Thật ra tôi rất không thích những nơi đông người, nó khiến tôi cảm thấy quá náo nhiệt.
Thế nhưng nếu ở lại nhà, có lẽ tôi sẽ rủ Ameko cùng xem tivi.
Mà tiết mục tivi tết Nguyên Tiêu thường là đoán đố đèn.
(Đố đèn một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường)
Tôi sợ mình còn phải phí sức giải thích cho nàng “đố đèn” là gì?
Lại phải tìm lời giải thích đáp án cho nàng.
Vạn nhất lúc đó gặp phải câu đố mà mình không hiểu, vậy chẳng phải thể diện của thầy dạy tiếng Trung này mất sạch không còn chút gì à?
Cho nên, thà dẫn nàng ra ngoài xem pháo hoa cho an toàn.
Tôi chở Ameko đi xe dọc đường Tân Hải theo hướng tới miếu Thổ thành Thánh mẫu.
Hai bên đường Tân Hải đều không có người ở, cảm giác cực kỳ hoang vắng.
Tuy nói giờ đã coi là vào xuân, nhưng tháng giêng âm lịch trời vẫn lạnh thấu xương, đặc biệt là đêm nay.
Khi gió biển lọt qua khẽ hở của quần áo, chạm vào thân thể, lạnh tới mức răng run lên cầm cập.
Trên đường cũng không có biển chỉ dẫn nào, nhưng chỉ cần đi thẳng theo dòng xe sẽ không bị lạc.
Còn ánh pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm lại càng như sao Bắc Đẩu, dẫn lối cho chúng tôi.
Dọc đường đi, Ameko không ngừng cười nói với tôi.
“Em biết không? Theo lý thuyết, Tết của Trung Quốc phải qua ngày mười lăm Nguyên Tiêu mới tính là hết.”
“Thật không? Vậy tết Nguyên Tiêu chính là đường ranh giới vui vẻ rồi?”
“Ranh giới vui vẻ? Ngữ pháp của em có vấn đề.”
“Không, ý em là nếu ngày tết rất vui vẻ, vậy sau Nguyên Tiêu sẽ không còn vui nữa.”
“Không còn vui nữa? Ameko, em nói khó hiểu quá.”
“Không có gì, em nói linh tinh thôi mà.” Ameko lại khẽ mỉm cười.
Quảng trường của miếu Thổ Thành Thánh Mẫu đã chật ních người với người từ
lâu. Lúc này thị trưởng Đài Nam - Thi Trì Minh cũng vừa làm lễ đánh trâu xuân xong.
(Tục đánh trâu xuân (ngày trước là trâu thật, sau đổi thành trâu giả sơn màu vàng) đánh trâu để mùa màng tốt tươi, dân chúng sờ hoặc xoa được vào
trâu xuân là sẽ may mắn cả năm)
Mức độ chen chen chúc chúc của làn người, so với thời Bắc Tống của Âu Dương Tu chắc chắn chỉ hơn không kém.
May mà ngắm pháo hoa là ngắm bên trên chứ không phải ngắm phía trước, bởi vậy cũng không quá bất tiện.
Tiếng người cười nói huyên náo xen lẫn tiếng nổ của pháo hoa, nơi nơi ngập trần không khí vui vẻ náo nhiệt.
Đỏ, vàng, xanh, lục, giữa bầu trời đen kịt làm nền, càng tô đậm thêm vẻ rực rỡ.
“Anh xem, đẹp quá!”
Ameko chỉ lên pháo hoa bảy màu trên bầu trời.
“Ừ, đẹp thật.”
Tôi ngẩng đầu lên ngắm bầu trời, khi ánh mắt trở lại hai gò má bị nhuộm đỏ
bởi ánh sáng pháo hoa của nàng, cũng bật thốt lên tiếng khen đẹp.
“Pháo hoa nổ giữa bầu trời, thật giống mưa rơi!”
“Ừ, hơn nữa còn là một cơn mưa rực rỡ các sắc màu!”
Tôi lại ngẩng đầu lên, thưởng thức cơn mưa pháo hoa giữa bầu trời đêm.
Nhưng không khỏi thắc mắc, mưa pháp hoa trên bầu trời đẹp hơn?
Hay cơn mưa nhỏ bên cạnh tôi đẹp hơn?
Tôi dẫn nàng đi dạo xung quanh, kể tên các vị thần linh được thờ phụng trong miếu.
Ameko tới trước tượng thánh Mụ Tổ, vỗ tay hai cái rồi nhắm mắt cúi đầu cầu khấn.
Động tác cầu khấn của nàng vô cùng thành kính, bởi vậy tôi dừng bước, nhìn nàng:
“Em khấn gì vậy?”
“Em mong tết Nguyên Tiêu năm sau còn được tới đây ngắm mưa pháo hoa.”
Ameko mở mắt, không quay đầu lại, nói với tôi bằng giọng kiên định.
Bước ra khỏi cửa miếu, Ameko nhẹ nhàng cất tiếng hát, tôi buồn bực hỏi lại:
“Ameko, cầu nguyện nên nói ước nguyện mà mình rất mong muốn nhưng lại không thể làm được, như vậy thần linh mới có thể giúp được. Ứớc nguyện dễ dàng
vậy cần gì mượn thần linh chứ?”
“Ước nguyện này của em quả thật rất khó làm được.”
“Sao lại như vậy? Năm sau anh chắc chắn sẽ lại đưa em đi. Cho nên, em đâu cần cầu xin Mụ Tổ nương nương?”
“Thái-san...” Ameko dừng bước, im lặng một lúc lâu.
Khi tôi sắp không nhịn được định lên tiếng hỏi, nàng mới nói: “Tháng sau em sẽ về Nhật Bản.”
Một tiếng “ầm” lớn đột nhiên vang lên không chút dấu hiệu, lại một quả pháo hoa nổ vang giữa bầu trời.
Ameko giật mình, vô thức dựa sát vào người tôi, kéo nhẹ góc áo.
Tôi thuận thế ôm lấy eo nàng, vỗ nhẹ lên bờ vai trấn an.
Thực ra tôi cũng giật mình, có điều khiến tôi kinh ngạc, không phải pháo hoa đột nhiên nổ,
Mà là những lời Ameko vừa nói.
Pháo hoa chỉ nổ vang giữa bầu trời đêm đen kịt, nhưng câu nói của Ameko lại làm nổ tan mọi vui vẻ của tôi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao khi Ameko chép bài “Sinh tra tử” lại rơi lệ.
oOo
“Hy vọng Mụ Tổ nương nương phù hộ.” Ameko dựa vào người tôi, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói.
“Ừm... Anh cũng mong rằng Mụ Tổ nương nương có thể giúp anh hoàn thành tâm nguyện.”
“Anh cầu gì vậy?”
“Anh không thể nói. Vì nói ước vọng ra sẽ khó thành sự thật.”
“Vậy sao vừa rồi anh còn hỏi em?”
“Anh tưởng em cầu cho Nhật Bản tiếp tục giàu mạnh!”
Ameko ngạc nhiên ngây ra một lúc rồi cười nói: “Anh thật giảo hoạt.”
Nhân lúc vui đùa đó, chúng tôi linh hoạt rời nhau ra.
Cũng thuận thế né tránh chuyện chia ly sắp diễn ra.
“Anh mua đèn lồng tặng em nhé!”
“Anh đừng tiêu pha vì em thế?”
“Giỏi thật nhé! Ngay cả từ ‘tiêu pha’ cũng đã biết dùng, xem ra anh dạy giỏi thật.”
“Ha ha, Thái-san vốn là thầy giáo giỏi mà.”
Nếu đã sắp chia tay, tôi mong rằng mình có thể tặng Ameko một thứ, cũng
mong rằng sau này mỗi tết Nguyên Tiêu, thi thoảng nàng sẽ lại nhớ tới
tôi.
Tôi bước tới một quầy hàng bên miếu, mua một chiếc đèn lồng hình con heo màu đỏ.
Năm nay là năm Hợi, đèn lồng hình heo màu đỏ trôn rất đáng yêu, tuy rằng phần lớn hình dán trên đèn lồng là cậu bé bút chì.
“Thái-san, cám ơn, A-Ri-Ga-Do, thankyou."
“Đừng khách khí, coi như quà anh cám ơn cô giáo Itakura ‘ép học’!”
Ameko ôm chiếc đèn lồng hình con heo, mỉm cười vui vẻ.
“Đáng tiếc năm nay không phải năm con hổ.” Tôi nhìn hai chiếc răng khểnh của Ameko.
(Tiếng Trung răng khểnh là 虎牙- hổ nha)
“Em giống hổ lắm sao?”
“Răng em như hổ, tính lại như heo.”
“Vậy còn anh?”
“Anh ngược lại với em, tính cách như hổ, hàm răng như heo.”
“Ha ha... Anh thật thích đùa.”
oOo
Lúc tan hội là cao trào nhất, đại khái do pháo hoa trên cao của công ty Sơn Thái.
Công ty Sơn Thái là quán quân cả hai lần thi đấu pháo hoa quốc tế trước, pháo hoa trên cao của họ rất đẹp.
Đồng thời lại có pháo hoa xoay tròn trên không trung, bay lượn tự do, như trăm ngàn con rắn bảy bày múa giữa không trung.
Khi chút ánh sáng cuối cùng bị bóng tối thôn tính, tôi nhìn đồng hồ đeo tay:
“Ameko, đến lúc về rồi.”
“Ừm. Tối nay qua đi nhanh quá, chẳng khác gì pháo hoa giữa bầu trời. Những thứ tươi đẹp đều thật ngắn ngủi.”
“Ameko thở dài một hơi rồi nói tiếp:
“Sakura cũng vậy, chỉ cần một cơn gió thổi qua, một cơn mưa đổ xuống, lập tức tan tác khắp bốn phương, không chút lưu luyến.”
oOo
Rời khỏi miếu Thánh Mẫu huyên náo rực rỡ, trên đường trở về, chúng tôi cùng giữ im lặng.
Bầu trời rả rích mưa bụi. Rất nhỏ, như những chú muỗi luyện khinh công.
Mưa bụi rơi xuống gò má, tích dần thành lớn, tụ thành hạt mưa, trượt xuống với tốc độ của nước mắt.
Khi giọt nước mưa đầu tiên chảy qua khóe miệng, tôi nghĩ cũng nên mặc áo mưa vào.
“Ameko, mình mặc áo mưa nhé?”
“Không sao đâu. Mưa nhỏ thôi mà, rơi xuống mặt rất thoải mái.” Ameko mỉm cười, không tỏ rõ ký kiến.
Tôi nghe được chút run rẩy xen lẫn trong tiếng cười của nàng.
“Ameko, em có lạnh không?”
“Ừm. Có hơi lạnh.”
“Tốt nhất là mặc áo mưa vào thôi!”
Ameko vẫn không trả lời tôi, tôi nghĩ chắc nàng sợ tôi nhận ra ý lạnh trong giọng nói của nàng.
Tôi dừng xe ven đừng, quay đầu lại nói với Ameko.
“Ameko, anh kiên quyết mặc áo mưa.”
“Ameko, anh còn nói ‘kiên quyết’ nữa rồi.”
“Đúng. Anh kiên quyết.”
“Chẳng lẽ anh quên câu chuyện em kể rồi sao?”
“Chính vì chưa quên nên anh mới kiên quyết.”
“Anh đã biết chuyện này có ý nghĩa thế nào với em, vậy mà vẫn...”
“Đúng vậy, đương nhiên là biết. Vũ Cơ, mặc áo mưa vào nhé.”
Ameko nghe tới “Vũ Cơ” ngạc nhiên một lúc rồi mới nhẹ giọng nói:
“Em là Vũ Tử, không phải Vũ Cơ.”
“Không, em là Vũ Cơ. Hơn nữa anh cũng quyết định lấy một cái tên Nhật Bản, là Kato Chi.” (Kato Chi)
Tôi mặc áo mưa vào, xốc phía sau lên, ra hiệu cho Ameko chui vào.
Ameko do dự rất lâu, cuối cùng mới chui vào phía sau, đưa hai tay vào túi áo khoác tôi.
Không bao lâu sau, mưa nặng hạt dần, rơi xuống trên mặt có cảm giác đau rát.
Tuy thân thể lạnh đi, nhưng trong lòng tôi lại thật ấm áp.
May là đi xe dọc theo bờ biển, không thì tôi phải thật cẩn thận kẻo xe máy rơi thẳng xuống vách núi.
oOo
Trở lại nội thành, tôi còn cố ý đi vòng quanh đại học Thành Công ba vòng rồi mới về dưới nhà Ameko.
“Ngủ ngon. Tối thứ năm gặp lại.”
“Ừm. Cám ơn anh đã dẫn em đi xem pháo hoa, còn tặng em đèn lồng nữa.”
“Đừng khách khí.” Tôi vẫy vẫy tay, chuẩn bị về.
“Thái-san...” Trong tiếng khởi động của động cơ, tôi mơ hồ nghe giọng Ameko.
“Em gọi anh à? Anh đã đổi tên họ thành Kato rồi!” Tôi quay đầu xe, trở lại bên cạnh nàng.
Ameko đỏ mặt mỉm cười, gạt nhẹ mái tóc bị ướt nước mưa:
“Anh... Anh đợi em một chút, em cũng tặng anh một thứ.”
Ameko nhanh chóng chạy lên lầu, khi xuống trên tay đã nhiều thêm một món đồ được bọc cẩn thận.
“Có thể mở không?”
Ameko gật đầu. Tôi tháo sợi dây buộc màu đỏ, phát hiện bên trong là một viên socola lớn cỡ lòng bàn tay.
Viên socola có hình một chú heo, bên trên còn viết hai chữ nhỏ “Tiểu Vũ”.
“Ồ! Con heo này đáng yêu quá!”
“Hi hi, cám ơn.”
“Thật trùng hợp, anh tặng em một con heo, em cũng tặng anh một con heo.”
“Cái này do em tự tay làm đấy, lúc về anh nếm thử xe,.”
“Em thật lợi hại, không ngờ còn biết làm socola cơ đấy.”
“Cái này có gì đâu. Ở Nhật Bản, con gái làm socola trong ngày hôm nay là chuyện rất bình thường.”
“Vì sao vậy? Chẳng lẽ con gái Nhật Bản thấy tết Nguyên Tiêu chán quá hay sao?”
Ameko nhìn tôi một cái rồi mỉm cười, giống như tôi vừa hỏi một câu hỏi rất ngốc nghếch.
Nếu đã là câu hỏi ngốc nghếch, vậy tốt nhất là không nên biết đáp án, nếu không sẽ khiến tôi thấy mình càng ngốc.
oOo
Lúc về chỗ trọ, bên tai như còn lưu lại ký ức tiếng pháo hoa nổ trên không trung, vang lên ong ong.
Nhìn lại thời khóa biểu, mai là thứ tư ngày 15 tháng 2.
Tiết đầu tiên là “Toán tạo hình phân dạng”, nên dậy sớm.
Tối nay ở bên Ameko rất vui vẻ, tôi muốn nắm chặt lấy cảm giác đó,
Lưu lại hồi ức vĩnh cửu trong nhật ký.
Tôi bỏ cả nửa giờ, cuối cùng cũng tìm thấy quyển nhật ký bị vùi dưới đống sách báo với tạp chí.
Mở nhật ký ra, không khỏi xấu hổ, lần gần nhất tập trung viết nhật ký đã là chuyện của ngày 10 tháng 9 năm 1994.
Đó là ngày đầu tiên tôi gặp Ameko.
Trên nhật ký viết:
Thứ bảy ngày 9 tháng 10 năm 1994. Thời tiết: Chiều âm u, tối mưa, sáng sớm có gió.
Hôm nay là sinh nhật của Tín Kiệt, buổi chiều cậu ta gọi mình tới tham gia, còn bảo mình mang quà tới. Nên mang cái khỉ gì đến đây? Thứ mà gã Kiệt
này thiếu chắc chỉ có gái thôi! Ha ha. Chọn bừa một quyển ngoài hiệu
sách, ngay cả giấy gói cũng chẳng buồn mua, cho nên quyển sách chỉ được
bọc bởi một lớp giấy, phía trên tặng kèm một cái dây thun.
Tới mừng sinh nhật Tín Kiệt, ngoại trừ Trần Khánh Chương, Ngu Cơ và mình ra còn cả bạn gái Trần ở Đài Nam, bạn trai đáng thương của Ngu Cơ, và một
cô gái tôi chưa từng thấy bao giờ. Cô ấy có vẻ rất ngượng ngùng, ngồi
yên ở một góc, không nói một lời, hệt như một người đứng ngoài nhìn vào. Thật ra tôi rất muốn biết cô ấy là ai nhưng lại ngại hỏi trực tiếp, mãi tới tận khi Tín Kiệt giới thiệu chúng tôi với nhau.
Không giới thiệu còn đỡ, giới thiệu cái khiến tôi giật nảy mình. Hóa ra cô ta là người Nhật Bản!
Lần đầu tiên nói chuyện cùng cô ta, miệng đầy ngoại ngữ, hại mình rối bời cả lên.
Nhất là còn vừa nói vừa cúi chào, chẳng khác nào đám ứng cử viên câu phiếu đề cử.
Củng chỉ có thể trách mình sinh ra tại nơi trọng lễ nghi, không thể không tuân thủ câu răn xưa: “Lai nhi vô vãng phi lễ dã”.
Nhưng hôm nay cúi chào nhiều như vậy, mai lúc ngủ dậy có đau lưng đau eo không đây?
Hôm nay là này tôi quen người Nhật Bản đầu tiên.
Tôi xem xong 9/10 quyển nhật ký, lại nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Ameko, không nhịn nổi bật cười.
Sau đó viết rất linh tinh, lại thêm thói lười biếng, có khi cả tuần chỉ viết có một câu.
“Ừm... Không có chuyện gì xảy ra. Cho dù có mình cũng không nhớ. Chuyện mà mình không nhớ được chắc chắn không quan trọng.”
Tôi cười một lúc lâu, rồi mới chuẩn bị viết lại nhật ký ngày hôm nay.
Đầu tiên đổi năm 1995 thành năm Bình Thành thứ 7, sau đó điền lên mục Date ngày 14 tháng 2.
Hả? Ngày tháng này quen quá.
Chẳng phải là...?
Cuối cùng tôi cũng hiểu lý do Ameko cười tôi ngốc.
Bởi vì hôm nay không chỉ là ngày mười lăm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu âm lịch của Trung Quốc,
Mà còn là ngày mười bốn tháng hai, lễ tình nhân của phương Tây.
Trên mục thời tiết trong quyển nhật ký, tôi điền lên “mưa”.
Rồi mới bắt đầu viết xuống mục nhật ký:
“Năm Bình Thành thứ 7, ngày 14 tháng 2, mưa pháo hoa giữa bầu trời đêm trên miếu Thổ Thành Thánh Mẫu...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT