Theo thống kê do Ban Tổ Chức cung cấp,đội Xạ Điêu Anh Hùng Truyện có độ tuổi trung bình của các tuyển thủ cao nhất trong số các đội tham gia Đại Hội Võ Lâm lần này. Đội hình của họ bao gồm toàn các lão tướng đức cao vọng trọng,tiếng tăm nổi như cồn. Tứ bá tham gia từ giải đấu Hoa Sơn Luận Kiếm lần đầu tiên,tiền thân của giải lần này bao gồm Đông Tà Hoàng Dược Sư,Tây Độc Âu Dương Phong,Bắc Cái Hồng Thất Công,Nam Tăng Nhất Đăng Đại Sư vẫn góp mặt đầy đủ. Thay vào vị trí trung phong cắm do Vương lão để lại là Trung Ngoan Đồng Châu Bá Thông,thí sinh nhận được nhiều phiếu bình chọn nhất ở Giải Hoa Sơn Luận Kiếm lần ba. Đội hình dự bị của đội Xạ Điêu bao gồm vợ chồng Hắc Phong Song Sát,Đồng Thi Trần Huyền Phong và Thiết Thi Mai Siêu Phong,Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhận,chịu trách nhiệm bày binh bố trận là Thần Toán Tử Anh Cô,phu nhân của Châu Bá Thông. Đội này toàn già lão,ít chịu cập nhật thông tin nên không nắm rõ luật lệ mới,không biết Vương Trùng Dương bị cấm thi đấu nên nhất thời không kịp gọi bổ sung người khác. Đội đành chấp nhận thi đấu với chín người kể trên.

Dẫu là nhân vật chính trong tác phẩm Xạ Điêu Anh Hùng Truyện vậy nhưng vì biết mình không thể cạnh tranh được một vị trí chính thức trong giải ngân hà Bắn Chim,vậy nên phu phụ Quách Tỉnh và Hoàng Dung đã chuyển sang đầu quân cho đội Thần Điêu Hiệp Lữ vào đúng ngày đóng cửa thị trường chuyển nhượng. Ngoài phu phụ Quách – Hoàng,đội Thần Điêu còn có phu phụ Dương Quá,Tiểu Long Nữ cùng với Kim Luân Pháp Vương tất cả là năm người,lập thành đội hình chính thức. Với một loạt tên tuổi từng một thời làm mưa làm gió trên giới giang hồ,cũng như trong giới showbiz,khán giả hoàn toàn có cơ sở để hi vọng đội Thần Điêu sẽ có thể tiến sâu vào trong giải và lập nên kỳ tích. Tuy vậy,đội hình dự bị của họ lại bị đánh giá là có khoảng cách khá xa so với đội hình chính,đó là: phu phụ Tuyệt Tình Cốc chủ Công Tôn Chỉ - Cừu Thiên Xích,Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu,hai đệ tử của Kim Luân Pháp Vương là Hoắc Đô và Đạt Nhĩ Ba khi nãy bị Kiếm Ma Độc Cô đánh bất tỉnh giờ cũng đã hồi phục,có mặt cho đẹp đội hình. Theo thống kê của giới thạo tin,đội Thần Điêu chính là đội có nhiều cặp vợ chồng nhất trong số các đội tham dự giải. Đây là một lợi thế hay là nhược điểm đây? Chúng ta cứ phải tiếp tục theo dõi thì mới có thể đưa ra kết luận được.

Trận đấu cuối cùng của vòng loại,một trận đấu định mệnh của những con người vốn đã quá hiểu nhau,một trận Siêu Kinh Điển được giới mộ điệu trên toàn võ lâm mong chờ chuẩn bị bắt đầu. Không khí trên khán đài được hâm nóng đến cực điểm,liên tiếp có những vụ cãi vã,ẩu đả xảy ra giữa cổ động viên hai đội. Ban Tổ Chức phải cực kỳ vất vả,khản cả giọng hết kêu gọi lại tới van xin mới tạm vãn hồi được sự vụ.

Mà nào phải riêng trên khán đài,khu vực dưới sân đấu,từ tuyển thủ đôi bên cho đến nhân viên phục vụ,ai nấy đều đang trong trạng thái căng như dây đàn. Đội trưởng Đôi an ninh Phi Thiên Biển Bức Kha Trấn Ác thân vốn trải qua cả hai tác phẩm,từ đầu Xạ Điêu Anh Hùng cho cuối Thần Điêu Hiệp Lữ nên lúc này không biết nên đứng về phía đội nào cho phải. Bất chấp việc hai mắt mình đã hỏng,lão vẫn lấy hai tay bưng mặt không dám xem trận kịch chiến sắp diễn ra. Thế nhưng,ai tinh ý quan sát sẽ vẫn nhận ra rằng lão đang ti hí.

Từ băng ghế của đội dọn vệ sinh,Độc Cô Cầu Bại và Vương Trùng Dương cũng đang vô cùng căng thẳng,hồi hộp ngồi chờ đợi,dõi mắt trông theo từng hành động,từng bước chân của các tuyển thủ hai đội.

Trung Thần Thông Vương Trùng Dương đỉnh đỉnh đại danh,cựu vô địch của giải Hoa Sơn Luận Kiếm lần đầu tiên,tiền thân của giải đấu đang diễn ra đây,vốn thuộc biên chế của đội Anh Hùng Xạ Điêu. Dù rằng Vương lão bị gạt ra khỏi đội vì không đủ điều kiện tham dự giải. Thế nhưng,những xiềng xích,luật lệ kia làm sao có thể ngăn nổi tình yêu,tinh thần màu cờ sắc áo đang ùn ùn,ào ào dâng lên trong lão. Lão hết chắp tay niệm Phật lại làm dấu thánh nguyện Chúa,đoạn lại quỳ gối hướng về hướng Tây nơi thánh địa Mecca của Hồi giáo tọa lạc mà cầu nguyện với thánh Alah ban phước lành cho đội nhà. Tinh thần hết mình vì đội nhà như vậy kể trên đời cũng có được mấy ai?

Nói chuyện xưa lại ngẫm đến nay,bên cạnh nhiều tuyển thủ,vận động viên bất chấp khó khăn trở ngại mà hăng say luyện tập,dốc sức dốc lòng quyết một lòng giành lấy vinh quang về cho Tổ quốc. Bên cạnh đó vẫn còn những con người luôn nêu gương “Vì mình quên dân. Vì thân phục vụ.” Thân làm tuyển thủ Quốc gia đàng hoàng hẳn hoi mà nay viện lý do này,mai viện lý do kia hòng trốn tránh nghĩa vụ,chỉ vì lên tuyển thì không kiếm chác được nhiều. Nào các vị có nghĩ tới việc không có đất nước này thì làm sao có được các vị ngày hôm nay. Thế rồi tới khi được đãi ngộ tốt,có chút tiếng tăm,các vị lại đâm ra đổ đốn,đua đòi rượu,thuốc,đập đá,phá ke. Có vị vì dụng thuốc quá liều mà “Tay bắt chuồn chuồn,lưỡi đá xi nhan“ cưỡi xa mã giữa phố đông húc trọng thương dân đen. Hay nhiều vị vì tham vàng mà rủ nhau bán độ,sộ khám lập riêng thành một đội tuyển trong ngục,oai phong bát diện,danh tiếng lẫy lừng nổi khắp Thiên hạ một thời thực oách lắm! Oách lắm!

Lại nói tới,Độc Cô Cầu Bại vốn chẳng trực thuộc biên chế đội nào cả nên cũng chẳng quan trọng đội nào thắng đội nào thua. Lão đang tập trung quan sát xem cây Huyền Thiết Trọng Kiếm của mình ở đâu. Trong bụng Độc Cô lão hồi hộp vô cùng,chi lo Dương Quá đánh mất kiếm rồi hay không mang theo tới đây thì tối nay phải nhịn đói,cuốc bộ mà về mất. Lão lại càng bồn chồn,khó ở khi thấy Dương Quá đang kè kè đứng ôm Tiểu Long Nữ như ếch ôm măng,phía sau lưng chàng trống hoác,không thấy đeo đeo kiếm lệch cả vai như mọi khi. Đã mấy lần lão định lần mò ra chỗ vợ chồng họ Dương mà hỏi han tin tức. Cơ mà, đội trưởng đội bảo vệ Kha Trấn Ác đang ti hí mắt lươn,đứng ngay gần đó. Thiết trượng của Kha lão để kề bên,lúc nào cũng lăm lăm sẵn sàng như thể mấy anh dân phòng với cây dùi cui đuổi chợ. Độc Cô lão biết rằng khó mà qua mặt lão này được,lỡ manh động lại mất cả nghiệp,hại đến thân nên đành nén lòng mà chờ cơ hội. Biết khó mà lui,đó thật đúng là phong độ của một trang nam tử hán đại trượng phu. Ài! Cơ mà trong lòng thì vẫn sốt ruột lắm,tự nhiên ai cho năm triệu chứ. Đang khi hai lão đều đang bận theo đuổi suy nghĩ của mình,từ bên phía đội Thần Điêu,một bóng người phi thân lên sàn đấu cất giọng oang oang,phong thái đĩnh đạc quả xứng danh anh hùng hảo hán:

- Tiểu bối Quách Tỉnh xin mời các vị tiền bối cử người lên quyết định phương thức thi đấu!

Từ phía đội Xạ Điêu có tiếng đáp lời:

- Tỉnh hiền tế! Làm gì mà phải căng! Xuống đây bố bảo cái này!

Chỉ thấy Quách Tỉnh đang đường hoàng mạnh mẽ là thế,vậy mà vừa nghe thấy giọng người này bỗng co ro cúm rúm chạy xuống xun xoe,hai mắt chớp chớp,giọng chứa chan tình cảm:

- Bố gọi con ạ! Nhạc phụ đại nhân có căn dặn chi xin cứ sai bảo,tiểu tế xin dốc hết sức thành toàn cho người!

Thì ra,người vừa lên tiếng là nhạc phụ của Quách Tỉnh,tức là bố của vợ gã là Hoàng Dung,tức là cùng họ Hoàng,tức là chính thị Đông Tà Hoàng Dược Sư Đảo Chủ Đào Hoa Đảo hàng thật một trăm phần trăm. Hoàng lão tà tỏ vẻ hài lòng với thái độ của thằng con rể mình lắm. Lão xoa đầu Quách Tỉnh,đoạn vuốt râu mỉm cười:

- Hí hí,xoa đầu làm bố nè.

Quách Tỉnh trong bụng căm lắm,thế nhưng Hoàng lão đúng là bố gã thật nên đành rút túi lấy một viên bồ hòn mà ngậm vào làm ngọt,giữ vẻ mặt cung kính nhưng cam chịu vô cùng. Hoàng Dược Sư chắp tay sau lưng,lại trở lại điệu bộ nghiêm trang đạo mạo như vốn có mà hỏi Quách Tỉnh:

- Chẳng hay hiền tế trận này tính sao?

- Dạ,dạ…Con xin lắng nghe cao kiến của nhạc phụ đại nhân ạ - Quách Tỉnh trả lời với giọng không thể nhún nhường hơn.

Quả nhiên Đông Tà Hoàng Dược Sư cảm động trước tấm chân tình mà choàng tay khoác lấy vai con rể mà rủ rỉ rù rì:

- Ừm,bố tính thế này con xem có được không nhé. Nếu như hai đội dụng võ với nhau thì bố sợ đao kiếm không có mắt,hai bên thế nào cũng không tránh được chuyện sứt đầu mẻ trán,chấn thương đáng tiếc. Nếu đó xảy ra thì hai đội chúng ta vừa mất hòa khí lại vừa ảnh hưởng tới nguyên khí đôi bên,còn ảnh hưởng tới vòng sau thi đấu nữa. Vậy nên phải đưa ra một phương án thi đấu hòa bình,fairplay,hạn chế va chạm. Con hiểu ko?

Quách Tỉnh cúi đầu ngẫm nghĩ ra chiều lung lắm,trong lòng thì lại thầm nghĩ: “Ông nói thì hay lắm. Giải đấu tìm kiếm đệ nhất cao thủ trong võ lâm mà không đánh nhau thì quá bằng dở hơi à? Tiểu điệt Dương Quá hay bảo mình: “Bố vợ thì phải đấm.” Nay không nhân cơ hội này mà đấm luôn thì còn đợi đến khi nào nữa? Tốt nhất là làm một trận hỗn chiến. Vừa dễ,vừa nhanh gọn lại vừa có cớ ra tay. ” Bụng gã thì ủ mưu vậy chứ ngoài miệng vẫn dạ dạ vâng vâng rất ngoan ngoãn,không nửa lời cãi lại.

- Dạ,vậy nhạc phụ có cao kiến gì ạ? Con đang rửa tai lắng nghe đây ạ! – Họ Quách tỏ vẻ ngây thơ vô số tội.

- Hay chúng ta chơi Nông Cầu? – Hoàng Dược Sư hắng giọng.

- Nông Cầu là bộ môn gì thưa nhạc phụ đại nhân? – Quách Tỉnh gãi đầu hỏi lại. – Thực tiểu tế hiểu biết nông cạn,chỉ biết mấy môn võ đánh nhau thôi chứ con chưa nghe thấy bộ môn này bao giờ. Xin người chỉ điểm!

Đông Tà liếc nhìn Quách Tỉnh rồi nhếch mép cười khinh thị:

- Nông Cầu mà cũng không biết,vậy mà cũng tự xưng là thuần hậu chất phác như nông dân. Hai da! Thế này nhé! Đơn giản là nó như môn bóng ném thôi,nhưng không bị hạn chế về cách di chuyển,cũng không bị hạn chế dùng chân hay tay mà xử lý cầu. Quả cầu được dùng mây vạn niên bện thành nên có thể chịu được va chạm lớn. Hai bên thi đấu cố gắng đưa được cầu vào khung thành bên kia,bên nào đưa được cầu vào khung thành đội kia trước là thắng. Nông Cầu là bộ môn chơi bóng kiểu nông dân,tự do không cần luật lệ,mạnh được yếu thua thuận theo lẽ tự nhiên. Ta giải thích vậy con hiểu không?

“Ái chà! Quả là cơ hội tốt đến rồi đây! Nếu như ổng nói thì thế nào trong lúc thi đấu mình chẳng lỡ tay được một vài phát trúng ổng.” Quách Tỉnh mừng thầm trong bụng,gật đầu lia lịa:

- Dạ,con đã hiểu! Phương pháp này rất hay. Chúng ta thông báo cho Ban tổ chức và khán giả rồi chuẩn bị thi đấu thôi.

Đông Tà thấy gã chấp nhận phương án mình đưa ra một cách nhiệt tình đến vậy. Gã lại lộ vẻ mừng vui ra mặt vậy thì trong bụng cũng sinh nghi,thế nhưng thời gian cũng không còn nhiều nữa nên không tiện hỏi han. Hoàng lão đành nán lòng nhưng đã sinh dạ đề phòng. Chuyện này sau sẽ kể tiếp!

Loa đài oang oang công bố phương thức thì đấu kì dị mà hai đội vừa chọn lựa khiến khán giả được một phen xôn xao bàn tán. Ban Tổ Chức thì đang lật đật khẩn trương chuẩn bị sân bãi thi đấu cho hai đội. Khi nãy,lúc hai cha con Đông Tà và Bắc Hiệp thông báo chọn phương thức thi đấu này,Ban Tổ Chức cũng đã quyết liệt phản đối. Vậy nhưng đến khi Đông Tà giở luật ra cãi rằng trong nội quy không hề có điều khoản nào cấm chọn hình thức thi đấu dạng này nên Ban Tổ Chức đành chịu thua. Vậy là bao nhiêu sức người sức của một phen lại được dốc ra toàn bộ,thực tốn kém vô cùng. Nói chung,bộ luật còn phải chỉnh sửa bổ sung nhiều chứ như hiện tại cái cần ngăn chặn thì không chặn,chỉ giỏi cấm mấy cái linh tinh.

Chuẩn bị ngoài thực tế thì lâu chứ nói trong truyện thì nhanh lắm. Khán giả còn chưa kịp bàn tán gì được nhiều thì sân đấu cầu đã chuẩn bị xong xuôi. Hai đội khi này cũng đã thay đồng phục ra sân khởi động,chuẩn thi đấu.

Đội Anh Hùng Xạ Điêu,trong trang phục quần đùi lụa cởi trần,đội hình ra sân không có gì bất ngờ với Càn Khôn Ngũ tuyệt: Đông Tà,Tây Độc,Nam Tăng,Bắc Cái,Trung Ngoan Đồng. Năm lão tiền bối,râu trắng như cước,mũi đỏ như máu và răng đen như khung cửa gỗ mun. Lão nào lão nấy bụng to hơn ngực hiển lộ một thân công phu tu luyện nhậu nhẹt bao nhiêu năm,ngực xệ phần phật tung bay theo gió. Trên trán cả đội đều đồng loạt viết chữ: TS-HS-VN (Tiến sĩ – Học sinh – Việt Nam),má phải ghi chữ No,,má trái ghi chữ U,mắt rực lên ngọn lửa căm hờn,hừng hực khí thế ra sân như nuốt chửng được đối phương đến nơi.

Bên phía ngược lại,đội Thần Điêu Hiệp Lữ trong trang phục công sở truyền thống đang đồng diễn bài tập khởi động. Tây Cuồng Dương Quá,Bắc Hiệp Quách Tỉnh và Kim Luân Pháp Vương mặc quần vải chảy màu tím than,áo sơ mi trắng cắm thùng,chân đi giày thể thao và thắt cà vạt đỏ trên trán. Hoàng Dung và Tiểu Long Nữ ngúng nguẩy với váy juyp ngắn màu đen,sơ mi trắng,dép tông lào và cà vạt nữ màu xanh cũng quấn ngang đầu. Trang phục của đội Thần Điêu khiến không ít khán giả tưởng lầm đó là đội ngũ phi công và tiếp viên hàng không của hãng Delay Airline,nên khi họ mới xuất hiện đã buông lời thóa mạ chửi mắng không thương tiếc. Khiến cả đội phải một phen giả điếc cho xong.

Một tiếng cồng vang lên báo hiệu thời gian khởi động đã hết. Hai đội liền nhanh chóng sắp xếp ổn định đội hình theo chiến thuật đã bàn định sẵn. Không khí căng thẳng đã trở lại bao trùm khắp sân đấu. Chỉ một khắc nữa thôi trận đấu sẽ chính thức bắt đầu.

Đời sau có thơ rằng:

Nghìn năm sảy có trận Nông Cầu

Thày trò dựng chuyện đấu đá nhau

Cha con tranh thủ thi đấm đạp

Tranh chấp hão danh có gì đâu.

Kẻ cười,người khóc sầu thêm sâu

Liệu sống trên đời được bao lâu

Cướp quyền đoạt lợi khổ tiếp khổ

Khi chết làm ma cúng ruồi bâu.

Đời nay cũng có bài:

Trời đẹp lắm bạn ơi

Nắng vàng trải khắp nơi

Chim ca trong bóng lá

Ra sân ta cùng chơi

Quả cầu giấy xanh xanh

Qua chân tôi chân anh

Bay lên rồi lộn xuống

Dạo từng vòng quanh quanh

Anh nhìn cho tinh mắt

Tôi đã thật dẻo chân

Cho cầu bay trên sân

Đừng để rơi xuống đất

Trong nắng vàng tươi mát

Cùng chơi cho khỏe người

Tiếng cười xen tiếng hát

Chơi vui học càng vui.

(Trích từ Sách Giáo Khoa Cấp Tiểu Học)

Lại nói chuyện,hai đội đã dàn quân bày trận xong. Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn với độc môn công phu Sư Tử Hống được rao nhiệm vụ làm còi báo hiệu. Từ ngoài biên,gã gầm vang lên một tiếng đinh tai nhức óc,báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu. Trái cầu mây vạn niên được trọng tài đến từ Thiếu Lâm Tự,Không Kiến thần Tăng vận chân lực ném bay vùn vụt lên cao hơn mười mét rồi mới bắt đầu rơi xuống. Gần như ngay lập tức,bên này là Tây Độc Âu Dương Phong bên kia Tây Cuồng Dương Quá cùng lúc ngồi thụp xuống,lại cùng vận Cáp Mô Công,lại cùng kêu ộp oạp hai tiếng rồi lăng không bay lên tranh nhau đón bắt trái cầu. Ngay từ giây đầu tiên,phụ tử hai người rơi vào thế tranh đấu,dành lợi thế ban đầu cho đội nhà. Quả thực đây là một trận đấu không có chỗ dành cho lòng khoan nhượng.

Cái gì cũng có hai mặt của nó. Dương Quá năm xưa bị mất một tay,bình thường sinh hoạt bất tiện vô cùng,muốn dùng điện thoại cảm ứng cũng thực rất khó khăn. Đến hôm nay chàng mới thấy việc đó có chút hiệu dụng. Thân thể chàng vì thế mà nhẹ nhàng hơn nên thân pháp cũng mau lẹ,nhanh nhẹn hơn so với nghĩa phụ mình. Khi Tây Độc đạt tới độ cao ba mét thì Tây Cuồng đã vượt qua lão. Chỉ nghe đánh vù một cái,Dương Quá đã bắt được quả cầu và chuẩn bị phát động tấn công.

Lão Độc Vật Âu Dương Phong vốn xưa nay nổi tiếng háo thắng. Mắt thấy đối thủ chiếm được tiên cơ,cơn giận trong lòng lập tức nổi lên. Lão chẳng còn đếm xỉa chút nào tới tình cha con liền dồn toàn bộ công lực vào song thủ,đoạn giữ nguyên tốc độ mà lao tới,chưởng như bài sơn đảo hải đánh thẳng vào ngực Dương Quá.

Dương Quá đang lơ lửng trên không,toàn thân không phòng bị,chợt thấy nghĩa phụ chẳng nể tình hay thương xót gì lại nỡ ra tay hạ độc thủ thì thất kinh trong lòng. Khổ nỗi tay chàng còn bận giữ cầu nên vô phương chống đỡ. Chưởng phong của lão Âu Dương trong phút chốc đã đánh tới nơi. Nếu để lão đánh trúng đòn này,Dương Quá ắt thọ thương không nhẹ. Trước tình thế cha con phải sinh tử quyết chiến như vậy,chàng không khỏi đau lòng buốt ruột. Trong phút xuất thần,Ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng độc môn do chàng tự tổng hợp sáng tạo ra và đã được Bộ Thể Thao cấp bằng sáng chế,Bộ Văn Hóa cấp giấy chứng nhận là di tích phi vật thể - cấm xâm phạm, đã được phát huy tối đa hiệu dụng. Trái cầu trong tay chàng đột nhiên phóng thẳng tới mặt Âu Dương Phong với một kình lực cực kỳ cương mãnh. Mặt khác,chân chàng xuất ra liền hai cước,đón đỡ thế chưởng của Âu Dương Phong.

Lão Độc Vật khi nãy chắc mẩm một chiêu của mình sẽ đắc thủ đánh trọng thương đối phương,hoặc ít nhất cũng sẽ ép được nghĩa tử phải buông cầu ra mà dùng tay đón đỡ. Khi đó lão sẽ biến chiêu,lựa cách mà cướp lấy dành lại lợi thế cho đội nhà. Ngờ đâu,không hổ danh là Tây Cuồng,Dương Quá trong cơn khẩn cấp lại xuất được kỳ chiêu công thủ toàn diện như vậy. Đâu còn thời gian tránh né hay đỡ gạt,Âu Dương Phong đành thu lại nửa lực tấn công mà dồn chuyển sang đầu,một chiêu Thiết Đầu Công giơ mặt ra mà hứng đỡ.

Chỉ nghe đánh bộp một tiếng,quả cầu mang theo kình lực mạnh mẽ của Dương Quá đập thẳng vào sống mũi lão khiến máu mũi lão ồng ộc tuôn ra như suối,đầu váng mắt hoa,rơi bịch xuống đất như một trái mít rụng. Phía bên kia,Dương Quá cũng không khá hơn là mấy. Đòn phản công của chàng dẫu đã khiến Âu Dương lão phải thu hồi bớt công lực nhưng chưởng kình của lão vẫn vô cùng âm độc,bá đạo.Dương Quá trong thời điểm nguy cấp,dùng cước đỡ chưởng lại vốn cũng chỉ là gượng ép. Chưởng,cước giao nhau nổ cái bùng,lập tức chân khí trong người Dương Quá thấy nhộn nhạo khó chịu,hai chân tê chồn,mất sạch cảm giác. Khi tiếp đất, chàng trụ không nổi lập tức khuỵu ngã mà nằm đó một đống,không thể tiếp tục thi đấu ngay được.

Trước khi ngã chàng vẫn kịp ném trái cầu về phía đồng đội đồng thời vận công thét lên:

- Quách bá bá đón lấy! Cô cô tấn công!

Tiểu Long Nữ thấy phu quân mới đầu trận đã ngộ nạn,tức khí thét vang một tiếng lao thẳng về phía trước,dùng chỉ thay kiếm sử một chiêu trong Ngọc Nữ kiếm pháp đâm thẳng vào mắt của Âu Dương Phong cũng đang hoa mắt chóng mặt lồm cồm bỏ dậy. Thực ra,Dương Quá bảo tấn công là tấn công ghi bàn thắng,nhưng nàng lại tưởng trượng phu bảo tấn công đối thủ nên dốc sức xuất hiểm chiêu đâm tới Âu Dương Phong là vậy. Tây Độc vừa lồm cồm bò dậy,cảnh chuồn chuồn,chim bướm trước mắt còn chưa tan hết,máu mũi vẫn đang chảy ròng ròng thì đã thấy ngón tay Tiểu Long Nữ xỉa đến trước mặt. Không hổ danh là cao thủ trong giới cao thủ, Âu Dương lão chẳng kịp thời gian để nao núng bèn hít lấy một hơi chân khí nhảy ngược về phía sau tránh né khiến ngọc thủ của Tiểu Long Nữ đánh vào khoảng không. Tuy thoát được một đòn nhưng vì hít mạnh quá nên Âu Dương lão bị sặc máu mũi,nổi cơn ho sặc sụa,khục khoạc tùm lum. Tiểu Long Nữ thấy thời cơ đã tới,đang định truy sát đối thủ. Nào dè nàng vừa dợm bước bỗng thấy ba đạo chỉ công uy mãnh như đạn súng lục bạc đánh tới ngực nên đành phải thu chiêu mà đón đỡ. Thì ra là Đông Tà Hoàng Dược Sư vừa xuất Đàn Chỉ Thần Thông để bọc lót cho Tây Độc an toàn rút lui. Phối hợp nhuần nhuyễn tới cỡ đó,quả nhiên là đội Xạ Điêu đã có luyện tập,tính toán trước. Biết có cố đấm cũng không ăn được xôi,Tiểu Long Nữ bèn bỏ ý định tấn công tiếp mà chạy tới đỡ Dương Quá dậy xem xét thương thế của trượng phu. Phía bên sân nhà,Âu Dương Phong cũng rút trong túi áo ra một gói thuốc lào,rịt ngay vào mũi đoạn ngửa cổ nhìn trời hòng cầm máu.

Sau pha va chạm đầu tiên,hai đội coi như ngang cơ,bất phân thắng bại. Đội Thần Điêu đang có lợi thế giữ cầu trong tay.

Lại nói chuyện,Bắc Hiệp Quách Tỉnh khi nãy bắt được đường chuyền của Dương Quá. Gã định bụng hô hảo cả đội ào lên tấn công tổng lực,ép sân toàn diện thì đã thấy Tiểu Long Nữ bị Đông Tà đánh chặn,phải chạy ngược trở về. Quách Tỉnh rất “quách tỉnh”, trước gã cũng đã từng đọc qua Võ Mục Di Thư,sau lại cũng có thời vì thất nghiệp mà định đi học để làm Huấn luyện viên Túc cầu nên cũng biết được đối phương đã có sự chuẩn bị kỹ càng rồi,không thể khinh xuất dồn lên tấn công mà đưa cả đội vào hiểm địa,rất dễ dính bẫy phản công. Họ Quách bèn dừng lại ra dấu cho cả đội giữ bình tĩnh,còn mình giữ cầu trong tay mà ngắm nghía thị sát tìm kiếm sơ hở của đối thủ.

Thế nhưng cao thủ giao đấu,đâu thể để đối phương rảnh rang mà tìm kiếm sơ hở. Bên phía đội Xạ Điêu lập tức có hai bóng người vụt tới bủa vây tấn công Quách Tỉnh. Một là Bắc Cái Hồng Thất Công và người kia là Nam Đế Đoàn Trí Hưng.

Hồng lão có có tên là Thất Công vì lão sinh ra là người thứ bảy trong một gia đình có chín anh em,cái này dễ hiểu không cần bàn nhiều. Ngoài ngoại hiệu là Bắc Cái,lão còn có cái nickname khác là Cửu Chỉ Thần Cái Công Chín Ngón. Vốn tính lão ưa rượu chè nhậu nhẹt. Thời tuổi trẻ,một lần vì mải uống bia hơi mà vô tình tắc trách gây ra cái chết của một hảo bằng hữu. Phẫn đời,giận mình,lại do vẫn còn hơi men trong người,Hồng lão dùng dao chặt phăng một ngón tay mà thề quyết đoạn tuyệt với bia. Kể từ đấy lão chuyển sang uống rượu. Lúc nào lão cũng kè kè một chiếc hồ lô đỏ chót bên người để đề phòng vào quán bia mà quán không bán rượu thì còn có cái mà uống.

Nam Đế Đoàn Trí Hưng cũng chính là Nam Tăng Nhất Đăng Đại Sư là bạn chơi khá thân của Trung Thần Thông Vương Trùng Dương,thân kiểu thân ai người ấy lo,hẳn cái này bạn đọc đều biết rõ. Năm xưa,Đoàn lão bỏ ngôi vua mà quy y Phật Tổ,phần là do truyền thống gia đình nó vậy,phần khác bởi vì lão cảm thấy có lỗi với cái chết của đứa bé,con rơi của Lão Ngoan Đồng Châu Bá Thông và vợ bé của lão là Thần Toán Tử Anh Cô. Sau này ba người gặp lại,xóa bỏ thù hằn,lại chơi với nhau như cũ. Nay Châu lão và Nhất Đăng lại cùng sát cánh bên nhau,dốc sức cùng chiến đấu cho đội Xạ Điêu Anh Hùng Truyện. Tinh thần vì màu cờ sắc áo như vậy thật là đáng quý lắm.

Lại nói chuyện Đoàn,Hồng hai người,không hô cùng ứng,bên chưởng bên chỉ cùng lúc tấn công Quách Tỉnh,kình phong mãnh liệt,quyết cướp bằng được trái cầu. Họ Quách bị hai đại cao thủ cùng lúc bất chợt tấn công,lòng biết không thể giữ được cầu trước sức ép của hai người này,nên vội tung mình lên cao tránh đòn. Thân vừa đạt tới độ cao tính toán,gã liền chuyền cầu cho vợ mình là Hoàng Dung đang chạy tới gần đó rồi mượn thế xuất ra một chiêu trong bộ Giáng Long Thập Bát Chưởng là Phi Long Tại Thiên mà phản công,hòng ngăn trở hai người kia,miệng kêu lớn:

- Sư phụ,đại sư! Mời đỡ chiêu!

Giáng Long Chưởng của họ Quách nào đâu phải tự nhiên mà có,tất cả chính là từ Hồng Bắc Cái mà ra,trước thế công từ trên cao đánh xuống như Thái Sơn Áp Đỉnh của Quách Tỉnh,Hồng lão chẳng hề nao núng lập tức sử đòn Kiến Long Tại Điền,chân đạp kỳ bộ mà lựa vào sơ hở của Quách Tỉnh đánh ngược lên.

“Bùng!” Chưởng hai người chạm nhau tạo ra một âm thanh nổ rền như sấm. Thân hình Quách Tỉnh lại một lần nữa bay vọt lên không. Hồng Thất Công hai chân ngập lún xuống đất,không thấy giày đâu. Quách Tỉnh một chiêu thoát hiểm,lại ngăn trở được sư phụ đổi hướng tấn công phu nhân thực là ngoạn mục. Hồng Bắc Cái cũng phải buột miệng khen:

- Hay! Đánh hay lắm!

Thế nhưng,hay thế chứ hay nữa Quách Tỉnh cũng chỉ cản địa được một người. Trong khi gã cũng Hồng lão giao chiến,Nhất Đăng Đại Sư đã đuổi tới chỗ Hoàng Dung từ lúc nào. Lão đang xuất chiêu Nhất Dương Chỉ tấn công nàng hòng cướp cho được trái Vạn Niên Cầu. Nhất Dương Chỉ vốn là tuyệt học tổ truyền của nhà họ Đoàn nước Đại Lý,đã được đưa vào danh sách văn hóa truyền thống cần được lưu giữ,bảo tồn. Vậy nên uy lực nào có phải chuyện đùa,lại thêm Hỗn Nguyên Chân Khí do Nhất Đăng bao năm khổ luyện nên lại càng lợi hại. Chỉ thấy chỉ phong xé không,rít gió lao tới kêu u u với một tốc độ kinh hoàng đánh thẳng tới bụng của Quách phu nhân.

Hoàng Dung vốn thông minh tuyệt đỉnh. Từ lúc trượng phu chuyền cầu cho mình,nàng đã nhẩm tính,lên danh sách hết các trường hợp có thể xảy ra rồi. Đoạn lại đưa vào phần mềm mà tính toán phương án đối phó,đưa ra đối sách phản công. Việc Nhất Đăng Đại Sư chuyển hướng sang tấn công nàng bằng Nhất Dương Chỉ,lực mạnh ra sao,tốc độ thế nào thực chất nàng đã đoán định được hết rồi. Vậy nên,chỉ bắn đã gần tới nơi mà nàng nào có nao núng,hoảng sợ. Trái Vạn Niên Cầu vừa bay đến đúng tầm,Hoàng Dung lập tức chơi một chạm,một chưởng Lạc Anh vỗ nhẹ vào quả cầu khiến nó đổi hướng bay về phía Kim Luân Pháp Vương. Còn bản thân nàng lắc mình tránh né để chỉ phong của Nhất Đăng đánh trượt qua một bên hông. Đoạn Hoàng bang chủ,rút cây Địch Khái Lục Ngọc Trượng từ sau lưng ra mà xuất đòn Bổng Đả Cẩu Đầu tấn công,giữ chân Nam Đế không cho đuổi tiếp nữa. Đả Cẩu Bổng Pháp vốn là võ công trấn phái của Cái Bang,được sáng tạo ra dựa trên các đòn đánh chó của giới ăn xin khắp thiên hạ,được truyền thụ từ đời bang chủ này qua đời bang chủ khác. Hoàng Dung vốn được chân truyền cũng là từ Bắc Cái Hồng Thất Công mà có.

Lại nói chuyện,Nhất Đăng Đại Sư đuổi đến chỗ Hoàng Dung thì trái cầu đã không còn ở đó nữa mà lại bị nàng tấn công rất rát. Lão đành phải xoay chống đỡ ba mươi sáu đường Đả Cẩu Bổng Pháp nên nhất thời không thể tiếp tục truy theo trái Vạn Niên Cầu.

Kim Luân Pháp Vương được đồng đội cản địa nên rảnh tay bắt dính trái cầu. Gã nhân lúc trước mặt có khoảng trống liền ôm cầu thi triển khinh công tột bực mà lao thẳng về phía khung thành của đội Xạ Điêu. Châu Bá Thông chơi ở vị trí Thủ môn,giữ trọng trách bảo vệ khung thành,lão còn đang phân vân không biết nên lao lên khép góc hay đợi đối phương tấn công rồi mới cản phá thì Kim Luân đã xâm nhập tới vòng cấm địa.

Vốn Kim Luân Pháp Vương,thân là người Tây Tạng,lại đảm nhiệm vị trí Đệ Nhất Pháp Sư Mông Cổ,nên võ công có nhiều điểm độc đáo,dị biệt so với quần hùng. Ngoài tài sử dụng cặp Kim Luân hay Long Tượng Bát Nhã Công,gã còn nổi danh với môn võ công thượng thừa là Ù Té Quyền. Trong tác phẩm Thần Điêu Hiệp Lữ,gã chuyên nghề ức hiếp phụ nữ và trẻ em,danh tiếng lẫy lừng,ai nghe cũng bĩu môi lắc đầu. Mỗi lần gặp đối thủ mạnh,đánh không lại là gã lập tức sử dụng tuyệt kỹ khinh công Ù Té của mình mà chạy mất dạng. Câu thần chú cửa miệng của gã là: “Có ngon thì đừng đuổi!” Thiên hạ đa phần háo danh,thích ngon thích giỏi nên chẳng mấy khi có ai truy đuổi gã cả. Vậy nên ngón nghề Ù Té Quyền của gã được tề danh trên bảng tuyệt kỹ là như vậy. Lần này gã tham dự Đại Hội,ngoài việc thi đấu vì màu cờ sắc áo đội Thần Điêu,gã còn toan tính chuyện lấy việc chung để trả thù riêng. Gã tuyệt sẽ không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này để trả hận quần hảo hán,những người đã coi thường,đã bôi nhọ gã. “Anh đã không mấy khi ra tay,nhưng đã ra tay ắt gạo sẽ xay ra cám.” Kim Luân Pháp Vương nhất định sẽ không chùn tay mà dùng đòn hiểm độc với đối thủ.

Từ phía sau Kim Luân,cặp trung vệ Đông Tà và Tây Độc đang dốc hết tốc lực,chạy về truy cản. Kim Luân Pháp Vương thấy tình thế bất diệu nên nào dám ham hố dẫn sâu thêm nữa mà vung tay dứt điểm. Chỉ thấy “Vù!” một tiếng,cặp Phong Hỏa Song Luân từ tay gã phóng vụt ra,trên dưới cùng lúc tấn công thượng hạ bàn của Trung Ngoan Đồng. Chiêu này quá hiểm. Nếu Châu Bá Thông tránh né hay đón đỡ song luân,gã sẽ nhân sơ hở dứt điểm ghi bàn. Hoặc giả Châu lão không đỡ gạt mà chỉ chăm chăm đợi cản phá cầu thì chắc chắn sẽ thọ thương,thảm tử đương trường. Bất cứ tình huống nào cũng không thể chấp nhận được.

Quả như Kim Luân dự đoán,Châu Bá Thông lập tức rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nhưng dù sao lão cũng đứng đầu danh sách Hoa Sơn Luận Kiếm lần ba nên nào có phải tay vừa. Châu lão trong phút chốc đã có đối sách,lão trụ vững tại chỗ,tay trái vẽ vuông,tay phải vẽ tròn ngạnh đỡ cặp Song Luân đang xé gió bay tới. Đây chính là tuyệt kỹ Song Thủ Hỗ Bác do lão sáng chế ra trong thời gian mười lăm năm bị giam cầm trên Đào Hoa Đảo. Kim Luân Pháp Vương thấy vậy thì cả mừng,lập tức xuất chiêu dứt điểm,ném trái Vạn Niên Cầu bay về phía góc xa của khung thành. Cùng lúc đó,Châu Bá Thông tay trái vẽ vuông xuất ra một luồng chân khí dương cương đánh bật Phong Luân ngược lại về phía Pháp Vương,tay phải lão vẽ tròn tạo ra luồng kình lực âm nhu nhẹ nhàng đỡ lấy Hỏa Luân,đoạn diệu thủ dẫn dụ nó đổi hướng bay ra đón đỡ trái cầu. Tình thế vẫn thập phần nguy ngập,nếu như Hỏa Luân bay không chính xác vị trí hay thời điểm thì ắt đội Xạ Điêu sẽ thất thủ toàn diện. Đòn này nếu không phải do Lão Ngoan Đồng sử ra thì Thiên hạ thực chắc không có người thứ hai làm được mà có làm được chắc cũng không dám chọn phương cách liều lĩnh này.

Từ khán giả đến các tuyển thủ,cả bọn Vương lão lẫn Độc Cô lão đều quên cả hò reo cổ vũ,quên luôn cả hít thở. Tất cả đồng loạt mắt chữ O miệng chữ A há hốc,mắt chăm chú theo dõi tình huống nghẹt thở đang diễn ra. Chỉ có Kha Trấn Ác đột nhiên thấy cả cầu trường nín lặng thì cứ quay sang hai bên mà hỏi “Vụ gì thế? Sao rồi? Sao rồi?” Nhưng không ai đáp lời lão cả.

Xoẹt! Bịch! Phập!

Hỏa Luân văng tít ra góc sân đấu,găm thẳng vào cánh cửa khiến nó rung lên bần bật. Trái Vạn Niên Cầu bắn vọt lên cao,bay ngược trở lại giữa sân đấu. Khán giả hò reo ầm ĩ,vỗ tay rào rào. Châu Bá Thông vừa cứu cho đội Xạ Điêu một bàn thua trông thấy. Kim Luân Pháp Vương đón bắt lại Phong Luân rồi ôm đầu tiếc nuối. Trong lúc tâm tình bối rối,gã vô tình tự đập luôn vòng sắt vào đầu mình khiến toàn thân đau điếng,nước mắt ròng ròng,đứng chôn chân một chỗ.

Thế nhưng trời quả thực biết trêu người,đội Xạ Điêu còn chưa kịp ăn mừng thoát hiểm thì trái cầu văng ra lại tới đúng chỗ của cặp phối hợp hoàng kim Dương Quá và Tiểu Long Nữ. Dương Quá sau khi được Tiểu Long Nữ xoa bóp trị thương khi này đã hoàn toàn bình phục,hai chân đã hết sạch tê rần. Chàng liền khinh thân chạy tới bắt dính trái Vạn Niên Cầu. Hai vợ chồng họ chỉ trao đổi nhau qua một ánh mắt là đã tâm ý tương thông,lập tức bật tường phối hợp hoàng kim một chạm. Cầu qua cầu lại,đan lát đẹp mắt giữa chỗ không người mà cứ như ở giữa thiên binh vạn mã vậy. Trong chớp mắt cả hai đã áp sát vòng cấm địa của đối phương. Một lần nữa sóng gió lại nổi lên trước khung thành của đội Xạ Điêu.

Cặp trung vệ thép Đông Tà,Tây Độc lúc này đã trở về đứng chắn trước khung thành,cùng siêu Thủ môn Châu Bá Thông lập nên lá chắn phòng ngự. Tình thế lúc này là ba đấu ba. Phu phụ Quách Tỉnh,Hoàng Dung ở phía sân nhà mấy lần định dâng lên hỗ trợ tấn công nhưng đều bị Nam Tăng và Bắc Cái cầm chân kéo lại,không làm sao mà tiến được nửa bước. Bốn người lại giao chiến với nhau thêm một hồi rồi mới thỏa hiệp rằng tạm nghỉ,đứng xem thôi chứ không bên nào tham gia vào cuộc chiến dưới kia nữa.

Lại nói chuyện,Trung vệ Đông Tà Hoàng Dược Sư thấy phu phụ Dương,Long công tới liền lập tức lao ra truy cản. Một tiếng sáo trong trẻo vút cao,ngọc tiêu trong tay xuất ra điểm tới cổ họng của Cô Cô Long,người đang giữ trái cầu. Tiểu Long Nữ không hề nao núng,trước bật tường,chuyền trả cầu cho phu quân,sau cũng xuất kiếm đón đỡ Ngọc Tiêu Kiếm Pháp của Hoàng Lão Tà. Hoàng Dược Sư tinh minh một đời mà lại sơ sảy trong giây lát. Lão nhất thời quên mất,thép cứng ngọc giòn dễ vỡ,dù có được chân khí của Hoàng Dược Sư hỗ trợ nhưng nếu trực tiếp va chạm với Thư kiếm của Tiểu Long Nữ thì vẫn thành ngọc nát hương tàn mà thôi. Ở đời vẫn vậy,người thông minh thường chủ quan,sai sót ở những điều tưởng chừng như nhỏ bé rồi để lại hậu quả to lớn khó lường.

“Choang!”

Tiếng tiêu đang cao vút lên bỗng im bặt,Hoàng Dược Sư chỉ sau một đòn kiếm,tiêu giao kích đã đứng như trời trồng tiếc rẻ. Ngọc Tiêu bao năm mang theo bên người giờ chỉ còn một đoạn ngắn trên tay. Đây là kỷ vật của vợ lão tặng cho từ khi còn trẻ. Các mảnh ngọc vỡ vụn rơi lả tả trên mặt đất,cũng như nỗi lòng Hoàng lão vậy.

Phía bên kia,Dương Quá đã đón được trái cầu. Thêm một lần nữa,chàng phải đối đầu với nghĩa phụ Tây Độc Âu Dương Phong. Lão Độc Vật quát lớn:

- Con ngoan! Mau buông cầu cho nghĩa phụ. Chẳng nhẽ cha con ta vì người ngoài mà lại phải giao tranh,đánh nhau đến sứt đầu mẹ trán ư?

Dương Quá nghe lão nói vậy không khỏi động tâm,liền chau mày suy nghĩ. Âu Dương lão không hổ danh là Lão Độc Vật,một câu nói ra đánh trúng vào nhược điểm của Dương Quá là rất trọng tình nghĩa. Lão thấy chàng mất tập trung lập tức huy động Thiết Trượng tấn công chàng không chút nương tay. Dương Quá bận suy nghĩ xem nên buông hay tiếp tục tấn công nên không mảy may phản ứng.

Một tiếng choang rất lớn vang lên bên tai khiến chàng giật mình thảng thốt đứt cả mạch suy nghĩ. Bên cạnh chàng,Âu Dương Phong cũng vừa thu trượng về,thối lui hai ba bước,hai mắt trợn tròn lộ hung quang cực điểm. Cùng lúc đó,một vật vàng óng từ trên cao rơi xuống đất,loảng xoảng một hồi mới chịu nằm im. Dương Quá định thần nhìn kỹ,thì ra đó là Phong Luân. Hóa ra vừa rồi Kim Luân Pháp Vương đã xuất thủ kịp thời cản lại đòn hiểm của Âu Dương Phong,cứu chàng thoát khỏi một phen tai kiếp.

Để ra được hành động này,Kim Luân Pháp Vương cũng đã phải cân não dữ lắm. Cuối cùng,tinh thần đồng đội,tình yêu với tác phẩm cũng lấn át được tính ích kỷ trong gã. Vì lợi ích chung mà gã đã tạm gạt thù riêng sang một bên, ra tay trợ giúp họ Dương. Tây Cuồng Dương Quá gương mặt lộ vẻ cảm kích chân thành,vẻ như chàng đã biết mình phải làm gì nên vận lực hét lớn.

- Pháp Vương! Chạy chỗ!

Kim Luân Pháp Vương nào có chần chừ lập tức chạy hình chữ chi lắt léo di chuyển. Gã vừa thi triển khinh công vừa giơ hai tay lên,tay trái làm hình ok,ngón tay giữa bên phải chọc chọc qua đó làm ám hiệu chọc khe. Thế nhưng Châu Bá Thông nào phải tay mơ mà để đối phương muốn làm gì thì làm. Lão Ngoan Đồng cũng lập tức di chuyển chiếm giữ vị trí thuận lợi để vừa có thể cắt đường chuyền của Dương Quá,lại vừa có thể cản phá nếu như họ Dương quyết định dứt điểm từ xa.

Nào ngờ đâu,Dương Quá chỉ “lườm rau gắp thịt” mà thôi. Trái Vạn Niên Cầu bất ngờ được ném sang ngang đúng vào thời điểm một bóng trắng lướt tới như gió. Tiểu Long Nữ từ phía sau đã chạy tới đón lấy đường chuyền của phu quân mà không hề gặp phải một sự truy cản nào. Đông Tà Hoàng Dược Sư đang hốt hoảng đuổi theo nàng,miệng la bải hải gọi Tây Độc chạy sang bọc lót. Âu Dương Phong vừa dợm bước định chạy tới đã thấy một luồng chưởng phong bá đạo đánh trực diện tới trước mặt. Thì ra,Dương Quá khi này đã khôi phục lại chiến ý,vừa xuất chiêu đánh chặn lão lại. Lão Độc Vật không còn lựa chọn,đành dừng lại mà nghênh tiếp. Hai cha con ai cũng dốc sức vì đội mình mà rơi vào thế kịch chiến căng thẳng vô cùng.

Lại nói tới Tiểu Long Nữ,cầu nắm trong tay,trước mặt có khoảng trống liền dốc hết tốc lực áp sát cung thành đối phương,bỏ cách xa Hoàng Lão Tà một đoạn. Thấy khoảng cách đã vừa tầm,nàng bèn vung tay dứt điểm. Trái cầu xé gió nhắm thằng khung thành bay tới. Siêu Thủ Môn Châu Bá Thông khi này đã chạy về gần tới nơi,mắt thấy tình huống nguy cấp liền vận lực đạp mạnh,chân dẫm kỳ bộ mà quăng mình cản phá pha dứt điểm của Tiểu Long Nữ. Nào ngờ Tiểu Long Nữ trong sáng hiền thục là vậy mà sau mấy năm xâm nhập thương trường cũng đã nắm vững câu “Binh bất yếm trá”. Trái Vạn Niên Cầu đang bay thẳng bỗng xoáy đổi hướng khiến Châu Bá Thông vồ hụt vào khoảng không. Trái cầu khi này hướng đang hướng về phía Kim Luân Pháp Vương,đang từ cánh ập vào.

Cú lừa ngoạn mục của Tiểu Long Nữ đã đánh lừa được cả đội bạn lẫn đội nhà. May sao Kim Luân cũng thuộc hàng cao thủ,thấy sự tình biến chuyển vậy thì cũng phản ứng kịp thời. Trái cầu bay ngang qua đầu gã,rất vừa tầm. Không chần chừ một giây,gã tung người lên không tung một cú xe đạp chổng ngược vô cùng đẹp mắt kèm theo đó là một tiếng gầm quyết thắng.

Tất cả khán giả đứng cả dậy trầm trồ ồ lên. Đèn flash máy ảnh chớp liên hồi kỳ trận. Trái Vạn Niên Cầu xé gió bay thẳng tới khung thành của đội Xạ Điêu Anh Hùng trước ánh mắt bất lực của Châu Bá Thông khi này đã nằm sóng xoài dưới đất. Trái cầu mang theo kình lực ghê người và bao khát khao hy vọng của cả đội Thần Điêu sộc thẳng về phía khung thành của đội Xạ Điêu.

“Xoảng!”

Xà ngang khung thành đã cứu cho đội Anh Hùng một bàn thua trông thấy. Kim Luân Pháp Vương vì ham biểu diễn mà chọn phương án dứt điểm một chạm quá khó nên đã thất bại. Trái cầu bị dội ra bay ngược về phía giữa sân nơi bốn người Nam Đế,Bắc Cái và phu phụ Quách Tỉnh,Hoàng Dung đang ngơ ngẩn đứng nhìn. Đông Tà Hoàng Dược Sư thấy cơ hội đã đến,một mặt xoay người đổi hướng,mặt khác quát lớn:

- Hồng lão,Đoàn lão! Phản công! Nổi lốc lên nào!

Nam Đế nghe vậy,tay phải đánh dứ một đòn,tay trái cũng dứ một đòn khiến Hoàng Dung hoảng hốt né đỡ,rồi lùi một bước bắn ra một đạo Nhất Dương Chỉ trúng quả cầu vừa lúc tới nơi,miệng hô:

- Bắt bước một nè Hồng bang chủ!

Bắc Cái Hồng Thất Công liền sử chiêu Thần Long Bài Vĩ tung cước đá cầu vồng vào vai Quách Tỉnh. Họ Quách nào dám khinh địch,lập tức vung chưởng đánh mạnh vào cước của sư phụ chàng mà chặn lại. Đoạn định xuất ra đòn Song Long Quá Hải mà phản công. Nào ngờ,chỉ thấy Bắc Cái cười khà một tiếng,miệng nói “Đa tạ!”,rồi mượn lực chưởng Quách Tỉnh mà lăng không lên cao xuất chiêu Phi Long Tại Thiên đánh thẳng vào trái cầu mà Nam Đế vừa chuyền tới. Trái cầu mang theo kình lực kinh người bay ngược trở lại phía Hoàng Dược Sư. Đông Tà gầm lên một tiếng,toàn thân quay tròn như một cơn lốc xoáy cuốn lấy trái Vạn Niên Cầu. Đoạn cả người cả cầu vùn vụt lao về khung thành của đội Thần Điêu. Tình huống quá bất ngờ khiến không ai có thể lường trước được.

A! Vẫn còn một người. Một bóng quần xanh áo trắng,đã đuổi kịp cơn lốc. Chính là Bắc Hiệp Quách Tỉnh,đội trưởng đội Thần Điêu chứ còn ai khác nữa. Chàng nghiến răng vận hết công lực tung mình lao vào cơn lốc,quyết tâm đấm cho được bố vợ.

Rầm! Sau một pha va chạm kinh hoàng. Cơn cuồng phong chợt hoàn toàn tan biến. Hoàng Dược Sư đang ôm bụng quằn quại trên sân. Quách Tỉnh đứng sững đó,mặt mũi hết tái chuyển sang đỏ không biết nên xử trí tình huống này thế nào. Khi nãy chàng chỉ quyết làm cho bằng được thôi chứ nào đâu đã kịp nghĩ đến hậu quả. Bây giờ,đại công cáo thành,chàng mới nhận ra mình đã gây họa lớn rồi.

Bỗng bên tai chàng vang lên tiếng khán giả reo hò. Kèm theo đó là ,một tiếng “Soạt!” như xé vải vang lên. Trái Vạn Niên Cầu đã nằm gọn trong lưới của đội Thần Điêu. Thì ra khi Quách Tỉnh lao tới truy cản,Hoàng Dược Sư đã kịp vung tay dứt điểm. Lão đã chấp nhận toàn thân sơ hở để Quách Tỉnh đánh trúng,chứ không chịu đón đỡ,hay né tránh mà bỏ lỡ cơ hội. Tinh thần chiến đấu quên mình như vậy thực đáng khâm phục lắm thay!

Đội Thần Điêu đã lĩnh cú hồi mã thương,đúng theo quy luật Nông Cầu bao đời nay: tấn công nhiều mà không ghi được bàn thì sẽ bị thủng lưới. Tất cả tuyển thủ đội Thần Điêu như đổ sụp xuống sau thất bại,Quách Tỉnh ôm mặt khóc nức nở vì ham đấm bố vợ mà khiến đội nhà bị thủng lưới. Hoàng Dung,Dương Quá,Tiểu Long Nữ ngồi bệt xuống sân thẫn thờ nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Kim Luân Pháp Vương cả đời chưa thắng,thua nhiều nó quen,trơ mặt ra nhìn đồng đội cười cười đùa đùa rất nhả. Xong,không có ai đùa lại thì ngượng,bỏ ra khỏi sân,đi đâu không biết.

Trái ngược với nỗi thất vọng của các con các cháu. Đội Anh Hùng Xạ Điêu đang ăn mừng chiến thắng,tưng bừng cứ như họ vừa đoạt chức vô địch vậy. Võ Lâm Ngũ Tuyệt sung sướng nhảy nhót bắt tay chúc mừng nhau. Hoàng Dược Sư người ghi bàn quyết định được đồng đội công kênh lên vai chạy quanh sân đấu. Lão vừa cười vừa nhăn nhó xoa bụng. Xem chừng Quách Tỉnh khi nãy cũng không dám thẳng tay đấm nên thương thế của lão cũng chẳng nặng nề lắm,khi nãy lão ôm bụng lăn lộn dữ vậy cũng chỉ là kỹ năng diễn kịch đã thành phản xạ của tuyển thủ chuyên nghiệp mà thôi. Khán giả,đồng loạt vỗ tay hoan hô hò reo khen ngợi,cảm ơn hai đội đã cống hiến một trận cầu hay và vô cùng đẹp mắt.

Đợi không khí háo hức lặng bớt,Ban Tổ Chức mới chính thức tuyên bố đội Xạ Điêu Anh Hùng Truyện đã thắng cuộc,dành lấy tấm vé cuối cùng vào vòng Tứ Hùng. Hai đội bắt tay nhau hữu nghị,nói dăm ba lời khách sáo đoạn cùng chạy quanh sân chào khán giả. Trận cầu Siêu Kinh Điển cuối cùng cũng đã chính thức khép lại như với kết cục như vậy. Chuyện này đời sau lại có thơ rằng:

Khen thay cho trận Siêu Kinh Điển

Lưu danh sử sách tới vạn niên

Võ công vạn hóa,mưu thiên biến

Nông Cầu đánh lộn vậy mới điên.

Vậy là vòng đấu loại đầu tiên đã kết thúc. Bốn đội tiếp tục vào vòng sau gồm:

1. Tiếu Ngạo Giang Hồ

2. Thiên Long Bát Bộ

3. Ỷ Thiên Đồ Long

4. Xạ Điêu Anh Hùng

Mặc dù Ban Tổ Chức chưa công bố,vậy nhưng đã có rò rỉ thông tin về kết quả bốc thăm chia cặp của vòng sau. Hai trận bán kết sẽ là:

1. Tiếu Ngạo Giang Hồ vs Ỷ Thiên Đồ Long

2. Thiên Long Bát Bộ vs Anh Hùng Xạ Điêu

Sau bốn trận kịch chiến,lúc này trời cũng đã sẩm tối. Ban Tổ Chức quyết định hai trận bán kết sẽ được diễn ra vào sáng ngày hôm sau,trận chung kết sẽ được diễn ra vào hôm sau nữa.

Trung Thần Thông Vương Trùng Dương đang hậm hực cắm cúi lau dọn cho nhanh để còn về nghỉ ngơi thì Độc Cô Cầu Bại từ đâu chạy lại hấp háy mắt cười.

- Dọn nhanh cho xong rồi ta đi ăn. Sau đó chúng ta sẽ đi đòi kiếm. Ta biết phu phụ Dương Quá,Tiểu Long Nữ ở đâu rồi.

Không biết hai lão cao thủ phen này có đòi được kiếm không hay lại gây ra tai họa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play