Chuyện Ameko phải về Nhật Bản nhanh chóng bị Ngu Cơ biết.

“Sao Ameko lại phải về Nhật Bản?” Ngu Cơ tới hỏi tôi.

“You ask me, I ask who.”

“Anh nói cái khỉ gì thế?”

“Em hỏi anh, anh hỏi ai?” Tôi nhún vai.

Năm 1985 người Nhật Bản đánh chiếm Đài Loan, 50 năm sau, năm 1945 người Nhật Bản rời khỏi Đài Loan.

Lại 50 năm qua đi, Ameko cũng định rời khỏi Đài Loan vào năm 1995.

Lịch sử có vẻ vô cùng yêu thích con số 50.

oOo

Tiệc chia tay Ameko, Tín Kiệt và tôi, cả Ngu Cơ cùng Naomi Wada với Inoue Rena,

Cùng tới "Hollywood KTV" trên đường Đông Ninh.

Trần Doanh Chương không tới, cậu ta về Đài Bắc thăm bạn gái Đài Bắc của mình.

Ameko là cô gái rất hay thẹn thùng, dường như cảm thấy micro có điện nên không chịu cầm micro hát.

Naomi và Inoue lại vô cùng hoạt bát, vừa hát vừa nhảy vừa vỗ tay.

Hệt như không có ai vậy, mặc sức cười đùa, không khác gì tiệc giáng sinh năm ngoái.

Sau đó Ngu Cơ cùng phát điên với hai cô nàng kia.

Còn Ameko chỉ mỉm cười nhìn lên màn hình, thi thoảng mấy máy môi.

Tôi rất muốn giúp Ameko chọn một bài hát mà chỉ mình nàng hát được.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chọn bài “Tiếng lòng sau cơn rượu” của Giang Huệ.

Đó là bài hát đầu tiên mà tôi dạy Ameko sau khi nàng dạy tôi bài “Đào Thái Lang”.

“Ameko, hôm nay em là nhân vật chính. Hát đi!”

Tôi đưa micro cho nàng, tặng nàng thêm một nụ cười cổ vũ.

Ameko rụt rè nhận lấy micro, trong ánh mắt kinh ngạc của Tín Kiệt và ba cô gái khác, bắt đầu hát một mình.

Giọng ca của Ameko rất ngọt ngào, có hơi giống Seiko Matsuda, may là tính cách không giống. Tuy phát âm còn không thật sự rõ ràng, nhưng không đến nỗi quá tệ. Nhất là khi hát tới câu: “Ngưng tâm bất phạ tửu hậu, hùng hùng nhất chủy ẩm hồ càn, thượng hảo túy tử mạch các hoạt┅┅"

(Con tim nghi ngờ chẳng sợ rượu nồng, uống như hổ gấu ngụm cạn khô, còn say thêm cả lúa bông này...)

Rất chính xác! Tôi thậm chí không nhịn được hát lên thành tiếng.

Ameko quả thật thông minh, học rất nhanh, đương nhiên cũng không thể bỏ qua công lao của thầy giáo này rồi.

Ngu Cơ không biết hát tiếng Đài, không ngờ lại xấu hổ tới mức muốn đập đầu vào tường.

Cái này cũng khó trách, nào có người Đài Loan nào chịu được cảnh người Nhật Bản hát được bài hát tiếng Đài còn mình thì không?

Tôi với Tín Kiệt vờ kéo vai cô nàng lại, không phải vì quan tâm tới tính mệnh cô ấy,

Mà là sợ phải đền cho quán tiền sửa tường phòng cách âm.

Ameko hát xong, mỉm cười ngượng ngùng trước một tràng pháo tay.

Sau đó nàng cũng không còn lý do từ chối nữa, đành theo các cô gái khác cùng hát những ca khúc được yêu thích.

Nhưng nàng vẫn chỉ lặng lẽ ngồi hát, không hề đứng dậy huyên náo.

Trong quán KTV cướp micro của con gái chẳng khác nào đoạt xương giữa miệng chó dại;

Đều nguy hiểm tới tính mạng.

Cho nên tôi và Tín Kiệt đều rất vô tội ngồi yên tại chỗ.

Nhưng còn vô tội hơn, là lỗ tai bọn tôi.

Trước khi lỗ tai tôi chuẩn bị chết trận, tôi đưa quyển danh sách bài hát cho Ameko.

“Ameko, em vẫn chưa chọn bài nào cả. Em chọn một bài đi, anh hát với em.”

Ameko tuy vẫn xua xua tay, nhưng tôi lên giọng thầy giáo, ra lệnh cho nàng chọn một bài.

Nàng lật đi lật lại danh sách, cuối cùng mới nói cho tôi một mã số.

Không bao lâu, trên màn hình xuất hiện một bài hát tên “Koibito Yo” (Người yêu dấu ơi)

Giữa tiếng ồ kinh ngạc của mọi người, Ameko cầm micro lên.

Dường như nàng rất thích bài hát này, bởi vậy đứng dậy, chăm chú nhìn màn hình tivi.

"Ka-Ra-Ba- thể-Ru, Yu-Gu-Re-Ha┅┅” (Lá khô lả tả giữa hoàng hôn)

Ồ? Điệu nhạc này thật quen thuộc. Đây rõ ràng là bài hát của Mayumi Itsuwa trong băng nhạc tiếng Nhật mà tôi mua.

Khác với vẻ cẩn thận từng chút một khi hát “Tiếng lòng sau cơn rượu”, khi hát bằng tiếng mẹ đẻ Ameko có vẻ rất tự nhiên.

Bài hát với giọng nữ trầm của Mayumi Itsuwa giờ lại được hát bằng giọng trong trẻo của Ameko,

Lại khiến tôi có cảm giác khác lạ.

Ameko hát rất chăm chú, tôi gần như quên hẳn vẻ ngượng ngùng lúc mới vào phòng của nàng.

Còn khi nàng hát tới đoạn "Ko-I-Bi-Do-Yo┅Sa-Yo-Na-Ra┅┅",

Ánh mắt lại từ từ chuyển từ màn hình tới chỗ tôi.

Trong căn phòng u tối, ánh mắt Ameko lại như rực sáng.

Có lẽ do tôi quá nhạy cảm! Dường như đã thấy ánh lệ ẩn hiện trong đôi mắt đó.

Thật ra, Ameko đã quên mất một chuyện.

Nàng chỉ biết tôi là một thầy giáo tiếng Trung rất giỏi,

Mà lại quên rằng tôi cũng là một học sinh tiếng Nhật thông minh.

Câu đó dịch sang tiếng Trung, chính là: “Người yêu ơi! Tạm biệt nhé!”

oOo

Ngày 27 tháng 2 năm Bình Thành thứ 7, bầu trời Đài Nam đổ mưa trọn một ngày...

Ngày 9 tháng 3 năm Bình Thành thứ 7, thứ năm, thời tiết bắt đầu ấm lên.

Hôm đó là ngày cuối cùng Ameko còn ở Đài Loan.

Đài Nam không hề mưa.

Cho dù là Đào Viên vốn nhiều mưa, hôm nay cũng trời quang mây tạnh.

Nguyên dàn nhân mã ở Hollywood KTV lại một lần nữa tụ tập tại đại sảnh của sân bay.

Tôi và Tín Kiệt giúp Ameko gửi hành lý,

Còn Ameko thoải mái trò chuyện cùng ba cô gái khác.

Bầu không khí không hề có vẻ lưu luyến khó rời như trong tưởng tượng.

Gửi hành lý của Ameko xong, Tín Kiệt ra hiệu cho nàng chuẩn bị lên máy bay.

Ameko nhẹ nhàng gật đầu, đeo chiếc ba lô màu đỏ lên.

Tiếng cười của bốn cô gái tới tận lúc này mới ngưng.

Ngu Cơ lúc ở Hollywood KTV thiếu chút nữa thì tự đập đầu vào tường, giờ cũng đã bắt đầu nhỏ lệ.

Ameko lại không hề khóc, nàng vỗ nhẹ lên vai Ngu Cơ an ủi.

Sau đó đi về phía tôi và Tín Kiệt.

“Ameko, chúc em thuận buồm xuôi gió. Về Nhật Bản nhớ liên lạc với anh thường xuyên nhé.”

Tín Kiệt bắt tay Ameko, chào tạm biệt nàng.

Ameko chỉ mỉm cười gật đầu.

Tới phiên tôi rồi, tôi nên nói gì đây?

Lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi, chẳng lẽ lại không biết xấu hỏ nắm tay nàng?

Còn cổ họng tôi lại đột nhiên cay cay, chẳng thốt lên nổi một lời.

“Thái-san, cám ơn anh đã đến tiễn em. A-Ri-Ga-Do."

Ameko đột nhiên trở nên kính cẩn, hơn nữa cái lễ cúi người 90 độ đã lâu không thấy cũng lại xuất hiện.

“Đâu đâu, nên thế mà.”

Ameko vẫn mỉm cười lúc tạm biệt những người khác, sao khi đối mặt với tôi lại nghiêm túc đến vậy?

“Thái-san, nửa năm nay đã được anh chăm sóc rất nhiều. A-Ri-Ga-Do."

“Có gì đâu, em cũng đã giúp anh nhiều mà.”

Hệt như lần gặp mặt đầu tiên, tôi cũng bị nàng ảnh hưởng, bắt đầu khách khí dần.

“Thái-san, sau này mong anh cố gắng nhiều lên, sớm có ngày tốt nghiệp.”

Ameko nhìn bộ dạng bất an của tôi, không nhịn nổi bật cười.

Lại lộ ra cặp răng khểnh đáng yêu.

Nếu không có gì bất ngờ, tôi nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng tôi được thấy hai chiếc răng khểnh đó.

Nhưng tôi cũng phát hiện ra, hôm nay khi Ameko mỉm cười với những người khác, không hề lộ ra hai chiếc răng khểnh.

Còn nụ cười của nàng, như có sức đẩy, khiến tâm trạng căng thẳng nặng nề của tôi nhẹ nhàng hơn không ít.

“Ameko, anh kiên quyết bảo bạn bè gọi anh là Trí Hoằng. Còn bạn thân nên gọi anh là A Trí.”

Hơn nửa năm nay, nàng vẫn luôn gọi tôi là “Thái-san”, cũng như tôi vẫn luôn gọi nàng là “Ameko”.

Tôi mong rằng trước khi nàng đi, mình có thể nghe được tiếng gọi “A Trí” của nàng.

Cho dù chỉ là “Trí Hoằng” cũng được.

“Em cũng kiên quyết bảo bạn bè gọi mình là Ameko. Còn bạn thân nên gọi em là Tiểu Vũ.”

Tôi nghĩ, cuối cùng Ameko cũng hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ “kiên quyết”.

“Tiểu Vũ – lên đường bình an, take care.”

“A... A... A Trí.” Ameko đỏ mặt, gọi khẽ một tiếng.

Khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên gọi “Ameko”, cũng a a suốt nửa ngày.

“ ‘A’ là trợ từ, không có ý nghĩa. Thường thường người Đài Loan thích dùng A để gọi người khác, cũng tương tự như người Nhật Bản cổ đại. Nhưng tốt nhất em đừng nên gọi Tín Kiệt là A Tín, vậy sẽ lẫn lộn với vai chính A Tín mà Yuko Tanaka đóng đấy.”

Tôi đúng là bệnh rồi, giờ là lúc nào mà còn len giọng dạy Ameko được.

“Ha ha... Cám ơn thầy giáo đã chỉ dạy.”

“Tiểu Vũ, hôm nay là thứ năm, coi như buổi học cuối cùng, cũng tới lúc thi cuối kỳ rồi!”

“Hai! Không vấn đề. Em cũng muốn kiểm tra anh.”

“ ‘Non xanh còn đó’ câu tiếp theo là gì?”

“ ‘Nước biếc chảy dài’ đúng không? Thầy Thái?”

“Tốt lắm. Tiểu Vũ, trò đã đậu học phần tiếng Trung, chúc mừng trò.”

“A Trí, anh nói chúc mừng, vậy em hỏi anh ‘chúc mừng’ tiếng Nhật nói thế nào?”

"O-Me-De-Do-Go-Zai-Mas, đúng không? Cô giáo Itakura?”

"I-Des-Yo! A Trí, học phần tiếng Nhật của trò cũng đã Pa-Su."

Đây không phải bầu không khí ly biệt.

Tôi đột nhiên nhớ tới bài thơ năm chữ của Lý Bạch: “Tống hữu nhân” (Tiễn bạn)

Trong đó có hai câu:

"Phù vân du tử ý,

Lạc nhật cố nhân tình"

(Du tử: lòng mây nổi,

Cố nhân: tình bóng chiều.

Người dịch: Khương Hữu Dụng

Nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=148)

Không ngờ bầu không khí trong bài thơ mà Lý Bạch viết 1200 năm trước,

Giờ đọc lên vẫn khiến người ta rung động.

Có điều, hai chữ “lạc nhật” có hơi bất kính với tổ quốc của Tiểu Vũ.

“Thế nhé... A Trí, em đi đây. Mong anh chú ý giữ gìn sức khỏe. Sa-Yo-Na-Ra."

“Phù vân” dẫu sao cũng chỉ trôi dạt một chốn, còn “lạc nhật” dẫu có không muốn, cuối cũng vẫn phải lặn xuống phía tây.

“Tiểu Vũ, em cũng giữ gìn sức khỏe nhé. Sa-Yo-Na-Ra."

Tiểu Vũ ừ khẽ một tiếng, sau đó quay người theo lối lên máy bay.

Trong khoảnh khắc khi nàng quay người đi khỏi, dường như có một tia sét đánh trúng trái tim tôi.

Chẳng phải sấm sét xuất hiện trước cơn mưa sao? Sao khi Tiểu Vũ sắp rời khỏi , tôi mới cảm thấy kia chứ?

Tôi không muốn thấy bóng lưng nàng biến mất trong cửa lên máy bay, cho nên nhanh chóng quay người sang chỗ khác.

"A Trí! ┅ A Trí! ┅Ma-De-Ku-Da-Sai!” (xin chờ một chút )

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi gấp gáp của Tiểu Vũ, nàng cũng nhanh chóng chạy về phía tôi.

“Tiểu Vũ, xảy ra chuyện gì vậy? Quên mang cái gì à?”

Tôi nhìn nàng với vẻ khó hiểu, cũng thật sự mong rằng nàng quên mang gì đó.

Thậm chí mong rằng thứ nàng quên mang theo đủ khiến nàng không lên chuyến máy bay này nữa.

Tiểu Vũ lắc đầu, khi ánh mắt nàng chạm mắt tôi, lại cúi đầu xuống.

Sau đó cắn môi dưới, như dốc hết dũng khí nói:

“A Trí, em tặng anh một thứ.”

Tiểu Vũ nhanh chóng lấy từ trong chiếc ba lô màu đỏ ra một món quà được bọc lại cẩn thận.

“A Trí, mong anh vui lòng nhận lấy, Do-Zo.”

Tôi nhận lấy món quà, áng chừng trọng lượng, chắc là quần áo gì đó!

“Tiểu Vũ, giờ đưa đồ ‘ép học’ có hơi muộn không?”

Tôi giả bộ đùa bỡn một chút, song Tiểu Vũ lại không trả lời.

Tôi phát hiện, khóe mắt nàng như ẩn như hiện vài giọt lệ.

Trước khi lệ kịp chảy xuống bên má, Tiểu Vũ đã xoay người, nhanh chóng c hạy vào cửa lên máy bay,

Sau đó quay đầu lại vẫy tay tạm biệt tôi.

"A Trí! ┅Sa-Yo-Na-Ra! ┅Sa-Yo-Na-Ra! ┅┅ "

"Sa┅┅”Chữ Sa vừa rời miệng, tôi lại phát hiện mình không cách nào nói tiếp Yo-Na-Ra.

Tiếng "Sa-Yo-Na-Ra!” vang vọng khắp đại sảnh trống rỗng của sân bay...

Tôi về nhà, mở món quà ra xem,

Mới biết nó chính là chiếc áo mưa màu tím đỏ đã làm bạn với Tiểu Vũ bao năm.

Trên nút buộc của áo mưa, còn có tấm bùa bình an của đền thờ Meiji.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play