Nói đến công việc, có lẽ tháng này Nha Bảo sẽ chết chìm trong
công việc. Cô sắp gần đến hạn hết hợp đồng thử việc, cũng đang lo lắng cho
chính số phận của mình có được ký hợp đồng chính thức hay không, vì bản thân cô
đã quá yêu thích công việc của phòng kế hoạch, lại nhận được một nhiệm vụ mà
theo cô nhận định là nếu làm tốt thì chắc chắn trăm phần sẽ được ký hợp đồng
chính thức.
Cầm bản phân công nhiệm vụ cho tuần mới trong tay, Nha Bảo
không khỏi hồi hộp, lần đầu tiên cô được phân công tự viết kịch bản đám cưới.
Cô đọc sơ qua yêu cầu của khách hàng:
- Nam, muốn làm một tiệc cưới lãng mạn cho bạn
gái thân thiết, nơi tổ chức là Đà Lạt, phải có hoa hồng màu hồng, phải có không
gian màu hồng, phải là tiệc buffet có món này, món này... phải có…
Nhìn bản yêu cầu dài mười trang a4 kín mít chữ, Nha Bảo hít
hơi nén bi thương, cố lên, cố lên, vì bốn chữ Nhân viên chính thức, cố gắng mà
hoàn thành tốt.
Nha Bảo bắt tay vào việc lên kế hoạch, cô bắt đầu tìm địa điểm
trên mạng ở Đà Lạt có khả năng chứa một ngàn khách cho tiệc buffet ngoài trời.
Sau một tiếng đồng hồ mở to hai con mắt nhìn vào màn hình
máy tính với vô số tab trang web, cuối cùng cô cũng lọc được ba cái địa điểm
khá lý tưởng. Ngay lập tức, cô bắt tay vào việc viết lịch trình cho đám cưới.
Hai ngày vật lộn với mớ yêu cầu của khách hàng, Nha Bảo tạm thời
mỉm cười, cô đã xong bản kế hoạch nháp, bây giờ phải liên lạc với khách hàng
khó tính kia để thảo luận về bản kế hoạch của cô.
Tiếng tút dài trong điện thoại vang bên tai khiến trống ngực
Nha Bảo cũng đập liên hồi, một giọng nói trầm thấp vang lên khiến Nha Bảo thở
nhẹ, hít hơi căng lồng ngực, cô nói:
- Xin chào,
tôi là Nha Bảo gọi từ phòng kế hoạch công ty Romance, xin hỏi có phải anh là Phạm
Huy không ạ?
- Đúng rồi. -
Giọng nam trầm thấp ấy vẫn không chút thay đổi đáp lại trong ống nghe.
- Xin hỏi hôm
nay anh có bận việc gì không, chúng ta có thể sắp xếp một cuộc hẹn để tôi nói với
anh về bản kế hoạch cho đám cưới ngày hai mươi tháng sau được không ạ?
- Để tôi xem lịch
làm việc, cô đợi một chút… - Tiếng lật giấy vang lên trong điện thoại khiến Nha
Bảo cũng cảm thấy hồi hộp theo, cô cắn môi dưới - Chiều nay khoảng ba giờ tôi sẽ
tới phòng kế hoạch gặp cô, vậy được không?
- À, dạ được ạ,
vậy ba giờ chiều nay chúng ta sẽ thảo luận. - Nha Bảo nhanh chóng viết lại giờ
hẹn trên tập giấy nhớ màu vàng.
- Vậy chào cô!
- Dạ, chào
anh. - Nha Bảo thở phào, gác máy.
Đây là lần đầu tiên cô làm kế hoạch một mình nên cũng khá lo
lắng, những lần trước cô cùng làm với các anh chị khác trong phòng kế hoạch,
cũng có lo lắng nhưng không bằng lần này là một mình tự gặp khách hàng, thỏa
thuận.
Ba giờ chiều, Nha Bảo nhìn lại một lần nữa bản kế hoạch
trong tay rồi đẩy cửa bước vào phòng họp gặp khách hàng.
Vũ Huy ngồi rất thong thả trên ghế, một tay để trên đùi, tay
còn lại thả trên thành sô pha. Vừa thấy cô đi vào, khóe miệng anh khẽ run nhẹ,
mi mắt hơi cong lên.
Nha Bảo gật đầu mỉm cười chào anh, cô nhẹ nhàng ngồi xuống
phía đối diện, sau đó đưa cho anh bản kế hoạch chi tiết do cô soạn thảo.
Mắt chăm chú dõi theo từng trang giấy đang được lật trên tay
Vũ Huy, miệng vẫn tiếp tục thuyết minh về bản kế hoạch của mình mà hai bàn tay
đang nắm thật chặt, mồ hôi chảy một đường bên mang tai cho thấy Nha Bảo đang rất
căng thẳng. Cô chăm chú dõi theo từng biểu hiện trên mặt khách hàng nhưng tuyệt
nhiên chẳng thể nắm bắt được bất kỳ biểu hiện nào từ anh. Vẫn bộ mặt lạnh lùng,
tay lật từng trang giấy chầm chậm, ánh mắt cứ lướt theo từng dòng chữ rất rất
chậm rãi của anh, khiến tim Nha Bảo cũng đập chậm theo.
- Được rồi, cô
có thể bắt tay vào việc triển khai thực hiện, tôi đồng ý với bản kế hoạch của
cô. - Vũ Huy rút nắp bút, ký rồi đóng tập kế hoạch lại, hướng ánh mắt về phía
Nha Bảo.
Lúc đi ra cửa anh khẽ mỉm cười, quả nhiên cô không phụ lòng
anh. Ban đầu khi chọn cô làm bản kế hoạch này, anh còn nghĩ rằng cô khó có thể
đáp ứng hoàn toàn các yêu cầu của mình, nhưng khi đọc bản kế hoạch và thoáng thấy
hai con mắt gấu trúc, gương mặt xanh lè của cô cùng giọng nói chậm rãi theo từng
nhịp lật giấy của mình khiến anh thấy vui vui trong lòng.
Chợt nhớ đến còn một điều anh chưa nói với cô, vừa quay lại
đã thấy vẻ mặt hoan hỉ của Nha Bảo cùng điệu nhảy có một không hai của cô khiến
anh phải cố gắng nén cười, tằng hắng giọng thu hút sự chú ý của cô.
- Ư…Hm, cô cứ
triển khai kế hoạch đi, tôi sẽ sắp xếp lịch làm việc để lên Đà Lạt cùng.
- À… dạ được ạ!
- Nha Bảo vội vàng thu vẻ hoan hỉ của mình lại, trưng ra một bộ mặt nai hết sức
trả lời anh. Chợt nhận thấy hình như trong mắt Vũ Huy thoáng nét cười, cô lại đổ
mồ hôi hột. Thôi rồi, cô đã cho anh thấy vẻ nhí nhảnh quá sức của mình, tiêu rồi,
hình tượng thục nữ cô xây dựng kỳ công khi bước vào Romance bay bay…
Lại nói về hình tượng thục nữ của mình, Nha Bảo ỉu xìu, thật
ra, vốn dĩ cô khá là cá tính và năng nỗ như con trai, cái miệng hoạt động rất
linh hoạt và đầu óc cực kỳ nhạy. Nhưng rút kinh nghiệm đau thương từ hai mươi
hai năm qua, lần này khi bước vào Romance cô luôn cố gắng che dấu cá tính của
mình thay vào đó cố gắng xây dựng hình tượng thục nữ. Vì sao ư?! Vì cô đã hai
mươi hai tuổi mà chưa có một mối tình vắt vai nào cả, đám bạn của cô đồng loạt
tuyên bố cô cá tính quá đàn ông không thích, vì thế cô tuyệt đối phải xây dựng
hình tượng phụ nữ đoan trang, nhẹ nhàng, thùy mị.
Đà Lạt
Cơn mưa phùn nhẹ cùng hơi lạnh của xứ sở sương mù khiến cho
hai má của Nha Bảo đỏ hây hây, môi cũng mọng đỏ còn cái hai cánh mũi thì phập
phồng ửng hồng vì ghẹt mũi.
Cả tuần nay Nha Bảo cùng chiếc xe máy đã đi khắp Đà Lạt.
Ngày nào cũng phải chạy xe từ khách sạn đến hiện trường, cùng đội kỹ thuật sắp
xếp sân khấu, rồi lại xách xe chạy xuống Vạn Thành vào nhà vườn mua hoa hồng. Tự
tay Nha Bảo lựa chọn từng bông hoa hồng vừa he hé nở màu hồng nhạt nhạt điểm
thêm sương sớm. Thật ra, việc chọn hoa hồng với Nha Bảo còn khó hơn dựng hiện
trường vì khách hàng đã đặc biệt nhấn mạnh rằng hoa phải màu hồng nhạt và hé nở,
phải có sương đọng trên hoa trong ngày cưới nên chẳng còn cách nào khác, Nha Bảo
phải xuống Vạn Thành lựa từng bông hoa. Cũng may cho cô là còn có Khánh Linh,
nhỏ bạn cùng thời đại học, vốn dĩ là con gái nhà trồng hoa ở Vạn Thành nên Nha
Bảo cũng không phải đau đầu khi lựa hơn cả ba ngàn bông hoa “e ấp nở” như lời
Vũ Huy nói.
Sáng sớm nay, Nha Bảo đã phải mặc hai cái áo len thật dày,
quấn nguyên một cái khăn choàng cổ to xụ vì bây giờ cô đã chính thức bị cảm lạnh
do không quen khí hậu. Tuy rằng mệt nhưng trên môi Nha Bảo là nụ cười vì cô
đang hết sức vui vẻ đi cắt hoa cùng gia đình Khánh Linh.
Nhìn những bông hồng “e ấp” Nha Bảo nheo mắt nở một nụ cười
mãn nguyện.
Ngày hai mươi.
Ngày đám cưới cuối cùng cũng đến.
Nhìn lại một lần nữa hiện trường, hoa hồng nhạt chớm nở, sân
khấu là màu hồng của hoa, màu trắng của vải lụa, sân vườn là màu xanh của cỏ,
bàn ghế là màu vàng nhạt. Cuối cùng Nha Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ chỉ còn cách một tiếng đồng hồ nữa là tới giờ cử
hành hôn lễ, Nha Bảo nhìn vào đồng hồ, cô đang đợi Vũ Huy đến hiện trường xem
xét lại lần cuối. Cả tuần lễ lo lắng chuẩn bị, cô gầy đi trông thấy, mắt trũng
sâu nhưng miệng vẫn luôn là nụ cười. Đối mặt với những yêu cầu khó tính của
anh, cô cũng chỉ cười, không nói gì hết, rồi cố gắng hết sức cùng đội kỹ thuật
hoàn thành như mong đợi của anh.
Vũ Huy đang kiểm tra từng chi tiết một ở hiện trường, đây là
đám cưới của bạn gái cũ do vậy anh muốn mọi thứ phải hoàn hảo tuyệt đối.
Cũng như cả tuần nay, anh liên tục phải đi từ thành phố lên
Đà Lạt để xem xét tiến độ công việc cũng như bàn bạc với Nha Bảo để chỉnh sửa
hiện trường.
Anh biết Vân An yêu thích hoa hồng nhạt, yêu thích màu trắng
tinh khôi, yêu thích màu xanh của cỏ cây, lại không thích một đám cưới gò bó
theo kiểu truyền thống do vậy anh muốn cho cô một đám cưới như mong đợi. Chỉ tiếc
rằng chú rể của ngày hôm nay sánh vai bên cô không phải là anh.
- Anh thấy thế
nào? - Tiếng Nha Bảo vang lên từ đằng sau đưa Vũ Huy về thực tại, anh nhanh
chóng lấy lại tinh thần, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng quay lại nhìn cô.
- Cô làm rất tốt!
- Cảm ơn anh.
- Nha Bảo thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng đồng ý với hiện trường, như vậy
là cô đã hoàn thành nhiệm vụ với vị khách khó tính này. Anh khiến cô cùng các
anh chị em trong đội kỹ thuật phải làm việc với cường độ và áp lực cực kỳ lớn.
Anh bắt buộc mọi thứ phải hoàn hảo đến từng chi tiết, ngay cả hoa hồng viền cho
đám cưới anh cũng xem xét từng bông một.
- Vậy tôi đi
bàn giao phần tổ chức tiệc cho bên nhà hàng, chào anh!
- Cô đi đi.
Giờ phút buổi lễ kết hôn bắt đầu, nhìn nụ cười thật tươi
trên môi Vân An khiến trái tim Vũ Huy rộn lên một nhịp. Vân An và anh vốn dĩ là
thanh mai trúc mã, từ bé hai nhà đã có hẹn ước.
Cô cùng anh lớn lên, vui đùa, cùng nhau đi học, rồi họ cứ thế
yêu nhau. Vân An nhẹ nhàng, nhu mì như cái tên của cô vậy khiến cho Vũ Huy thấy
bình lặng bên cô. Với anh, cô là người mang lại cảm giác yên bình sau những giờ
làm việc căng thẳng, là nơi để anh tựa vào những lúc mệt mỏi vì công việc.
Nhưng có lẽ số phận đã không sắp xếp cho cô và anh một điểm nối mà chỉ có thể
mãi mãi song song như hai người bạn.
Vân An cũng yêu anh, nhưng cô không thể chấp nhận việc anh
luôn bị những cô gái nhìn ngắm, khao khát, vì anh đẹp trai, tài giỏi và lại rất
giàu có. Cô không thể chịu được khi nhìn thấy anh bị những cô gái khác vây
quanh, cô lại càng không thể chịu nổi những tin tức của báo lá cải khi đăng những
cái tít giật gân về anh với các cô gái khác. Vì thế, Vân An đã lựa chọn Hải
Đăng, anh bác sỹ lặng lẽ theo đuổi cô bấy lâu để kết duyên vợ chồng. Bên Hải
Đăng, Vân An thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản, cô không phải lúc nào cũng
lo sợ anh sẽ bị những cô gái khác cướp đi như Vũ Huy, cô cũng không phải lo sợ
Hải Đăng vì một phút sao nhãng mà quên đi cô. Vì cô tin vào sự chung thủy của Hải
Đăng khi anh cứ mãi theo đuổi cô suốt sáu năm trời mặc dù bị cô từ chối. Không
phải Hải Đăng không tài hoa như Vũ Huy cũng không phải Vũ Huy là người lăng
nhăng, cô chọn Hải Đăng vì anh có một gia thế bình thường, một cuộc sống của những
nhân viên công chức bình thường. Với cô, cuộc sống của công chúa trong gia đình
giàu sang từ bé đến lớn của mình, thì khát khao có một gia đình bình thường như
Hải Đăng là mong ước nhỏ nhoi mà Vũ Huy khó có thể đáp ứng được.
Ngày hôm nay, trong đám cưới của mình, Vân An muốn Vũ Huy
nhìn thấy hạnh phúc của cô và cũng là lời tạm biệt cho mối tình thanh mai trúc
mã của họ, cũng như lời chúc anh sớm tìm được hạnh phúc mới. Ngày hôm nay, ngày
đẹp nhất trong đời của mình, cô thật hạnh phúc, hạnh phúc vì lấy được người chồng
yêu mình, hạnh phúc vì cô sớm có được một mái nhà an bình, hạnh phúc vì cô có một
đám cưới trong mơ vì đó là món quà của người bạn thân lâu năm hiểu mình nhất.
Vũ Huy châm điếu thuốc, anh nhẹ nhàng rời khỏi tiệc cưới, đi
bộ thong thả. Dấu chấm hết cho cuộc tình ba mươi năm của anh. Nhìn cô cười rạng
rỡ, anh thấy an lòng. Điếu thuốc trên môi lập lè khiến biểu cảm trên khuôn mặt
nam tính của anh thêm phần khó đoán, anh lặng lẽ vắt áo vest lên lưng, thả từng
bước dọc theo hồ Xuân Hương.
Nha Bảo lững thững đi dạo, cuối cùng cô cũng được trở lại thời
sinh viên với những tháng ngày đi Đà Lạt bụi bằng việc vừa đi dạo hồ Xuân Hương
vừa bóc từng hạt bắp nướng cho vào miệng nhai dòn dòn.
Cái lạnh của buổi đêm, ánh đèn vàng rực rỡ, những cặp tình
nhân ngồi bên bờ hồ, ngồi trên ghế đá, sánh đôi nhau đi trước mặt khiến cho Nha
Bảo thấy buồn buồn. Cô khẽ xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, lúc nãy đi vội
quá, cô quên mất đôi găng tay tại hiện trường, nên giờ chỉ biết thổi hơi vào
tay cho đỡ lạnh.
Vũ Huy ném điếu thuốc đã hút hết vào thùng rác, anh đứng ngẩn
người nhìn ra hồ nước, mặt hồ yên lặng quá, yên lặng như trong lòng anh bây giờ
vậy.
- Á!
- Xin lỗi chị
không sao chứ!?
- Tôi…không
sao!
Nha Bảo xoa xoa bả vai của mình, thở một hơi dài, không hiểu
sao hôm nay lại là thứ bảy máu chảy về tim, mình lại một mình nơi lãng mạn của
Đà Lạt mộng mơ với trái bắp nướng trên tay đi giữa một rừng tình nhân, để rồi bị
một đôi tình nhân đùa giỡn nhau va vào.
Nhìn trái bắp nướng nằm chỏng chơ trên cỏ, cô tiếc, ăn chưa
hết, quá phí, mắt vẫn dán vào trái bắp.
- Có cần tôi
mua cho cô trái khác không?
Nha Bảo ngẩng đầu nhìn vào người đàn ông vừa lên tiếng với
mình, cô nhíu mày, hóa ra là Vũ Huy. Không hiểu giờ này hắn ta đứng đây làm gì,
phải lo dự đám cưới ăn uống linh đình chứ, đám cưới tốn nhiều tiền, công sức thế
mà.
Thấy cô đứng ngây người nhìn anh, Vũ Huy hỏi lại lần nữa:
- Có cần tôi
mua cho cô trái khác không?
Nha bảo lúc này mới nhận thấy mình vô duyên, khi không lại
suy nghĩ vớ vẩn, vội vàng trưng ra nụ cười đã được luyện tập rất nhiều lần, nhẹ
nhàng trả lời:
- Không cần
đâu ạ!
- Thế sao cô
nhìn nó như thể vừa đánh rơi cả cây vàng vậy? - Vũ Huy châm chọc.
- À…tại
vì…chưa ăn xong mà. - Nha Bảo cắn môi, hình như cô vừa cho anh thấy bản chất tiết
kiệm “Bác Hồ” của cô rồi. Thôi kệ, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối gặp mặt hắn
ta rồi, mình cũng không cần phải thục nữ lắm.
- Cô không dự
tiệc à? Tôi nhớ là có bàn dành cho mọi người mà. - Vũ Huy nhìn cô, thoáng thấy
vẻ mặt bí xị đã tươi tỉnh nhanh chóng.
- Câu này tôi
phải hỏi anh mới đúng chứ? - Nha Bảo nhíu mày, đã không muốn hỏi mà anh còn khiến
cô phải bật lại - Tôi thấy anh bỏ nhiều công sức cho đám cưới vậy mà giờ tiệc
gia đình anh lại lang thang chốn này.
- À… cũng giống
cô, tôi tính đi ăn bắp nướng. - Vũ Huy nhún vai.
- Gì chứ…không
lẽ anh cũng mắc bệnh như tôi? - Nha Bảo nghi ngờ.
- Bệnh gì? -
Vũ Huy cau mày suy nghĩ - Không lẽ cô mắc bệnh cuồng bắp?
- Anh! - Nha Bảo
cứng họng, bình tĩnh nào, phải thục nữ, Nha Bảo hít thở, lấy bình tĩnh, cô đáp
- Tôi muốn nhân tiện ngày cuối cùng đi dạo Đà Lạt một xíu, không thì mai về
thành phố lại tiếc.
- À… vậy thì
tôi với cô cùng đi đi. - Vũ Huy nói rồi quay lưng - Nhân tiện lâu quá tôi cũng
không ăn bắp nướng, tôi với cô mua bắp ăn nhé!
- Hơ… vậy thì
không khách sáo. - Nha Bảo nở nụ cười tươi tắn, bước vội theo Vũ Huy.
Hai người hai tay hai trái bắp, sóng đôi đi dạo xung quanh hồ
Xuân Hương.
Nha Bảo phá vỡ không khí im lặng
- Nè, không phải
anh tập trung chuyên môn quá chứ?
- Là sao?
- Thì ăn bắp
nè, thấy anh im lặng quá!
- Uhm, tại cô
không nói gì hết, không lẽ tôi “diễn” một mình. - Vũ Huy lại bắt đầu châm chọc
cô.
- Tại sao anh
thích ăn bắp nướng? - Nha Bảo tò mò hỏi.
- Tôi không
thích, chẳng qua lâu lâu ăn cho vui. Còn cô?
- Tôi hả… đây
là sở thích từ bé của tôi, mỗi lần lên Đà Lạt là phải bắp nướng dạo hồ Xuân
Hương, tận hưởng cái cảm giác ngắt từng hạt bắp dòn tan bỏ vào miệng nhai rộp rộp
thật đã. Một vòng hồ là hết một trái bắp.
- À…ra thế. -
Vũ Huy mỉm cười - Tôi nghe mọi người trong đội kỹ thuật nói bông hồng là do cô
đi chọn rồi cắt mang đến hiện trường?
- Đúng như vậy.
Nhìn vẻ mặt không chút biểu tình xúc động của Vũ Huy khiến
Nha Bảo thấy hơi tức giận, nói gì thì cũng bốn ngày ròng rã ở Vạn Thành của cô
mà anh nói nhẹ như không. Mà không được, có trách thì cũng trách cô được giao
nhiệm vụ này, mà cũng phải nói là hắn ta mạnh tay chi tiền cho đám cưới quá như
vậy, dù chỉ đám cưới của bạn, không biết đám cưới của hắn ta còn hoành tráng cỡ
nào.
- Làm sao cô
phải đi xuống nhà vườn cắt hoa, cô không gọi người ta giao được à? - Vũ Huy tò
mò hỏi.
- Anh còn nói…
- Nha Bảo lớn giọng, chợt nhận ra mình đang đứng trước khách hàng khó tính là hắn
mà tiền công vẫn chưa được lãnh, cô nhẹ nhàng nói tiếp - Là anh muốn hoa tươi e
ấp sương sớm, vì thế tôi phải đích thân ra tay chứ sao, không anh lại nói chúng
tôi không đáp ứng hợp đồng.
- Vậy cô xuống
từng nhà vườn mua ba ngàn bông? - Vũ Huy ngạc nhiên.
- Không, tôi
đâu có quen biết rộng thế, cũng may là nhỏ bạn thân hồi đại học của tôi là con
gái nhà vườn ở Vạn Thành, hơn nữa Khánh Linh cũng đang ở đây làm việc nên tôi nhờ
giúp đỡ.
- Vậy chắc cô
thong thạo nhà vườn Vạn Thành lắm?
- Gần như thế,
vì năm nào cũng lên nhà Khánh Linh chơi. - Nha Bảo thành thật trả lời.
- Vậy, ngày
mai cô đưa tôi xuống đó tham quan nhé. - Vũ Huy đề nghị.
- Ngày mai?!
Chẳng phải hôm nay chúng ta đã kết thúc hợp đồng à? - Nha Bảo nghi ngờ.
- Đúng vậy,
nhưng ngày mai sẽ có hợp đồng mới. - Vũ Huy nhún vai, ngắt một hạt bắp đưa lên
môi.
- Gì chứ?! Tôi
không phải hướng dẫn viên cũng không phải dân bản địa, mà cho dù công ty có nhận
hợp đồng như thế với anh cũng chưa chắc tôi là người được giao nhiệm vụ đó. -
Nha Bảo cười đắc thắng, thật sự cô mong muốn ngày mai về tới thành phố ngủ một
giấc cho đã, cả tháng nay cô lao vào làm việc điên cuồng chỉ vì cái hợp đồng với
hắn ta, thế mà ngày mai còn phải gặp kẻ khó tính khó ưa này nữa thì thật là giết
người mà.
- Chắc chắn cô
sẽ được giao nhiệm vụ đó. - Khóe môi Vũ Huy nhếch lên.
- Vậy thì cứ
chờ ngày mai rồi tính, bây giờ tôi đi về ngủ, bye anh. - Nha Bảo quay lưng bước
đi.
Vạn Thành ngày hai mươi mốt.
Trời ơi là trời, sao quả tạ chiếu xuống đầu mình rồi, Nha Bảo
nói nhỏ trong miệng.
Sáng nay cô đang mơ màng ngủ thì điện thoại di động reo
vang, cứ nghĩ là tới giờ về nên Nha Bảo bắt máy, ai ngờ tiếng chị Kim trưởng
phòng vang lên trong điện thoại với giọng điệu rất đều đều nhưng đầy mùi thuốc
súng “hôm nay, em có nhiệm vụ đưa khách hàng đi Vạn Thành, còn cả đội sẽ về
công ty”.
Kết quả là giờ đây, cô đang đứng trước nhà vườn nhìn cái dáng
người cao to của hắn ta ung dung đi dạo ngắm hoa như thấy phải kẻ thù không đội
trời chung của mình.
- Không đi
sao? - Vũ Huy quay lại nhìn cô.
- À, đi chứ. -
Nha Bảo chuyên nghiệp trưng ra nụ cười. Đã thế hôm nay ta cho ngươi làm nông
dân vườn hoa, Nha Bảo nhắm hướng nhà Khánh Linh mà đi thẳng tới.
Nhìn cái dáng vẻ Vũ Huy nhàn hạ chắp tay sau lưng đi ngắm
hoa rồi ngửi mùi thơm của hoa khiến cho Nha Bảo tức đến mức nghiến răng trong
miệng. Cô tưởng đâu bắt hắn ra cắt hoa cùng gia đình Khánh Linh thì sẽ cho hắn
một đòn trả thù, ai ngờ, cô đi cắt hoa còn hắn ta thì nhàn nhã ngắm hoa.
- Mày làm gì
mà nhìn anh ta như muốn ăn thịt vậy? - Khánh Linh thúc nhẹ vào hông Nha Bảo.
- Kẻ thù của
tao đó, mày biết không, hắn ta bắt tao làm việc không ngừng nghỉ hơn cả tháng,
đáng lẽ hôm nay tao sẽ được về thành phố ngủ nướng mà giờ tao phải ở đây nè,
thiệt, người ta nói có tiền mua tiên cũng được. - Nha Bảo cắt thật mạnh khiến
bông hoa cúc vàng rơi xuống đất.
- Gì chứ, tao
thấy anh ta khá đẹp trai mà còn phong độ nữa! Mày bỏ tật nghía trai đẹp rồi hả?
- Khánh Linh nheo mắt cười cười.
- Tao đang hận,
vẻ đẹp trai bị lu mờ rồi mày. - Nha Bảo chun mũi thở phì phì.
- Ghét nhau lắm
cắn nhau đau. - Khánh Linh cười cười.
- Mơ đi, tao
mà thích hắn, tao không là Nha Bảo. - Nha bảo vỗ ngực tuyên bố.
Giờ cơm tối, đưa chén cơm đến cho ba của Khánh Linh, Nha Bảo
tò mò nhíu mày nhìn hai cha con Khánh Linh trưng ra bộ mặt lo lắng phiền não.
- Bác Thành,
Khánh Linh, có việc gì mà lo lắng vậy?
- À… không có
gì đâu. - Bác Thành cười cười, trấn an.
- Thôi ăn cơm.
- Khánh Linh bắt đầu khua đũa.
- Chuyện gì vậy
mày? - Nha Bảo gặng hỏi.
- Hồi chiều
tao mới nghe tin từ hàng xóm nói có nhà thầu nào đó muốn mua lại một phần lớn đất
ở Vạn Thành để xây khu phức hợp căn hộ, trung tâm thương mại, mày xem quanh năm
ở đây gắn với nghề trồng hoa, bây giờ lại nghe chuyện này, ai mà không lo lắng.
- Thôi, ăn cơm
đi, chuyện đó tính sau. - Bác Mai, mẹ Khánh Linh giục cả nhà cầm đũa.
Hai ngày ở Vạn thành cuối cùng cũng trôi qua, hôm nay chia
tay gia đình Khánh Linh, lòng Nha Bảo cũng lo lắng cho gia đình nhỏ bạn. Cô biết
tin này như sét đánh ngang tai với cả Vạn Thành, không chỉ riêng gì nhà Khánh
Linh, mà người dân nơi đây quanh năm sống bằng nghề hoa, bây giờ không trồng
hoa nữa họ sẽ sống ra sao. Khẽ thở dài, nhìn cảnh vật hai bên đường, mai đây,
cô sẽ không còn được nhìn thấy cánh đồng hoa ở Vạn Thành nữa, lòng chợt trùng
xuống.
Vũ Huy không rời mắt khỏi cái ipad nhưng nghe tiếng thở dài
của cô, anh biết cô cũng đang lo lắng cho gia đình Khánh Linh.
- Cô buồn sao?
- Anh lên tiếng phá vỡ không khí im lặng trên xe.
Cô không trả lời anh.
- Mở nhạc nghe
đi Chí Công. - Vũ Huy nhìn vào gương chiếu hậu nói với anh tài xế.
- Dạ. - Chí
Công đáp.
Tiếng nhạc vang lên trong xe, một bản nhạc không lời, khiến
lòng Nha Bảo dịu lại đôi chút. Cô nói nhỏ với mình:
- Ta mà biết
tên trọc phú nào thì ta sẽ chửi hắn điếc lỗ tai.
- Vì sao? - Vũ
Huy hỏi.
- Anh nghe được sao? - Nha Bảo ngạc nhiên,
cô cứ nghĩ anh khó mà nghe được.
- Cô nói đi! -
Anh quay sang nhìn cô.
- Chửi hắn ta
là kẻ không biết làm kinh doanh, nơi đẹp như thế mà đi xây khu thương mại, gặp
tôi, tôi sẽ thiết kế tour du lịch cho các cặp vợ chồng lên chụp hình đám cưới
nè, cho nhóm bạn đi trải nghiệm hái hoa nhà vườn nè hoặc cùng lắm thì dựng những
ngôi nhà mộc mạc để cho khách nghỉ ngơi với hoa, như thế còn hái ra bộn tiền. -
Nha Bảo nói một hơi không ngừng nghỉ.
- Khá hay! - Vũ Huy nhướng mày, cười cười.
Nhìn vẻ mặt của Vũ Huy, Nha Bảo hết hứng thú, quay lại nhìn
ra đường, cô thật sự là lộ hết bản chất với hắn ta mà. Ôi! Cái hình tượng thục
nữ, nhu mì mà cô đã kỳ công xây dựng, lại ăn nói không ngừng nghỉ như thế. Còn
hắn ta thì lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng và nụ cười nhếch nhếch môi,
trông đểu không thể tả. Lại còn bản mặt đẹp trai nữa chứ, lông mày rậm, mắt thì
hai mí đầy đủ, mũi thì thẳng, da mặt mịn màng không thấy mụn, tóc bốn sáu gọn
gàng, dáng người cao to hơn cô gần hai cái đầu làm mỗi lần nói chuyện với hắn
cô cứ phải ngước cổ lên nhìn. Vậy là cô cũng đã thưởng thức xong vẻ đẹp trai của
hắn, nhưng mà tính tình thì Hitler không thể tả. Thật là đáng tiếc, cũng chỉ một
câu nói trai đẹp chỉ để ngắm. Cô khẽ lắc đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT