Dedicate to Zany
And you can tell everybody
this is your song.
It may be quite simple but
now that it's done.
I hope you don't mind…
I hope you don't mind that I
put down in words
How wonderful life is while
you're in the world .
Cafe Chuồn Chuồn một ngày vừa
nắng vừa mưa. Hiệp ngồi với chiếc laptop, để chế độ invisible cho Yahoo và nhẩn
nha nghe mấy bản nhạc. Cốc trà gừng trước mặt đã nguội. Nó thật sự muốn làm một
điều gì đó để phá vỡ cảm giác nhàm chán đang ngày càng xâm chiếm. Nhiều lúc
Hiệp cảm giác như mình mắc một thứ bệnh gì đó về tư tưởng, tự kỷ thì không,
trầm cảm càng không, nhưng nó đang ngày càng thấy rõ cuộc sống của mình trở nên
tẻ nhạt và tẻ nhạt hơn mỗi ngày.
Thời gian ở Melbourne với tất
cả những vui buồn đã khép lại vào lễ tốt tháng ba, trở về Hà Nội với tâm trạng
bâng khuâng. Hiệp thấy mình giống như một chú sói uể oải sau những ngày tháng
săn bắt triền miên. Nó ngủ khoảng nửa thời gian mỗi ngày và ngồi quán nửa thời
gian còn lại - xem ra không phải một lựa chọn tốt trong một thời gian dài. Sự
thật, lý do của toàn bộ chuyện này có lẽ là do nó không thể vượt qua cú sốc về
Liên, một người có thể là quan trọng của nó - qua đời trong một tai nạn giao
thông bất ngờ chỉ trước khi nó tốt nghiệp vài tuần. Những hình ảnh về Liên cứ
ám ảnh nó, ngày qua ngày, như thể nó đã có lỗi.
Hiệp hít một hơi dài, nhấc
máy gọi cô bạn thân nhất:
- Đi Ấn Độ với mình không
Trang?
***
Hai đứa ngồi ở ngay cạnh
chiếc cửa tự động, cánh cửa đóng, mở liên tục khi có những hành khách vội vàng
bước qua, ai cũng mang theo một vẻ vội vã giống như vừa xem một bộ phim về ngày
tận thế. Hiệp cắm cúi lục tìm túi đựng pin máy ảnh dự trữ trong khi nhẩn nha ăn
chiếc bánh mì pate duy nhất mang theo từ Hà Nội. Hai đứa có ba tiếng quá cảnh ở
Thái Lan trước khi bay sang Kolkata.
- Giờ quay về vẫn còn kịp
đấy.
- Bạn có giọng đùa nghe rất
thật. - Hiệp nhíu mày.
- Bạn có chắc là bạn muốn đi
không Hiệp?
- Không mình không chắc.
Người ta luôn phải chắc chắn khi muốn làm bất cứ thứ gì à?
- Cũng không hẳn, nhưng điều
này hơi điên.
- Bạn nói chuyện giống hệt mẹ
mình.
- Thế còn bố bạn?
- Bố mình bảo đi thì nhớ mua
về cho bố tấm thảm thêu hình thần gì đó, thần voi à?
- Thần phá hoại - Trang cười
phá lên. - Sao bố bạn lại thích cái đó?
- Vì bố mình bảo đó là biểu
tượng trong tâm linh của người Ấn Độ.
- Sự phá hoại là để bắt đầu
cho một sự khởi đầu mới - Trang gật gù.
- Trong phim nào đấy?
- Không nhớ, phim này xem lâu
rồi. - Trang khoát tay. - Nhanh lên còn vào check in nào, chúng ta còn hai mươi
phút.
Máy bay cất cánh được không
lâu thì Trang đã tíu tít với một nữ hành khách tóc vàng ngồi bên trên. Quá quen
với tính cách hòa đồng trong mọi kiểu lồng của cô bạn thần du lịch, và cũng quá
quen với những hướng dẫn về việc mặc chiếc áo phao thế nào cho đúng cách của cô
tiếp viên hàng không xinh đẹp đang khoa tay múa chân, Hiệp để chế độ airplane
cho điện thoại và cắm tai nghe ipod vào. Chiếc ghế bên cạnh nó, gần cửa sổ, vẫn
trống. Hiệp cảm thấy rất mệt mỏi. Cả cơ thể và trí não của nó như một bản nhạc
đang bị đánh sai tông, và Hiệp không biết phải làm sao để rời khỏi suy nghĩ về
Liên. Không biết trong bao nhiêu lần, bao nhiêu đêm nó nghĩ về sự bất công của
cuộc sống khi cướp đi cuộc sống của một cô gái tài năng và đầy nhiệt huyết
sống. Nhiều khi nó ước rằng nó là người bị chiếc xe đó đâm vào chứ không phải
Liên, bởi nó không có tài cán gì, chẳng được tích sự gì, chẳng có một lý tưởng
gì to lớn để đóng tròn vai của chính mình. “Tại sao” có lẽ luôn là câu hỏi nó
đặt ra mỗi sáng thức giấc.
Bản nhạc “Never gonna leave
this bed” của Maroon5 vang lên khi Hiệp chỉnh chiếc ghế ngả về phía sau chuẩn
bị cho một giấc ngủ ngắn. Một đứa bé cất tiếng khóc nho nhỏ ở đâu đó trên những
hàng ghế đầu, một hành khách châu u vẫn loay hoay với chiếc túi to uỵch màu xám
tro dán đầy dấu nhập cảnh của các nước, một chàng trai Hàn Quốc có bộ mặt ngán
ngẩm khi cô bạn gái ngồi bên cạnh nói liên tục với tần suất ngày càng nhanh
hơn, một đôi vợ chồng già với mái tóc bạc trắng yên lặng với những cuốn sách
dầy cộp. Hiệp từ từ nhắm mắt lại…
Nó không biết mình thiếp đi
bao lâu cho đến khi đột nhiên nó cảm thấy máy bay lắc nhè nhẹ, rồi bắt đầu rung
lên dữ dội. Hiệp giật mình tỉnh dậy và rút tai nghe ra. Mọi người xung quanh nó
cũng hoảng hốt không kém, mặt Trang tái xanh lại, cả người co rúm như một con
sâu trước từng đợt chấn động ngày càng có vẻ mạnh hơn. Chiếc đèn đỏ ở khoang
đầu nháy lên một cách đầy bất an. Tiếng của tiếp viên vang lên trên loa: “Máy
bay đang đi qua vùng có bão, mong hành khách giữ bình tĩnh và cài dây an toàn
cho đến khi đi qua vùng bão.” Hiệp không hiểu mọi người sẽ giữ bình tĩnh như
thế nào khi mà chính giọng của cô tiếp viên vừa rồi cũng run rẩy. Nó kéo ghế
lên, cất ipod vào túi và hạ cửa sổ xuống sau khi nhìn thấy một tia sét làm bầu
trời lóe sáng trong giây lát rồi trở nên mù mịt. Tiếng nói chuyện, tiếng khóc,
tiếng la hét xen lẫn nhau náo loạn. Hiệp quay sang cài dây an toàn cho Trang
khi thấy con bạn cứng đờ ra như một khúc gỗ và bắt đầu khóc. Máy bay lại rung
mạnh lên một lần nữa khiến một ngăn hành lý bật ra và rơi xuống những chiếc túi
nặng trịch, một vài hành khách kêu lên sợ hãi. Khi nó đang ngoái nhìn một cách
hoảng hốt thì có tiếng nói vang lên cạnh:
- Bình tĩnh, anh!
Nó giật mình quay lại, ở
chiếc ghế trước đó vẫn trống, Liên đang ngồi đó, nhìn nó dịu dàng. Hiệp không
thể tin vào mắt mình:
- Em…
- Có lẽ máy bay bị một cơn
bão từ mới hình thành bao phủ - Liên nhìn quanh, nói, giọng vẫn rất nhẹ nhàng.
- Anh khỏe chứ?
- Anh nghĩ về em mỗi ngày. -
Hiệp trả lời không liên an gì đến câu hỏi.
- Thật ư? Đừng tốn thời gian
nghĩ về em, hãy nghĩ về những điều anh muốn làm trong cuộc sống của mình.
- Anh chẳng muốn làm gì. Em
chính là một phần cuộc sống của anh trước khi em ra đi.
- Điều đó không có nghĩa là
anh nên phí hoài phần còn lại của cuộc sống sau khi em đi. Anh cần bước tiếp.
- Anh không thể. - Hiệp thở
dài.
- Anh có thể, bởi vì còn quá
nhiều điều đẹp hơn trong cuộc sống. Và em cảm thấy rất dễ chịu ở nơi em sẽ tới.
- Anh cũng muốn ở đó với em.
- Hiệp nói điều nó nghĩ rất nhiều lần.
- Không. - Liên lắc đầu, ánh
mắt chậm rãi. - Anh có quá nhiều điều chưa làm. Còn em thì đã làm nhiều, hoặc
ít ra là đã làm đủ để không thấy hối tiếc.
Tiếng của tiếp viên lại vang
lên trên loa, nhắc hành khách tiếp tục giữ bình tĩnh, một động cơ đang gặp trục
trặc bởi bão từ và họ đang cố gắng khắc phục, bằng giọng không lấy gì làm tự
tin lắm cô tiếp viên nhắc lại về vị trí cũng như cách sử dụng áo phao và mặt nạ
oxy trong tình huống cần thiết.
- Anh biết cách dùng những
thứ đó rồi chứ? - Liên vuốt mái tóc ngắn, chậm rãi nói.
- Anh không chắc, và anh
không nghĩ nó thật sự quan trọng…
- Có quan trọng đấy. - Liên
cười. - Anh hãy chuẩn bị cho mình những kiến thức cần thiết, vì cuộc sống trước
mắt còn nhiều bất ngờ lắm.
- Anh không biết rằng “cuộc
sống trước mắt” mà em nói có kéo dài lâu không? - Hiệp thở mạnh
- Điều anh cần suy nghĩ là
làm hết sức có thể, đừng buông xuôi và không bao giờ được nản chí. - Liên nắm
lấy tay Hiệp.
- Để làm gì, khi cuộc đời này
đâu có công bằng…
- Chúng ta không bao giờ biết
được nó có thật sự công bằng không, nhưng mọi việc xảy ra đều có lý do của nó.
Ngay cả khi anh cố gắng hết sức và không đạt được thứ anh muốn, cũng không có
nghĩa là những cố gắng đó là vô nghĩa. Anh hiểu phải không?
- Anh hiểu. - Hơi ấm từ bàn
tay Liên khiến Hiệp cảm thấy lòng dịu lại.
- Nhớ nhé anh, bước tiếp thật
mạnh mẽ nhé! – Liên lại mỉm cười, nụ cười không âu lo quen thuộc.
Đột nhiên máy bay lắc dữ dội,
những tiếng la hét lại vang lên. Trong một khoảnh khắc, Hiệp cảm giác cơ thể
như ở trạng thái không trọng lượng và đang rơi tự do. Nó nhắm mắt lại, chỉ một
thoáng, nó cảm giác mọi thứ yên tĩnh lại. Những tiếng thì thầm nho nhỏ ở đâu
đó. Hiệp mở mắt, không gian nhẹ nhàng như chưa từng có điều gì xảy ra. Bên
cạnh, Trang đang thiếp đi ngủ ngon lành. Đôi vợ chồng già ở hàng ghế gần đó vẫn
cắm cúi với những cuốn sách. Tiếng tiếp viên vang lên trên loa: “Còn mười lăm
phút nữa máy bay sẽ hạ cánh, xin quý khách trở về chỗ ngồi, hạ cửa sổ và cài
dây an toàn.” Hiệp giật mình quay sang phía Liên, chiếc ghế vẫn trống không,
cửa sổ chưa được hạ xuống mặc dù Hiệp nhớ mình đã làm điều đó. Chiếc tai nghe
vẫn ở trên tai nó, shuffle vào bản Your Song của Elton John. “…But the sun's
been quite kind while I wrote this song. It's for people like you that keep it
turned on...”. Hiệp nghĩ nó vừa mơ, không, chắc chắn là nó đã mơ.
Trang vươn vai tỉnh dậy, vừa
dụi mắt vừa chỉ ra ngoài cửa sổ:
- Đẹp chưa kìa bạn hiền?!
Những đám mây trắng muốt đang
từ từ lùi lại trong bầu trời xanh ngắt dịu dàng. Đường chân trời như hiện ra rõ
rệt phía xa xa với vệt trắng đỏ pha lẫn. Không gian như một bộ phim về thiên
đường được tua chậm.
- Bạn sao thế? - Trang hỏi
khi thấy Hiệp im lặng.
- Mình vừa gặp một cơn bão
từ. - Hiệp nhìn Trang.
- Là sao? - Trang nhìn nó kỳ
quặc
- Không có gì, chỉ là một
giấc mơ đẹp.
- Vậy ư? Sắp hạ cánh rồi kìa,
Ấn Độ đang chờ chúng ta. Khám phá thôi! – Trang vỗ vai Hiệp hào hứng.
Hiệp cảm thấy như nó đang mỉm
cười với chính mình. Có lẽ nó sẽ giữ cơn bão từ không có thật vừa rồi cho riêng
mình. Và đúng, nó phải bước tiếp thôi. Cuộc sống còn quá nhiều điều đẹp phía
trước. Hiệp sẽ suy nghĩ như thế, một chút mỗi ngày, để không phí hoài từng thời
gian trôi đi. Nó sẽ đi tiếp con đường còn dài và dang dở bằng một trái tim biết
yêu và trân trọng cuộc sống…
“Cảm ơn em đã cho anh nhận ra
điều đó, Liên.”
Trong phòng dự báo khí tượng
của sân bay Netaji, Kolkata, James nhíu mày quay sang một đồng nghiệp:
- Này Magie, cậu có tin không,
cách chúng ta khoảng 25kilômét về phía Bắc vừa xuất hiện một cơn bão từ. Tất cả
những gì xảy ra là nó bất ngờ hình thành và bao lấy một máy bay từ Bangkok. Sau
đó vụt tắt không dấu vết chỉ trong khoảng chưa đến một phút. Tớ ngồi theo dõi
máy báo mà chẳng hiểu gì. Thật kỳ lạ…
Điều kỳ diệu ở New York
Dedicated to CK
“All the leaves are brown and
the sky is gray
I’ve been for a walk on a
winter’s day…”
Khi đó tôi đang đứng tại gần
đại lộ số Năm, tòa nhà Emprire State nổi tiếng, im lìm, lạnh lẽo trước mặt. Tôi
chạy thật nhanh về phía trước, bỏ qua người hát rong đang cất lên một khúc nhạc
buồn bên vỉa hè Park Ave…
Điều ngạc nhiên với kẻ vô
thần.
Tháng Hai. Những cơn gió khô
lạnh đã tạm biến mất, không khí êm lại, những cây cổ thụ lớn phía sau ký túc xá
nơi tôi ở đang dần trang điểm thêm những chiếc lá mới. Từ sau khi chia tay
Dương, tôi mất hầu hết cảm giác về mọi thứ. Không buồn mà cũng không vui. Mọi
thứ trôi qua nhàn nhạt, điều đó càng được tô đậm hơn khi tôi quyết định ở lại
New York, khi chỉ còn vài ngày nữa là Tết. Kỳ nghỉ lễ kéo dài, và tôi còn tự
cho mình một kỳ nghỉ dài hơn. Tôi mua đủ thực phẩm dự trữ, rồi ở lỳ trong ký
túc xá nấu nướng và xem những bộ phim ưa thích.
Khi tháng Giêng trôi qua ít
ngày, tôi tự khoác cho mình một chiếc áo nỉ màu xám và đi xuống trung tâm. Chút
bối rối khi nhận ra mình để quên điện thoại ở phòng trôi qua nhanh, gần như cả
tháng tôi không giao tiếp bằng thứ công nghệ đó. Joe, cậu bạn thân duy nhất là
người bản địa thường tới phòng tôi khi rảnh, chơi game hoặc ngồi tán gẫu với
vài vỏ lon bia bỏ lại sau đó. Vì thế, điện thoại giống như thứ gì đó thừa thãi.
Tàu điện ngầm chạy rù rì, với những âm thanh cũ kỹ khó chịu. Tôi kéo mũ lên che
đầu, vặn to volume từ iTouch, bản nhạc Mad word của Gary Jules vang lên trong
tai nghe khiến tôi thấy dễ chịu, như con ốc vừa được chui lại vào lớp vỏ cứng
cáp.
Tôi đi bộ dọc khu China Town
suốt buổi chiều, ăn một thứ giống bánh trôi và uống Coke tới khi bụng căng đầy,
rồi lại đi tiếp mà chẳng biết mình đang tìm gì. Đến khi mỏi chân thì đồng hồ đã
chỉ gần mười giờ, tôi thấy mình đứng trước một ngõ vắng, bên trong là đường ống
nước hỏng đang bốc khói làm mờ đoạn ngõ tối phía sau. Một cửa hiệu nhỏ với ánh
đèn đỏ chập chờn và dòng chữ bằng thứ ngôn ngữ mà tôi không đọc được. Tôi như
bị thôi thúc bước về phía ánh đèn, tấm rèm bằng lụa màu đen im ắng trước cửa
khơi gợi cảm giác bất an. Tôi hít một hơi và bước vào. Không gian bên trong
rộng hơn tôi tưởng với những chiếc tủ gỗ to nhỏ đựng đầy đồ vật kỳ quặc, khi
tôi còn đang mải ngắm nhìn thì một giọng nói khiến tôi giật mình:
- Hãy ngồi xuống.
Tôi quay về phía tiếng nói
phát ra. Một người phụ nữ gầy, trên đầu phủ một chiếc khăn đen với những đường
chỉ mỏng, bà ngồi đủng đỉnh trên ghế mây, phía trước mặt là chiếc bàn với một
quả cầu trong suốt. Giờ thì tôi biết mình vừa bước vào đâu rồi, tôi bước về
phía cửa và định nói lời xin lỗi, bỗng dưng cảm thấy như có gì đó chặn họng
lại. Không phải trí tò mò, là thứ gì đó lớn hơn thế rất nhiều. Tôi quay lại,
ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà, im lặng vì không biết phải nói gì.
- Cậu tìm kiếm điều gì?
- Tôi có thể tìm thấy gì ở
đây?
- Tôi có thể cho cậu biết về
tương lai.
- Liệu bà có biết về tương
lai của bà không? – Giọng tôi mang chút mỉa mai.
- Tôi có thể. - Bà phù thủy
khẽ mỉm cười. - Nhưng tôi không làm điều đó. Có gì quan trọng đâu.
Tôi ngạc nhiên khi nghe một
thầy bói nói về tương lai như vậy.
- Quyết định là ở cậu. Cậu có
thể biết hoặc không biết. - Bà phù thủy nói tiếp.
- Tôi sẽ phải trả bao nhiêu
- Tôi không lấy tiền.
“Bà có thể hít không khí để
sống thay thức ăn ư?” - đó là câu tôi muốn hỏi nhưng kìm lại được. Với một
người mang khuynh hướng vô thần như tôi thì điều này có gì đó không hấp dẫn.
Tuy vậy, tôi gật đầu chờ đợi. Bà phù thủy nói:
- Hãy đặt tay lên quả cầu.
Bà ta chạm nhẹ vào những ngón
tay của tôi sau khi tôi làm theo lời chỉ dẫn. Quả cầu khẽ sáng lên. Bà tiếp tục
nhìn tôi bằng đôi mắt đen kịt, rồi nói gần như thì thầm:
- Tâm trí cậu như một màn đêm
u tối. Hãy giải phóng nó.
Có điều gì đó khiến tôi tin
vào những lời bà thầy bói vừa nói. Tôi nhắm mắt lại, tự trấn an mình bằng cách
nghĩ về Dương, đó là cách tôi vẫn làm nhiều năm nay khi thấy bối rối.
- Cậu sẽ dần quên cô gái đó.
Cậu đã mất nhiều thời gian với điều này, nhưng bây giờ mới chính là lúc.
Tôi toát mồ hô, mở to mắt,
thấy tim mình đập mạnh.
- Cậu sẽ gặp một người khác.
Một người rất đặc biệt với cuộc sống của cậu. Người có thể thay đổi ngôi sao
đang ảnh hưởng tới cậu.
- Tôi sẽ phải làm gì để gặp
được cô ấy?
- Cậu chẳng phải làm gì .
Điều đó sẽ tự đến, nhưng không suôn sẻ như cậu nghĩ… - Bà dừng lại một chút,
rồi nói tiếp. - Cậu đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi, và giờ khi nó đến, cậu
sẽ tìm thấy điều cậu muốn, chỉ vậy thôi.
Dù không tìm được ẩn ý trong
câu nói của bà phù thủy có đôi mắt kỳ lạ, tôi vẫn thấy hài lòng vô cớ. Khi quả
cầu thôi không phát sáng nữa, bà ta nhìn tôi
- Cậu có bao giờ tự hỏi nếu
đột nhiên cậu được ban cho một năng lực kỳ lạ, thì cậu sẽ làm gì với nó không?
- Tôi không tin vào điều đó,
và còn tùy năng lực đó là gì.
- Đọc được suy nghĩ người
khác chẳng hạn.
- Thật ư? Như vậy thì sẽ thật
thú vị. - Tôi bật cười.
- Cậu có muốn nó không?
Nhận ra sự nghiêm túc trong
giọng nói của bà phù thủy, tôi nhìn trân trối, rồi nuốt nước bọt:
- Có…
- Cậu sẽ có nó.
- Tôi sẽ phải đánh đổi điều
gì?
- Chẳng điều gì. Nhưng cậu sẽ
chỉ có nó một ngày.
Bà thầy bói nói rồi bước về
phía một chiếc tủ, lấy trong đó ra một cuộn chỉ màu đỏ. Bà ta cắt một đoạn,
buộc thành một chiếc vòng quanh tay tôi, yêu cầu tôi nhắm mắt và đọc một vài
câu gì đó rất khó hiểu. Một chút, rồi bà nói:
- Cậu có thể ra về rồi đó.
- Chỉ vậy thôi?
- Chỉ vậy.
- Sợi dây này có thể khiến
tôi đọc được suy nghĩ của người khác ư? - Tôi lại tự thấy mình đang rơi vào một
trò đùa.
- Không liên quan đến chiếc
dây. Cậu đã có thể, vậy thôi.
Tôi đứng lên, vừa trân trối
nhìn sợi dây màu đỏ trên tay mình vừa bước ra khỏi cửa. Trước khi tôi vén tấm
rèm, giọng nói bà ta vang lên lần nữa:
- Mỗi khi muốn đọc suy nghĩ
của ai, cậu chỉ cần nhìn vào mắt họ và tập trung suy tưởng về việc họ đang nghĩ
gì. Cậu sẽ thấy điều cậu muốn. Và nhớ rằng cậu chỉ có nó trong hai mươi tư
tiếng.
Cô gái Gothic
Khi tôi tỉnh dậy đã mười giờ
sáng, radio đang chơi một bản nhạc đau khổ của Adele. Joe đã ngồi trong phòng
tôi từ lúc nào, chăm chăm chơi Tank Hero trên máy tính. Tôi chợt cảm thấy cổ
họng khô rát như đã nốc rất nhiều cồn tối hôm trước, đau đầu kinh khủng. Với
lấy bình nước lọc trên bàn trong lúc nghĩ về những chuyên đã xảy ra, tôi chắc
chắn rằng mình hoặc lú lẫn hoặc mơ một giấc mơ dài. Câu hỏi của Joe kéo tôi trở
về thực tế:
- Cậu có cái vòng gì trên tay
vậy Bảo?
Tôi nhìn xuống tay trái của
mình, sợi chỉ nhỏ màu đỏ đang quấn quanh tay. Tôi khẽ rung mình khi nhớ lại bà
phù thủy với đôi mắt đen kịt hôm qua. Sau khi rời khỏi chỗ bà phù thủy đó, tôi
đã về nhà và ngủ một giấc tới bây giờ, không hề suy nghĩ về điều bà ta đã nói.
- Chỉ là một sợi chỉ. Cậu thế
nào?
- Ổn, không thể ổn hơn! Chết
tiệt! – Joe vừa nói vừa đập mạnh vào bàn phím khi màn hình hiện lên chữ game
over.
- Tốt. - Tôi trả lời bâng
quơ.
- Hôm qua cậu đã đi đâu vậy?
- Đi ăn, rồi loanh quanh ở
China Town đến tối…
- Nghe thảm hại vậy! Hôm nay
là Valentine đó. Hãy ra đường và kiếm cô gái nào đi!
Nói đến đây, một nỗi tò mò to
xâm chiếm lấy tôi. Tôi quay về phía Joe, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, rồi tập
trung suy nghĩ. Một giây, hai giây, ba giây. Chẳng có điều gì xảy ra, tôi thở
dài ngán ngẩm. Joe nhìn tôi kỳ quặc khi tôi cầm bàn chải đi về phía cửa. Khi
chạm vào cánh cửa treo tấm bảng phi tiêu, chợt một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi.
Tôi quay lại:
- Này Joe, cậu vừa nghĩ gì?
- Tớ chẳng nghĩ gì cả. - Joe
cười phá lên. - Cậu biết khi chơi game đầu óc tớ rỗng tuếch mà!
- Cậu thử nghĩ gì đó xem. -
Tôi liếm mép.
- Nghĩ gì?
- Cái quái gì cũng được.
- Ừm… - Joe ậm ừ rồi ra chiều
đăm chiêu suy nghĩ.
Từ cánh cửa, tôi chăm chú
nhìn vào mắt Joe, tập trung hết khả năng có thể, đột nhiên, một thứ tiếng nói
vô hình vang lên trong não tôi: “ Mina đang làm gì nhỉ? Mình muốn rủ nàng đi
chơi quá!” Tôi giật mình, toát mồ hôi, hơi tựa vào cánh cửa sau lưng. Mina là
một cô bé Hàn Quốc khóa dưới, học cùng chúng tôi môn Lịch sử nước Mỹ. Cô bé thi
thoảng đi ăn cùng chúng tôi sau khi hết tiết học. Tôi nuốt nước bọt:
- Mina? Cậu thích con bé Hàn
Quốc đó à?
- Sao cậu biết? - Joe nhìn
tôi thảng thốt.
Tôi không trả lời, quay lưng
bước vội ra khỏi phòng. Khi khép lại cánh cửa phòng tắm và nhìn gương mặt xanh
lét của mình trong gương, tôi vẫn không hiểu điều gì vừa xảy ra. Một sự trùng
hợp? Hay điều mà bà thầy bói nói với tôi là sự thật? Tôi dấp nước lạnh vào mặt,
đánh răng thật nhanh rồi chạy về phòng. Joe vẫn ngồi đó với đôi mắt hình dâu
tây. Tôi vớ lấy áo khoác và điện thoại rồi chạy ra khỏi phòng, nói với lại
trước khi đóng cửa:
- Tớ sẽ giải thích sau!
Thực ra đến lúc ngồi trên tàu
điện ngầm vào thành phố, tôi vẫn chẳng biết mình sẽ giải thích gì cho cậu bạn
thân. Tâm trí tôi hoàn toàn bị thu hút bởi điều mới lạ. Tôi nhìn vào người đàn
ông ngồi đối diện, rồi tập trung suy nghĩ - ngoại tình. Người đàn bà ngồi ở góc
cuối tàu - du lịch. Cậu bé đang đứng ở cửa - video game. Mọi thứ hiện ra rõ
ràng trong mắt tôi như thể họ là những nhân vật trong truyện tranh và suy nghĩ
hiện ra thành những vòng tròn nhỏ trên đầu. Tôi thậm chí không còn thấy ngạc
nhiên về khả năng mà mình vừa có, mà thích thú thưởng thức nó nhiều nhất có
thể. Tôi xuống tàu ở downtown, bước thật nhanh lên những dây thang bộ cũ kỹ.
Tôi đứng ngắm tòa nhà Empire State một lúc rất lâu. Đã có một thời gian tôi làm
việc cho một công ty thiết kế đồ họa 3D đặt trụ sở gần đây. Và ngày nào tôi
cũng ngắm tòa nhà phi thường này bằng ánh mắt của một đứa trẻ lên năm. Một lát
sau, chừng như đã đủ, tôi bỏ năm mươi cent cho người hát rong bên đường rồi
băng qua khu vực Park Ave, đi bộ trên đại lộ Bảy mươi hai. Những tòa nhà cao
ngất mọc ngang dọc khắp con đường, tôi chọn một quán café nhỏ trên vỉa hè và
tiếp tục thú vui quan sát và đọc suy nghĩ những người xung quanh. Những suy
nghĩ tươi sáng thì ít mà vẩn đục thì nhiều.
- Anh muốn dùng gì?
Tôi hơi giật mình trước giọng
nói Việt xuất hiện đột ngột. Một cô gái trẻ dong dỏng cao, mái tóc đen buộc gọn
sau gáy, đôi mắt thanh tú đứng cạnh tôi từ khi nào. Cô mặc một chiếc tạp dề màu
nâu che đi chiếc áo sơ mi trắng. Tôi ngập ngừng:
- Đây là một quán Việt Nam
sao?
- Không, thưa anh! - Cô gái
mỉm cười, đặt menu xuống bàn. - Đây là một quán café Italia, và nếu anh muốn,
tôi có thể chuyển sang phục vụ bằng tiếng Italia.
- Em luôn nhận ra những khách
Việt thế này sao?
- .
- Như thế nào?
- Như là cách anh đang hỏi. –
Cô gái cười. – Anh muốn dùng gì?
- Cho tôi một latte ít đá. -
Tôi liếc nhìn tấm biển nhân viên trên ngực cô gái trước khi cô bước vào trong:
Linh Chi.
Đây là cô gái mà bà thầy bói
đã nhắc đến sao? Tôi cũng không chắc. Một lát sau, khi Chi mang cốc café ra,
tôi nhìn chăm chú vào mắt cô: “Tại sao anh lại nhìn em thế, anh muốn đọc suy
nghĩ của em ư?!” – Thứ tôi vừa “đọc” được khiến tôi nửa buồn cười nửa sờ sợ, như
con mèo bị bắt quả tang đang ăn vụng. Chi quay người bước đi như để ngăn ánh
mắt soi mói của tôi. Tôi ngồi với cốc latte, suy nghĩ về quãng thời gian vô
định mà tôi đang đốt ở New York, về kết quả học tập tuyệt vời không cứu vãn
được những cảm xúc đang chết dần trong tôi, về những cuốn sách mà tôi vùi đầu
vào đọc suốt những năm đầu đại học. Đó cũng là một phần lý do khiến Dương rời
bỏ tôi vì thấy tôi không đủ quan tâm tới cô, rồi suy nghĩ về tương lai chẳng
mang hình thù nào rõ rệt của một thằng con trai hai mươi tư tuổi. Tôi đang tìm
kiếm điều gì ở thành phố này, ngồi đây và đọc suy nghĩ của mọi người ư? Chi đi
ngang qua bàn tôi khi tôi đang vứt mình vào đống trăn trở đó.
- Chào anh! Enjoy café anh
nhé!
- Em về ư? - Tôi chưng hửng,
để ý rằng Chi đã tháo chiếc tạp dề ra và thay vào đó chiếc áo khoác da màu be.
- Vâng, em đã hết ca.
- Nhân viên khi hết ca được
quyền ngồi lại uống café chứ? - Tôi quyết định làm điều mình không hay làm. “Sẽ
muộn mất chuyến tàu điện về thư viện mất”, đó là những gì tôi đọc được trong
mắt Chi.
- Dạ được! - Cô ngần ngừ một
chút. - Đã lâu em không gặp người Việt!
- Em muốn uống gì? Rất mừng
vì được hỏi lại em câu
- Em không uống gì. - Chi
cười. - Bọn em được uống free ở trong bếp.
- Em là du học sinh ư?
- Không, em sang đây với chồng.
- Thật sao?
- Ha ha không! Tất nhiên rồi.
- Chi cười to.
“Mặt anh ấy lúc ngạc nhiên
trông thật dễ thương!”, tôi không hiểu sao mình lại sử dụng năng lực chậm mất
mười giây và để cô ấy trêu như vậy. Tôi thích cách Chi cười, để lộ chiếc răng
khểnh. Tôi cơi áo khoác đưa Chi khi thấy cô khẽ rung mình.
- Cám ơn anh. - Chi lắc đầu.
- Em không lạnh.
- Với nhiệt độ dưới 0 thế này
ư?
- Em quen rồi.
- Em sang đây khi nào?
- Bốn năm trước… – Cô hơi
ngập ngừng.
- Em có người quen ở đây – Bố
mẹ Chi đã ly dị và đều lập gia đình riêng, đó là điều tôi đọc được từ suy nghĩ
của Chi. Lý do khiến cô sang đây cũng không khác tôi nhiều lắm.
- Em ở với bác em. - Chi vẫn
giữ nụ cười trên môi, nhưng có ánh buồn. - Anh đang học đại học ở đây ư?
- Anh học kiến trúc. - Tôi
gật đầu.
- Wow, em đã chọn New York
khi tới Mỹ, chính vì kiến trúc ở đây khá hấp dẫn
- Vậy ư, em thích tòa nhà nào
ở đây nhất?
- Woolworth Building!
- Gothic phục hưng thời kỳ
đầu. - Tôi gật gù. – Em có khiếu thẩm mỹ cao đó!
- Cũng vì thế mà bạn bè em cứ
gọi em là cô gái Gothic đó! Em rất thích cách bo viền, những ô cửa sổ và tất
nhiên cả phần chóp của Woolworth.
- Nếu thế chắc hẳn em cũng sẽ
thích Chrysler?
- Vâng. Em có thể ngồi hàng
giờ ngắm khung cảnh ấy trước hoàng hôn. Nhìn nó lấp lánh, tối dần, rồi lại lần
lượt lên đèn…
Chúng tôi ngồi nói chuyện rất
lâu về New York và cuộc sống nơi đây. Từ ngày Dương chia tay tôi và về nước,
tôi gần như một bóng ma vô hồn, nhận ra mình chẳng có gì nhiều, và cũng chẳng
cần gì. Hình như đã lâu lắm tôi mới nói chuyện với một người lạ. Đã lâu lắm tôi
mới uống một cốc latte ngon đến thế. Đã lâu lắm rồi tôi mới nhận ra mình không
cô đơn giữa thành phố tất bật này. Bà thầy bói đã nói đúng, tôi hoàn toàn quên
mất mình đang là một chàng trai không gia đình và thất tình thảm hại, cũng hoàn
toàn quên mất là tôi đang mang trong mình một năng lực kỳ lạ. Tôi chăm chú vào
câu chuyện của tôi và Chi, vào nụ cười của cô, vào đôi môi cô, vào những ngón
tay thon mượt của cô…
Có vẻ nhận ra chủ đề về niềm
đam mê bất tận sẽ không thể kết thúc sớm, Chi nhìn đồng hồ và nói:
- Em phải đi lấy một chiếc
váy bây giờ. Đã ba ngày từ khi nó được sửa xong em vẫn chưa có thời gian tới
đó.
- Có xa đây không?
- Ở phía tây khu Brooklyn ạ.
- Em không phiền nếu anh đưa
em đi chứ? Sau đó chúng ta có thể đi ăn gì đó nếu em r. Hôm nay là Valentine và
chúng ta đều đang cô đơn!
- Chi không trả lời, cô bối
rối. “Mình đang bị anh ấy hấp dẫn. Điều này không giống mình chút nào.” Tôi rất
muốn nói với Chi rằng tôi cũng có suy nghĩ tương tự như cô, rằng tôi đã từng
nghĩ chẳng biết đến mùa quýt nào tôi mới có thể cảm thấy sự xao động trong tâm
hồn minh. Thế mà nó đã đến ngay khi tôi không ngờ nhất.
- Dạ được.
Tôi thở phào, vẫy tay bắt
chiếc taxi màu vàng đang lờ đờ trên phố. Trước khi bước lên taxi, tôi giật mình
khi thoáng thấy ở góc phố đối diện là người phụ nữ với tấm vải voan đen. Chính
là bà phù thủy đó, đang nhìn thẳng về phía tôi. Người lái taxi hỏi chúng tôi
địa chỉ cần đến. Khi tôi quay lại, bà ta đã biến mất như chưa từng đứng ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT