Khi màn đêm
buông xuống núi Hoa Sơn,cũng là lúc Đại Hội Võ Lâm trở nên tưng bừng náo nhiệt hơn bao giờ hết. Quanh khu vực thi đấu,đèn đuốc được thắp lên
sáng choang như ban ngày. Anh chi em hảo hán giang hồ,quần hoa váy bướm
lòe xòe,lượn qua lượn lại như cả một vườn hoa tranh nhau khoe sắc. Nào
sooc ngắn,nào hai dây,này tóc xanh,này tóc đỏ,này răng đen,kia răng
vàng,lại có nhiều cô chú đầu bù răng bựa cười nói vang trời,vô duyên
vọng đất,vui không thể tả nên là không tả nữa.
Đúng theo truyền thống cả ngàn năm nay,các dịch vụ ăn theo cũng ngay lập tức mọc lên như nấm ở khắp nơi. Nào là ăn nhanh,ăn nhậu,nào là giải
khát café, rà đá,trà chanh… Rồi tới nem chua rán,pho mai que,phở
cuốn,chim quay nhiều không kể xiết. Quán chen quán,người chen người đua
nhau tràn khắp các hang cùng ngõ hẻm chốn Hoa Sơn Cảnh Kỹ. Gờ đá,bụi
cây,thảm cỏ khi này mới có dịp được phát huy tới tận cùng khả năng tới
mức chi li huyền diệu,cứ chỗ nào trống là có người ngồi,mấu nào lòi ra
là được móc đèn,treo biển. Giá cả các mặt hàng cũng nhân cơ hội mà tăng
gấp năm gấp bảy chục lần so với ngày thường. Chai nước suối bình thường
giá chỉ dăm ba đồng mà vào đây lên thành cả lượng bạc. Ấy vậy mà nhà
hàng cũng vẫn không kịp đi múc về bán. Mà theo một lẽ tất nhiên,phường
buôn bán khi này đã liên kết cả lại với nhau lên tới thành mức hiệp hội. Chẳng cần bàn nhiều,họ thi đua nhau phát hành ra chung giá tối thiểu để thi nhau làm thịt khách hàng. Giá đồ còn quá giá cổ phiếu thời đại
thịnh,cứ mười lăm phút nửa tiếng lại tăng một lần,sốc không thể tả. Hàng này có thể bán đắt hơn các hàng khác thì không sao,chứ nhà nào phá
giá,hạ nhiệt thị trường là y như rằng lập tức bị úp sọt,đánh hội đồng
ngay,rồi chỉ có nước mà cuốn gói về quê chứ đừng mong buôn bán gì nữa
cả. Đấy,cứ bán giá thế đấy,mua thì mua,không mua thì đừng có hỏi kẻo lại ăn chửi. Mà thực ra,quần hùng đã đến đây,nào mấy ai còn quan tâm đến
chuyện tiền nong tốn kém bởi thực ra có muốn quan tâm cũng chả được. Cả
ngàn năm nay nai lưng kiếm chác,ăn tiêu tiết kiệm cũng chỉ đợi có một
lần này. Tốn kém thêm chút đỉnh,miễn sao vui là được,làm bạn gái đi cùng nở mặt nở mày là xong. Truyền thống đã vậy,dù là phong tục hay hủ tục
xem chừng không thể nói một tiếng là xong,cất tay một cái là thay đổi
được. Vậy nên là Triều đình biết,Ban Tổ Chức biết,anh biết,tôi biết
nhưng mà cứ kệ vậy thôi. Thằng nào ngu thì thằng ấy chết,mình không chết là được. Hihi!
Trong số các mặt hàng xuất hiện nơi đây,ăn khách nhất phải nói đến dịch
vụ cho thuê người yêu ngắn hạn của nhà họ Vi. Vi Tiểu Bảo đúng là “Võ
công có hạn,nhưng thủ đoạn vô biên”. Nắm bắt được tâm lý của hảo hán
giang hồ,hầu hết toàn là những phường mượn cớ đi tham dự Đại Hội để trốn vợ,giấu con mà tranh thủ chơi bời cho thỏa những ngày tù túng. Vi Tiểu
Bảo từ khi nghe tin Đại Hội chuẩn bị diễn ra đã đoán được trước tình
thế. Một mặt gã làm việc với giới chức trách từ Trung ương tới địa
phương,xí lấy khoảng đất trống rộng nhất khu nằm ở khu trung tâm tổ chức lễ hội,rồi cho dựng một tòa lầu lớn,chăng đèn kết hoa bắt mắt,lấy tên
rất kêu gọi là Lệ Hoa Sơn Viện. Mặt khác,gã kêu gọi cả gia đình hợp sức
đi khắp nơi tuyển dụng,lôi kéo tài nữ,mỹ nam trên Toàn quốc. Gã trả
lương hậu hĩnh,tiền bo chia theo tỷ lệ,lại có đóng cả bảo hiểm nghề
nghiệp,rồi cả hứa hẹn sẽ lăng xê đưa tên tuổi họ nổi danh trong làng
giải trí,nên trong một thời gian ngắn đã có một lực lượng nhân tuyển
đông đảo,hùng hậu theo về dưới trướng. Nào là hoa hậu miệt vườn,này là
người mẫu nghiệp dư,rồi đám ca sỹ nửa mùa hay diễn viên phim địa
phương,muôn màu muôn vẻ,âm sắc đủ loại,phong phú vô cùng.
Ngoài cửa Viện,gã mướn danh nhân về đề một bài thơ,chữ nghĩa cứ gọi là
bay hết cả bướm,lời văn kích động,đánh tới tận tâm can của người đọc.
Tả môn viết rằng:
Có tiền sao phải chịu cô liêu
Mở rộng hầu bao để được yêu
Đằng ấy thuận mua,đây vừa bán
Thích thì vào luôn chớ nói nhiều.
Hữu môn có đề:
Hoa hậu,diễn viên đầy đủ cả
Ca sỹ,người mẫu đã sẵn sàng
Nhanh chân,huynh đệ mau vào chọn
Đại gia phải chơi thế mới sang.
Chưa hết,Vi Tiểu Bảo còn cho các nhân viên của viện ăn vận sắc phục bán
nguyên thủy,đứng cửa cười cười nói nói,duyên duyên dáng dáng,làm cho các hán tử đi qua,ai thấy cũng ngất ngất ngây ngây say say bay bay để rồi
mắt trước mắt sau tót ngay vào trong cho thỏa chí anh hùng. Người ra kẻ vào,người nhanh kẻ chậm đông vui tấp nập. Họ Vi phải huy động cả đại
gia đình ra mà quản lý,tiền thu vào như nước lũ,nhiều tới mức đếm không
xuể phải dùng cân đo mà tạm ước lượng. Thiên thời,địa lợi,nhân hòa cả ba điều đó gã đều hội đủ,Lệ Hoa Sơn Viện không đông,không đắt khách thì
mới là chuyện lạ. Chuyện sau này nhiều kẻ bắt chước lại cách làm ăn này
nhưng vì không đủ trình mà khiến nhiều hoa hậu,người mẫu,một phen bị
loạn báo phanh thây,nhiều ca sỹ,người đẹp trúng phải búa rìu dư luận
trọng thương vô số kể,danh sách lên đến mấy chục trang,tạm thời ở đây
không nhắc đến.
Kể tiếp chuyện,quần hảo hán tụ ba tụ bảy,ăn uống chém gió tưng bừng,chơi bời tĩ tã. Thôi thì các câu chuyện với đủ loại chủ đề,từ chuyện ông bộ
trưởng này mới lên nói thì hay làm ăn thì như mứt nát,hay Vịnh Hạ Long
nằm trong bảy kỳ quan thiên nhiên là hay dở tốt xấu ra sao,rồi cho đến
chuyện con chó nhà tao bị táo bón,con chuột nhà hàng xóm qua đường bị
tai nạn giao thông…blah blah…
Người có tiền thì tìm chốn xa hoa mà vui vầy nhậu nhẹt,hát hò. Còn kẻ
không tiền thì chơi kiểu miễn phí,tự chế,ấy là cái lẽ tự nhiên phải vậy. Họ tụ tập thành từng nhóm chơi búng chun,bắn bi,nhảy lò cò,nhảy dây...
Văn hóa văn nghệ hơn tý thì chơi nhạc,đọc thơ hay nhảy break dance. Chỗ
này bập bùng tiếng hồ cầm của Mạc tiên sinh,chỗ kia thì Khúc Dương và
Lưu Chính Phong song tấu,chỗ nọ thì Toàn Chân thất tử ,Võ Đang thất hiệp và Đào Cốc Lục Tiên thi nhau nhảy robot lộn cắm đầu. Cảnh tượng nơi Hoa Sơn lúc này vui tươi,náo nhiệt khó có bút nào tả xiết. Quả không hổ
danh Đại Hội Võ Lâm ngàn năm có một,nơi quy tụ toàn bộ các nhân vật lừng lẫy trong các tác phẩm của Kim Dung gia. Tất cả quần hào đều đang vô
ưu,vo lo tận hưởng từng giây,từng phút vui vẻ,cao hứng nhất từ trước đến nay.
À quên,không phải tất cả. Vẫn còn sót lại hai người chưa tham dự vào
cuộc vui đêm nay. Đó là Trung Thần Thông Vương Trùng Dương và Kiếm Ma
Độc Cô Cầu Bại. Hai người họ đang tất tả chuẩn bị cho cuộc viếng thăm
phu phụ Dương Quá. Cụ thể là mỗi người vừa làm xong một bát phở hai
trứng,hai chục quẩy với cốc trà đá cho nhẹ bụng để tiện bề hành động.
Hai lão mặc kệ cái nhìn dè bỉu của thiên hạ mà thuê chung một chiếc lều
cho tiết kiệm,rồi chui vào đó nghỉ ngơi và bàn mưu tính kế chuẩn bị cho
hành động sắp tới. Tất cả chi phí tất nhiên là do Vương chân nhân tạm
ứng ra trước,sau này lấy được Huyền Thiết Kiếm về rồi sẽ chia chác,tính
toán sau.
Cỡ mười một giờ đêm,hai lão nai nịt gọn ghẽ. sơ mi đen bỏ trong quần
legging bó sát,để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ. Mặt bịt khẩu trang
chỉ để lộ ra song mục sáng tựa sao đêm. Sau một hồi đập tay,đấm đấm kiểu Hip hop cả hai chui ra khỏi lều,hòa mình vào dòng người đang náo nhiệt
bên ngoài tìm đến chỗ nghỉ của Dương Quá và Tiểu Long Nữ. Đi được một
đoạn,Độc Cô Cầu Bại huých huých Vương Trùng Dương mà rằng:
- Này,lão Vương ngươi có thấy mọi người cứ nhìn chúng ta chằm
chằm,rồi chỉ trỏ bàn tán với nhau không? Không hiểu là có phải do chúng
ta quá đẹp trai?
Vương Trùng Dương vênh mặt tự tin trả lời:
- Ngươi đừng tưởng bở. Họ nhìn là nhìn ta thôi. Ai bảo cha mẹ sinh ta ra là một mỹ nam tử làm chi. Khiến cho ai nhìn thấy cũng vấn
vương,yêu mến. Khà khà! Đã phải cải trang vậy rồi mà vẫn không che giấu
được hết vẻ đẹp của mình. Thế này thì hỏng bét,chúng ta đành chọn đường
khác vậy.
Dứt lời,Vương lão liền kéo tay Độc Cô Cầu Bại mà rẽ sang ngả đường tối
mà đi. Bốn mắt nhìn nhau,tâm ý tương thông,hai lão đồng loạt gia tăng
cước lực,triển khai khinh công chạy về hướng đã định. Tưởng rằng phía
bên này vắng vẻ không có ai,nào ngờ vừa được vài bước,Vương Trùng Dương
đã vấp phải một đôi uyên ương đang ngồi tâm sự,thiếu chút nữa là ngã đập đầu xuống đất. Tội nghiệp hai lão vừa dìu nhau đứng dạy vừa rối rít xin lỗi ngay lập tức nhưng vẫn bị thóa mạ một trận tơi bời. Độc Cô Cầu Bại
thấy tình thế bất ổn,liền rút túi bật đèn pin điện thoại lên để soi
đường. Cảnh tượng phía trước mặt,qua ánh đèn pin làm hai lão được một
phen mở mang tầm mắt. Từ đầu đến cuối con đường,cứ cách độ nửa mét,lại
có một đôi uyên ương đang say sưa tâm sự,động thủ,sai quyền. Vương Trùng Dương dù một đời tu đạo,tâm tĩnh như Thái sơn,khi thấy cảnh này cũng
không tránh khỏi kinh tâm động phách. Độc Cô Cầu Bại vốn sống nơi hoang
dã lâu ngày,chưa bao giờ thấy cảnh tượng này nên không khỏi còn non kinh nghiệm. Lão còn đang lia lia đèn pin để tìm chỗ đặt chân,thì chợt nghe
một loạt giọng nam nhân quát tướng lên:
- Con bà nó là con gấu! Có tắt đèn đi ngay không thì bảo?!
Kèm theo đó là tiếng sột soạt,loảng xoảng của binh khí được tuốt ra khỏi vỏ. Muốn thành đại sự thì phải biết nhẫn nhịn. Độc Cô lão vội luống
cuống vội tắt đèn rồi kéo tay Vương lão đang chắp tay sau lưng,săm soi
dòm vào tận mặt một đôi ngồi gần đó mà kéo quay trở lại đường cũ. Nhưng
ngờ đâu,vừa quay lại dợm bước,hai lão đã bị một bóng người thân pháp
không tệ,từ đâu nhảy xổ ra chắn mất lối đi. Cả hai lão đồng thời giật
mình úi chà một miếng,đề khí vận công đề phòng kẻ kia ra tay đánh lén.
Trước mắt hai lão là một thiếu niên anh tuấn,tuổi trạc độ mười bốn mười
lăm. Thấy hai lão bộ dạng hốt hoảng,thằng nhỏ ranh mãnh nháy mắt với hai lão cất lời:
- Hai anh kiếm chỗ tâm sự hả? Qua quán em đi. Vừa kín đáo tự do,lại sẵn có đồ giải khát. Thoải mái lắm ạ!
Vương Trùng Dương rối rít xua tay:
- Không không! Bọn này vô tình đi ngang qua đây thôi. Không có ý định nước non chi cả.
Thằng nhỏ cười cười:
- Anh không phải ngại. Nhìn cách ăn mặc của hai anh em biết ngay
mà. Lại còn phải bịt mặt thế kia nữa,sợ bị người quen phát hiện phải
không? Bên quán em hôm nay còn có chiếu màn “Dương Quá đại chiến Tiểu
Long Nữ” đấy. Hí hí. Vừa xem vừa tâm sự không sướng hơn ngồi bờ ngồi bụi để kiến đốt cho sưng mông à?
Độc Cô Cầu Bại gãi gãi đầu:
- Ơ…a… Tụi này cũng đang đi tìm Dương Quá đây. Rõ ràng khi nãy Mai Siêu Phong bảo rằng họ ở…- Nói tới đây,lão dừng lại vẻ suy nghĩ,đoạn
quay sang Vương lão nói tiếp- Có lẽ vợ chồng họ qua đó biểu diễn gì đó
kiếm thêm. Vương lão ngươi tính sao?
- Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã ở đó vậy chúng ta đi theo cậunhỏ
này xem sao. Haha,càng đỡ mất công tìm kiếm. Cậu nhỏ! Mời dẫn đường!
Nhị lão đi theo thằng nhỏ,len lỏi qua những bụi cây um tùm rậm rạp. Đi
mãi,đi mãi,mất hơn một phút mới tới nơi. Gọi là quán cho oai,chứ nơi đây thật ra chỉ là một khu đất trống,được quay lại bởi mấy tấm phên nứa tạm bợ. Bên trong chỉ thấy vách ngăn chia ô san sát bừng cót ép. Ô còn
trống thì rèm vắt sang một bên,ô có người thì cửa đóng then cài,rèm
buông che kín,không biết bên trong có hoạt động gì. Cả hai còn đang sững sờ,ngó nghiêng tìm kiếm thì thằng bé không nói không rằng,dắt tay kéo
hai lão vào một ô còn trống,ấn hai lão vào một cái ghế salon đôi hôi hôi mùi ẩm mốc. Vương lão vừa định lên tiếng nói thì nó đã ngắt lời.
- Hai anh ở trong này tha hồ thoải mái tự do. Ti vi treo ở phía
trên này,thích xem Dương Quá với Tiểu Long Nữ thì bật lên. Khăn ướt ở
trên rổ này,các anh nhớ giữ vệ sinh cho quán em. Đợi chút rồi em mang đồ uống vào cho các anh. Một bia một,cô ca nhé!
Nói xong không đợi hai lão trả lời nó đã nháy mắt một cái rồi thoăn
thoắt bỏ đi bộ pháp vững vàng mau lẹ,động tác buông rèm xuống phong thái cực kỳ chuyên nghiệp. Hai lão ngẩn tò te quay sang nhìn nhau rồi đồng
thời thất thanh:
- Nhầm rồi! Hỏng bét!
Một loạt tiếng “Xuỵt!” từ các khoang bên cạnh vang lên. Hai lão bụm tay
che miệng,rồi ra dấu với nhau chuồn ra ngoài. Phía lối vào lúc nãy có
hai đại hán bặm trợn đang đứng chắn cửa,vừa làm nhiệm vụ bảo vệ vừa làm
nhiệm vụ thu tiền,không thể đi qua lối đó mà không xảy ra rắc rối được.
Vương lão giật tay áo,kéo Độc Cô Cầu Bại chạy ngược về hướng cuối
quán,định bụng bật tường bỏ trốn. Hai người lập tức thi triển khinh
công,chớp mắt đã chạy đến ô cuối cùng sát với tường rào. Đang khi chuẩn
bị công kênh nhau phi thân nhảy ra ngoài,thì cả hai bỗng nghe thấy một
giọng nói vừa quen vừa lạ,bán nam bán nữ thì thào bên trong khoang cuối. Hai lão thấy lạ liền nổi tính tò mò,chẳng hẹn mà cùng dừng lại,đoạn vận công vào song nhĩ,hóng hớt nghe lỏm tiếng nói chuyện bên trong. Chỉ
thấy người bên trong õng ẹo cất lời:
- Eo ui! Đông Phương lão quái ngươi muốn giết người ta sao? Không
biết người ta hôm nay khổ chiến trọng thương hả mà đòi đến ba lần như
thế? Đồ quỷ sứ! Hí hí!
Một giọng bán nam bán nữ khác cất lên. Người này có vẻ già hơn người trước:
- Ui da! Lâm Bình Chi ngươi lại lười rồi. Ngươi lừa ai được chứ
sao lừa được Đông Phương Bất Bại ta đây. Mấy cú đá nhẹ hều của tên nhãi
Trần Gia Lạc đó làm sao làm trọng thương ngươi được. Nhưng ngươi đóng
kịch cũng khéo lắm. Gì mà thổ huyết đương trường,gắng gượng không dạy
được. Hihi. Nếu như không phải ta đã biết trước kế hoạch thì thế nào
cũng bất chấp hậu quả mà lao lên giết chết tên nhãi họ Trần kia để báo
cừu cho ngươi. Bại thương Chi thiệt tình mà lị. Tới giờ Chi vẫn không
chịu hiểu sao?
Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại nghe tới đây thì đồng loạt quay
qua,bốn mắt nhìn nhau,không dấu nổi vẻ ngạc nhiên. Hai người trong
khoang đây còn ai khác nữa mà chính là Lâm Bình Chi và Đông Phương Bất
Bại đang bày trò hủ hóa. Tiểu Lâm tử sáng nay tỉ võ với Trần Gia Lạc của đội Thư Kiếm Ân Cừu Lục trong trận mở màn. Rõ ràng y thị đã trúng
đòn,thổ huyết trọng thương vậy mà hóa ra lại là giả vờ sao? Ắt phía sau
có uẩn khúc hay gian mưu gì đây? Hai lão nổi nổi dạ nghi ngờ bèn quyết
nán lại,vận công bế khí mà nghe ngóng tiếp câu chuyện.
Bên trong khoang,Lâm Bình Chi nghe Đông Phương Bất Bại nói vậy bèn cười khé khe,khe khẽ trả lời:
- Kekeke. Đông Phương Giáo Chủ quá khen ta rồi. Chỉ là chút mẹo
vặt đâu đáng nói đến. Thế nhưng nếu không cố gắng một chút vậy làm sao
qua mắt được lũ hổ báo cáo chồn kia chứ. Lần này chúng ta hành động phải quyết nhất kích tất sát,hành đông gọn gàng,không cho tên nào thoát được cả. Chẳng hay người có tin tức gì từ phía ngoài không?
Đông Phương Bất Bại rõ ràng vẫn đang trong cơn hưng phấn,không muốn bàn
đến chuyện này nên trả lời nhát gừng nhát tỏi cho qua chuyện.
- Ừm,thì coi như đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Chỉ cần tới đúng
thời điểm thì tất cả nhất loạt hành động thôi. Chút nữa,khi ở đây về,ta
cũng phải đi thu xếp nốt vài việc là xem như ổn thỏa. Thôi nào tranh thủ thời gian đi,không bàn đến chuyện đó nữa. Cho Bại lần nữa đi! Nhé!
Tiếp theo là tiếng y phục loạt xoạt,tiếng thở hổn hển của hai kẻ bên
trong. Độc Cô Cầu Bại và Vương Trùng Dương táng đởm kinh hồn,ra dấu bỏ
đi khẩn trương rồi lộn tường ra ngoài chạy một mạch ra xa mới chịu dừng
lại.
- Làm gì thì đã rõ rồi. Vương lão ngươi còn phải hỏi ta. Chỉ có
điều,ta nghĩ mãi cũng không ra là hai tên bệnh hoạn đó làm việc ấy bằng
cách nào nhỉ?
Vương lão nhăn mặt:
- Không phải là chuyện hai gã đang làm bên trong khoang đó. Mà là
việc bọn chúng vừa nói tới kìa. Ngươi chỉ giỏi nghĩ lung tung.
Độc Cô lão gãi đầu cười chữa ngượng:
- Hihi! Là tại ngươi hỏi không rõ mà. Ừm! Tại sao tên Lâm Bình Chi đó lại phải giả vờ trọng thương nhỉ? Mà thôi,có lẽ không liên quan đến
chúng ta đâu. Giờ tiếp tục đi tìm vợ chồng Dương Quá đòi kiếm về đã.
Vương Trùng Dương lắc đầu quả quyết:
- Lai giả bất thiện,thiện giả bất lai. Hừm,nhất định là đang có
một đại âm mưu sắp diễn ra. Không chừng còn có ảnh hưởng đến hòa bình
Thế Giới đấy. Hoãn chuyện đòi kiếm lại đã. Chúng ta quay trở lại theo
dõi Đông Phương Bất Bại xem thế nào rồi tính tiếp.
Thấy Độc Cô Cầu Bại ngần ngừ,Vương lão hiểu ý ngay nên nói tiếp:
- Cơm chưa ăn thì gạo còn đó. Ngươi yên tâm đi! Cây kiếm của ngươi kiểu gì chúng ta cũng phải đòi về cho bằng được. Vương Trùng Dương này
một lời như đinh đóng cột,chắc chắn sẽ mua mà. Chẹp! Ngươi thử nghĩ
xem,nếu Đông Phương lão học theo trùm khủng bố Hắc La Bin,âm mưu của
chúng mà là đánh bom cảm tử thì tính mạng của chúng ta cũng còn khó giữ
được nói gì đến chuyện ôm tiền hưởng phước chứ? Thôi! Không bàn cãi nữa. Đi theo ta!
Dứt lời,Vương lão chuyển thân chạy ngược trở lại phía quán. Độc Cô Cầu
Bại nghĩ ngợi một hồi,biết không thể làm khác nên rồi cũng đành phi thân đuổi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT