Trà sữa
Tôi bắt đầu đi mua trà sữa
cho cô ấy vào những ngày trời mưa rất nhiều. Tôi cũng không thật sự nhớ là khi
ấy như thế nào và vì sao tôi lại mua trà sữa mà không phải một thứ gì khác, có
lẽ vì hôm đầu tiên khi tôi nhớ ra mình phải làm một thứ gì đó trước khi mọi cảm
xúc trở nên quá muộn, thì tôi đang đi trên đường Phan Đình Phùng – một trong
những đường nhiều lá nhất Hà Nội, và quán Trà sữa Đài Loan trên phố ấy thì mở
hai mươi tư giờ. Sau này thì tôi trở thành một vãng khách quen thuộc ở quán ấy
khi luôn xuất hiện vào lúc mười hai giờ đêm và chỉ mua một cốc trà sữa thạch cỏ
mang về. Công ty của tôi luôn quá nhiều việc, một vài dự án mới khiến tất cả
lại phải dồn sức hoàn thành đúng thời hạn. Vì thế tôi không thường kết thúc giờ
làm sớm hơn, và nếu có đôi khi rảnh rỗi thì tôi cũng hay ra quán rượu ngồi với
mấy gã bạn. Chẳng bao giờ hẹn, nhưng vào vài tối trong tuần chúng tôi sẽ ngồi ở
một quán nhỏ ven đường Nguyễn Khuyến – nơi thứ nước có cồn được ngâm ngon tuyệt
và đồ nhắm thì không chê vào đâu được. Uống đến khi ngày đã thật sự hết, thì
tôi đứng lên và đi mua trà sữa cho Lam, không bao giờ loạng choạng. Bởi quán
thật bình yên, tôi không muốn phá vỡ cái không khí ấy.
Có lẽ hơi kỳ quặc, nhưng để
tôi nói cho các bạn biết, tôi và cô ấy đã chia tay. Người ta yêu nhau chỉ vì
một lý do là yêu nhưng chia tay thì cả tỉ thứ. Tôi chẳng muốn kể về những thứ
này nọ của một tình yêu, chỉ biết sau khi Lam nói lời ra đi, tôi đã vô cùng
choáng váng, tựa như cầu thủ đá trượt quả penalty vào giây phút có thể gỡ hoà,
tôi rơi hoàn toàn, hoặc nếu miêu tả một cách chính xác hơn, như người thường ăn
một món ngon ở một quán hay mở gần nhà, và rồi đột nhiên người ta không bán món
đó nữa, tôi hụt hẫng vô cùng. Cả tuần tôi ngồi lỳ ở nơi quen thuộc, không có
động thái nào quan tâm đến thế giới xung quanh. Tôi yêu cô ấy và không muốn
điều đó xảy ra, nhưng về một mặt nào đó, tôi thật sự không biết phải làm gì và
chờ đợi cô ấy quay lại, một thứ chờ đợi rất mỏng manh nhưng chắc chắn nhất, vì
những người còn yêu nhau thì luôn trở về với nhau.
Và vì thế, tôi bắt đầu đi mua
trà sữa, người ta nói trà sữa là tâm hồn. Tôi muốn chứng minh một điều rất giản
dị, ngày nào tôi cũng nhớ đến Lam. Mặc dù vậy, tôi không cần cô biết điều đó.
Đôi khi, có những việc làm chỉ để lấp đầy cảm giác chống chếnh cho bản thân.
Nhân vật nữ số hai
Nếu chúng tôi đang cùng đóng
một bộ phim tình cảm Hàn Quốc thì tôi sẽ đóng vai nữ chính thứ hai, tức là
người chuyên chọc phá một cách ngấm ngầm, thầm yêu nhân vật nam chính và ghen
ghét với nhân vật nữ số một. Bạn bè thường gọi tôi là Emi, thiết nghĩ thì một
nhân vật phản diện cũng không thích được khán giả nhớ tên, vì thế hãy chỉ cần
hiểu tôi là Emi…Tôi yêu anh không biết từ lúc nào nữa, vì nó đã quá lâu rồi.
Tôi làm cùng toà nhà của Bảo, hàng ngày tôi gặp anh ở quầy bán nước tầng trên
cùng, mưa dầm thấm lâu. Tôi gần như tan vỡ hoàn toàn kể từ khi anh yêu và đến
với Lam. Sự xuất hiện của Lam tựa như cái gai chọc vào mắt tôi nhưng tôi không
sao tìm ra lý do hợp lý để ghét cô, bởi cô hoàn hảo theo mọi nghĩa, và tôi thì
là một kẻ ngay cả đến bày tỏ cũng không dám, thì so sánh gì nữa. Tôi là người
xuất hiện trước nhưng Lam lại là người bước đến với anh trước. Cuộc sống đôi
khi có thể đánh giá thành công theo những bước chân, ai là người dám đặt gót
trước, tên của người đó sẽ được lưu lại với dấu mực đỏ huyền thoại…
Những ngày sốc khi mới biết
anh và Lam yêu nhau, tôi thậm chí ngồi ở Café Tửu Quán đoạn Nguyễn Khuyến và
uống một mình, uống đủ để khi đứng lên có thể tự về nhà, và ngủ một giấc ngon.
Nhưng tôi không thuộc mẫu
người chịu thua, tôi thích “đánh đồn có địch” và một cách tình cờ, tôi lại là
bạn của Lam. Tôi bỏ qua tư cách của một người bạn để làm được điều mình muốn,
tôi đã sai một lần và không thể sai thêm lần nữa. Một sáng đẹp trời, tôi tìm
đến với Lam, gieo những hạt đầu tiên của cây nghi ngờ, biết nó sẽ đâm chồi nảy
lộc ngay trên cái mầm hạnh phúc vừa nhú. Những điều tôi nói ra ngày qua ngày
rót vào tai Lam những thầm kín đáng tiếc không sẻ chia kịp, cái này chưa hết,
cái khác lại bắt đầu. Lam là bạn tôi và chẳng mấy chốc tất cả những điều ấy
khiến một người con gái mà điểm yếu duy nhất là sự yếu đuối như Lam phải gục
ngã. Cô không chịu nổi tất cả những điều mà tôi và “người khác” nói về anh, và
cô quyết định ra đi. Cộng thêm với việc Bảo rất bận và hai người không gặp nhau
nhiều, thì lời chia tay dù cả hai còn rất yêu nhau là lẽ dễ hiểu. Điều tôi muốn
đã thành công. Ngay khi ấy, tôi bước vào không ngần ngại, lần này, tôi không
thể để tuột mất cơ hội. Đối với tôi, đã yêu là phải bằng mọi giá giành được
người mình yêu, cho dù bằng cách nào.
Sự tiếc nuối
Tôi có thói quen dậy sớm và
đi chạy mỗi sáng, mùa đông cũng như mùa hè, và thời gian gần đây, tôi luôn thấy
một hộp trà sữa được treo trước cửa nhà. Tôi có thể hình dung được người làm
việc đó, nhưng cũng có thể không, bởi theo tôi biết thì thời gian gần đây Bảo
khá bận rộn, tôi không chắc là anh hay một người nào khác. Tôi hỏi ý kiến Emi,
đứa bạn khoảng thời gian tôi dao động hay tâm sự nhất, cô nói không lẽ nào, Bảo
không có những thái độ như thế. Anh không rõ ràng, nhưng ít khi làm những việc
không chủ đích. Dẫu thế, không nhiều người biết tôi thích trà sữa thạch cỏ, tôi
đoán không ai ngoài Bảo. Tôi thuộc tuýp có thể chủ động làm một chuyện cho đến
khi nó thực sự làm mình hài lòng bởi trí tò mò, vì thế tôi nhắn tin cho Bảo vẻn
vẹn vài chữ: “Café nhé anh?” Tôi đếm được từ khi máy báo delivery đến lúc anh
nhắn lại chỉ có 8 giây: “Uh. Chỗ cũ, giờ cũ”. Tôi reply lại một từ: “Vâng.”
Và chúng tôi gặp nhau. MmMix
Café – một quán đẹp, nơi chúng tôi đã ngồi quá nhiều lần. Vẫn như thế, Bảo ngồi
bình thản – điểm mạnh nhất của anh chính là sự bình thản, trông anh có vẻ gầy
hơn trước một chút. Tôi đã cắt tóc và anh cũng cắt tóc. Hình như sau khi chia
tay thì ai cũng muốn đi cắt tóc, bạn tôi vẫn đùa là để chài một nạn nhân mới!
Tôi hỏi về cuộc sống và công việc của anh…
- À, vẫn vậy thôi. Dạo này
anh nhiều việc hơn, tính chất của công việc giải trí là bận rộn khi người ta
rảnh rỗi mà. – Bảo mỉm cười. – Còn cuộc sống thì bình thường, như nó vẫn bình
thường.
Tôi biết Bảo nói dối, gần đây
anh có vẻ mệt mỏi nhiều và cái “bình thường” anh nhắc đến nghe thật không như
cái tên của nó. Nhưng tôi không nói, cũng không có gì đáng nói, và vì trong mắt
anh ánh lên cái gì xa lạ. Anh nói vài chuyện khác, hỏi tôi có người yêu mới
chưa, câu hỏi không mang tính châm chọc nào cả, nhưng không hiểu sao, tôi trả
lời lơ đãng:
- Sắp anh ạ!
Câu chuyện rơi bỗng một lúc.
Một thoáng khi anh gọi nhân viên quán lấy thêm hai cốc nước lọc, tôi chăm chú
nhìn anh, tim đập rất nhanh, Bảo vẫn gây quá nhiều cảm xúc với tôi, nét mặt ấy,
những cử chỉ ấy, cách cười ấy, mùi nước hoa ấy. Có lẽ còn yêu thì đừng nên chia
tay, câu đấy tôi nghe ở đâu đó. Nhưng tôi không thể nói ra cho Bảo. Khi anh
quay mặt lại phía tôi, tôi nói bâng quơ:
- Anh này, gần đây không hiểu
sao hay có người để trà sữa thạch cỏ ở cổng nhà em vào buổi đêm, mỗi sáng em
dậy đều thấy…
Tôi chờ đợi Bảo nói gì đó,
tôi chỉ cần anh nói…Nhưng không có gì xảy ra, nét mặt anh không thờ ơ cũng
không xúc động, mà là thản nhiên. Chút sau anh buông nhẹ: “Uhm, vậy sao. Hồi
xưa em rất thích uống thứ trà sữa ấy.” Câu nói cũng nửa chừng, không công nhận,
cũng chẳng phủ nhận, hay có lẽ vì tôi đã không đưa ra một câu hỏi? Không biết
nữa. Tôi cảm thấy thất vọng đôi chút, hoặc hơn đôi chút. Tôi nhìn ra cửa
sổ…Ngoài phố bắt đầu có nắng, sắp hết đông rồi…Chợt nhớ một câu hát của Trịnh…
“Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…”
Tôi muốn hỏi trực tiếp anh,
nhưng tôi lại không thể, có lẽ rất lâu sau tôi sẽ phải nghĩ lại ngày hôm nay,
ngày tôi đã không làm hết sức… Người ta sẽ luôn tiếc nuối một việc, nếu khi làm
việc đó người ta đã không cố gắng hết khả năng, trong tình yêu lại càng như
thế.
Cuộc sống
Đường vắng, thưa thớt vẫn có
xe chạy qua nhưng êm ả, có lẽ vì Nguyễn Khuyến là một phố khuất và yên tĩnh.
Cũng là lý do tôi thích ngồi đây. Đông đã thực sự hết, cái lạnh đã trôi qua,
mùa mới đến mang theo nhiều điều mới, chỉ tôi vẫn ngồi đây vào vài tối cố định trong
tuần. Có những nơi gắn với một quãng thời gian đáng giá, thì người ta sẽ không
muốn rời nó, dù mọi thứ xung quanh có thay đổi đến đâu. Tính đến bây giờ là tôi
chia tay Lam được sáu tháng, công việc vẫn ổn, cuộc sống vẫn bình thường… Sau
thời gian sau khi tôi gặp Lam lần cuối ở MmMix, tôi vẫn chú ý đến cô và cuộc
sống của cô một cách lặng lẽ. Tình yêu đọng lại sâu thẳm, một người con trai
khi đã yêu thật sự thì rất khó thay đổi. Emi tiếp cận tôi một cách rõ rệt, đôi
khi tôi để ý đến cô, giữa khối lượng công việc tràn ngập của phòng kinh doanh,
tôi gần như không có lúc nào để thở suốt thời gian công sở, Emi hay mang đồ ăn
cho tôi vào buổi trưa, trò chuyện, thi thoảng tặng tôi vài đĩa nhạc hoặc sách
best-seller… Tôi không từ chối, cũng không tiếp nhận, tôi để cô làm một số
việc, và không để cô làm một số việc.
Tính cách của tôi không thật
sự rõ ràng, đó chính là điểm khiến Lam rời tôi, có lẽ thế. Nhưng tôi không mu
thay đổi nó, hoặc không thể thay đổi nó. Dù sao cũng không có ý nghĩa gì to
lớn, bởi chúng tôi đã thực sự chia tay. Giờ tôi không kỳ vọng quay lại với Lam,
tôi chỉ muốn cô có một cuộc sống tốt, và về phần mình cũng vậy. Nếu là định
mệnh, thì tự chúng tôi sẽ quay lại với nhau. Tôi đã làm những thứ tôi có thể,
và không mong đợi gì hơn. Tôi cũng nói với Emi rằng tôi không thể trở thành bạn
trai của cô, vì không yêu và quan tâm đến cô. Khi nói điều ấy, tôi hơi ngạc
nhiên về mình, ít khi tôi chịu không có ai bên cạnh, nhưng tốt thôi, như thế
nghĩa là tôi đã lớn hơn, và biết cách để sống hợp với những gì cần có. Với Lam
thì là tình yêu, nhưng yêu thôi là chưa đủ, với Emi thì đủ tất cả chỉ thiếu
tình yêu. Thế đấy, mọi thứ đôi khi vẫn kỳ quặc vậy.
Ở một góc của MmMix Café, Lam
ngồi khuấy khuấy cốc chanh tuyết, vẫn cứ là nơi này, dù người ngồi phía trước
cô không còn là Bảo, thì đôi khi người ta vẫn đi tìm tình yêu mới trong những
tiềm thức cũ. Cô muốn có lại chính mình trước khi tìm đến điều gì đó khác…
Café Tửu quán, Emi ngồi ở một
bàn sát tường, cô nhìn thấy Bảo. Anh ngồi với vài người bạn. Có lẽ anh không
nhìn thấy cô, tính Bảo ít khi quan tâm đến những thứ xung quanh mình, bao giờ
cũng vậy, anh ở trước mắt Emi, nhưng cô không bao giờ với được, người ta sẽ còn
chạy đuổi một thứ chừng nào người ta còn chưa với được. Emi cũng thế…
Vẫn là Nguyễn Khuyến, khuya
dần. Hôm nay có gió mùa Đông Bắc, không khí lại se sắt. Quán như một điểm dừng
chân của những cơn gió, mỗi cơn gió đều khác, nhưng hay gặp nhau ở đây… Vài
sinh viên Kiến Trúc lên quán, chơi đàn ngẫu hứng, họ uống, họ đánh guitar, họ
cười…Tôi thấy lòng bình yên, thực ra người ta cứ sống tốt và tất cả trong cuộc
sống vẫn có vị trí sẵn của nó… Tôi muốn vào Nam, muốn đi xuyên Việt, muốn quay
trở lại Sing – nơi tôi đã học vài năm, muốn đi Châu u, muốn đến những nơi mình
chưa được đến… chỉ cần giữ nguyên lòng ở Hà Nội…Thoáng qua một cõi đi về. Cuộc
sống, thế là đủ.
Tôi quay sang phía bàn bên
cạnh - nơi những tiếng cười vang lên, mỉm cười
- Này bạn, chơi một bài gì đó
của Trịnh đi? Tôi ơi đừng tuyệt vọng chẳng hạn.
Và những nốt nhạc lại vang
lên…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT