Đừng lạ vì sao
người bị thương lại không được đưa đi bệnh viện, hay nói chính
xáchơn là không cần. Ở đây có đầy đủ các loại máy móc hiện
đại, giải thích vì sao phòng y tế mà lại to khủng bố đến
thế. Hơn nữa, có cả một đội ngũ y tá và bác sĩ giỏi đề
phòng trường hợp bất trắc, khi có người bị thương, lập tức sẽ được cấp cứu kịp thời mà không phải đến bệnh viện cho... tốn thời gian ^^!Tất nhiên cũng chỉ có thể cấp cứu những chấn
thương thông thường chứ ví dụ mà bị lòi ruột là vẫn phải đến bệnh viện à nha.
Ai nấy đều lo lắng cho Mi nhưng bị bác sĩ đuổi ra ngoài hết.
Người đã bế Mi vào phòng"cấp cứu" không ai khác chính là Kin. Phía bên ngoài,ai nấy đều hốt hoảng tột độ, lộ rõ cả trên
khuôn mặt,chỉ có Kin là mặt không biểu cảm gì hết. Lũ học
viên biết chuyện thì ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc,chạy
uỳnh uỵch xuống xem thế nào nhưng đều bị Ken và Kun đuổi ra
ngoài hết.
- Hức.. hức... hức...
Bu và Na ôm nhau ngồi
khóc nức nở, tiện tay mỗi đứa lấy luôn áo hai tên bên cạnh mà
lau nước mắt và xì nước mũi khiến Ken và Kun khó chịu muốn
chết.
- Huhu... sao.. hức... sao Mi lại nhào ra cứu hắn ta
để cả cái cành cây nó đập vào người cơ chứ? _ Bu ôm mặt khóc
rống lên.
- Mi sẽ không chết.. hức... đúng không?
Na cũng gào lên rất kinh khủng.
Bọn hắn chỉ thở dài
nhìn nhau, Kin tuy không biểu lộ ra sắc mặt nhưng trong lòng hắn
đang nóng như lửa đốt."Cô nhất định phải tỉnh lại, đồ ngốc!"
Hắn chỉ biết nắm chặt chiếc vòng cổ và cầu mong điều gì
đó...
Một tiếng sau, Na với Bu tưởng khóc hết nước mắt
được rồi thì ông bác sĩ cuối cùng cũng chịu bước ra. Nhìn
mặt ổng còn lạnh hơn cả mặt Kin ý chứ. Cả lũ vừa lo sợ vừa
hồi hộp chuẩn bị nghe kết quả từ bác sĩ.
Na nhào ngay đến lay lay cổ ông bác sĩ rồi hòi dồn dập:
- Ơ... tôi... _ Kin lúng túng không biết nói gì.
Định bước đi nhưng không nỡ, muốn quay lại thì không đành, rốt cuộc không biết làm thế nào cả.
Mi thở dài rồi nói:
- Thôi anh ngồi xuống ghế đi!
- Ừ..m..
Kin ngồi xuống cái ghế cạnh giường bệnh. Tự nhiên không khí
chùng hẳn xuống, khôngai nói câu gì, cả hai cứ yên lặng như thế cho đến khi Mi hỏi:
- Cô gái hôm trước... là ai thế?? _ hỏi xong câu này Mi mới thấy ân hận, không đâu lại hỏi chuyện riêng
tư của người ta.
- Cô gái nào?
- Là cô gái hôm đứng
với anh ở đằng sau học viện ấy!_ đã đâm lao thì đành theo lao
vậy, Mi ngoảnh mặt đi nơi khác để che giấu khuôn mặt đang dần
chuyển sang sắc đỏ
- À, đó là cô gái đã lớn lên bên tôi từ nhỏ, nhà cô ấy ở ngay cạnh nhà tôi.
- Thế à.. _ Mi nói bằng một thứ giọng rất nhẹ, ánh mắt nhìn xa xăm.
- Cút! _ Kin lia đôi mắt sắc lạnh thản nhiên nói.
Bọn hắn vẫn đứng trơ ra, mắt dán vào cô bé đang nằm trên chiếc giường bệnh.
- Tao nói cút! _ Kin gằn từng chữ, hắn sắp sửa lao ra chiến với bọn này trận nữa.
- Khoan đã! _ Teo quắc mắt ra hiệu.
Rồi hắn lạnh lùng tiến đến gần phía Mi nằm, ánh mắt gằn lên những tia màu đỏ.
- Tránh ra! _ Kin quát.
- Tôi sẽ không làm hại cô ấy!_ Teo nói.
Mi ra hiệu cho Kin lùi lại phía sau, rồi Teo vẫn tiếp tục tiến tới chỗ Mi, hắn đi đến sát bên giường bệnh và nhìn Mi chằm
chằm. Mi cũng dùng đôi mắt thách thức nhìn lại hắn.
- Ôi tỉ chấp nhận rồi sao? Ôi vui quá! _ hắn reo lên như trẻ
con. Rồi quay lại với tên Chen và Dark, hắn nói _ còn không mau
quỳ xuống nhận đại tỉ?
- Đại tỉ!!! _ cả hai thằng kia cùng quỳ xuống chống một tay giống Teo, điệu bộ hết sức trung thành.
Khi Mi xông ra cứu Teo Dark cũng ngạc nhiên lắm nên hắn không lạ
gì khi Teo hành động thế này. Còn Chen thì lúc đó đi uống trà nóng với Kun nên không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng Teo đã ra lệnh thì làm sao hắn dám không nghe? Thế là một cảnh tượng
cực kỳ cảm động đã diễn ra tại phòng y tế.
- Được rồi, đứng lên cả đi mà! _ Mi mỉm cười nói.
- Cảm ơn tỉ tỉ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT