The sky is cold. The sun is
hot.
Cửa sổ mặt trời
Khi mà mùa thu có vẻ gần đến,
thì tôi để mình rơi tự do. Tôi nhất định rời hết những dự định dang dở trong
năm, về nước và xin làm hợp đồng tại một công ty chuyên tổ chức sự kiện trong
Sài Gòn. Tôi gọi Phương, đã rất lâu từ khi không quay lại Sài Gòn, tôi cũng
không gặp người bạn cũ. Di động Phương là bản nhạc của Ngọc Lễ - Phương Thảo:
“Sáng nay café một mình. Sài Gòn chợt mưa chợt mưa…”
- A lô!
- Anh đây. Ít nhất hôm nay
thì em không phải café một mình nữa rồi. Anh đã về nước, rảnh chứ.
- Ôi, anh!
Sau cái câu cảm thán ấy chừng
vài chục phút, chúng tôi ngồi trong một quán café design đẹp, có tên là Cửa sổ
mặt trời, nghe nhạc Norah Jones và ngồi ngắm nhau một cách thích thú sau thời
gian dài không gặp.
- Cuộc sống em sao rồi?
- Vẫn mỗi ngày ra đường là
một ngày vui. Anh về làm một đợt rồi đi thôi.
- Tự dưng muốn dừng hả anh?
Dừng cái này thì mới làm cái khác được.
- Yêu cũng thế hả? Anh phải
trả lời sao đây. Anh là bad guy mà!
- Thế bad guy café xong làm
gì nữa?
- Chưa có plan gì cả, xong
với em chắc về nhà ngủ thôi.
- Trời, còn cả một giấc ngủ
nghìn thu chờ đợi mà sao anh phải ngủ nhiều thế!
Tôi cười. Chúng tôi ngồi chơi
trò thắt nút cuống cherry bằng lưỡi và răng. Nắng của trưa Sài Gòn gay gắt
chiếu qua những khung cửa mở rộng. Chúng tôi đi chơi chút ít của buổi chiều và
tạm biệt khi Sài Gòn bắt đầu đông dần người trên phố.
Dải ngân hà trôi xa
Công việc tại công ty khiến
cho tôi có nhiều mối quan hệ hơn trong cái thế giới vốn không khép kín của
mình. Trong số những sinh viên thực tập thiết kế có một cô bé tên Linh, giống
tên người yêu cũ của tôi. Người ta nói cố quên thì càng nhớ mà cố nhớ thì sẽ
quên. Giờ thì giữa mảnh đất xa lạ, tôi bỗng gặp một người có hình ảnh giống như
nàng.
Tôi thấy Linh trong lúc đang
đứng nói chuyện với trưởng phòng về việc làm party PR cho công ty khách hàng,
Linh ôm hàng chồng tài liệu với những bản vẽ nhiều màu sắc đi ngang qua. Tôi
nhìn lướt qua cô bé, chiếc váy hộp hơi rộng màu ghi kẻ caro ôm lấy dáng người
cao, mái tóc xoăn buộc lên gọn gàng. Một thoáng, cô bé quay về phía tôi mỉm
cười. Khi ấy, tôi chưa biết gì về Linh, nhưng tất cả những thứ gợi nhắc đến
người yêu cũ ấy làm tôi thấy choáng váng. Khi trở lại vị trí của mình, tôi
hướng mắt về khung cửa sổ nhiều màu ở phía góc khuất của cô bé. Nói thật, tôi
thấy thích Linh ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Chiều hôm ấy sau khi xong
việc, tôi ngồi café với Phương ở chỗ cũ, và nhắc về cô bé tên Linh. Phương cười
phá lên, nói rằng tôi vẫn chưa thôi mơ mộng về những chuyện nhất định đã không
thành. Linh chỉ là một đốm sáng vụt lên mà tôi cứ vớ nó về cái dải ngân hà vốn
đã trôi rất xa của mình.
- Gì chứ? – Tôi cười. – Em
quả là một người mẫu khó tính có cái cách nhìn tình yêu một chiều.
- Bad guy thì không có quyền
nói về tình yêu. – Phương đốp lại.
Thấy chừng không đối đáp được
với một con chích choè chỉ chực xông vào mổ xẻ cuộc đời, tôi lảng:
- Cuối tháng này công ty anh
tổ chức cái tiệc cho Nina, em không bận thì tới. – Tôi nhấp một ngụm café, thứ
thức uống người ta có thể thưởng thức cả tháng cả năm.
- Với tư cách gì? – Phương
nháy mắt.
- Phi hành trưởng lực lượng
“phòng không”. – Tôi trêu chọc.
- Này, chẳng qua vì em vẫn
thích anh.
Những ly cà phê bốc hơi nhè
nhẹ. Tôi thấy bâng khuâng, có nhiều lựa chọn trong những bước đi tiếp theo của
chính mình, nhưng tôi chẳng biết phải làm gì. Nhiều lúc cuộc sống là như vậy,
người ta bế tắc trong những thứ do chính bản thân tạo ra.
Cô bé lọ lem
Đề xuất cho những sinh viên
thực tập tiến hành thiết kế hình ảnh cho party cuối tháng của tôi bất ngờ được
sếp duyệt. Tôi có dịp tiếp xúc nhiều hơn với cô gái mang dáng vẻ của người yêu
cũ. Linh thuộc tuýp thông minh và biết cách nói chuyện cho đối phương hài lòng.
- Tại sao em chọn tông màu
xanh ở đây mà không phải màu gì khác? – Tôi chỉ vào bản dựng phác thảo.
- Vì cảm tính thôi ạ. - Trả
lời như không trả lời.
- Em có tin rằng khách hàng
sẽ hài lòng với cảm tính của em không?
- Anh có hài lòng không?
- Có. – Tôi thành thật.
- Anh thấy đấy, em được thuê
chỉ để làm điều đó. – Cô bé nháy mắt tinh nghịch.
Đột nhiên tôi nảy ra ý định
kỳ quặc. Ngày đầu tiên của tuần cuối cùng trong tháng, tôi rủ Linh đi café, khi
tôi hỏi rằng cô bé có biết một quán tên là Cửa sổ mặt trời không, thì Linh nheo
mắt:
- Em biết. Nhưng em biết một
chỗ hay hơn thế. Anh biết Nếp không?
Tôi thể hiện sự đuối kém về
kiến thức café ở mảnh đất này khi lắc đầu. Sau giờ làm, chúng tôi đến quán café
ấy. Nằm trên tầng hai một cái hẻm khá kín, Nếp mang phong cách cổ kính và nghệ
thuật. Những vật dụng cũ kỹ được xếp đặt một cách khéo léo, ngay cả một cái đế
cắm nến trông cũng đầy hương vị thời gian.
- Tại sao em đi làm?
- Cũng giống như mọi người,
để tự khám phá chính mình. – Cách trả lời y hệt người yêu cũ của tôi.
- Vậy tại sao em chọn thứ...
- Anh điều tra về em à?
- Chỉ đơn thuần là tò mò. –
Tôi nháy mắt.
- Vì em cảm thấy tạo được cảm
hứng cho người khác thì là một thứ hạnh phúc của chính mình.
Tôi ngẫm nghĩ về câu nói. Hồi
lâu, tôi hỏi:
- Em có đến party cuối tháng
không?
- Có lẽ không, em không hợp
với những nơi như thế, em chỉ góp phần tạo ra nó, chứ không thể tham gia vào nó.
- Tại sao?
- Nhìn em xem, có giống như
cô bé Lọ Lem không?
- Không, Lọ Lem xinh hơn!
- Đúng, nhưng tụi em giống
nhau ở sự thảm hại nghèo khó.
- Dù sao, coi như anh cũng đã
mời em tới bữa tiệc đó.
- Em không đi. – Linh mỉm
cười.
- Em không thể từ chối.
- Tại sao lại không?
Những cô bé luôn bướng bỉnh,
nhưng càng bướng bỉnh càng thú vị.
- Được, vậy anh sẽ làm cho em
một trò vui. Nếu anh làm được thì em sẽ đi với anh.
- Nói em nghe. - Tôi rút quả
cherry ở viền ly kem, đưa lên miệng ăn rồi ngắt ra cái
- Anh sẽ cho cái cuống này
vào miệng, sau đó dùng răng và lưỡi để thắt một cái nút trên cái cuống cherry
này.
- Không thể ! – Linh tròn
mắt.
- Nếu anh làm được, em sẽ đến
bữa tiệc đó?
- Em đang chăm chú đây.
Tôi cho cái cuống vào miệng,
dùng lưỡi kéo và dùng răng giữ, thắt. Trò này tôi đã làm hàng nghìn lần. Tôi
nhả cái cuống cherry đã được thắt nút ra. Linh reo lên:
- Trời, thật không tin được,
ai đã dạy anh cái này?
- Một cô bạn trở về từ Mỹ. –
Tôi cười. – Ai làm được cái này thì được coi là good kisser.
Không như Cửa sổ mặt trời, ở
đây những khung cửa sổ làm cho nắng chiều trở nên êm dịu. Tôi vừa làm một chiêu
y hệt điều cách đây ba năm đã làm với người yêu cũ. Mọi cô gái, đa phần vẫn
thường giống nhau.
Những ngày sau tôi đi nhiều
với Linh. Cô bé dẫn tôi đến nhiều ngõ ngách lẻ tẻ của Sài Gòn, ăn những thứ đồ
mà tôi thề là chưa từng thử qua bao giờ, phóng xe xuống Vũng Tàu ngắm bình
minh, đi xem phim… Mọi thứ tốt đẹp. Quả thật Linh không khác gì người cũ, cách
cười, cách nói chuyện, ngay cả cách hờn giận. Tôi không bao giờ hỏi về cuộc
sống cá nhân của Linh hay về gia đình Linh, cũng không bao giờ đưa Linh về nhà
của cô. Tôi không muốn bị ràng buộc bởi thứ gì đó. Mọi thứ chừng nào còn đơn
thuần mang lại cho người ta niềm vui thì người ta vẫn còn muốn làm. Còn tôi đã
quá mệt mỏi với thứ tình cảm mang tên trách nhiệm.
Party
Công việc ép dần kín thời
gian còn lại khiến cho tôi không nhiều thời gian rảnh. Tôi đi gặp khách hàng
suốt, chút ít thời gian rảnh còn lại thường ngồi cà kê với Phương – cô gái nửa
bạn nửa người yêu – sống một cách tự do và phóng khoáng, như là cách tôi muốn
về những cô gái của thời đại. Chỉ ghé qua công ty vào vài cuộc họp quan trọng,
tôi không gặp Linh nữa. Thêm vào đó, Phương nói với tôi rằng tôi chú ý đến Linh
phải chăng cũng chỉ vì cô bé giống người yêu cũ của tôi?
Khi ấy tôi muốn nói rằng
không, nhưng giữ im lặng.
Cuối cùng thì giờ G cũng đến.
Bữa tiệc được chuẩn bị kỹ lưỡng từ đầu tháng thu hút đông đảo những nhân vật
đình đám trong giới nghệ thuật Sài Thành tham dự. Phương lộng lẫy trong chiếc
váy màu xanh ngọc đính những hạt cườm lóng lánh. Đi cạnh tôi, trông cô hệt như
một vật trang trí tuyệt hảo. Phương biết kiểu suy nghĩ đó của tôi, và dường như
cô mặc kệ điều đó.
Khi chúng tôi bước vào trong
được một lúc và bắt đầu nhấc những ly vang có ở khắp nơi lên cùng với một vài
người quan trọng trong bữa tiệc, những kẻ tiếng tăm hoặc sáng bóng, có tài hoặc
vô dụng, miễn là có thể mang lại lợi nhuận trong tương lai. Đột nhiên tôi thấy
vài ánh mắt hướng về phía cửa. Một cô gái bước vào. Nhíu mắt lại, tôi biết đó
là ai. Cô gái nhìn quanh rồi hướng mắt về phía tôi. Một khoảnh khắc, bất chợt
Phương nắm lấy tay tôi đầy vô thức. Cô gái ở phía cửa quay lưng vụt chạy ra
ngoài. Tôi gạt tay của Phương ra và chạy theo Linh, tôi không hiểu mình đang
làm gì nữa, nhưng tôi thấy điều gì đó khác thường trong mình, dù nó chỉ mới loé
lên. Tôi đuổi kịp cô ở cuối hành lang.
- Linh!
Linh quay lại, trong bóng tối
tôi thấy mắt cô bé long lanh đầy nước, nhoè cả mascara. Giờ thì trông Linh hệt
như cô bé lọ lem, bộ váy đen với những sọc chéo lạ mắt, đôi guốc cùng màu. Mọi
thứ trông đều mới.
- Anh xin lỗi.
- Không cần. Từ đầu em đã có
thể đoán được anh chỉ định đùa với em, nhưng không hiểu sao em vẫn ngốc thế.
Chỉ là em ngốc thôi.
- Anh không…
- Tại sao em đến đây?
- Anh đã mời em đến. – Tôi
thở mạnh.
- Nhưng anh không hề nói là
đi cùng anh, phải không?
Tôi thật sự không biết trả
lời thế nào.
- Có những thứ anh không biết
đâu. Thôi, vào với bạn gái anh đi.
Tôi định nói không, nhưng
lưỡi như cứng lại. Sự bình thản và tự tin quen thuộc trôi tuột mất. Tôi đứng
lặng ở đó, nhìn cô bé bước vào bóng tối. Phương bước từ phía sau về phía tôi:
- Anh ổn chứ?
- Anh không biết, anh cảm
thấy như mình vừa đánh rơi thứ gì đó quan trọng.
- Đó là cô bé tên Linh hả?
Tôi gật đầu.
- Vậy thì hình như anh không
biết, nhưng hôm đầu tiên chúng ta ngồi ở Cửa sổ mặt trời khi anh mới về, cô bé
này ngồi ở bàn gần chúng ta, sau lưng anh.
Tôi sững lại. Giờ thì tôi đã
bắt đầu tưởng tượng lại mọi thứ. Nụ cười khi lần đầu tôi thấy Linh ở công ty.
Trò chơi với cuống cherry. Cửa sổ mặt trời và Nếp. Mọi thứ. Ngay từ đầu Linh đã
chú ý đến tôi, cô muốn đến bữa tiệc với tôi, vì thực ra Linh đã biết về trò
chơi cherry… Tôi hình dung ra được cô bé đã dành tất cả tháng lương ít ỏi của
mình để mua bộ váy xinh đẹp. Phương đặt tay lên vai tôi:
- Em vào trước.
- Ừ.
Bước vài bước, rồi đột nhiên
Phương
- Này, có lẽ rằng anh không
hiểu rằng tại sao em vẫn luôn thích anh nhưng lại không bao giờ muốn làm bạn
gái của anh. Không phải vì anh là bad guy. Mà là vì em biết anh là Mặt trời.
Đứng ngắm nó toả sáng thì tốt hơn, còn mặt trời luôn đốt cháy hết những gì lại
gần nó.
Và Phương đi tiếp. Tôi đứng
lại ở đó. Yên lặng.
Chance
Những ngày sau, tôi không còn
thấy Linh lên công ty. Phòng nhân sự trả lời tôi rằng cô bé đã nộp đơn xin nghỉ
việc ngay sau hôm party. Tôi biết mình đã sai, nhưng dường như có nhiều chuyện,
người ta chỉ sai một lần và sẽ không có cơ hội sửa chữa sai lầm ấy.
Tôi ghi nhớ điều Phương đã
nói với tôi và cảm ơn cô vì đã thành thật. Tôi vẫn ngồi với Phương, như những
người bạn, chúng tôi clear với nhau điều đó. Tôi đi làm, đi gặp khách hàng, lên
Nếp mỗi khi rảnh, đôi khi, tự mình đi ăn những món mà Linh đã từng cho tôi thử.
Còn lại, tôi sống từng phút mong gặp lại cô gái đã cho tôi biết cảm giác của
một người quan trọng. “Linh, chỉ cần một lần gặp lại em, anh sẽ yêu em lại từ
đầu. Không có hình ảnh của ai khác, không vì điều gì khác.” Tôi tự nhủ và hy
vọng về điều ấy. Ai cũng một lần được tha thứ chứ, phải không?
Những Bản Phác Thảo Bút Chì
"Whatever you do in life
will be insignalficant, but it's very important that you do.
Because no one else will
do."
(Remember me)
Chiếc túi màu xám
Diệp vẫn còn nhớ đó là một
ngày cô rất buồn. Nhưng cô không tìm gặp ai để than thở, kể khổ là hành vi giải
tỏa stress thì ít mà tự hành hạ bản thân và người khác thì nhiều, cô luôn nghĩ
thế. Diệp đã vào rạp chiếu phim một mình và kéo chiếc mũ áo lên, xem hết một bộ
phim hoạt hình 3D vô cùng nhạt nhẽo nào đó mà cô chắc chắn sẽ không bao giờ
chọn vào một chiều vui vẻ. Chỉ vì nó là bộ phim 3D duy nhất trong ngày, mà Diệp
thì đang muốn đeo cái kính tốỉ thui đó vào, để khỏi phải quan tâm đến xung
quanh, hoặc để nếu cô có khóc thì cũng chẳng ai để ý. Thế nên sau khi credit
dài ngoằng về tên tuổi của đạo diễn, diễn viên, biên kịch, quay phim, người mua
cơm hộp, cô pha nước, chị rửa đạo cụ, anh lau sàn nhà và chắc là cả bác bảo vệ
của đoàn làm phim đã chạy hết, thì Diệp mới thèm bỏ cái kính 3D ra. Khá ngạc
nhiên, dưới chân cô là một chiếc túi màu xám. Chiếc túi nằm ở đó một cách tội
nghiệp như thể giận dỗi kẻ đã bỏ quên nó. Nếu là một ngày bình thường khác,
Diệp sẽ mang chiếc túi đó đưa cho bộ phận nhận đồ bỏ quên của khách.
Nhưng đó lại là một ngày
không bình thường.
Diệp đã cầm nó về, mà cũng
không hiểu sao mình lại làm thế. Cô thậm chí còn không biết làm gì với nó lúc
đã ngồi ở nhà, cạnh Kem - con mèo trắng to sụ đang vờn chiếc túi với ánh mắt
nghi hoặc.
- Mày nghĩ trong này không có
bom chứ? - Diệp hỏi Kem e dè.
Con mèo kêu ngoeo lên một
tiếng vô thưởng vô phạt rồi tiếp tục cào cào chiếc túi. "Đây, tao mở nó ra
đây." Diệp nói rồi mở chiếc túi, dốc hết đồ bên trong ra. Không có gì
nhiều. Một chiếc máy ảnh Canon, một chiếc áo phông có in hình tháp Eiffel nằm
ngang, hai quyển tạp chí công nghệ và một tập giấy phác thảo - trong đó vẽ đủ
thứ, từ một con phố, một góc trong quán cà phê, Nhà Hát Lớn, một chiếc xe chở
hoa và cả một cô gái. Nhiều nhất chính là những bức vẽ cô gái, từ đủ mọi góc.
Diệp chăm chú nhìn những bức vẽ phác thảo chì đó, bằng một cảm nhận vô cớ, cô
thầm nghĩ người vẽ những thứ này phải có một tình cảm rất đặc biệt với cô gái.
Có lẽ giá trị của chiếc túi này với người đã vô tình để quên nó lớn hơn Diệp
nghĩ khi mang nó về rất nhiều.
"Phải trả lại chiếc túi
này" - suy nghĩ đó đến trong đầu Diệp, mặc dù cô chẳng biết phải bắt đầu
từ đâu. Diệp lật đật phóng xe lên rạp chiếu phim với ý định đế lại thông tin
của mình tại quầy nhân viên cho người mất đồ có thể liên lạc. Khi bước vào
thang máy, Diệp thoáng có một cảm giác rất lạ.
Chiếc áo Eiffel
Thất vọng sau khi lên quầy
tiếp nhận thông tin khách hàng và không thấy ai để lại chiếc túi mình đã bỏ
quên, Khải thẫn thờ bước về phía thang máy. Khi đã ở trong thang máy, anh mới
chợt nhớ mình quên không để lại thông tin liên lạc cho nhân viên dịch vụ, nhưng
rồi anh thở dài khi nghĩ rằng nếu người nhặt được muốn trả thì người ta đã trả
rồi. Khải không mong lấy lại được những thứ khác, tập vẽ phác thảo mới thật sự
quan trọng với anh, nhưng việc chiếc máy ảnh cũng ở trong đó, khả năng chiếc
túi có thể được trả lại quá thấp. Khi bước ra khỏi thang máy một cô gái với mái
tóc dài bước vào, Khải thoáng nhìn thấy sự vội vã trong bước chân của cô. Bất
giác anh tự mỉm cười: "Lại một người nữa quên đồ, mình không phải người ẩu
đoảng duy nhất trong cái ngày thảm hại này!" Với cách tự an ủi kỳ quặc đó,
Khải bước ra ngoài trung tâm thương mại. Những cơn gió mùa thu dịu nhẹ đã bắt
đầu thổi qua. Anh thở dài. Mùa thu năm ngoái Lê đã mất trong một tai nạn giao
thông, từ sau lúc đó, Khải có cảm giác một nửa trong mình đã chết đi. Những gì
còn lại của Lê mà anh có không nhiều, giá trị nhất chính là những bức vẽ đó -
những bản phác thảo chì mà khi còn ở bên nhau, Khải đã vẽ Lê với một tình cảm
mà anh chắc chắn rằng sẽ chẳng bao giờ có thể tìm lại. Khải luôn giữ tập phác
thảo đó trong túi, khi đi bất cứ đâu, như để có cảm giác rằng Lê vẫn đang ở bên
anh. Thế mà bằng một sự lú lẫn không thể giải thích nổi, anh lại để quên chiếc
túi khi bước ra khỏi rạp chiếu phim. Là sự thiếu tỉnh táo vì uống quá nhiều cà
phê trong đêm hôm trước bởi deadline cuối tuần, hay vì đêm nào cũng như đêm trước?
Có một lần, khi Khải đang vẽ
Lê lúc cô nhấp từng ngụm sôcôla nóng, Lê đã mỉm cười và nói: "Đừng vẽ em
bằng sự đam mê đến thế. Anh đã tự ban cho em một quyền lực quá lớn. Nhỡ ngày
nào em khỏi cuộc đời anh, thì quyền lực em đang có sẽ khiến anh tổn thương lắm
đó!" Câu nói vu vơ vô tình ám ảnh Khải, sau khi mọi chuyện xảy ra.
Lang thang ngoài đường không
mục đích, khi đi ngang qua một quán cà phê nhỏ trên con đường Quang Trung nhiều
lá, đột nhiên Khải thấy một cô gái đang ngồi ở một bàn trên vỉa hè. Điều thu
hút ánh nhìn của Khải không phải con mèo trắng muốt đang nằm ngoan ngoãn trong
lòng cô gái, mà là chiếc áo phông in hình tháp Eiffel mà cô đang mặc. Khải dừng
khựng xe, định quay lại phía cô gái, đó chính là chiếc áo anh đã để quên trong
chiếc túi đã mất! Một chiếc taxi đi cùng chiều không kịp phản ứng trước cú
phanh gấp của Khải. Tiếng bánh xe mài xuống mặt đường rít lên...
Sự thúc đẩy
Khi Diệp về nhà, cô khá thất
vọng vì lúc ở quầy tiếp nhận đồ thất lạc, nhân viên đã nói với cô rằng có một
chàng trai đến tìm chiếc túi, nhưng đã rời đi mà không để lại thông tin gì
trước khi cô đến chỉ vài phút. Diệp mở cửa phòng, ngả người xuống giường định
ngủ một giấc đến tối vì sự mệt mỏi. Cô hốt hoảng nhận ra chiếc áo cô để trên
giường đã biến mất. Khi không thấy Kem đâu, Diệp đã nhận ra ngay vấn đề. Cô
nhấc máy bấm số Trang:
- Này, em lấy chiếc áo chị để
trên giường à?
- Vâng, em tưởng chị mới mua.
- Trang vui vẻ. - Cái áo đẹp thế. Em mượn mặc một hôm nhé!
- Sao em vô ý thế? Sao em
không bảo chị một câu! Cái áo đó không phải của chị. Em phải hỏi trước khi lấy
chứ! - Diệp giận dữ.
- Thì em đâu biết, không lẽ
chị em với nhau mà còn phải hỏi! Nếu không được thì mang cho em cái áo khác ra
đây, em thay trả chị. - Giọng Trang giận dỗi.
- Em đang ở đâu?
Diệp lấy một chiếc áo rồi
nhanh chóng ra khỏi nhà. Vừa bắt taxi cô vừa tự nhủ không hiểu ngày hôm nay là
ngày quái quỷ gì nữa, khi cô cứ vừa về đến nhà thì lại phải hớt hải đi thế này.
Nhưng có một điều gì đó cứ thôi thúc Diệp khiến cô không thể chờ đợi thêm được.
Khi chiếc đang đi, Diệp vừa nhìn ra ngoài một cách lo lắng vừa nói với lái xe:
- Đây, anh rẽ vào ngõ ngay
kia.
Người tài xế gật đầu, đột
nhiên anh la lên rồi đạp mạnh phanh. Trong một giây, Diệp cảm thấy choáng váng,
chiếc xe lắc mạnh như va vào một thứ gì đó rồi dừng lại...
- Cô có sao không? Trời ạ, đi
đứng kiểu gì thế không biết! - Người lái xe thảng thốt.
- Tôi không sao. - Diệp trả
lời mặc dù cú phanh gấp làm cô cảm thấy nghẹn thở.
Diệp mở cửa xe bước xuống.
Trước mắt cô là một chàng trai đang nằm cạnh chiếc xe máy đổ chỏng chơ trên
đường. Diệp chạy lại gần:
- Anh, anh có sao không?
Chàng trai nằm bất động,
không có bất cứ phản ứng nào. Diệp thấy Trang chạy từ quán cà phê gần đó ra. Cô
quay lại nói với người tài xế:
- Không biết anh ta có sao
không nữa. Anh giúp em đưa lên xe chở vào viện đi.
Làn Khói
Ngay sau khi cảm giác mình đổ
xuống đường và ngất đi, Khải trải qua một chuyện vô cùng kỳ lạ. Anh thấy Lê, cô
nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, mỉm cười.
- Lê?
- Em đây.
- Vậy là anh đã...
- Không, anh chỉ đang ngất đi
thôi. - Lê cười. - sẽ tỉnh lại bây giờ.
- Lê à, anh vừa...
- Em thấy rồi, em vẫn dõi
theo anh mà. Nhưng một chút nữa thôi em sẽ đi, và anh phải mạnh mẽ bước tiếp
một mình, anh nhé! Anh đừng buồn về chiếc túi, em đã làm anh quên nó đó!
- Vì sao...
- Một chút nữa anh sẽ hiểu.
Em biết tình cảm anh dành cho em, nhưng anh không nên sống mãi như thế. Ngoài
kia vẫn còn những điều tốt đẹp đang chờ đợi anh. Giờ anh hãy tỉnh lại nhé! - Lê
nói và chạm nhẹ vào người Khải.
Trong một thoáng, Khải mở
mắt, anh cảm thấy mình đang nằm dưới đường, có tiếng của một cô gái:
- Trang, giúp chị đưa anh ấy
vào viện.
- Không, không cần đâu. -
Khải trả lời, đầu óc anh vẫn quay cuồng.
- Anh tỉnh rồi à? Anh có sao
không? - Diệp hốt hoảng nhìn Khải.
- Tôi không sao, tôi chỉ hơi
chóng mặt. Có chỗ nào gần đây có thể ngồi được không...?
Khi Khải ngồi trên ghế ven
vỉa hè của quán cà phê Vero, anh hỏi Trang:
- Cô... cô có thể nói tại sao
cô có chiếc áo này được không?
Diệp và Trang nhìn nhau. Bằng
một sự ngập ngừng, Diệp kê lại câu chuyện về chiếc túi cho Khải. Khi câu chuyện
kết thúc, Diệp rụt rè:
- Tôi xin lỗi! Tôi cũng không
hiểu sao lúc đó mình lại mang nó về nữa.
- Vậy cô là cô gái trùm mũ
lúc ngồi trong rạp? Chính tôi còn không hiểu tại sao tôi lại xem bộ phim đó
nữa.
- Tôi để chiếc túi ở nhà, giờ
tôi đưa anh về nhà tôi lấy nó nhé.
- Cảm ơn cô. Tôi là Khải. Cô
tên là gì nhỉ?
Khi chiếc taxi dừng lại ở tòa
chung cư JSC, nơi Diệp ở, cả ba người đứng sững trước cảnh tượng xảy ra trước
mắt. Tòa chung cư bốc khói mù mịt, một đám cháy lớn trong tòa nhà. Diệp không
thể tin vào mắt mình, chỉ mới nửa tiếng trước cô vẫn còn ở nhà và định sẽ ngủ
một giấc. Khải nghĩ về điều Lê đã nói với anh khi anh ngất đi, Khải nhìn thấy
cả hình ảnh Lê đang nhẹ nhõm bay lên, thanh thản, như vừa hoàn thành nghĩa vụ
cuối cùng của cô trong cuộc đời này. Bất giác, anh quay sang Diệp:
- Giờ tôi đã hiểu tất cả
chuyện này. Tôi hiểu vì sao tôi và Diệp lại ở đây lúc này rồi.
- Nếu không vì chiếc túi đó,
tôi vẫn đang ở trên đó rồi...
- Hoặc không phải vì chiếc
túi.
Khải đứng đó, anh cảm nhận
được từng bức vẽ phác thảo của mình đang tan ra trong đám cháy biến thành làn
khói bay lên bầu trời xanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT