Cầm lên chiếc điện thoại của
mình trong tay, ba đứa chụm đầu lại và hồi hộp mở album ảnh ra xem cái ảnh đó đã bị xóa hay chưa, mong là chưa, còn nếu bị
xóa rồi thì... cũng không sao,vì ít ra Sa cũng đã lấy lại
được điện thoại của mình mà không phải gọi cho bố mua điện
thoại khác, và cơ hội chụp được những bức ảnh như thế vẫn
còn nhiều cơ mà.
Nhưng có vẻ ông trời rất ưu đãi "người tốt" thì phải, bức
ảnh đó vẫn còn, chưa bị xóa. Quá tốt rồi, ba nhỏ mỉm cười
đập tay nhau, ngày mai, tấm ảnh này sẽ được in ra thành nhiều
bản, phóng to lên và sẽ được dán khắp cả trường.
_ _ _
Tại canteen.
Vì hôm nay thiếu Mi nên bữa ăn cũng mất vui, Han, Na, Bu chỉ
ngồi ăn trong im lặng, nói gì thì nói Mi bị thương cũng không
phải nhẹ, may mà cành cây đó rơi sượt qua vai chứ không vào
đầu, không thì bây giờ mấy đứa chẳng thể an tọa mà ngồi ăn
thế này đâu. Na đang định bê đồ ăn lên cho Mi thì từ đâu Chen
xồng xộc chạy vào như thằng trốn trại, hắn lại gần mấy đứa
rồi nói:
- Đưa suất ăn của đại tỉ tôi đây!
Cả lũ tròn mắt nhìn hắn không hiểu hắn đang nói cái gì, đại tỉ nào?
Chả là Teo sai hắn đi lấy cơm cho đại tỉ còn Dark và Teo ở
lại... đấm lưng. Mấy tên này chu đáo phải biết. Thấy bọn kia
cứ đực mặt ra nhìn hắn, hắn liền liến thoắng:
- Đồ ngu, tôi nói đưa cơm của đại tỉ Mimi đây, tôi đem lên cho tỉ ấy ăn.
Mấy đứa lại tiếp tục ngồi ăn và lại im lặng, suy nghĩ xem
tại sao mấy thằng man rợ như ba thằng đó lại có thể như vậy,
chắc tại khi con người ta nhận ra lỗi lầm của mình thì họ sẽ
thay đổi chăng?
Đang cắm đầu vào mà nhai thì nghe thấy tiếng loa thông báo:
- Mời ba em Ken, Kun, Kin lớp 11ak30 và 10 em trong Hội học sinh lên phòng Giám hiệu.
Biết ngay mà, đến giờ xử tử rồi đây, chắc Hiệu trưởng gọi
lên kỷ luật đây mà. Bu và Na chán nản đứng dậy thở dài, bên
bàn bên kia bọn hắn cũng tương tự, dù sao cũng chuẩn bị tâm lí cả rồi.
Mấy đứa khoác vai nhau kiểu anh hùng ra trận, có chết cùng chết, và hiên ngang bước đi, nhưng chợt Na nói:
- Ấy, Na buồn đi vệ sinh, mọi người đi trước đi nha, lát Na lên sau.
- Ừ, nhanh lên nhá!
Rồi cả bọn kéo nhau đi còn Na thì chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Sau khi đã giải quyết xong nỗi buồn, đang rửa tay thì một bạn nữ sinh bước vào, khẽ vỗ vai Na:
- Bạn là Nana phải không?
Na quay lại nhìn cô bạn rồi trả lời:
- Ừ, đúng rồi!
Cô bạn liền lấy ra một tờ giấy rồi đưa cho Na, nói:
- Có người gửi bạn cái này!
- Ơ...
Na đang định hỏi xem đó là ai thì cô bạn đã chạy thẳng đi mất rồi.
Mi tò mò mở tờ giấy ra xem: "Có người đang gặp nạn ở bể bơi! Hãy đến cứu người đó và chỉ được đi một mình thôi!"
Sắc mặt Na trở nên xám ngoét, nhỏ tê hết cả người,lo lắng và sợ
hãi. Tại sao lại gặp nạn trong bể bơi lúc này, và tại sao lại chỉ có mình Na được đến cứu? Chuyện không hay rồi. Không suy
nghĩ gì nhiều nữa, Na chạy vụt đi.
- Ơ... em vẫn chưa đi lên phòng Giám hiệu sao? _ trông thấy Na hộc tốc chạy đi nên Han hỏi.
- Ơ, vâng...
Na đáp trong sự rối loạn tột cùng, bởi tâm trí nhỏ chỉ nghĩ đến từng dòng chữ trong tờ giấy vừa rồi.
Trong khi đó, một bóng đen đang mỉm cười với một ý nghĩ vô
cùng xấu xa trong đầu: "cô rất sợ nước, đúng không Nana?"
.
.
.
Tại phòng Giám hiệu.
... Rầm....
Hiệu trưởng Lisa
cùng với hai Hiệu phó vừa đi họp về, nghe được tin không hay
thì tức giận mà đập bàn cái rầm. Loạn rồi, loạn hết cả
rồi. Từ trước đén nay trong cái học viện danh giá này chưa bao
giờ xảy ra chuyện học sinh đánh nhau ngay trong học viện thế
này, đã thế còn có người bị thương nữa chứ (ơ tại cái cây
mờ). Chuyện này mà đồn ra ngoài thì sẽ ra sao? Cái học viện
này thành cái gì? Bà cất giọng nói lạnh lùng:
Na giật mình quay đầu nhìn quanh, không có ai cả, như có một
bóng ma vậy. Na không hiểu tiếng nói phát ra từ đâu, nhỏ chỉ
thấy lạnh hết sống lưng...
- Chắc cậu không biết tôi là ai đâu nhỉ, bạn thân?
"Bạn thân?" _ hai chữ này cứ lởn vởn trong đầu Na khiến nhỏ
rối bời, vì ngoài Bu và Mi ra thì nhỏ đâu có bạn thân nào
khác? Mà chắc chắn Bu và Mi sẽ không có mặt ở đây. Tiếng nói
lại vang lên, một tiếng nói nghe rất quen nhưng có lẽ nó bị âm
thanh trong bể bơi dội lại nên đã bị "biến dạng":
- Cậu còn nhớ vụ tai nạn năm lên sáu chứ?
Năm lên sáu? Vụ tai nạn? Không, cái này đã khắc sâu trong tâm
trí nhỏ. Năm cô bé Nana lên sáu tuổi, một hôm cô bé đi lang thang một mình dọc bờ sông, mải chơi đùa cô bé đã trượt ngã và rơi xuống dòng sông chảy xiết, lúc sắp mất đi hơi thở, cô bé chới với chờ nhận lấy cánh tay của thần chết và lúc đó, đầu óc
cô bé tê dại, mất hoàn toàn ý thức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT