The reason Bản The reason của Hoobastank là thứ duy nhất tôi còn ấn tượng về ngày hôm đó - ngày tôi đến nhà Quỳnh và bắt gặp Minh cũng ở đó - tôi đã nghe bản nhạc ấy suốt quãng đường đến nhà em. Sự thật, tôi tìm gặp Minh trước đó vài tháng, nói cho Minh về căn bệnh ung thư bạch cầu quái ác của tôi - vì Minh là một người hiếm hoi trong số bạn bè của tôi mà Quỳnh không biết. Tôi cần một người em không biết. Để thực hiện giúp tôi những thứ mà tôi không muốn em biết.

Vào cái ngày đầu tiên nhận được kết quả khám rằng lượng bạch cầu trong cơ thể tôi đang tăng đột biến, và chuyện chúng sẽ dần "ăn" hồng cầu khiến tôi thiếu máu và chết, sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian. Bác sĩ đã gợi ý cho tôi về phương pháp hiến tủy, nhưng điều đó bắt buộc phải từ một người chung huyết thống với tôi, mà bố mẹ tôi đều đã mất khi tôi còn nhỏ, trong một tai nạn giao thông. Mọi cách điều trị hóa liệu khác đều sẽ không mang lại hiệu quả quá ba phần trăm với tôi, bởi tình trạng bạch cầu của tôi đã quá tệ.

Tôi dành ba ngày, nói với Quỳnh rằng tôi ốm, để nằm ở nhà và khóc. Rồi quyết định đến nhanh, tôi sẽ phải chia tay em, nhưng chẳng có cách nào để chuyện này có thể xảy ra mà em không đau khổ, với tính cách của Quỳnh, sẽ chẳng bao giờ em chịu khi tôi nói lời chia tay. Em sẽ bám theo tôi và tìm hiểu ngọn ngành của mọi thứ, bởi Quỳnh biết tôi không phải người vô cớ. Thế nên tôi tìm đến Minh, nói với cậu về mọi thứ. Thật kỳ lạ, đôi khi có những điều bạn không thể cất lời với những người thân quanh mình, nhưng lại có thể nói với người xa lạ. Hôm đó, chúng tôi đã ngồi ở một quán rượu lạ, trong một ngày Hà Nội mưa tầm tã. Minh gật đầu, cậu chấp nhận đóng một vai trong vở kịch tôi muốn dựng ra. Tôi nói với cậu mọi thứ về Quỳnh, chỉ cho cậu cách tiến lại gần em. Bởi tôi biết em thích gì và muốn một chàng trai thế nào. Chỉ có cách này, chỉ có kiểu chia tay này, mới khiến em không nghi ngờ, mới khiến em rời xa suy nghĩ về tôi. Khi đó, tôi sẽ đến một thành phố khác...

Và mọi thứ đã trôi chảy một cách hoàn hảo như kế hoạch của tôi. Thời gian bỏ ra không ít, nhưng đúng là Quỳnh đã hoàn toàn tin mọi chuyện. Ngay lúc ngồi phía sau em ở quán ăn nơi Minh chụp em tấm ảnh Polaroid, tôi đã nhận ra điều đó. Em tin lỗi thuộc về mình, và vì thế em không hoài nghi về việc tôi biến mất. Bản thân Quỳnh có lẽ cũng sẽ dành nhiều thời gian để tự hàn gắn bản thân. Nhưng rồi em sẽ đứng dậy, quên tôi, vào gái của tôi là như thế. Sẽ là như thế...

“Rồi đến một ngày, có thể em sẽ biết tất cả chuyện này. Khi đó, em cũng sẽ biết tôi đã yêu em nhiều như thế nào. Và muốn em sống thật tốt khi thiếu tôi như thế nào. Mạnh mẽ lên nhé em...”

Đầu óc tôi quay cuồng. Chiếc bút trên tay tôi rơi xuống hờ hững. Tôi có cảm giác mình nhẹ bẫng đi sau khi ngã ập xuống sàn. Quyển sổ nhật ký lật bay từng trang vì những cơn gió lạnh lẽo của mùa Đông ập đến. Những âm thanh từ bản Imagine trong chiếc laptop để trên giường như ru tôi vào một giấc ngủ bất tận…

Trôi

Tôi tỉnh dậy. Mà cũng không hẳn là tỉnh dậy. Tôi chỉ cảm giác mình đã mở mắt ra. Và tôi thấy cơ thể mình lơ lửng. Vậy là tôi đã chết rồi ư? Tôi đang ở đâu nhỉ? Giống như là một siêu thị. Đột nhiên, tôi thấy phía đằng xa là Quỳnh. Em đang chăm chú vào một hộp đậu Hà Lan trên giá, có lẽ em đang cân nhắc xem nên mua nó hay mua loại rẻ hơn. Quỳnh vẫn thường như thế, em dành hàng giờ ngắm nghía và chọn lựa những món đồ ở siêu thị. Tôi thấy mình dần sát lại em hơn, hình như tôi đang bước lại phía em nhưng sao tôi lại không có cảm giác như chân mình chạm đất. Tôi đứng ngay cạnh em, nhưng Quỳnh không nhìn thấy, phải rồi, tôi vô hình mà.

- Em muốn mua thứ đó à?

Một tiếng nói từ phía sau. Tôi quay lại, là Minh. Một chút ngạc nhiên trong tôi. Tôi đang đứng giữa hai người, tất nhiên chẳng ai nhận thấy có một linh hồn là tôi đang lơ lửng ở đây.

- Em không biết, có lẽ không. - Quỳnh mỉm cười.

- Anh thấy em cứ ngắm nó.

- Chỉ là thói quen, em thích ngắm những thứ đồ đóng hộp.

- Em có về công ty không?

- Chắc em qua một chút thôi, rồi em về thẳng kia.

“Về thẳng kia?” Về thẳng kia là về thẳng đâu? Tôi không hiểu gì về những thứ mình đang nhìn thấy. Thời điểm này là khi nào? Là khi tôi cố tình để Minh và em hẹn hò với nhau? Hay đây là tương lai vài năm sau khi tôi không còn tồn tại trên đời nữa? Tôi không thể tự trả lời được câu hỏi này. Khi lướt tay qua những giá hàng gần đó, đột nhiên tay Quỳnh chạm phải một hộp Snicker làm nó rơi xuống. Theo bản năng, tôi giơ tay ra bắt, nhưng chiếc hộp xuyên qua tay tôi một cách mơ hồ, rồi rơi xuống đất. Tôi gần như khuỵu xuống, cảm giác được một thứ gì đó vô hình đang tan ra trong lòng mình. Quỳnh cúi xuống nhặt, những ngón tay em run run, tôi muốn chạm vào những ngón tay kia quá. Minh cũng ngồi xuống, anh đặt tay lên vai Quỳnh:

- Em...

Quỳnh chợt khóc. Em khóc rưng rức như đứa trẻ con. Tôi muốn lấy ngón tay lau nước mắt của em, thì đột nhiên tôi lại thấy mình nhẹ dần, rồi như trôi đi, mà không sao đứng lại được. Tay tôi cố bám lấy những giá hàng, nhưng chúng cứ dần xuyên qua. Mắt tôi nặng trĩu dần rồi nhắm lại.

Những lần sau đó tương tự, tôi lại dần thấy mình mở mắt ra. Em lại ở trước mặt tôi, đang làm một điều gì đó. Lúc thì đang làm việc, lúc thì uống café, lúc em xem phim truyền hình trên ti vi, khi thì ngồi bần thần trước màn hình máy tính. Lúc có Minh, lúc không có Minh. Càng những lần sau, tôi càng nhớ được ít. Thậm chí đôi mắt tôi mờ đi, hoặc tai không nghe rõ em nói gì. Tất cả mọi cảm giác cứ nhạt dần, nhạt dần… Tôi không biết mình cảm thấy gì nữa, chỉ có điều tôi chắc chắn nếu Quỳnh hạnh phúc, dù với Minh hay ai, thì tôi cũng thấy tuyệt vời lắm. Những lúc thấy em cười, tôi cứ đứng cạnh, ngắm em mãi. Tôi chỉ muốn em hạnh phức.

Có một lần, tôi đã ở cạnh em rất lâu khi em làm việc, rồi em đi đến một nơi. Lẽ nào khi không còn trong thân thể của con người, trí nhớ của tôi lại kém đi đến thế, vì đó là một nơi rất quen. Nhưng tôi không sao nhớ ra được bởi mọi thứ cứ như những dòng chảy, đập vào tôi khiến tôi mờ đi, đôi lúc chỉ còn là một màu trắng. Quỳnh trò chuyện với ai đó, tôi muốn mở mắt ra mà không được, tai cũng chẳng nghe rõ gì. Nhưng có thứ gì quen lắm, cái mùi vị của nơi này, nhũng âm thanh, cả một vài gương mặt nữa. À, bệnh viện! Ngay khi vừa kịp cảm nhận được, tôi nhớ mình giống như ngã xuống, rồi bị kéo lê đi. Không đau nhưng bất lực.

Thức tỉnh.

Tôi lại mở mắt. Quỳnh ngồi đó, trước mặt tôi. Lần này em đang làm gì nhỉ? Khi tôi đang nghĩ về điều đó, thì Quỳnh chợt nhìn tôi, ánh mắt em thảng thốt:

- Anh... Anh tỉnh lại rồi ư?

Tôi không biết trả lời sao. Có phải phía sau tôi là Minh không? Đã nhiều lần khi trôi, tôi cũng cứ ngỡ em nói chuyện với tôi, rồi hóa ra lại là ai đó ở phía sau cái bóng vô hình là tôi.

- Anh nghe được em nói không, anh ơi? - Giọng em vẫn run lên.

Tôi cố gắng quay về phía sau mình, xem có ai ở sau đó. Nhưng cổ tôi nặng trĩu. Chợt tôi nhìn lên, phía trên là trần nhà, vậy là tôi đang nằm ở một chiếc giường. Bệnh viện!

- Có, anh có nghe thấy. Anh chưa chết ư?

Quỳnh không nói gì nữa, em ôm lấy tôi khóc. Miệng mỉm cười mà nước mắt cứ rơi đẫm áo tôi. Rồi Quỳnh kể cho tôi rằng cách đây ba tháng tôi đã ngất đi vì thiếu máu lên não. Nhưng không hiểu sao ngay sau đó toàn bộ cơ thể tôi rơi vào triệu chứng thực vật. Tim vẫn đập những mọi giác quan đều không hoạt động. Tôi đã như thế từ hồi đầu mùa Đông.

- Tại sao em biết anh thế này? - Tôi chạm nhẹ vào tay Quỳnh, nơi những giọt nước vẫn nóng hổi.

- Em đã ngắm mãi bức ảnh Minh chụp em, và ở một góc rất nhỏ của bức ảnh, em đã thấy tay anh phía sau. Anh đã ngồi đâu đó phía sau em. Em đã vô cùng ngạc nhiên vì điều đó. Em nhận ra có điều gì đó không bình thường. Và em đã gọi Minh.

- Cậu ấy kể cho em

- Chính Minh là người đưa anh vào viện khi anh ngất. Anh ấy gọi cho anh không được nên đã đến nhà anh và thấy. Khi em gọi, Minh đang ở trong phòng cấp cứu với anh, Minh không kể gì, chỉ đưa em cuốn sổ.

- Anh xin lỗi...

- Anh ngốc lắm, sao anh lại làm như thế. Em đau khổ lắm anh biết không?

- Vì anh sẽ chết.

- Anh sẽ không chết - Quỳnh đưa tay lau những giọt nước mắt vẫn tiếp tục rơi trên khuôn mặt em. - Trong thời gian anh không tỉnh, đã có một đoàn chuyên gia Ireland đến thăm bệnh viện theo lời mời của viện trưởng. Một chuyên gia đã nghiên cứu bệnh của anh, và ông nói có một loại thuốc là PBOX-15 đang trong giai đoạn thử nghiệm ở các bệnh viện hàng đầu của Ireland và có dấu hiệu tích cực. Họ sẽ thử loại thuốc đó với anh. Tỷ lệ thành công của nó rất cao.

Tôi dường như không còn tin vào tai mình nữa, vậy là tôi chưa chết. Và có khả năng sẽ sống mà không cần ghép tủy? Tôi cảm thấy nước mắt mình cũng vừa chảy xuống, mặn chát ở đầu lưỡi, vị mặn này hình như đã rất lâu rồi tôi không cảm thấy. Vậy là tôi tỉnh lại thật sự rồi.

- Em ạ, anh đã có những giấc mơ rất kỳ lạ.

Tôi kể những điều mà trong khoảng thời gian trôi tôi đã cảm thấy. Tất cả. Tôi kể rằng tôi đã muốn chạm vào em thế nào. Đã muốn ôm em thế nào. Và đã thấy em khóc thế nào. Quỳnh nhìn tôi chăm chú, em lắng nghe hết, rồi thốt lên:

- Không, đó không phải những giấc mơ. Rất nhiều thứ anh vừa kể đã thực sự xảy ra. Em vẫn nhớ hôm ở siêu thị đó. Minh đã đưa em đi mua đồ, và em đã nhớ anh, quá nhớ anh, rồi em khóc ngay ở đó…

- Vậy là em và Minh đã…?

- Không. - Quỳnh cấu tôi một cái. - Anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều. Minh luôn bên cạnh em, nhưng như một người anh trai, anh ấy cũng luôn nói với em rằng rồi anh sẽ tỉnh lại và em phải giữ gìn sức khỏe để còn chăm sóc anh khi đó!

Tôi thấy vai mình nhói đau, cảm giác của cơ thể đã dần trở lại. Nhưng tâm trí tôi dường như vẫn đang lơ lửng. Em ở đây, cạnh tôi, khi tôi vừa trải qua ranh giới của sự sống và cái chết. Điều gì đã khiến tôi rơi vào tình trạng thực vật đó, và điều gì đã thực sự xảy ra khi thể xác tôi nằm đây bất động nhưng tâm hồn thì lại bám theo em. Tình yêu ư?

- Anh phải cố gắng lên. Còn rất nhiều khó khăn trước mắt nhưng anh không được bỏ cuộc. Và đừng bao giờ đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh như anh đã làm. - Quỳnh nắm lấy tay tôi.

- Không, anh sẽ không bao giờ làm thế nữa đâu - Tôi mỉm cười.

Mùa Đông ngoài kia dường như cũng đã vừa hết. Những cành cây khẳng khiu trước giá lạnh lại như đang tái sinh, chậm rãi và bền bỉ. Một giọt nước dường như đọng lại trên mái nhà từ cơn mưa đêm qua, nhỏ xuống yên ả. Một chú chim đậu trên cành cây cất tiếng kêu nhè nhẹ, như báo hiệu sự trở về sau mùa di trú. Sự sống vốn mỏng manh, nhưng những sinh linh thì lại mãnh liệt níu giữ nó, theo những cách kỳ diệu nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play