Đợi em với! – Lại thêm một giọng nói nữa.

- Phương? – Anh Trung hoàn toàn bất ngờ.

- Em gái mà đến muốn hơn cả bạn bè… Không biết anh Tuấn có giận không nữa? – Phương mỉm cười bước tới.

- Đông đủ thế này sao nó dám. Tuấn nhỉ? – Anh Huy quay về phía ngôi mộ nói. Mọi người cùng cười vui vẻ.

Thăm mộ xong mọi người đi ăn. Giờ thì cuộc sống mọi người đã khá ổn định. Anh Trung và Ly chuẩn bị làm đám cưới. Anh Huy và Linh cũng mới bắt đầu yêu nhau được chừng vài tháng. Tuấn và Trang thì cũng đã thành một đôi. Chị Phương sắp sửa được làm mẹ.

Ở nơi này, vẫn có cảm giác thiếu vắng… Vẫn có người chưa thoát khỏi được quá khứ… Vì nó quá in sâu vào tâm trí… Chẳng dễ gì xóa đi được… Thời gian vẫn không hẳn là một liều thuốc tốt cho những nỗi đau. Liều thuốc tốt nhất vẫn là tình yêu…

Nó ngồi viết vài dòng mail về cho anh Trung, cứ viết rồi nó lại xóa đi. Lòng nó vẫn nặng trĩu. Nó không muốn anh Trung phải lo lắng cho nó, nó không thể viết những điều nó nghĩ ra được. Nó sợ nói dối rồi anh trai nó cũng phát hiện ra thôi. Rồi nó thoát mail, đeo headphone và nghe nhạc.

Cộc cộc…

- Nae!

- Anh đây!

Là tiếng anh Minh, nó liền chạy ra mở cửa.

- Em ngủ chưa? Đi dạo không?

- Vâng! Anh chờ em chút nha.

Thay đồ xong, nó ra vườn. Một khoảng vườn rộng nhưng buồn bã như cái tiết trời này vậy.

- Mong mưa quá anh ạ! Ở Hàn Quốc mùa này có hay mưa không anh? – Nó ngồi vắt vẻo trên chiếc xích đu trắng.

- Tháng này ít mưa lắm. Em vẫn…thích mưa à? - Anh nhìn nó.

- Đôi lúc anh ạ! – Nó nhìn anh và cười. Một nụ cười không mang niềm vui.

Anh không nói gì… Cũng không nhìn nó nữa…

Trong tâm trí của nó, mưa…là anh Tuấn. Mỗi lần nhìn thấy mưa là mỗi lần nó nghĩ đến anh Tuấn. Dù là cơn mưa bóng mây, mưa phùn… hay thậm chí là mưa rào, tất cả đều gợi về anh, lúc anh cười, anh trầm tư…anh vui. Với nó, anh Huy là gió. Gió mang đến cho nó cảm giác thoải mái, không lo lắng, một cảm giác khác hẳn với cảm giác lúc nó thấy mưa, cảm giác tự do…vô tư, vô lo… Nhưng nó yêu mưa và chỉ thích gió… Thích không đủ để làm nên một điều gì có ý nghĩa cả. Nó vẫn và sẽ mãi yêu mưa… Nó tự nhủ thế… Vẫn và mãi chứ không phải luôn luôn. Linh đã dặn nó như thế trước khi nó lên máy bay. Nó đã suy nghĩ mãi về câu nói ấy của Linh trên chuyến bay. Vẫn và mãi chứ không phải luôn luôn… Phải! Nó sẽ không quên Mưa. Nó sẽ mãi yêu mưa. Tình yêu ấy sẽ tồn tại trong tim nó không bao giờ phai nhòa, nhưng điều mà khiến nó sống, nó tồn tại sẽ không phải là tình yêu dành cho mưa. Nó sẽ sống vì chính nó, quá khứ là những gì đã qua, hiện tại mới là thứ quan trọng, tương lai là những gì nó cần hướng tới… Anh Minh cũng đã nói với nó như thế.

Anh Minh trong tâm trí nó là Nắng. Nắng luôn tran hòa, ấm áp bên nó. Nắng luôn cho nó cảm giác bình an, được quan tâm một cách nhẹ nhàng. Có những lúc nắng gay gắt, nó cũng thấy ghét lắm, nó như bị coi là một đứa trẻ con, bị cấm đoán một số điều, bị mắng mỏ mỗi lần làm gì sai… Nhưng chỉ là những lúc ấy thôi, rồi nắng lại nhẹ nhàng an ủi nó sau mỗi lần những cơn mưa chợt đến, chợt đi… Nắng cũng từng nói Nắng yêu nó, Nắng muốn bên nó theo một cách đơn giản nhất. Nắng không cần nó cũng phải yêu Nắng như tình yêu dành cho Mưa, không cần nó thích Nắng như cái cảm giác nó có bên Gió. Nắng chỉ cần nó cho Nắng được ở bên nó… Chỉ đơn giản và nhẹ nhàng như thế. Nó đang cảm thấy có cái gì trong nó đang lớn lên. Cái gì đó dành cho Nắng mà nó không thể nào định nghĩa nổi.

Một cơn gió thổi qua… Cuốn bay những xác lá khô khốc trên mặt đất… Cái tiết trời hanh khô đã về rồi… Hất nhẹ chiếc khăn quàng trên vai, nó bước tiếp trên con đường dài…con đường mà nó cũng không rõ đang dẫn nó về đâu. Seoul đêm về…

- Nhung! Sao giờ này em còn chưa về? Cửa hàng đóng cửa lâu rồi mà? – Anh Minh gọi cho nó.

- Hình như em lạc rồi anh ạ. Em cứ đi bộ. Đi mãi, giờ thì em chẳng biết mình đang ở đâu! Hỳ!

- Vậy mà còn cười được. Em tả chỗ đó đi. Anh đến đón em.

Gần 10 phút sau, anh Minh đến đón nó. Nó bị anh mắng cho một trận vì đã không biết đường rồi mà còn thích tha thẩn, tâm hồn để trên mây. Ở đâu đó trên đường về, nó nghe loáng thoáng thấy tiếng nhạc bài One Fine Spring Day của Super Junior.

- Anh thích Việt Nam hơn hay Hàn Quốc hơn? – Nó đi cạnh anh, bất chợt hỏi.

- Mỗi nơi anh thích một phần. – Anh Minh bước đi và trả lời. – Sao em lại hỏi điều này?

- Có lẽ… em nên ở lại Hàn Quốc thêm một thời gian. Em chưa muốn về… - Nó lững thững đi… Bước chân chậm lại.

- Ừ… Anh sẽ ở lại cùng em…

- Không! Em tự lo cho mình được. Anh cứ về Việt Nam khi nào anh muốn.

- Anh sẽ về khi nào em muốn về. – Anh quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt nó. – Anh sẽ chăm sóc cho người con gái anh yêu…

- Em không thể nói em yêu anh ngay lúc này… Vì chính em cũng không hiểu được chính mình… Nhưng…

Anh Minh ôm lấy nó, siết chặt vòng tay.

- Em đừng nói gì cả. Chỉ cần em luôn bên anh… Như lúc này…

Nước mắt trào ra… Nó chỉ biết khóc mà thôi… Những giọt nước mắt đã rất rất lâu rồi sau những cơn mưa kia…mới xuất hiện… Một lần nữa nó mở lòng để đón nhận một tình yêu… Chỉ có tình yêu mới chữa lành vết thương do tình yêu để lại....

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play