Chị Phương về , thấy nó đang lúi húi xếp đồ của anh Tuấn vào thùng nên
cũng chỉ chạy lại làm cùng chứ không phát hiện ra nó vừa khóc.
Cuối cùng thì cũng dọn xong. Hai chị em thả người xuống chiếc ghế sofa màu
ghi. Bất giác, cả hai cùng thở dài. Cả hai cùng nhìn nhau rồi phì cười.
Chăm chú vào dọn dẹp nên hai chị em quên hẳn mọi thứ. Đầu óc không còn
căng thẳng, lo lắng như mọi khi. Phương và Nhung cười trông thật thoải
mái nhưng ẩn hiện sau đó vẫn có nét buồn buồn. Đẩy mấy thùng catton ra
bên ngoài, hai chị em khóa cửa phòng rồi đi xuống tầng trệt tìm gặp ông
chủ nhà vừa nãy.
Cửa phòng ông mở hé hé. Hai người gõ cửa nhưng
không có tiếng trả lời. Liều mình, đẩy cửa bước vào, Nhung giật mình vì
trên tường đều là những bức ảnh lớn người con gái có mái tóc bạch kim
xoăn dài. Nó nhận ra người con gái ấy. Người con gái đã xuất hiện trong
file ảnh của anh. Nó cứ như bị cuốn vào thế giới của những bức ảnh ấy.
Có nét gì đó ở người con gái này trông rất quen. Nó đứng sững lại trước
một bức ảnh. Ảnh người con gái kia đang ngồi cạnh anh…đứng phía sau là
ông chủ phòng trọ. Nhưng…người con gái ấy mặc váy trắng…giống một chiếc
váy cưới… Đôi chân nó muốn rụng rời. Bàn tay nó run lên khẽ chạm vào
gương mặt anh trên ảnh. Điều kỳ lạ… Nó không hề khóc. Không một giọt
nước mắt. Đôi mắt nó không ướt đẫm như mọi lần.
Chị Phương đi phía sau nó cũng đủ để nhìn thấy những bức ảnh. Đang định lên tiếng gọi nó thì một bàn tay đặt nhẹ lên vai chị.
- Đó là con gái tôi. – Ông chủ nhà lên tiếng. Có lẽ vì quá ngạc nhiên
trước những tấm hình kia mà cả Phương và Nhung đều không nghe thấy tiếng lộc cộc của chiếc batoong.
Ông Thomas mời chị Phương và nó ngồi lại gần cái lò sưởi đang bập bùng những ngọn lửa yếu ớt.
…
- Cháu chào bác. Nhung có nhà không ạ?
- Huy hả cháu? Nhung với Trung nhà bác sang Thụy Điển mấy ngày nay rồi. – Vừa mở cửa, mẹ Nhung vừa trả lời.
- Hai người có nói sang đấy có việc gì và bao giờ về không hả bác? – Anh Huy nói.
- Thằng Trung bảo với bác là hai đứa sáng đấy thăm bạn. Có gì khi về nó
sẽ nói rõ. – Mẹ Nhung thở dài rồi kéo cánh cửa sắt. – Cháu vào nhà chơi
một lát.
- Zạ… — Ngập ngừng định chào bác rồi đi nhưng anh Huy lại thôi. – Vâng. Cũng được ạ. – Rồi anh dắt xe vào nhà.
Ba ngày rồi, sáng nào anh Huy cũng đứng ở đầu ngõ nhà nó, chờ nó đi học
nhưng không thấy. Anh đến trường giờ tan học chờ mà mãi cũng không thấy
nó. Anh biết nó sẽ chẳng chịu nghe máy nên cũng chẳng dám gọi điện. Muốn vào trường hỏi nó nhưng bao nhiêu lớp, người ta đâu chịu tìm người giúp anh. Anh cứ đứng đầu ngõ rồi lại đến trường. Chờ đợi nhưng cuối cùng
anh nhận được chỉ là sự vô vọng.
- Cháu uống nước đi. Hai đứa đi
nhà cửa vắng vẻ. Bác trai thì đi sang Sing sáng qua. Ở nhà một mình, bác cũng thấy trống trải lắm. – Mẹ Nhung đặt cốc nước cam tươi lên bàn.
- Hôm kia, cháu có lên công ty gặp bác trai. Bác trai trông có vẻ già hơn trước còn bác trông vẫn thế. – Anh Huy cười.
- Dạo này công ty bận việc. Bác trai đi làm tới khuya mới về. Bác bảo
thằng Trung về công ty làm giúp mà nó không chịu. Mà cháu lên công ty có việc gì vậy?
- Cháu muốn bàn một dự án với bác trai ạ. Cháu muốn thay đổi phương án kinh doanh của công ty cháu.
- Ừm. Mọi việc tốt chứ cháu? Bác trai nhà bác có đồng ý hợp tác không?
- Bác ý duyệt qua bản kế hoạch của cháu rồi. Vài hôm nữa sẽ ký hợp đồng ạ.
- Cháu có gì, giúp bác khuyên bảo thằng Trung. Nó cũng làm ăn nhưng bác không thấy yên tâm lắm.
- Vâng. Giúp được gì cháu sẽ giúp.
- Cháu chào bác. – Anh Minh bước vào nhà.
- Ừ. Cháu về rồi à? – Mẹ Nhung hỏi anh Minh.
- Vâng. – Anh Minh quay về phía anh Huy. – Cậu là…?
- Mình là Huy, bạn của Trung và Nhung. Cậu là…? – Anh Huy trả lời.
- À, mình biết cậu rồi. Mình là Minh, cũng là bạn của hai người đó. – Anh Minh cười. – Bác có cần cháu giúp nấu bữa trưa không ạ? – Anh Minh nói
vọng vào bếp.
- Bác nấu xong rồi. Hai đứa hôm nay ăn trưa với bác nhớ.
- Vâng. – Cả hai anh cùng đồng thanh.
Bữa cơm diễn ra trong không khí thân mật. Anh Minh và anh Huy tuy gặp nhau
lần đầu nhưng lại tỏ ra rất thân thiện. Cả ba người cười nói với nhau
thật vui vẻ. Ăn cơm xong, anh Minh mời anh Huy lên phòng nói chuyện.
Phòng của anh Minh ở phía cuối, đến phòng phải đi qua phòng của Nhung.
Anh Huy đã từng đứng trước căn phòng ấy, đã từng được bước vào căn phòng ấy nhưng…cũng đã từng bị đuổi ra khỏi căn phòng ấy một cách lạnh lùng.
Giờ đây, đứng trước cánh cửa phòng, tim anh bỗng thấy đau đớn vô cùng.
Vào phòng anh Minh, hai người ngồi trên bộ sofa màu ghi nhạt. Anh Minh bắt
đầu kể lý do mà anh Trung và nó lại sang Thụy Điển. Mặt anh Huy bắt đầu
tối sầm lại. Có gì đó đang len lỏi trong tim anh. Một sự đau đớn vì nó
sang đó vì anh Tuấn. Một sự ích kỷ mong nó sẽ trở về bên anh.
- Cậu thích Nhung đúng không? – Anh Minh hỏi anh Huy.
- Không. Mình yêu Nhung. Nhưng mình mãi chỉ là người đến sau. – Nói rồi
anh Huy cười nhưng là một nụ cười chua chát. – Nhung yêu Tuấn. Con bé
ngốc ấy… — Lại cười, anh Huy vẫn cười cái nụ cười đau đớn ấy.
- Nếu cậu đủ lòng tin và sự kiên nhẫn, mình tin cậu sẽ không còn là người đến sau đâu. – Vỗ vai anh Huy, anh Minh nói.
Nghe anh Minh nói vậy nhưng anh Huy chẳng nói gì nữa, anh cứ chăm chú nhìn
ra phía ban công. Tí tách… mưa rồi thì phải. Một tình yêu tưởng chừng
như phải chôn kín cuối cùng cũng được nói ra. Nhưng nói ra trong một
hoàn cảnh mà khiến người nghe lại cảm thấy thật khó tin. Không cố tình
và nó đã vô ý khiến hai trái tim cùng đau. Cùng đau vì tình yêu đều
không được đáp trả nhưng…con đường tình yêu của hai người chẳng giao
nhau bao giờ… Nó đau đớn vì tình yêu với anh Tuấn. Còn anh Huy đau đớn
vì tình yêu dành cho nó.
…
Hóa ra người con gái có mái tóc bạch kim ấy là con ông Thomas chủ nhà trọ của anh Tuấn. Có có cái tên
Christine. Cô bé mới chỉ mười sáu tuổi nhưng đã mất vì bệnh ung thư máu. Từ hồi chín tuổi, Chris đã phải nằm viện liên tục để truyền hóa chất
vật trị liệu, rồi cứ chuẩn bị phẫu thuật cấy ghép tủy rồi lại thôi vì
sức khỏe của cô bé quá yếu. Cô bé rất thích anh Tuấn, từ lúc anh Tuấn
đến thuê trọ, Chris bám anh suốt. Lúc anh đi học, Chris cũng đi theo.
Giờ ăn trưa, Chris mang cơm trưa tới tận trường cho anh. Thỉnh thoảng cô lại lén lấy chìa khóa phòng anh từ túi ông Thomas để vào phòng dọn dẹp
giúp anh. Anh Tuấn quý cô bé như em gái ruột vậy. Anh cũng chăm sóc cho
cô bé mỗi lần cô bé nằm viện, mỗi lần cô tuyệt vọng vì cuộc sống không
còn bao lâu nữa. Anh hay dắt Chris đi chụp ảnh cùng. Lúc đầu anh không
chụp gì ngoài phong cảnh, anh không thích có người xuất hiện trong những tấm ảnh ấy ngoài Nhung. Nhưng Chris nhiều lần trốn vào những bức ảnh
ấy. Cứ như thế, Chris cứ vui tươi, hồn nhiên và nhí nhảnh đã chiếm được
một phần trái tim của anh. Chris đã từng khóc khi được xem những bức ảnh của anh chụp Nhung. Cô bé biết người anh yêu là Nhung. Chris đã từng
muốn chết khi nghĩ rằng: dù gì cuộc sống của cô bé chẳng còn bao lâu
nữa, có kéo dài thêm được một tháng, một năm thì đó sẽ là từng ấy thời
gian cô bé sẽ phải đau đớn vì quá trình điều trị, và…cô bé đau đớn vì…
dù thế nào đi nữa trái tim anh Tuấn sẽ chẳng bao giờ là của cô bé… dù có ngày cô bé chiếm được trái tim của anh thì rồi cô bé cũng sẽ phải rời
xa anh, phải từ bỏ tình yêu của anh… và anh sẽ buồn vì sự ra đi của
Chris…
…
Tuyết rơi… Nó bước ra khỏi tòa nhà của ông
Thomas. Trong lòng nó vẫn là một mối tơ vò. Giờ nó đã biết người con gái xuất hiện trong những tấm ảnh của anh là ai… Nhưng tình cảm của anh đối với người con gái đó… Tình cảm của anh dành cho nó… Là gì? Nó muốn nổ
tung cái đầu. Nó chưa nhận ra là tuyết đang rơi cho đến khi cái mũi của
nó cảm thấy lạnh lạnh và đang dần ửng đỏ. Nhìn tuyết nó thấy lòng mình
nhẹ hơn một chút. Nó ngửa lòng bàn tay đón những bông tuyết trắng tinh
khiết đang nghiêng mình rơi nhè nhẹ. Se lạnh khi bông tuyết kia rơi vào
lòng bàn tay nhưng cái cảm giác ý mang lại mang cho nó một sự thanh
thản, nhẹ bẫng trong tâm hồn.
“Anh à, có lẽ Thượng Đế không cho em được ở bên anh nhưng em hứa rằng trái tim em không bao giờ vắng bóng anh. Em yêu anh!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT