- Hả?! Chị Bảo
nghỉ hả? - Bé Hạnh mặt mày ỉu xìu - Ai cũng nghỉ hết vậy?!
- Đây không phải
công việc chị thích, cũng như em ra trường, không thể bỏ phí bốn năm ăn học để
theo công việc này, đúng không? - Nha Bảo mỉm cười, mắt không rời cuốn captain
viết order của khách hàng.
- Vậy chừng nào chị nghỉ? - Bé Hạnh hỏi.
- Giữa tháng.
- Nha Bảo đi cắm order vào bếp, miệng hô tô - Có hàng nha má Nhàn.
- Rồi! - Cô
Nhàn nhanh chóng đi lại cầm tờ order và bắt tay vào làm đồ ăn.
Đang tính quay ra thì điện thoại rung rung trong túi quần,
Nha Bảo khựng người lại, tay đặt ngay túi xem điện thoại rung mấy cái, nếu là
hai thì tin nhắn, chút nữa rảnh cô sẽ xem, nhưng lần này là điện thoại, cô gọi
bé Hạnh:
- Hạnh, xem
nhà giùm chị xíu!
- Dạ! - Bé Hạnh
gật đầu.
Nha Bảo rút điện thoại trong túi ra, đẩy cửa vào khu vực tủ
đồ nhân viên, nhìn vào màn hình, số điện thoại bàn, bấm nút nhận cuộc gọi:
- Alo, Bảo
nghe!
- Có phải là
Nha Bảo không ạ? - Đầu dây bên kia vang lên giọng người phụ nữ.
- Dạ, đúng rồi
ạ. - Nha Bảo gật đầu xác nhận.
- Chào Nha Bảo,
chị là Hiền gọi từ phòng nhân sự khách sạn quốc tế King, bên chị nhận được CV của
em rồi, ngày mai lúc chín giờ em có bận gì không, bên chị có buổi phỏng vấn tuyển
dụng.
- Dạ được ạ. - Nha Bảo nhanh chóng trả lời.
- Vậy, sáng
mai chín giờ em có mặt ở cổng sau khách sạn quốc tế King, đường Đồng Khởi nhé,
khi đi nhớ mang theo hồ sơ, gặp bảo vệ nói em đi phỏng vấn, họ sẽ hướng dẫn em
lên phòng nhân sự.
- Dạ, em cảm
ơn chị. - Bảo mỉm cười.
- Chào em!
- Dạ, em chào
chị. - Vừa ngắt máy, Nha Bảo đã nắm chặt tay, cười thật tươi, cuối cùng cô cũng
được gọi phỏng vấn.
Mười giờ sáng hôm sau, gương mặt trắng bệch, hết sức lo lắng,
Nha Bảo chạy như bay vào cổng sau khách sạn King, cố gắng lấy bình tĩnh nói với
bảo vệ:
- Em có hẹn phỏng
vấn ạ.
- Sao giờ mới
tới, thang máy đi thẳng vào, phòng nhân sự nằm tầng năm bên tay trái, em để chứng
minh lại và mang thẻ này vào. - Anh bảo vệ đưa cho Nha Bảo chiếc thẻ ra vào
khách sạn dành cho khách.
- Em cảm ơn. -
Nha Bảo nhanh chóng đi vào thang máy, vừa bước ra khỏi thang máy thì cô bắt gặp
một chị đi ra từ cửa phòng nhân sự, Nha Bảo hít hơi, mím môi lo lắng hỏi - Chị
ơi, em có hẹn phỏng vấn?!
- Phỏng vấn
xong cách đây mười lăm phút rồi em. - Chị nhân viên nhìn cô với vẻ mặt ngạc
nhiên, rồi nói tiếp - Hẹn em lần sau nhé.
- Em cảm ơn. -
Nha Bảo thất thểu bước vào thang máy.
Xuống tới cổng, Nha Bảo thất thần đứng nhìn ra đường, thở
dài, chẳng hiểu hôm nay cô bị gì mà sáng sớm đã xui thế. Vừa bước ra khỏi nhà
thì cái xe của cô không có tiếng máy mặc dù đã ra sức đề và đạp, dắt xe vào cửa
tiệm sửa, sau mười lăm phút chẩn đoán, cô được thông báo xe mất hơi, phải mở lốc
máy ra, bla bla….
Và kết quả là cô đã phải cắn răng bỏ ba chục ngàn ra đi xe
ôm tới khách sạn, nhưng hỡi ơi, cô phải đi bộ thêm mười lăm phút mới thấy được
xe ôm, rồi cũng chả hiểu làm sao mà xe lại thủng, thế là không còn cách nào
khác, Nha Bảo cắn răng chạy bộ tới khách sạn. Tới nơi thì đành ra về, trên tay
cô, bộ hồ sơ và tập tài liệu được cô dày công chuẩn bị mấy tháng qua bay phần
phật. Tưởng rằng cô có thể đưa cho hội đồng tuyển dụng xem qua kế hoạch, nào ngờ…
Một cơn gió mạnh ập tới, những tờ giấy a4 trên tay cô bay bay trong gió, giật
mình, cô vội vàng ngồi xuống nhặt từng tờ một.
Từ bên trong khách sạn, phía cổng chính, một nhóm người ăn mặc
lịch sự bước ra.
- Hẹn gặp lại
anh. - Vũ Huy bắt tay từng người trong ban giám đốc, rồi quay đi, toan bước tới
xe ô tô đã chờ sẵn ở trước mặt thì một tờ giấy a4 bay tới, bám trên mũi giày của
anh. Dừng lại, Vũ Huy cuối xuống nhặt tờ giấy lên và đọc…
“Kế hoạch Tiệc cưới lãng mạn trên biển…”
Đọc lướt qua thật nhanh, đôi chân mày khẽ nhíu lại, rồi ngẩng
đầu lên nhìn qua bên phải, nơi tờ giấy bay tới, một cô bé đang lúi cúi nhặt từng
tờ giấy a4, anh nhanh chóng đi lại phía cô bé ấy.
Nhận thấy có người đang bước lại gần, Nha Bảo ngẩng đầu lên,
hướng mắt về phía dáng người cao to đang tiến lại gần cô. Ánh sáng của mặt trời
đang chiếu thẳng vào mắt cô, khiến cô vội vàng dùng tay che bớt ánh sáng để
nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, nhưng nổ lực của cô chỉ là hình ảnh đen
đen của anh. Nha Bảo đứng dậy, thoáng chút ngập ngừng rồi chìa tay ra, nở một nụ
cười:
- Cảm ơn anh
đã nhặt giùm. - Nói xong, cô thu nụ cười lại, rút tờ giấy trên tay anh, rồi gật
đầu, xoay người bước đi.
Vũ Huy quét tia nhìn sắc bén của mình theo bóng dáng lủi thủi
của cô bé, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Ngày hôm sau, đang loay hoay dắt xe đi làm thì điện thoại
trong túi quần lại rung bần bật, thói quen cũ, Nha Bảo nhanh chóng đưa tay xuống,
rồi lại lôi điện thoại ra, nhìn vào màn hình, lại là số bàn, cô nhấn nút bắt
máy:
- Alo, Bảo
nghe!
- Đây là số điện
thoại của Nguyễn Ngọc Nha Bảo đúng không ạ? - Một giọng nữ trẻ trung nhẹ nhàng
vang lên.
- Dạ, đúng rồi
ạ. - Nha Bảo nhỏ giọng.
- Chị gọi từ
phòng nhân sự công ty Romance, không biết Nha Bảo ngày mai lúc ba giờ chiều có
bận gì không? Bên chị muốn hẹn em phỏng vấn.
- Dạ… ạ? -
Trong đầu Nha Bảo lúc này hiện lên dấu hỏi, công ty Romance là công ty nào vậy
trời, mình bấm nộp đơn nhiều quá giờ không biết đường nào mà lần luôn.
- Vậy, hẹn Nha
Bảo lúc ba giờ chiều ngày mai, tại văn phòng công ty Romance, số 65 Đường
Pasteur, quận một nhé.
- Dạ, vâng, em
cảm ơn. - Nha Bảo vẫn còn đang đặt dấu hỏi to tướng, nhưng ngay sau đó cô mỉm
cười, kệ, đi làm, tối về Google xem công ty nào, rồi chuẩn bị mai đi phỏng vấn.
Ba giờ chiều ngày hôm sau.
Trong bộ đồ đồng phục vừa tan ca, Nha Bảo đã vội vàng chạy
sang công ty Romance, hôm nay cô đã xin phép chị Quản Lý về sớm mười lăm phút để
kịp qua phỏng vấn. Tối qua sau khi tìm hiểu trên mạng, Nha Bảo được biết đây là
một công ty chuyên về lĩnh vực quảng cáo và tổ chức sự kiện.
Hít hơi trước khi bước vào văn phòng, Nha Bảo trưng ra nụ cười
thật tươi.
- Chào anh chị!
- Chào em, mời
em ngồi, em là Nha Bảo? - Khánh Toàn nhìn thẳng vào cô bé đang ngồi trước mặt
mình, nở một nụ cười.
- Dạ! - Nha Bảo
gật đầu xác nhận.
- Em có thể giới
thiệu sơ qua về mình không? - Khánh Toàn tiếp tục.
- Dạ! Em tên Nguyễn Ngọc Nha Bảo, năm nay hai
mươi hai tuổi. Em tốt nghiệp đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh.
- Ừ! Hiện tại
thì bên anh đang cần tuyển nhân viên phòng kế hoạch, không biết Nha Bảo có hứng
thú không?
- Dạ, có ạ. -
Nha Bảo trả lời ngay lập tức, thật sự mà nói cô ban đầu khá tò mò không biết
sao công ty này biết cô và càng thắc mắc không biết họ đang tuyển vị trí gì,
hơn nữa cô sắp trở thành thất nghiệp nên cũng cần công việc mới.
- Vậy bây giờ,
giả thiết em phải viết một bản kế hoạch cho đám cưới của nghệ sỹ thì em sẽ nói
những gì trong bản kế hoạch đó? - Khánh Toàn hỏi tiếp.
- Em có mang
theo một số kế hoạch do em viết, anh chị có thể xem qua ạ, trong này có một số
kế hoạch em viết cho đám cưới - Nha Bảo mạnh dạng rút tập tài liệu trong balo
ra đưa.
Sau khi đọc xong bản kế hoạch của cô, Khánh Toàn quay sang đồng
nghiệp, ánh mắt hai người giao nhau đầy ẩn ý, sau đó anh quay lại, gật đầu cười
với Nha Bảo:
- Nếu được nhận,
ngày mấy em có thể đi làm?
- Dạ… giữa
tháng này ạ. - Nha Bảo quá bất ngờ, tay cô đang chảy cả mồ hôi vì lo lắng.
- Vậy, hẹn em
ngày mười lăm tháng này gặp lại nhé. - Khánh Toàn mỉm cười, đứng dậy rời khỏi
bàn, tiến lại bắt tay Nha Bảo - Những việc khác phòng nhân sự bên anh sẽ liên lạc
với em sau, chào em!
- Dạ… em chào
anh chị!
Bước ra khỏi tòa nha công ty Romance rồi mà tay Nha Bảo vẫn
còn run, chân cô cũng cứng lại, cuối cùng cô cũng đạt được ý nguyện, thở phào
nhẹ nhõm, Nha Bảo vừa đi vừa mỉm cười, thật là muốn hét to lên vì sung sướng.
Trong khi đó, Khánh Toàn vội vàng bấm nút thực hiện cuộc gọi
sau khi tiễn Nha Bảo ra khỏi văn phòng:
- Alo! Này, cậu
kiếm đâu ra một cô nhóc lãng mạn thế hở?!
- Sao? Không
được hả? - Vũ Huy nhíu mày, tay ngừng lật tài liệu.
- Quá được là
đằng khác, chỉ có điều không đúng chuyên ngành nên kế hoạch có phần chưa được
mượt lắm, nhưng mà trên hết là rất có sáng tạo - Khánh Toàn gật gù.
- Ờ… vậy thì tận
thu đi, cúp đây. - Vũ Huy lại tiếp tục lật tài liệu, khóe miệng khẽ nhếch lên
cười.
Nửa tháng sau.
Đứng trước tòa nhà văn phòng công ty, Nha Bảo hít một hơi thật
sâu, hai bàn tay lạnh cóng nắm chặt. Hôm nay, ngày đầu tiên cô đi làm.
Sau giây phút làm quen với tất cả các đồng nghiệp trong công
ty, cô bắt tay vào việc dọn dẹp và trang trí bàn làm việc của mình, vừa làm vừa
tự nhủ thầm “phải sống sót sau hai tháng thử việc nhé!”
Khi chiếc kim đồng hồ dài nhích từng chút chậm chạp về số mười
hai, còn cây kim ngắn đang nằm ngay số sáu, mặt trời đã lặn chỉ còn in vệt đỏ đỏ
phía xa xa, cũng là lúc Nha Bảo nhắm hai con mắt căng cứng vì cả ngày nhìn vào
màn hình máy vi tính, nắm chặt hai bàn tay đã bắt đầu lạnh cóng vì điều hòa nhiệt
độ và sự hồi hộp sau ngày đầu tiên làm việc.
Bước chân chầm chậm xuống tầng hầm giữ xe, Nha Bảo mỉm cười,
dù mệt nhưng thật sự rất vui, công việc này cô rất thích. Nhiệm vụ của cô ở
phòng kế hoạch là viết ra những kịch bản cho những sự kiện mà khách hàng yêu cầu
hoặc lên kịch bản sẵn làm mẫu, rồi tới hiện trường, xem xét hợp tác với đội kỹ
thuật hoàn thành kế hoạch, hoặc bắt tay với phòng kinh doanh nhằm đáp ứng nguyện
vọng của khách hàng, thỉnh thoảng cùng đội thu mua đi lùng địa điểm và nguyên vật
liệu trang trí cho các sự kiện.
Bấm khóa mũ bảo hiểm xong, Nha Bảo thở dài nhìn dòng người
đông đúc trên đường, thầm nghĩ, giờ này mà về thì thể nào cũng gặp kẹt xe, thôi
thì qua quán café của mấy người đồng nghiệp cũ mới mở vậy. Nghĩ rồi Nha Bảo đề
máy, chạy về hướng khu phố Tây.
Chicco Coffee giờ này chỉ có vài vị khách tây quen thuộc
đang tán gẫu với Hoàng chủ quán. Nói là chủ quán nhưng Hoàng chỉ là người đứng
tên trên danh nghĩa vì cái quán café nhỏ này là công sức của sáu người góp lại.
Mắt dán chặt vào màn hình máy tính xem phim và thưởng thức
ly bánh cookies xay với syrup bạc hà của mình, Nha Bảo tủm tỉm cười, không để ý
là bên ngoài trời đã tối hẳn, khách trong quán đã về hết, đồng hồ đã chỉ chín
giờ tối.
- Xem quán
giúp Hoàng một xíu, chạy đi công việc cái, có gì cứ bán rồi viết lại trong sổ
giùm nha. - Hoàng nháy mắt với Nha Bảo.
- Ừm. - Nha Bảo
lơ đãng gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.
Tung hai cánh tay lên không trung, ưỡn ngửa người ra sau, duỗi
thẳng chân, ngồi luyện phim suốt hai tiếng khiến toàn thân Nha Bảo cứng đờ, bất
chợt cô thoáng giật mình, một vị khách đã yên vị trên ghế cách cô ba cái từ lúc
nào, im lặng quan sát cô.
- Hờ! Chết thật,
xin lỗi, anh dùng gì ạ? - Nha Bảo nhanh chóng rút tờ menu đưa cho vị khách nam.
- Cho tôi một
hot latte. - Vị khách nam trả lời ngay lập tức, khiến cho hành động đưa menu của
Nha Bảo có chút dư thừa.
Ngay lập tức Nha Bảo nở một nụ cười chuyên nghiệp hết sức
đáp lại, rồi cô nhảy xuống ghế, chạy nhanh vào quầy bar bắt tay vào việc pha
café.
Nhìn cách vị khách nam này thưởng thức tách café do mình làm
khiến Nha Bảo cũng có chút hồi hộp. Anh ta đang nhẹ nhàng xoay xoay tách café
trong tay, chầm chậm đánh giá hình thức của nó, rồi nhẹ nhàng nhấc chiếc tách
lên, nhấp nhẹ một ngụm, rồi lại một ngụm nữa, môi Nha Bảo cũng bặm lại theo từng
ngụm nhấm nháp café của anh ta. Cô nữa muốn hỏi xem anh ta thấy café như thế
nào, nữa lại không dám, vẻ ngập ngừng khiến cô mở miệng ra định nói rồi lại
thôi.
- Café ngon. -
Anh đặt tách café xuống cái đĩa rồi nhẹ nhàng xé vỏ bao đường đổ vào trong
tách, khuấy nhẹ, mắt hướng lên nhìn về phía cô, trả lời cho câu hỏi đang chực rời
khỏi môi cô.
Nha Bảo ngạc nhiên, cứ y như anh ta đi guốc trong bụng cô vậy,
khi nãy là cái menu, giờ tới tách café.
Vũ Huy rời khỏi Chicco khi Hoàng trở về, cũng gần tới giờ
quán đóng cửa. Anh mỉm cười xách cặp táp bước đi, một tay nới lỏng cà vạt, nghiệm
lại một chút về khuôn mặt của cô khi nãy, anh biết là cô đã không nhận ra anh.
Mà cũng lạ, khuôn mặt anh từ trước tới giờ luôn được mọi người đánh giá rất ấn
tượng ngay từ lần đầu gặp gỡ, khiến cho người khác không khỏi lưu luyến ngẩn
ngơ, thế mà cô một chút biểu hiện quen biết, cũng không thể hiện trên gương mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT