Về sau, cô bé Nana mới biết, lúc đó có người đã lao xuống cứu cô bé, cô bé được cứu thoát lên bờ nhưng người đó thì đã ra
đi thay cô bé......
Dòng kí ức lướt qua trong trí óc, Na ôm đầu và ngồi thụp xuống, nhỏ nói giọng yếu ớt:
- Rốt cuộc... cậu là ai???
- Hahaha.. cậu đang đau lắm đúng không? Haha... cậu có biết
rằng, lúc nghe tin bố tôichết, tôi còn đau hơn cả cậu... chỉ vì cứu cậu mà bố tôi mới rời bỏ tôi, rời bỏ mẹ con tôi...bố tôi bị huyết áp cao, trong lúc cứu cậu, căn bệnh tái phát, nhưng
ông vẫn cố cứu cậu lên bờ, còn ông thì sao?Tôi đã đau lắm, tôi
đau lắm cậu có biết không?
Giọng người đó gằn lên những
tiếng chua chát, Na cũng đang đau lắm, từng giọt nước mắt đã
lăn dài hai bên má từ lúc nào. Đúng vậy, là tại Na, tại Na mà bố Sam mới chết. SAM???
Na như người chợt tỉnh giấc mộng, nhỏ ngước mắt lên,chạy đi tìm kiếm xung quanh.
- Sam, là cậu đúng không? Mình xin lỗi... mình không hề cố ý... Sam.. cậu mau ra đây đi!
Tiếng nói bị ngắt quãng bởi tiếng khóc nấc lên thổn thức, Na ngồi thụp xuống tuyệt vọng, nước mắt lã chã... Đáp lại lời
nhỏ chỉ là tiếng cười man dại của cô gái có tên Sam.
- Sao? Nhận ta tôi chứ? _ Cuối cùng Sam cũng xuất hiện, cô bé đứng ngay trước mặt Na.
Na vội vàng ngước lên trong cơn run bắn lên từng đợt... Sững sờ... Kinh ngạc...
- Li..ly....???
- Phải,cậu ngạc nhiên lắm phải không?
Na đứng như bất động,nhỏ không tin vào mắt mình. Sao Sam lại có thể là Lily? Không,hai người đó không giống nhau gì hết. Sam mà Na từng biết là một cô bé mập mạp,không, phải nói là rất
mập mạp, chứ không gầy nnhư bây giờ, tuy từ năm lên sáu thì hai
người không còn gặp nhau nữa vì nhà Sam chuyển đi nhưng Na vẫn
còn nhớ rõ từng đường nét trên khuôn mặt Sam, cô bé đó...không
xinh... nếu không muốn nói... là hoàn toàn không có nét nào dễ nhìn. Còn Lily thì ngược lại.
- Thực ra cậu không cần
phải ngạc nhiên như thế.Đơn giản thôi, tôi đã đi phẫu thuật thầm mỹ, bề ngoài tôi đã thay đổi,nhưng bên trong thì không đâu, tôi
vẫn còn nhớ rõ,rất rõ là đằng khác,lúc bố tôi chết,tôi đã
đau như thế nào,cậu có hiểu được không?
Na chết lặng
người,nhỏ không còn hơi để khóc nữa. Khuôn mặt nhỏ như người vô hồn, nhỏ chỉ có thể thốt ra được mấy chữ:
Và Han từ từ cởi cúc áo của Na, trong lòng cậu không hề có
một chút ý đồ xấu xa nào (có thì tác giả ta giết chết mi).
Còn Na thì nhắm tịt mắt lại, nhỏ yếu quá, không thể cử động
được nữa.
"Con bé có một vết sẹo" _ Han giật mình với ý
nghĩ đó, nhưng rồi cậu vội xua đi, đó chắc cũng lại là một
sự trùng hợp, cậu không muốn mình lại mắc sai lầm thêm một
lần nữa khi khẳng định quá vội vàng.
Cởi chiếc áo sơ mi
mình đang mặc và khoác vào người Na, Han cõng nhỏ lên định đưa
về phòng KTX của nhỏ. Na đã cảm thấy ấm hơn chứ không còn
lạnh run như trước nữa, nhỏ nằm yên trên lưng Han.
Cõng nhỏ qua khu khuôn viên trường, chợt nhỏ cất tiếng nói:
- Em muốn ở đây một lát.
- Không được, trời tối rồi nên nhiệt độ đang hạ xuống, em không muốn mình bị cảm đấy chứ.
- Xin anh đấy, em cần yên tĩnh một chút!
Han lưỡng lự, nhưng vì nhỏ này nói giọng cầu khiến quá nên cậu động lòng mà thả xuống.
Hai đứa ngồi dựa vào cái gốc cây mà không ai nói câu gì.
- Em có lạnh không?
Lắc đầu.
Ở bên Han, Na có cảm giác an toàn và ấm áp như ở bên anh trai mình vậy. Nhỏ lại nhớ anh nữa rồi.
- Em đừng khóc nữa! _ giọng Han nhẹ tựa gió thoảng qua.
Lời Han nói quả là có tác dụng, Na gục đầu vào vai Han mà... khóc nức lên (_ _")
- Anh.... _ nhỏ kêu lên yếu ớt.
Han để yên cho Na khóc, thỉnh thoảng anh lại lấy tay vỗ vỗ lên vai nhỏ.
Sụt sịt một lúc cuối cùng Na cũng nói:
- Em từng có anh trai.....
- ......
- Nhưng anh ấy mất rồi, tuy không phải là anh em ruột nhưng em
rất yêu anh ấy... em luôn coi anh ấy như anh ruột của mình.
- Nghĩa là sao???
- Thực ra... em là con nuôi...
- Sao cơ???
- Ừm. Bố mẹ nuôi kể rằng, năm lên bốn tuổi, họ thấy em òa
khóc giữa đường... em chỉ nhớ lúc đó, em rất nghịch ngợm,
trèo lên khoangchứa đồ của một chiếc xe chở hàng. Không biết
nó chở em đi đâu, chỉ biết là khi mở mắt dậy thì em thấy mình ở giữa đường... không quen ai hết... và cũng chẳng ai biết em.
Bố mẹ nuôi bảo, bố mẹ gặp em là một định mệnh _ Na nói hết
những kí ức trong lòng mình ra, như thế, nhỏ thấy nguôi đi nỗi
buồn rất nhiều.
Thấy Han im lặng, ngoảnh mặt lại nhìn thì thấy Han như chết trân, mặt cắt không còn giọt máu.
- Anh sao vậy???
-.....
- Nè, anh không phải ngạc nhiên thế đâu.
- Nói... em nói xem... em còn nhớ tên bố mẹ ruột của em không... _ Han nói như kẻ mất hồn.
- Ơ.. cái này... em cũng không nhớ được... bố mẹ nuôi bảo, sau
khi mang em về thì em chẳng biết gì, hỏi gì cũng lắc đầu,
chắc do lúc đó em hoảng quá, nên bố mẹ mới nhận em làm con
nuôi luôn. A làm sao thế?
Có phải? Có phải chính Na là người mà cậu đang tìm hay không?
Nhưng có người còn hình sự không kém. Không hiểu sao nhìn thấy Na và Han ngồi kế nhau mà tim gan Kun cứ lộn tùng phèo hết cả lên.. Ôi sao lại khó chịu thế này cơ chứ???
- Mấy người hỏi thăm cô ta đi! Tôi về KTX đây!
Bọn kia cũng không quan tâm đến tên đó nữa mà chỉ xúm xít vào Na, hỏi thăm đủ điều.
- Na không sao mà....
- Trời ơi sao lại ngồi cùng anh Han vậy nè? Hai người làm gì ở đây vậy?