- Bản kế hoạch này tôi đồng ý thông qua. - Thanh Bình phóng bút ký vào bản kế hoạch khiến Nha Bảo thở phào nhẹ nhõm. Lúc bắt tay tạm biệt, không hiểu sao Thanh Bình cứ nắm lấy bàn tay của Nha Bảo, rồi nhìn thẳng vào mắt cô. Nha Bảo bỗng dựng sợ, sợ mình sẽ bị ánh mắt ấy cuốn hút, sợ cả cái cách Thanh Bình nhìn thẳng vào cô và cô cũng sợ anh sẽ nhìn ra vẻ bối rối trong mắt cô nữa. Thanh Bình nhếch môi cười rồi buông tay Nha Bảo tiến ra cửa. Lúc quay ra Nha Bảo thấy Vũ Huy đang thong thả nhìn cô cười cười, còn Nguyệt Ánh thì quay lưng bước đi. Bỗng dưng, Nha Bảo thấy gió từ máy điều hòa lạnh quá.

Mấy ai biết để có được chữ ký thông qua của Thanh Bình, Nha Bảo đã phải uốn lưỡi với Nguyệt Ánh, dụ dỗ, dọa dẫm và còn tuyên bố “bo xì” nếu cô không giúp mình. Tất nhiên bản kế hoạch hoàn hảo này là do một tay Nguyệt Ánh viết ra, Nha Bảo chỉ có công gõ tên của mình và in nó ra cho Thanh Bình xem xét.

Lại một lần nữa người tính không bằng trời tính, ngay lúc này đây, Nha Bảo chỉ tiếc là không thể nhào lên cắn… vào bắp tay cơ bắp hiện hình nguyên… “con chuột” trong áo thun Polo ôm sát cơ thể màu xám ghi với cái quần jean bạc thếch và cái kính mát chuồn chuồn tròng thủy tinh tráng gương kia của Thanh Bình. Làm mỗi lần Nha Bảo muốn nhìn xem anh ta có biểu cảm gì cũng không tài nào thấy được, cứ thấy hình ảnh phản chiếu của mọi thứ lên hai tròng mắt kính ấy.

Dù Nha Bảo đã được Nguyệt Ánh luyện đi luyện lại rất nhiều lần về bản kế hoạch này, nhưng đây không phải do cô viết ra nên nhiều chi tiết và cả việc thiếu kinh nghiệm với những sự kiện thế này, Nha Bảo khá lúng túng. Cô cứ liên tục uống nước nhằm trấn an chính mình, cố gắng hoàn thành hiện trường dưới sự giám sát gắt gao của anh chàng “cơ bắp”. Nha Bảo thầm nghĩ, thà cô nằm nhà ngắm trai đẹp qua tivi, máy tính còn hơn là phải mất nhiều mồ hôi, đầu óc căng thẳng và đau tim thế này với việc mặt đối mặt với trai đẹp Thanh Bình. Nghỉ giải lao, Nha Bảo mếu máo trình bày tình hình sắp bị Thanh Bình dồn vào góc với Nguyệt Ánh, chỉ nghe thấy Nguyệt Ánh cười khẽ trong điện thoại. Bỏ điện thoại sang bên, Nha Bảo nằm dài ra bàn, có ai nói cho cô biết phải làm sao để hai con người này đừng lấy cô ra làm lá chắn ở giữa nữa nhỉ.

- Tôi không đồng ý thiết kế chỗ này, cô gọi kỹ thuật sửa lại đi! - Giọng Thanh Bình hết sức nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cho Nha Bảo đứng tim.

Nha Bảo mím môi, đây là lần thứ năm Thanh Bình không đồng ý với thiết kế của đội kỹ thuật mặc dù trước đó đã theo đúng như trong bản kế hoạch. Nha Bảo nuốt nước miếng, cố gắng kiềm chế cơn nóng của mình lại, suốt ba tiếng đồng hồ cứ dậm chân tại chỗ, ngày cả những kỹ thuật viên kinh nghiệm nhất cũng không làm hài lòng Thanh Bình. Nha Bảo đưa tay quệt mồ hôi trên trán, sau đó bấm điện thoại. Máy vừa báo kết nối, Nha Bảo đã vào đề ngay lập tức:

- Cậu đến hiện trường ngay cho tớ, cậu mà không đến tớ quyết tâm đền hợp đồng lần này, tớ từ bỏ!

Hai mươi phút sau, Nguyệt Ánh như một cơn gió ào vào thổi mát cho quả đầu sắp bốc hỏa của Nha Bảo. Nhìn Nguyệt Ánh, Nha Bảo ghiến răng ghiến lợi nói:

- Giao lại cho cậu, kế hoạch là của cậu, toàn quyển xử lý hắn ta đi, tớ còn ở đây thì tớ thề sẽ… sẽ… cắn hắn! Soi mói từng li từng tí, còn hơn cả thằng cha Vũ Huy mặt khó âm âm kia nữa, đẹp trai thì sao chứ, tớ thà về nhà húp mì tôm xem phim hay viết kế hoạch mười cái đám cưới trong một tuần còn hơn nhìn mặt hắn ta và nghe xài xể… A! Bực bội quá!

Nhìn Nha Bảo nói một hơi không ngừng nghỉ, Nguyệt Ánh cũng hết cả hồn, cuối cùng nhận lấy tập kế hoạch trong tay Nha Bảo, rồi im lặng nhìn Nha Bảo rời khỏi.

Mười hai giờ trưa, cái nắng hừng hực giờ tròn bóng của Sài Gòn táp vào mặt Nha Bảo khiến bực bội trong người càng tăng cao. Vừa về tới phòng trọ, Nha Bảo càng khó chịu hơn khi phát hiện ra mất điện, lại xách xe chạy đi tìm nơi xả bực tức.

Lòng vòng trên đường một lúc, cuối cùng Nha Bảo lại yên vị ở Wind Lounge.

Giai điệu của bản Driving Home For Christmas của Chris Rea vang khắp không gian, Nha Bảo xoay ly Blue Ocean trong tay, vẻ mặt trầm ngâm. Cũng sắp Noel rồi, gần một năm rời khỏi ghế nhà trường, tự đi làm kiếm sống Nha Bảo cũng không thấy phiền lòng với tiền bạc cho dù lúc sắp hết tiền đi chăng nữa bằng cuộc gọi đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại lúc này. Đây là cuộc gọi thứ ba từ số máy đó, Nha Bảo mím môi, ngón tay do dự bấm trả lời cứ khẽ chạm vào nút màu xanh lại nâng lên, tiếng chuông Thà Làm Hạt Mưa Bay cứ réo rắt rồi tắt rồi lại réo rắt, giọng ca của Trọng Tấn cứ vang lên rồi im lặng rồi lại vang lên. Chưa bao giờ Nha Bảo ghét việc có một chiếc điện thoại bên người như lúc này, cuối cùng cô cũng đành chấp nhận cuộc gọi. Điện thoại vừa được nối, chân mày Nha Bảo đã nhíu lại, cô hít một hơi thật sâu, im lặng nghe cuộc điện thoại này, rồi trả lời bằng một từ “vâng” cho việc kết thúc. Khẽ nhắm mắt lại ổn định tâm trạng sau đó Nha Bảo đứng dậy, thanh toán rồi rởi khỏi quán.

Vũ Huy vừa tiếp khách xong, anh cùng thư ký tiễn khách. Vừa đi vừa trò chuyện, Vũ Huy im lặng nghe bên đối tác nói, thỉnh thoảng đôi mắt anh đảo nhẹ khắp nhà hàng vừa để suy nghĩ vừa để tiếp nhận sự việc đang diễn ra xung quanh mình. Ánh mắt anh vô tình lướt qua vị trí dãy bàn bên cửa số nhìn ra đường lớn, lại thoáng dừng lại, Vũ Huy hơi nhíu nhẹ chân mày, đưa mắt về chiếc bàn đang có năm người ngồi dùng bữa.

Cô gái ngồi ở góc sát cửa sao nhìn giống người anh quen thế không biết, gương mặt hoàn toàn giống nhau, chỉ có phong thái là khác. Người con gái Vũ Huy quen biết động tác, cử chỉ, biểu hiện trên khuôn mặt cực kì xinh động, vẻ hoạt bát luôn toát lên quanh người. Còn người phụ nữ này, trên người là bộ đầm ren trắng, với kiểu dáng như thế chắc là lẽ là thiết kế riêng, tay cầm dao cắt bò rất nhẹ nhàng, cả khi uống nước cũng toát lên vẻ dịu dàng, nhu mì hết sức. Dáng người ngồi rất có quy cách, thẳng lưng, ung dung tự tại với từng cử động, Vũ Huy chớp mắt, anh đang không biết có phải mình nhìn nhầm hoặc là song sinh không, vì sao cung cách thể hiện của một người lại khác nhau đến thế.

Đối tác và thư ký thấy Vũ Huy đứng lại, cũng không bước tiếp. Thư ký vội vàng bước đến nói nhỏ nhằm kéo sự chú ý của Vũ Huy trở lại, đối tác của anh là một người rất nhạy bén, ngưng nói chuyện, đánh mắt theo hướng nhìn của Vũ Huy rồi bật cười:

- Chà, lâu lắm mới thấy hai vợ chồng họ, mấy người bên bàn đó tôi biết.

Vũ Huy nhanh chóng nở nụ cười, vẻ hứng thú hiện lên trên mặt anh. Đối tác hiểu ý, cùng anh tiến lại, vui vẻ bắt chuyện với người đàn ông đứng tuổi ngồi cùng một người phụ nữ đứng tuổi khác và người phụ nữ trẻ bên cạnh.

- Chà, lâu lắm tôi mới gặp lại anh đấy, dạo này anh vẫn khỏe chứ.

- Ồ, là anh đấy à! - Người đàn ông đứng tuổi vội vàng đứng dậy bắt tay chào hỏi.

Biểu hiện nãy giờ của người phụ nữ trẻ không hề thoát khỏi ánh mắt của Vũ Huy, anh nhìn cô, cô nhìn anh, chỉ thấy cô khẽ mỉm cười gật đầu chào hỏi có lệ, sau đó đưa tay lấy chiếc ly uống nước. Trong một thoáng đó, Vũ Huy đã nghĩ mình nhận lầm người, cô gái Nha Bảo của anh không thể là người phụ nữ trước mặt được. Nha Bảo khó có thể từ một cô gái hiếu động, hoạt bát, trở thành người phụ nữ dịu dàng, nhẹ nhàng, nụ cười và ánh mắt luôn giữ chừng mực như một cô tiểu thư đài cát chính hiệu như vậy được, có lẽ là người giống người. Vũ Huy bắt tay với với cả bàn khi được đối tác giới thiệu.

- Giới thiệu với Vũ Huy, đây là gia đình anh chị Lộc, Trang và con gái của họ. Anh chị đây là vốn là chủ của resort Lộc Bảo Trang ở ngoài Nha Trang, còn kia là chủ hệ thống cửa hàng Trầm Hương, anh Phan cùng con trai. Giới thiệu với hai anh đây là Vũ Huy, tổng giám đốc tập đoàn Nam Group.

- Ồ! Cậu đây là tổng giám đốc của Nam Group, chủ resort The Moon gần nhà chúng tôi đấy sao.

- Chào anh chị! - Vũ Huy gật đầu cười đáp lễ với cả bàn, sau vài câu trò chuyện, anh cùng đối tác xin phép ra về.

Ngồi trên xe, Vũ Huy đưa tay sờ cằm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, người phụ nữ thoáng khựng lại, ánh mắt hiện rõ vẻ bất ngờ trong giây lát, sau đó trở lại bình thường, biểu hiện đó vô cùng nhanh chóng nhưng không qua khỏi tầm mắt của Vũ Huy, có lẽ cô bất ngờ trước danh xưng tổng giám đốc Nam Group của anh. Là song sinh hay là người giống người? Câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong đầu Vũ Huy, khóe môi anh đã là nụ cười từ lúc nào, khiến cho thư ký của anh của cảm thấy kì lạ, kia chẳng phải là sếp đang cười một mình đây sao!

Một ngày với nhiều sự việc không vui khiến Nha Bảo mệt mỏi, lúc sắp chìm vào giấc ngủ gục trên bàn với chiếc máy tính còn đang mở cuốn tiểu thuyết đọc dang dở thì tiếng điện thoại reo vang làm Nha Bảo bừng tỉnh.

- Alo! - Nha Bảo trả lời điện thoại mà chẳng thèm nhìn số máy gọi đến.

- Tớ muốn đi uống rượu! - Nguyệt Ánh gần như hét lên trong điện thoại.

Nha Bảo nhíu mày đưa điện thoại ra xa lỗ tai, sau khi đoán chừng Nguyệt Ánh đã bình tâm lại, Nha Bảo mới nhẹ nhàng áp điện thoại vào tai để tiếp tục nghe Nguyệt Ánh nói.

Nhìn đồng hồ máy tính, còn mười lăm phút nữa là tám giờ tối, Nha Bảo đành vào mạng, hú hét đám mấy bà cô chưa chồng mê mỹ nam trong tiểu thuyết của hội Những nàng ế vì yêu đơn phương mỹ nam.

Đúng tám giờ hai mươi, bảy cô nàng có cả Nha Bảo và Nguyệt Ánh đã an vị trong Wind Lounge. Giai điệu The winner takes it all không hợp tâm trạng, Nha Bảo ngoắc phục vụ tới nói nhỏ vào tai, một lúc sau giai điệu Can’t take my eyes off you với giọng ca John Barrowman vang lên trong không gian, Nha Bảo hài lòng gật đầu.

Sau màn chào hỏi sơ sơ, người lớn tuổi nhất trong đám năm nay đã ba mươi khơi mào đầu tiên.

- Này, chị thấy quán này toàn các chàng đẹp trai thôi, các cô có thấy thế không!

Sáu cô nàng còn lại nhanh chóng gật đầu, Nha Bảo khui chai XO bắt đầu rót cho từng người, hôm nay quyết tâm không say không về, dù sao mai cũng là cuối tuần.

Một hơi cạn ly rượu, Nguyệt Ánh nhìn những viên đá trong suốt trong ly thở dài cảm thán:

- Đàn ông thật kì quái, tình yêu thật kì quái, theo tình tình chạy, trốn tình tình theo!

- Đàn ông chỉ có trong truyện mới hoàn mỹ, còn ngoài đời á, toàn thứ gì đâu! - Chị gái ba mươi cũng cảm thán.

- Đúng đúng, trong truyện, mỹ nam toàn là tổng tài giàu có tinh anh, ngoài đời tổng tài em gặp ở chỗ làm toàn là già quéo, hói đầu, bụng bia, có ông còn tỏ ra giàu có hách dịch, có ông đó hả… ta nói… vợ con đều huề còn bồ bịch… có ông thì còn dắt theo tiểu thụ nữa a! - Cô nàng hai mươi bảy làm nhân viên khách sạn lên tiếng xong cũng uống thêm chút rượu.

- Đúng! Nào cùng nâng ly, vì tình yêu dành cho các mỹ nam trong tiểu thuyết của chị em chúng ta! - Nha Bảo nâng ly lên hướng phía các nàng đối diện uống cạn.

Chai rượu XO cứ thế mà vơi, bảy cô nàng cũng bắt đầu đỏ bừng mặt mày. Nha Bảo uống rượu vào trở nên hoạt bát hơn nữa, kéo Nguyệt Ánh đứng dậy nhúng nhẩy theo giai điệu I Believe của Tata Young, miệng còn hát theo “…Set me free… I see that people dancing”. Không khí cũng trở nên sôi động, mấy bàn khác cũng theo Nha Bảo và Nguyệt Anh bắt đầu hò hét, huýt sáo nhảy nhót, có anh chàng còn bạo dạng mang ly sang lân la làm quen với mấy nàng các cô. Nha Bảo và Nguyệt Ánh chẳng thèm quan tâm, cứ ăn trái cây uống rượu và nhảy.

- Ước gì bọn đàn ông biến thành tiểu thụ hết, cho chị em chúng ta chà đạp! - Nguyệt Ánh hét lên thật to vào tai Nha Bảo, sau đó chộp lấy bình rượu tiếp tục rót và uống.

Chai XO thứ hai được mang lên, Nha Bảo cao hứng rút chiếc thẻ màu bạch kim chưa bao giờ động đến từ trong ví của mình ra, cầm huơ huơ trước mắt sáu cô nàng kia, mắt híp lại thành đường cong, vừa cười vừa nói:

- Hôm nay, phải xài tiền trong này, phải… xài, phải xài!

- Uống cho đàn ông thành tiểu thụ hết!

- Là tiểu thụ cho chị em chúng ta chà đạp!

- Còn phải là tiểu thụ cực kỳ đẹp trai như mỹ nam trong tiểu thuyết, khi chúng ta chà đạp phải nỉ non yếu ớt van xin chúng ta!

- Haha haha!

Bảy cô nàng cùng nhau nâng cốc uống cạn, la hét om sòm. Đâu hay rằng cách đó không xa, Thanh Bình và Vũ Huy cùng Khánh Toàn đang cố sức mím môi nhìn nhau, xem ra tối nay ba chàng phải mệt với bảy nàng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play