Khi Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại quay trở lại với vai trò của nhân viên vệ sinh thì trận đấu giữa hai đội Ỷ Thiên Đồ Long Ký và Tuyết Sơn Phi Hồ Truyện đã diễn ra được một lúc và đang đi vào hồi gay cấn. Phi Thiên Biển Bức Kha Trấn Ác,đại sư ca của vũ đoàn Giang Nam Thất Quái,nhờ quen biết với Ban Tổ Chức mà chạy chọt leo lên được đến chức tổ trưởng tổ Bảo Vệ,thấy hai lão bây giờ mới trở về thì quay ra nhướn hai con mắt toàn lòng trắng mà tỏ vẻ khó chịu ghê lắm. Vương lão ghé tai Kha Trấn Ác,cười cười nói nhỏ:

- Đi tồ,đi tồ! Hí hí!

Kha Trấn Ác mới chỉ tỏ đôi chút thái độ không hài lòng thôi mà đối phương đã liền phải nhún nhường,sợ sệt thì trong lòng lấy làm tự đắc lắm. Lão cảm thấy mình thiệt là bát diện oai phong,uy chấn thiên hạ. Cấp trên đâu cần chấp cấp dưới làm gì,lão mỉm cười rộng lượng:

- Thôi được,lần này bỏ qua. Sau mà có đi thì đi lần lượt thôi mà phải viết giấy xin phép đàng hoàng đấy. Phải có một người ở lại trực đề phòng có tình huống khẩn cấp chứ? Các chú là cứ quen thói làm ăn luôm nhuôm,lôm côm cái kiểu quan liêu,bao cấp lắm. Anh không có thích như thế đâu!

- Dét sơ! Ô kê lão Kha! Tình hình thế nào rồi? – Vương lão đánh trống lảng.

Kha Trấn Ác cau mày:

- Cái gì thế nào? Hỏi phải có đầu có đuôi chứ? Nhắc bao lần rồi!

Vương Trùng Dương nóng mặt cự lại:

- Thì trận đấu đó chứ còn cái gì nữa? Chẳng nhẽ ta hỏi lão có mót không à?

- Hỏi trổng vậy thì bố tôi hiểu được! Hừm! – Kha Trấn Ác nhăn mặt tỏ vẻ không chấp nhận được thái độ của nhân viên dưới quyền. Thế nhưng lòng vốn bao dung nên lão vẫn trả lời tiếp – Hai đội chọn phương thức đánh cử ra năm người đánh năm trận,thắng ba là thắng. Trận đầu Hoàng Y thiếu nữ của đội Ỷ Thiên Đồ Long trong ba chiêu đã đánh bại Điền Quy Nông. Trận này Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn đấu với Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng,họ Tạ đang ép họ Miêu. Sắp có kết quả rồi. Xem kìa!

Vương Trùng Dương ngửng lên quan sát thấy Kim Mao Sư Vương và Kim Diện Phật hôm nay sao trông lạ thế,chẳng ai có tý sắc vàng nào cả. Nhìn lên bảng điện tử mới thấy trận này là Liêu Đông Đại Hiệp Hồ Nhất Đao đánh với Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu. Trận đầu là Quang Minh Hữu Sứ Phạm Dao đánh bại Tuyết Sơn Phi Hồ Hồ Phỉ. Lão tức mình quay sang định mắng Kha Trấn Ác một chập thì chợt nghĩ tới câu: “Tiên trách kỷ,hậu trách nhân. Ai bảo mình tự nhiên đi hỏi chuyện thằng cha khiếm thị chứ. Ngu thật là ngu,còn trách ai được nữa.” Nghĩ vậy xong lão thôi không còn ý định mắng mỏ nữa mà chuyển thành nể phục lão Kha. Lão này không biết gì mà nói cứ như đúng rồi làm mình tin sái cổ. Đúng là thuật:”Không cần chính xác,chỉ cần dứt khoát.” Của người làm lãnh đạo có khác. Bá đạo tuyệt luân!

Quay lại diễn biến trận đấu,lúc này Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu một trong Tứ Đại Thiên Vương của Minh Giáo,bằng khinh công siêu việt và Hàn Băng Miên Chưởng tuyệt kỹ của lão đang chiếm thế thượng phong trong trận đấu thứ hai. Không hổ danh là con dơi màu xanh,lão bay trái lượn phải,thân ảnh ma mị dập dờn trên không trung mà vờn cho đối thủ chóng mặt lộ sơ hở mới xuất đòn tấn công.

Liêu Đông Đại Hiệp Hồ Nhất Đao,thân là Thiên Hạ Đệ Nhất Đao do khán giả bình chọn trong tác phẩm Phi Hồ Ngoại Truyện nào đâu chỉ có hư danh. Hồ Nhất Đao sử dụng Hồ Gia Đao Pháp vốn đã nổi danh từ đời tổ phụ chàng là Phi Thiên Hồ Ly truyền lại. Thấy đối phương thân pháp biến ảo phi thường,thoắt đông thoắt tây tấn công không thể lường trước,họ Hồ đành chọn chiến thuật tử thủ,dĩ bất biến ứng vạn biến,nghe thì sang vậy nhưng thực chất là đứng tại một chỗ mà múa đao quanh người hộ thể. Thi thoảng thấy Thanh Dực Bức Vương hạ xuống gần gần tầm với,Hồ Nhất Đao mới đánh liều nhảy lên công kích. Ngờ đâu đó toàn là do Vi Nhất Tiếu dụ khị diễn trò,đao họ Hồ chém phát nào là hụt phat đó. Cứ mỗi lần như vậy khán giả lại được một phen cười nghiêng ngả. Chênh lệch thực lực giữa hai đối thủ là quá lớn,Hồ Nhất Đao xem chừng không hề có chút cơ may chiến thắng. Họ Hồ dù sao cũng là cao thủ thân trải trăm trận,làm gì chẳng rõ điều đó. Vậy nhưng tính cách chàng vốn cương cường,cứng rắn,thà chết chứ không chịu đầu hàng,quyết chiến đấu cho đến những giây phút cuối cùng mới thôi.

Hảo hán trọng hảo hán,không muốn thấy nhau phải chịu nhục thêm nữa,từ phía đội Ỷ Thiên có tiếng người hô lớn:

- Bức Vương! Thôi đừng đùa nữa. Kết thúc trận đấu đi rồi còn đi làm bữa tiết canh lợn Mán.

Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu,năm xưa vì luyện Hàn Băng Miên Chưởng quá độ mà bị tẩu hỏa nhập ma,toàn thân thường bị hàn khí bao bọc. Không còn cách nào khác,lão thường xuyên phải hút máu người để duy trì sự sống,nếu không mạch máu toàn thân sẽ từ từ đông đặc lại,khả năng tử vong lên tới một trăm lẻ bốn phần trăm. Huynh đệ giang hồ thường đùa gọi gã là con dơi hút máu là vậy. Sau này nhờ có Trương Vô Kỵ dùng Cửu Dương Chân Khí trục xuất hàn độc bệnh mới được trị dứt. Vậy nhưng,hút máu lâu năm đã thành quen miệng,lão đã trở thành một con nghiện tiết canh. Tiết canh ngan,tiết canh vịt,tiết canh dê…cái nào cũng ngon nhưng lão mê nhất là tiết canh lợn mán. Dẫu biết rằng ăn món này rất dễ bị sán,bị khuẩn ăn lên tận não nhưng lão vẫn không thể nào bỏ được. Thực là “Nghiện cái gì thì khổ cái đó” câu này chẳng hề sai!

Lại nói tới Thanh Dực Bức Vương đang bay là là vòng quanh,thích thú trêu đùa đối thủ. Chợt nghe thấy có người rủ đi ăn món tiết canh lợn mán sở trường thì lập tức hai mắt sáng rỡ,cười lớn đáp lời:

- Tuân lệnh bang chủ! Thuộc hạ kết liễu hắn ngay đây!

Lời vừa dứt,chưởng ảnh của Vi lão từ bốn phương tám hướng tới tấp tấn công Hồ Nhất Đao. Chưởng pháp âm hàn bá đạo,băng sát nội công cao tới mấy trăm điểm khiến Liêu Đông Đại Hiệp cử động càng lúc càng chậm chạp khiến,pháp dần trở nên rối loạn khiến trước ngực lộ ra khoảng trống. Vi Nhất Tiếu chỉ đợi có vậy,vận toàn lực đánh ra một quyền vào đúng chỗ sơ hở đó. Mắt thấy quyền kình ập tới trước ngực,nhưng tay chân vì lạnh quá mà đã tê cứng mất rồi,họ Hồ vô phương đón đỡ tránh né chỉ đành nhắm mắt,trân mình chịu trận. Cả cầu trường đồng loạt ồ lên. Liêu Đông Đại Hiệp Hồ Nhất Đao phen này khó tranh được một phen trọng thương thổ huyết,thảm tử đương trường. Một thân anh hùng,vì quá cương cường mà không chịu buông bỏ,dừng lại đúng lúc nên phải chịu kết cục thê thảm thế này thực khiến cho người ta thương tâm lắm thay. Ngờ đâu,quyền của họ Vi đánh đến cách ngực chàng độ năm phân thì dừng lừng lại. Vi Nhất Tiếu nhếch mép,thu quyền về hất line tóc nhuộm xanh rêu,nhếch miệng cười rất giống tài tử xi nê:

- Hồ huynh bất tất phải cố quá kẻo lại thành quá cố. Nam tử hán đại trượng phu cầm lên được thì đặt xuống được,sao lại mang tính mạng mình ra mà dốc cả vào một cuộc chơi thế này,chẳng phải là uổng phí lắm sao?

Liêu Đông Đại Hiệp vốn đã chắc mẩm rằng mình lĩnh trọn một đấm nên nhắm tịt mắt,gồng mình chịu đòn. Ai dè đợi mãi mà không thấy gì,lại nghe tiếng đối phương nói cười trước mặt thì mới he hé mở mắt ra quan sát tình hình. Nghe dứt lời Vi lão nói,họ Hồ hai mắt đẫm lệ gật gù:

- Tiền bối nói phải lắm. Cũng vì cái tính cương cường hiếu thắng mà tại hạ và thê nhi đã không biết bao lần phải chịu khổ đau. Muốn luyện võ trước phải luyện tâm,bấy lâu nay tại hạ đã bỏ quên điều này rồi. Đa tạ tiền bối đã tha cho một mạng lại còn chỉ ra con đường sáng! Hồ Nhất Đao này xin chịu thua tâm phục,khẩu phục!

Cả khán đài rộ lên những chàng vỗ tay nồng nhiệt cổ vũ cho tinh thần thượng võ của cả hai bên. Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại vỗ tay to nhất vì hai người kia không đánh nhau văng máu dây bẩn sàn đấu nên hai lão được nghỉ ngơi,không phải dọn dẹp gì. Vậy là đội Ỷ Thiên Đồ Long đã dẫn trước đội Tuyết Sơn Phi Hồ hai - không. Chỉ cần thắng một trận nữa là họ sẽ dành tấm vé vào vòng bán kết.

Trận thứ ba,đại diện bên phía đội Tuyết Sơn Phi Hồ là Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng. Họ Miêu đã được sách Kim Dung The Guiness ghi nhận là người có ngoại hiệu dài thứ nhì trong tất cả các tác phẩm của Kim Dung gia. Đứng trên họ Miêu chỉ có một người là Giang Dương Đại Đạo Vạn Lý Độc Hành Thái Hoa Dâm Tặc Khoái Đao Điền Bá Quang của tác phẩm Tiếu Ngạo Giang Hồ Truyện. Ngoại hiệu thì đứng dưới một người mà trên cả vạn người,còn võ công của Miêu lão cũng thuộc vào hàng đầu bảng trong Tuyết Sơn Phi Hồ Truyện. Sở trường của lão là Miêu gia kiếm pháp độc môn gia truyền,cùng Phở Thìn Gia Truyên Bờ Hồ mỗi món tề danh vang một cõi.

Bên phía đội Ỷ Thiên Đồ Long Ký,xuất chiến trận này là Giáo chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ,người được các chị em nữ giới từ tiểu cô nương cho đến lão bà bà vô cùng yêu mến. Cũng phải thôi,chàng sinh ra trong một gia đình có thế lực. Cha chàng là Ngân Câu Thiết Hoặc Trương Thúy Sơn,đứng hàng thứ năm trong ban nhạc Võ Đang Thất Hiệp,đệ tử chân truyền của Võ Đang Thái Cực Trương Tam Phong. Mẹ chàng là Ân Tố Tố,ái nữ độc nhất của Chủ Tịch Tập Đoàn Tổng Giám Đốc Công Ty Trách Nhiệm Hữu Hạn Thiên Ưng Ân Thiên Chính. Lại thêm cha nuôi là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn,một trong Tứ Đại Thiên Vương của Minh Giáo. Chẳng những vậy,bản thân Trương Vô Kỵ cũng là một chàng trai học giỏi,đàn hay,đá bóng cừ,nhiệt tình với những hoạt động Đoàn,Đội và Xã Hội. Cộng thêm với với ngoại hình hiền lành,điển trai của mình,từ lúc mới xuất đạo ra giang hồ,chàng trở thành niềm mơ ước,là bạch mã hoàng tử trong khát vọng của các chị em khắp Thiên hạ.

Đời nay có thơ khen rằng:

Được như Vô Kỵ sướng một đời

Học hành tấn tới lại giỏi chơi

May mắn còn thêm gia thế mạnh

Chị em tha thiết gọi chào mời.

Lại nói chuyện,Minh Giáo Chủ Trương Vô Kỵ,cởi bỏ trường bào,sắn tay áo sơ mi,khí độ thập phần tự tin bước lên lôi đài trong tiếng hú hít cổ vũ cuồng nhiệt của các cô gái và tiếng la ó xúc xiểm chê bai của các chàng trai. Chàng vốn đã quá quen với hào quang danh vọng nên nào thèm chấp nhặt chi chuyện miệng lưỡi thế gian. Chàng vợ con đề huề,chưa nói đến chuyện bồ bịch các lố,vậy mà đã từng có đợt báo chí đưa tin chàng là người đồng tính này nọ. Truyền thông ngày nay lắm khi thị phi nhiều truyện lắm. Có bữa,Trương Vô Kỵ đi cùng cậu đàn em vào khách sạn để hướng dẫn tập luyện võ công,bàn bạc công việc. Chuyện trong phòng nào ai biết thực hư thế nào,vậy mà sau đó họ cứ dựng lên rồi gán ghép chàng với người này người kia náo loạn Thiên hạ một phen. Ban đầu chàng cũng shock lắm,cũng đăng đàn giải thích khắp lượt. Mà càng giải thích thì người ta càng nghi ngờ,lại quay ra nói là chàng bao biện. Sau này quen rồi,ai nói gì chàng cũng mặc kệ. Ấy lại có câu: “Im lặng là đồng ý!” Vậy nên người ta lại nói Trương Vô Kỵ thừa nhận mình là người đồng tính. Ờ mà đồng tính đấy,thì sao? Chả sao cả! Xu hướng ngày nay nó vậy. Nổi tiếng là phải có xì căng đan hỗ trợ. Vậy nên chàng lại mặc kệ,muốn nói sao thì nói! Hứ,quỷ sứ!

Chàng duyên dáng vẫy tay,xoay một vòng nhe nhởn cười kiểu khoe răng trắng mà chào khán giả một lượt. Các chị em trên khán đài lập tức đồng loạt ríu rít kêu vang: “I love Truong Vo Ky! I love Truong Vo Ky!”. “Vô Kỵ Ộp pa,ve ri gút!” náo loạn khán đài.

Tai nghe mắt thấy người hâm mộ cuồng nhiệt gọi tên mình,Trương Vô Kỵ lấy làm ưng cái bụng lắm,chàng mỉm cười quay lại đã thấy Miêu Nhân Phượng mặt mũi vàng ệch đã hoành kiếm đứng chờ sẵn từ khi nào. Kim Diện Phật mang băng đội trưởng dẫn dắt đội Tuyến Sơn Phi Hồ tham gia giải năm nay với mục tiêu cũng giống như đội Hiệp Khách Hành,ấy là cọ sát và học hỏi. Vậy nên dù đội nhà đã thất bại liên tiếp hai trận nhưng họ Miêu tâm lý vẫn rất thoải mái,nhàn nhã, phong thái cũng tự tin vô cùng. Miêu đại hiệp khiêm tốn, chắp tay hướng về phía Trương Vô Kỵ cất lời:

- Giờ cũng không còn sớm nữa rồi! Trương giáo chủ,mời người chọn binh khí để chúng ta có thể bắt đầu!

Trương Vô Kỵ mỉm cười lịch lãm:

- Miêu huynh dùng kiếm. Tại hạ cũng xin dùng kiếm cho công bằng. – Dứt lời chàng khoát tay ra hiệu cho đàn em mang kiếm lên.

Trường kiếm trong tay Vô Kỵ tuốt khỏi vỏ,Ỷ Thiên kiếm ngân quang rạng rỡ sáng ngời. Miêu đại hiệp ngẩn tò te ngắm Ỷ Thiên Kiếm rồi tặc lưỡi thở dài:

- Quả là sành điệu chơi hàng hiệu! Trương giáo chủ không hổ là con nhà danh gia vọng tộc,chỉ với thanh kiếm này cũng khiến tại hạ rơi vào thế hạ phong rồi. Vậy mà người còn nói là công với chả bằng.Hừm! Thôi được,Tại hạ xin lĩnh giáo cao chiêu!

Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng hét lên một tiếng tạo uy,kiếm trong tay rung lên lập vẽ một đường vòng cung đẹp mắt trong không khí chém thẳng về phía Trương Vô Kỵ. Một kiếm này lão sử dụng đến bảy tàm thành công lực,thế công nhanh như chớp giật. Miêu gia kiếm thật không thể coi thường.

Trương Vô Kỵ trước đòn sấm sét của đối phương lòng chẳng hề nao núng. Có lợi thế về vũ khí,chàng mạnh dạn vung Ỷ Thiên Kiếm lên nghênh ngang đón đỡ. Họ Miêu biết đối thủ dùng thần binh lợi khí,nếu hai kiếm chạm nhau,vũ khí của mình ắt sẽ bị tổn thương chứ chẳng phải đùa. Nghĩ sao làm vậy,lão lập tức biến chiêu để tránh giao phong trực tiếp. Kiếm thu về rồi lại lập tức phóng ra, bảy đóa hoa kiếm như mây như gió cùng lúc công vào bảy yếu huyệt trên mình Trương Vô Kỵ. Kiếm chiêu tinh kỳ,lực đạo hùng hậu,quả không hổ danh của Đả Biến Thiên Hạ vô Địch Thủ.

Đối phương ra chiêu biến hóa ảo diệu tới vậy nhưng cũng không khiến Trương Vô Kỵ cải biến sắc mặt. Miệng chàng kêu “Hảo Hảo!” mà tay không chần chừ đâm liên tiếp ra bảy kiếm vào tâm bảy đóa hoa kiếm của Miêu Nhân Phượng. Bảy đóa hoa kiếm lập tức tan thành mây khói. Miêu Nhân Phượng thấy tuyệt kỹ của mình bị phá bèn tung người lộn về phía sau kiếm hoành ngang ngực chuyển về thế thủ. Trong lòng lão đã thấy nao núng năm bảy phần,không biết tiếp theo phải làm thế nào cho phải.

Trong khi họ Miêu còn đương toan tính,Trương Vô Kỵ miệng lại hô: “Hảo! Hảo!” chân đạp kỳ bộ,kiếm pháp trên tay lúc nhanh lúc chậm,lúc cương lúc nhu đẹp mắt vô cùng. Xuất! Xuất rồi! Đó chính là Thái Cực Kiếm Pháp do Trương Tam Phong đích thân truyền dạy cho chàng.

Miêu Nhân Phượng ngẩn ngơ ngắm nhìn,chỉ thấy kiếm pháp này bao gồm cả âm dương vạn vật,biến hóa vô biên vô tận, thâm sâu khó dò. Chỉ cần lão manh động tấn công là lập tức bị cuốn vào vòng biến hóa ấy,thảm bại là điều rõ ràng thấy được. Trong lòng Kim Diện Phật khi này bất giác nảy sinh cảm giác bất lực,giống như con người đứng trước sự hùng vĩ bao la của tự nhiên vậy. Chợt nhớ tới lời Vi Nhất Tiếu nói trận trước. Quân tử nhấc lên được thì đặt xuống được,quan trọng là đặt xuống thế nào cho tỏ khí khái anh hùng mà thôi.

“Keng!”

Miêu Nhân Phượng đột nhiên vứt kiếm xuống đất,chắp tay xá dài:

- Kiếm pháp của Trương giáo chủ cao thâm khó dò. Tại hạ xin nhận phần thua cuộc.

Chỉ một hành động,một câu nói này của Miêu Nhân Phượng đã thể hiện được khí độ của bậc đại trượng phu,đánh không lại thì nhận thua cho đỡ mất thì giờ.

Trương Vô Kỵ gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy nhưng chàng vẫn múa may thêm một hồi rồi mới chịu thu kiếm dừng lại trong tiếng vỗ tay hoan hô vang dậy khắp cầu trường. Miệng lại kêu: “Hảo hảo!”,họ Trương chắp tay đáp lễ Miêu Nhân Phượng,rồi lại vẫy tay cười chào khán giả.

Miêu Nhân Phượng hai lông mày chợt nhăn tít,đợi Trương Vô Kỵ làm lễ xong xuôi rồi mời cất lời:

- Xin hỏi Trương giáo chủ,vì sao mà liên tiếp ba lần nói “Hảo hảo” như vậy? Phải chăng là có ý mỉa mai tai hạ? Sĩ khả sát,bất khả nhục. Nếu người có ý như vậy,nguyện xin hẹn ra ngoài kia mà chúng ta quyết sinh tử một phen. Tại hạ dù chết cũng phải giữ thanh danh của mình bằng máu!

Trương Vô Kỵ lần đầu biến sắc mặt,song mục thoáng lộ vẻ bối rối,vội xua tay phân trần:

- Tại hạ nào có ý đó. Chẳng là trước khi đấu giải này,tại hạ có ký hợp đồng quảng cáo cho hãng mỳ gói “Hảo hảo”. Mấy đoạn múa Thái Cực Kiếm và miệng kêu Hảo Hảo đó là thuộc yêu cầu của điều khoản hợp đồng. Mong Miêu đại hiệp chớ hiểu lầm mà tội nghiệp.

Miêu Nhân Phượng nghe vậy gương mặt mới dãn ra,thở đánh phào một cái:

- Ùi! Thì ra là vậy. Quả là anh hùng xuất thiếu niên,kiếm tiền nhờ quảng cáo. Vậy nhờ Trương giáo chủ nếu có mối quảng cáo nào không dùng thì giới thiệu cho tại hạ liệu có được chăng? Đây,xin gửi giáo chủ cái cạc vi dít.

Trương Vô Kỵ toét miệng cười:

- Nhất định! Nhất định!

Thế nhưng trong bụng chàng thầm nghĩ: “Như lão thì chắc chỉ có đi lão thuốc bổ gan thôi chứ ai người ta mời.”

Hai người thân ái trao đổi địa chỉ quan hệ xong xuôi,lại bắt tay nhau nhiệt thành tỏ rõ tinh thần thượng võ. Đoạn gập người cúi chào khán giả ba bốn lần rất chi là nhiêu khê rồi mới chịu về chỗ của mình. Chắc là ganh đua nhau định kiếm giải phong cách đây mà.

Cùng lúc này,Ban Tổ Chức tuyên bố: Đội Ỷ Thiên Đồ Long Ký dành thắng lợi áp đảo toàn diện với tỷ số ba không. Dù công lao chính thức thuộc về tới ba người nhưng chỉ có một mình Trương Vô Kỵ được đồng đội công kênh trên vai chạy quanh một vòng sân đấu để chào người hâm mộ. Trên khán đài,khu vực cổ động viên của đội Ỷ Thiên vang lên bài hát truyền thống. Bài hát do nhạc sỹ Dương Tiêu phổ nhạc theo chất dân gian nhai lại,nội dung như sau:

“ Võ lâm ấy mấy là chí í a í à tồn.

Ai ơi ấy Bảo đao Đồ í à Đồ Long.

Hiệu lệnh ấy mấy là hiệu lệnh.

Thiên hạ ấy mấy là thiên hạ.

Mạc cảm ấy mấy là bất tòng.

(Kịch kịch chat kịch kịch kịch chat) x5.

Ô ấy là có cái cây kiếm Ỷ Thiên…ối a bất xuất.

Thùy ấy mấy là dữ,Thùy ấy mấy là dữ…

Tranh Phong í ơi người a!”



Bài hát hay quá,không khí vui tươi quá! Kha Trấn Ác,Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại cũng khoác vai nhau ngả nghiêng đắm mình theo điệu nhạc mà quên cả nhiệm vụ. Phải đến khi Ban Tổ Chức nhắc oang oang trên loa đài,cả ba mới giật mình tỉnh lại mà lật đật chạy đi làm việc. Quả thực chỉ có nghệ thuật đích thực mới có thể khiên cho con người ta mê đắm như vậy!

Đang khi Độc Cô và lão Vương lui cui lau dọn,hai đội Thần Điêu Hiệp Lữ và Anh Hùng Xạ Điêu cũng lục tục kéo ra khởi động. Lá thăm may rủi đã đẩy hai đội có nhiều duyên nợ này gặp nhau ngay tại vòng một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play