Who’ve you gonna be?
“Jenny: Do you ever dream,
Forrest, about who’ve you gonna be?
Forrest: Who I’m gonna be?
Jenny: Yeah.
Forrest: Aren’t-aren’t I
going be me?”
Đoạn hội thoại trong Forrest
Gump cứ ám ảnh tôi mãi tới tận một tuần sau khi xem bộ phim kinh điển đó, trong
lúc ngồi café với Hiếu, tôi hỏi anh:
- Anh này, anh muốn tương lai
sẽ trở thành ai?
- Ý em là sao?
- Ý em là như vậy đó.
- Anh muốn trở thành một
người bình thường, với một cuộc sống bình thường, có một công việc bình thường
và một gia đình bình thường.
- Chỉ vậy thôi?
- Ừ. - Hiếu nhìn tôi với ánh
mắt đầy khó hiểu. - Em sao vậy?
- Em… bình thường.
Tôi trả lời như không trả lời
và chìm vào trong dòng suy nghĩ miên man bất tận vẫn đang chảy trong đầu tôi.
Hiếu nhìn tôi một chút rồi lại chăm chú đọc tờ báo, anh là mẫu người không mấy
tò mò. Tôi không biết tôi thích hay ghét điều đó ở anh nữa. Đôi khi tôi thấy
điều đó thật tuyệt bởi tôi vô cùng ghét con trai nói nhiều hỏi nhiều, nhưng đôi
lúc tôi cũng lại tủi thân bởi cái kiểu giống như là vô tâm đó. Tôi nhìn ra phố,
thu năm nay lại đến muộn, cảm giác cứ năm sau lại muộn hơn năm trước. Những vạt
nắng gay gắt vẫn kéo dài trên từng tán lá xuống mặt phố.
Tôi đang trong thời gian
chẳng làm gì, vì tôi vừa bỏ việc. Thực ra chuyện này cũng không có gì đặc sắc
bởi đây đã là lần thứ ba trong năm nay tôi rời bỏ một công ty. Với thế mạnh của
hình thức, của vốn ngoại ngữ phong phú và của những mối quan hệ xây dựng từ khi
còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi dễ dàng tìm được những công việc mà nhiều
người trẻ khác phải ước ao. Vấn đề chính ở chỗ đó - vấn đề là tôi không ước ao.
Thêm nữa là tôi thậm chí không coi mình là người trẻ. Chính sự khiên cưỡng
trong suy nghĩ khiến tôi cứ làm rồi bỏ, không bao giờ hài lòng với thứ mình có.
Điều đó thậm chí thể hiện trong mối quan hệ của tôi và Hiếu. Tôi yêu anh, kỳ
vọng nhiều ở anh, và cũng vì thế không bằng lòng rất vài thứ ở con người anh.
Vấn đề là tôi không bao giờ nói ra.
Cuối tháng Chín, khi ngồi với
tôi trong quán café quen thuộc, Hiếu nói với tôi bằng vẻ điềm tĩnh thông
thường:
- Công ty bất động sản của
bạn anh đang thiếu một vị trí trong phòng giao dịch, em có hứng thú không?
Tôi gật đại, mà không biết
rằng lời đồng ý vu vơ đó đã xáo trộn toàn bộ cuộc sống sau này của tôi.
Tách!
Công việc của tôi khá đơn
giản. Tôi chủ yếu giải quyết một số giấy tờ mà sếp giao cho, và đi xem dăm ba
căn nhà đang giao bán. Trong một môi trường làm việc có đến chín trên mười nhân
viên là nam giới, tôi bỗng trở thành một tiêu điểm vô hình. Cũng đúng thôi, vì
tôi trẻ, ăn mặc có gu và lại mang cái vẻ mặt vừa đoan trang vừa bất cần dễ dàng
gây một sự chú ý mơ hồ. Tảng, vào buổi trưa tôi gặp Hiếu, anh vốn là mẫu người
sống không kế hoạch, vì thế Hiếu ngủ dậy vào sáng sớm, hoặc giữa trưa, đôi khi
là chiều tối, tùy hứng, điều đó không ảnh hưởng đến công việc viết lách anh
làm. Trong bữa trưa, chúng tôi trò chuyện bình thường. Tôi tuyệt nhiên không
nhắc đến những đồng nghiệp nam thường xuyên rủ tôi ăn trưa hoặc café, hoặc café
hoặc ăn trưa – họ lặp lại điều đó hàng ngày không có vẻ gì sẽ chán. Hiếu cũng
không bao giờ hỏi về việc ở công ty tôi, trừ việc anh gửi lời hỏi thăm người
bạn. Tôi phát ngán với sự “không tò mò chút nào” của anh. Tuần thứ hai sau khi
đi làm, tôi đi ăn với Minh – một trong những người công khai tấn công tôi. Và
tôi phát hiện ra Minh cũng không quá tệ.
- Anh có mùi nước hoa khá hay
đó. Light Blue?
- Không nhiều con gái nhận ra
mùi nước hoa nam như em đâu. - Minh cười.
- Tình cờ một người em biết
cũng dùng mùi đó thôi. - Tôi nhún vai, không muốn nói rằng Hiếu cũng dùng loại
nước hoa đó.
- Người yêu em à? - Minh
chứng tỏ anh không thiếu sự nhạy cảm.
- Cũng không hẳn. - Tôi không
muốn trả lời những câu hỏi kiểu thế này.
Tách! Minh giơ chiếc máy ảnh
Polaroid chụp tôi rất nhanh. Khi máy đang từ từ đẩy tấm ảnh được in ra, tôi
nhíu mày, nhưng cũng không phản đối. Chẳng hại gì khi có một hay vài cái đuôi
bám theo mình - “có khi điều này còn khiến Hiếu chú ý đến mình hơn” - tôi nhủ
thầm. Đó là một kế hoạch hay một vết nứt, tôi cũng không biết.
Thế là không đủ
Mọi thứ bắt đầu vào guồng
hơn, thị trường bất động sản đã nhúc nhích sau một thời gian dài đóng băng, tôi
liên tục phải đi xem đất và giao dịch môi giới với khách hàng hoặc chủ đất.
Ngay cả buổi tối đôi khi tôi cũng phải đi tiếp khách, tôi và Hiếu có vẻ ít gặp
nhau hơn. Có lúc anh gọi điện khi tôi đang trên đường, tôi ấn từ chối, Hiếu không
nhắn tin thêm, anh mặc định rằng tôi đang bận.
Tôi và Minh làm cùng nhóm đến
ba dự án mà công ty đang theo đuổi. Tôi thường xuyên đi cùng anh, cảm thấy việc
đi hai xe cũng hơi bất tiện nên tôi để Minh đèo luôn. Rồi thi thoảng khi ngủ
dậy muộn và lười biếng, tôi gọi anh qua đưa đến công ty hoặc đi ăn sáng. Lấy cớ
gặp khách hàng, tôi bắt đầu ăn trưa với Minh nhiều hơn cả với Hiếu. Hai tuần
sau đó, Minh nói anh thích tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên khi chỉ mỉm cười về
điều đó, tôi không trả lời anh. Mỉm cười có khi đã là đủ.
Trò chơi công sở dồn đẩy mọi
thứ cứ như ngẫu nhiên. Chính tôi cũng không nhận ra điều đó cho đến một ngày
khi Minh vừa thả tôi ở đầu ngõ sau một ngày làm việc mệt mỏi, tôi thấy Hiếu
đứng trước cửa nhà.
- Sao anh không gọi em trước
khi đến?
- Anh có gọi.
- Vậy à, em để máy trong túi,
chắc lúc nãy gặp khách hàng em tắt chuông rồi quên không bật lại.
- Em có vẻ bận?
- Vâng, dạo này em nhiều
việc. - Tôi nói một nửa sự thật.
- Em muốn đi uống nước không?
- Có lẽ để hôm khác. Em hơi
mệt.
- Chàng trai đó làm em mệt à,
hay anh làm em mệt? - Hiếu nói với giọng mỉa mai, mỗi khi anh dùng giọng đó tôi
chỉ muốn đấm thẳng vào mặt anh.
- Chẳng ai làm em mệt, công
việc làm em mệt.
- Vậy sao không bỏ công việc
đó đi, em thạo việc này lắm mà
- Đừng nói với em bằng kiểu
đó.
- Mình không gặp nhau một
thời gian nhé.
- Vâng. - Tôi trả lời bằng sự
tự ái, mặc dù cảm thấy từng mảnh vỡ đang cứa vào trái tim.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt
buốt lạnh. Tôi không muốn kiềm chế sự bực bội dồn nén trong mình:
- Em là gì của anh?
- Nếu em không tự trả lời
được câu hỏi đó, thì đúng là em cần thời gian.
- Có đôi nào yêu nhau như thế
này không? Em còn chẳng cảm thấy anh muốn giữ em lại khi có người muốn mang em
đi.
- Nếu không muốn giữ, anh đã
không ở đây.
- Thế là không đủ. Anh đi đi!
Hiếu không nói gì nữa, nhìn
tôi một thoáng rồi quay người, mở khóa xe, đi. Trời đổ ngay một cơn mưa to đến
thảm hại xuống. Tôi đứng lặng, hứng những hạt mưa nặng nề mà chắc chắn anh cũng
đang phải hứng. Vuốt những giọt nước trên mái tóc bết xuống mặt, thở dài mệt
nhọc. Ba gói kẹo kitkat yêu thích mà tôi ăn sau đó không làm vơi đi cảm giác
ngán ngẩm. Chẳng biết vì sao, tôi nhắn tin cho Minh: “Den don em di dau do dc
ko?”
Hố sâu.
Sáu ngày tôi và Hiếu không
gặp nhau. Tôi làm miệt mài và chơi cật lực để bù vào cảm giác thiếu hụt. Có lẽ
chỉ là sự tự trấn an ngu xuẩn, bởi tôi và Minh mặc định có một mối quan hệ
không chính thức, và cũng chẳng có một cái tên. Tôi thi thoảng đi chơi với
Minh, thi thoảng gặp bạn bè Minh. Tôi không biết mình có thích Minh không nữa, nhưng
chắc chắn tôi không ghét anh. Công việc chồng chất cộng với sự thiếu ăn thiếu
ngủ khiến tôi như người hụt hơi ở đoạn cuối cuộc thi maraton. Dự án trong tháng
kết thúc tốt đẹp, tôi dành nguyên ngày thứ bảy nằm với chiếc khăn lạnh trên
trán. Khi cơn sốt có vẻ dịu bớt, tôi cho mèo ăn, lau sạch bếp, vứt đống quần áo
bẩn cả tuần vào máy. Lúc đang ngồi trên chiếc máy giặt và ăn mì, tin nhắn của
Minh đến. “Di an kem ko em?” - “Em om.” – “Vay ah, muon an gi ko a mang den.”
“Tuy anh”. Đặt máy sang một bên, tôi tự cảm thấy mình kém nhất là màn từ chối.
Có lẽ không phải tôi đang có chuyện với Hiếu, mà là tôi đang không giải quyết
nổi cảm giác của chính bản thân mình, đó mới là vấn đề.
Những cơn gió nửa thu đã bắt
đầu thổi, lan can với những chậu cây trở nên nhạy cảm với mùa, bỗng đẹp. Tôi
đứng im lặng với trái tim xao động. Hít một hơi thật dài, phải làm một điều gì
đó thôi. Tôi với máy, nhắn tin cho Hiếu: “Em xin loi.” Tin nhắn trả lời có lẽ
nhanh hơn tôi nghĩ khá nhiều: “Anh khong gian em. Em nhin xuong duong di.” Tôi
giật mình, quay xuống, Hiếu đứng đó từ lúc nào, anh giơ một hộp cháo lên, mỉm
cười.
Tôi chẳng biết mình còn lý do
gì để vô lý với anh nữa. Cái cách anh đối xử với đứa trẻ con chưa chịu biến mất
trong tôi khiến tôi muốn khóc. Tôi lao xuống đường với Hiếu, và khóc thật, khóc
như cô gái nghiện shopping bị người ta giằng lấy cái túi yêu thích ngay trước
mặt. Anh vỗ về tôi:
- Ngoan, có gì đâu mà phải
khóc, em.
Tôi không trả lời, cứ ôm anh,
hít hà. Và một thoáng, tôi giật mình khi mùi Light Blue của anh gợi nhắc tôi
tới Minh. Khi suy nghĩ đó vừa thoáng qua như một cơn gió lạ và tôi còn chưa kịp
phản ứng với nó, thì tôi nhìn thấy sau vai anh là Minh, anh vừa đỗ xe lại, một
túi đồ ăn treo trên móc xe. Ánh mắt anh ngỡ ngàng. Tôi hoàn toàn quên mất việc
đã nhắn tin với Minh khi nãy. Thấy sự hoảng hốt trong mắt tôi như đứa trẻ có
tội, Hiếu quay người lại. Anh nhìn Minh một thoáng, rồi buông tay khỏi đứa con
gái đang đứng như trời trồng là tôi.
Có một vài khoảnh khắc trong
đời bạn biết, ngay khi đó, rằng bạn đã phạm một sai lầm không thể cứu chữa
được. Hoặc bạn luôn sẽ phải trả giá cho những gì bạn làm. Tôi vừa mất cùng lúc
hai chàng trai - hai chàng trai mà bất cứ cô gái bình thường nào cũng sẽ phải
vồ vập lấy. Nhưng tệ hơn, tôi cảm thấy vừa đánh mất chính mình.
Bức ảnh.
Bức ảnh Polaroid mà Minh chụp
tôi trong lần đầu tiên chúng tôi đi ăn trở thành kỉ niệm duy nhất mà chúng tôi
có, cho một mối quan hệ không đầu đuôi. Minh tặng tôi bức ảnh đó và tôi để nó
trong ví. Đôi khi tôi thấy nó còn giá trị hơn những gì tôi và Hiếu có được sau
ba năm yêu nhau. Không phải vì tôi có tình cảm gì sâu đậm với Minh, mà chỉ vì
bức ảnh đó đã trở thành dấu ấn của chính con người tôi trong cả một giai đoạn.
Mái tóc xoăn buông thờ ơ xuống bờ vai gầy, đôi môi luôn luôn mím, chiếc dây chuyền
nhỏ nhắn với viên đá trắng mà Hiếu tặng, và đôi mắt mở to vừa tư lự vừa hững
hờ. Nó sẽ luôn nhắc tôi về một quãng thời gian tôi đã sống vô định.
Không lâu sau, tôi apply
những công việc mới và tìm kiếm những mối quan hệ mới, mới ngay cả trong chính
gia đình mình. Tôi đổi số điện thoại, nick yahoo và các địa chỉ liên lạc, cũng
không chủ động báo với ai trong hai người. Tôi biết họ có thể sẽ yêu một ai đó
khác, và cũng có thể sẽ đau khổ khi nghĩ về tôi, điều đó không quan trọng. Thứ
có ý nghĩa hơn là tôi cần tìm thấy chính mình, cả con người và lý tưởng. Khi
những cơn gió cuối cùng của mùa thu vừa thổi qua, tôi lại nhớ đoạn hội thoại
của Jenny và Forrest Gump. “Who’ve you gonna be?”
Con đường lá vàng rơi
Nhân viên thứ mười một
Hãy bỏ qua những phần rườm rà
rào đón, tôi tên Minh - một chàng trai bạn có thể gặp nhan nhản ở các rạp chiếu
phim hay các quán ăn nhanh, bởi tôi có một vẻ ngoài vô cùng thiếu cá tính.
Nhưng có lẽ điều đó được bù đắp phần nào đó ở bên trong. Tôi đã ra trường được
tám năm – đừng ngạc nhiên, tôi không già đến thế, tám năm là tính từ lúc tôi
cầm bằng tốt nghiệp phổ thông trung học, vì tôi đã bỏ đại học mà không mất quá
nhiều lần suy nghĩ hay cân nhắc.
Tôi thuộc mẫu người tin rằng
mình sẽ có thứ mình muốn, chỉ cần mình đủ cố gắng. Điều đó đã đúng ở công ty
đầu tiên tôi làm - một công ty truyền thông đa phương tiện trụ sở tại Đà Nẵng.
Điều đó thậm chí cũng đúng tại công ty thứ hai tôi làm -một công ty đồ họa mà
thời gian làm việc có thể coi là kinh điển gấp đôi so với giờ hành chính. Cả
hai nơi đó đều trả tôi mức lương siêu cao với một người trẻ kèm với dăm ba
khoản hậu đãi đặc sắc, ví như không mấy khi phải ngồi ở những buổi họp nhàm
chán, thay vì đó không bao giờ thiếu tên trong danh sách thưởng cuối năm. Hay
liệu có coi việc được những đồng nghiệp nữ luôn tán tỉnh tại máy bán café tự
động cũng là một phần thưởng thêm?
Tình trạng làm việc kiểu đó
của tôi có lẽ kéo dài nếu Quân - một người bạn của tôi - không nằng nặc rủ tôi
qua sàn giao dịch bất động sản TT, nơi mà mọi thứ sắp chìm nghỉm xuống, cả
lương lậu và tiến độ công việc. Nhưng lao xồng xộc vào thử thách luôn là giá
trị mà người trẻ và chỉ người trẻ mới có thể làm được. Bằng thứ suy nghĩ kiểu
niềm tin mang ra ăn được đó, đầu mùa Thu tôi bỏ việc tại công ty đồ họa thú vị
và sang TT thể nghiệm chính mình. Không biết điều đó có làm đồng nghiệp nữ nào
tại công ty cũ sướt mướt không, chứ tôi thì rớt nước mắt suốt ngày. Bạn cũng sẽ
thế thôi, nếu bạn ngồi trong một căn phòng chưa đến ba mươi mét vuông nhưng có
khoảng mười điếu thuốc được châm thường trực. Tôi là nhân viên thứ mười một.
Nhân viên thứ mười hai
- Café?
- Ừ.
Tôi và Quân rảo bước sang
quán café cạnh đó. Có lẽ tôi và cậu cùng đã bắt đầu thấy ngột ngạt với cái
không khí ám mùi rock and roll thập kỷ 80 trong văn phòng. Khi đã yên vị với
hai cốc đen không đường, chúng tôi bắt đầu lảm nhảm về dăm ba thứ lá cải mấy
ngày gần đây. Một lúc, cả hai ngắm đường phố, chợt Quân nói:
- Sorry vì đã kéo cậu qua
đây.
- Xin lỗi suông là không
được.
- Đen đá nữa?
- Không. - Tôi mỉm cười. -
Thực ra công việc cũng không đến nỗi tệ.
- Còn có chỗ tệ hơn?
- Tớ thì chưa thử nơi nào tệ
hơn thế này! - Cách Quân châm chọc luôn làm cuộc nói chuyện trở nên nhẹ nhàng.
-Nhưng, ít nhất ở đây không có phụ nữ.
- Vì sao phụ nữ bỗng dưng lại
có tội vậy?
- Tớ cũng không biết nữa. Họ
cứ tự nhiên có tội vậy thôi. Tớ đã quá chán cảnh mấy cô nhân viên váy ngắn đeo
mấy cái túi LV fake một fake hai làm thì ít chat chit thì nhiều rồi. Công ty cũ
tớ có vẻ giống một sàn catwalk.
Khi chúng tôi vừa nói đến đó
thì một cô gái dừng phịch xe, vuốt lại mái tóc màu nâu, với lấy chiếc túi LV ở
sàn xe và sải bước vào công ty. Cô gái mặc một chiếc váy ngắn màu đen, đôi chân
dài và có dáng đi của một người rất tự tin vào chính mình. Tôi và Quân cùng
quay ra nhìn nhau cười phá lên.
- Hy vọng rằng không phải
nhân viên mới!
- Cậu đừng cực đoan. Cậu
không muốn nhưng mà anh em muốn!
- Để làm gì? Để ngắm hay để à
ơi?
- Để cho công việc thêm hứng
khởi, biết đâu lại làm giảm tỉ lệ báo ốm nghỉ làm của mọi người!
- Nghe như thời đi học ý nhỉ.
- Chắc chắn trong kia đang
cuống cuồng hết cả lên rồi. Đừng vào vội. Đen đá nữa?
- Ừ thì đen đá nữa!
Đó là ngày đầu tiên Quỳnh đến
công ty tôi nộp đơn xin việc, nghe đâu người yêu của cô là bạn của sếp tôi. Thú
thật, cô không tệ như là những cô gái tôi biết. Tôi nhận ra điều đó một tuần
sau khi cô đi làm. Khi những đồng nghiệp nam khác hớt hải vì nữ nhân viên mới
xinh đẹp thì tôi ở đó bình thản ngắm sự hỗn độn. Ít ra sàn giao dịch này đã bắt
đầu… “sôi động” trở lại! Đó là suy nghĩ tốt đẹp đầu tiên của tôi về Quỳnh. Ở cô
có nét gì đó bí ẩn và kiêu kỳ, hơi mỏng mảnh mà lại rất kiên định. Bản năng
phái mạnh cứ hướng tôi tới khám phá điều đó, dù chính tôi đã ghét cay đắng cái
kiểu lả lơi công sở. Đấy, đời cứ vậy.
Người bạn cũ và cơn mưa
- Anh có thể cho em hỏi cái
này chứ?
Câu nói cất lên khi tôi đi
ngang qua bàn làm việc của Quỳnh.
- Ừm.
- Tại sao ở đây ghi là lại
ghi là “Tình trạng pháp lý: Khác.” - Cô chỉ vào một giấy tờ giao dịch tại khu
đô thị mới Từ Liêm.
- À vì nó khác! - Tôi trả lời
kiểu không biết gì.
Quỳnh trân trối nhìn tôi với
ánh mắt dò hỏi xem tôi giả hâm hay hâm thật.
- Anh có cách giải thích nào
dễ hiểu hơn không?
- Những câu hỏi kiểu này
thường được trả lời trong bữa trưa.
- Đây có phải một lời mời?
- Nếu em coi nó là như vậy.
- Đây có phải bước đầu của sự
tán tỉnh?
- Nếu điều đó không khiến ai
đó bực bội.
- Trưa mai. Em sẽ tự trả tiền
phần của mình.
Tôi gật đầu, bước ra ngoài.
Trước khi khép cửa phòng, tôi quay lại nháy mắt với Quân một cái nham hiểm, khi
cậu còn đang cười tủm tỉm. Nữ nhân viên xinh đẹp lạnh lùng sau khi từ chối lên
xuống đủ các lời mời của gần hết những đồng nghiệp, vì một lý do gì đó, bỗng
dưng lại đồng ý với tôi. Vì tôi là người duy nhất trong phòng không hút thuốc,
hay thật sự vì cái tập tài liệu khỉ gió mà Quân đã dí cho cô, tôi cũng không biết
nữa!
Khi thắc mắc đó còn đang
quanh quẩn trong đầu tôi thì điện thoại rung lên. Tên một người bạn cũ xuất
hiện. Hiếu nói cậu muốn gặp tôi tối nay tại một quán rượu bất kỳ. Việc một
người bạn cả năm không gặp đột nhiên gọi bạn đi uống rượu thật lạ phải không?
Cậu và tôi từng cộng tác khi tôi còn làm tại công ty cũ. Hiếu là người ít nói,
cậu để lại cho tôi ấn tượng rất tốt. Vì thế tôi đã đồng ý gặp cậu dù không hiểu
vì sao lại có bữa rượu này. Hôm đó trời mưa rất to, khiến những câu chuyện trở
nên đẫm nước. Vài ly nhấp môi làm cho không khí bớt lạnh lẽo dần.
- Minh biết nhân viên nữ mới
về làm chỗ Minh không?
- Có. - Tôi ngạc nhiên.
- Đó là người yêu tôi.
Thú thật nếu không dựa vào
tường lúc đó, tôi đã ngã ngửa ra đằng sau.
- Oh vậy à. Tình cờ quá nhỉ -
Tôi nhấp một ngụm, cố giữ giọng bình thường, mặc cho vị nước vối tràn qua môi.
- Ừ, hôm trước khi đến đón
Quỳnh, tôi chợt thấy Minh, lúc đó Minh đang đi với ai đó nên chắc không thấy
tôi.
Khi tôi còn đang ngẩn ra cố
nhớ lại, thì Hiếu tiếp lời, thể hiện rằng cậu quả là chàng trai luôn biết nói
những thứ người ta không đoán trước được:
- Tôi muốn nhờ Minh một việc.
Hãy cưa Quỳnh.
Một lần nữa tôi biết ơn bức
tường sau lưng. Hiếu kể vài chuyện của cậu, rất ngắn gọn. Cách cậu nói chuyện,
và tất nhiên là lý do nằm sâu trong đó, khiến tôi không thể từ chối. Và liệu
tôi có muốn từ chối? Tôi gật đầu theo cảm tính. Mơ hồ thấy trước những bất ổn
được báo trước. Khi dắt xe rời khỏi quán, tôi nhớ Hiếu ngồi lại, gọi thêm chai
rượu nữa. Cơn mưa tầm tã không có vẻ gì sẽ dứt.
Và nhiều hơn
Quỳnh không hay biết gì về
buổi gặp bí mật giữa tôi và bạn trai cô. Chúng tôi đã ăn trưa với nhau tại quán
Thái bên hồ. Chúng tôi ăn và trò chuyện, cả về công việc cả về dăm ba thứ lẻ tẻ
liên quan đến ẩm thực, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện riêng. Khi tôi giơ
chiếc máy ảnh Polaroid lên chụp cô một tấm bất ngờ, Quỳnh đã nhíu mày, nhưng cô
không phản đối. Tôi biết mình đã chiếm được tình cảm của Quỳnh. Mặc dù thế, khi
đưa cô về công ty, tôi thấy có điều gì đó lẩn khuất trong lòng mình, tựa hồ như
chiếc lá vàng vừa rơi xuống khi chưa muốn lìa cành.
Mặc dù làm theo lời của Hiếu,
nhưng đêm đó, và nhiều đêm sau nữa, tôi luôn nghĩ về Quỳnh. Tôi đưa đón Quỳnh,
thi thoảng đi ăn và xem phim với cô. Tôi muốn được ở bên Quỳnh nhiều hơn và rồi
nhiều hơn. Điều tôi lo sợ đã thật sự xảy ra: hai tuần sau đó khi nói với Quỳnh
rằng tôi thích cô - tôi biết mình cảm thấy hơn cả như thế.
- Thế à!
- Ừ
- Thế anh định làm gì nữa?
- Câu này đúng ra em phải trả
lời chứ.
Quỳnh cười rồi cô đứng lên
cầm tập tài liệu đi về phía máy photo. Cái cách không rõ ràng của cô càng khiến
tôi phát điên. Chúng tôi cứ như vậy, không giống đồng nghiệp, nhưng cũng chẳng
giống người yêu. Tôi không thể nói mình thích hay ghét cảm giác đó, nhưng tôi
không thể từ bỏ nó. Thậm chí tôi bắt đầu yêu cả cái công việc chẳng liên quan
này, chỉ vì tôi có thể gặp Quỳnh mỗi khi đến công ty. Quân không biết những thứ
đang xảy ra, cậu và những người trong cơ quan mặc định rằng chúng tôi đã thành
một cặp, không ai hỏi về chàng trai đã từng đến đón Quỳnh vài lần nữa. Thi
thoảng tôi liên lạc với Hiếu, nói rằng mọi thứ diễn ra đúng như anh muốn, những
lúc đó tim tôi cứ thắt lại.
Quỳnh thường trầm tư nhìn qua
cửa kính công ty, lơ đãng. Những khi ấy tôi không biết cô nhớ Hiếu, hay cô nghĩ
về điều gì khác. Mỗi lúc đó, tôi muốn ôm lấy cô và nói tất cả sự thật. Muốn nói
với cô cả rằng trái tim tôi đã thật sự rung động. Thứ rung động giống như khi
tôi bỏ đại học lao theo con đường chông gai không bằng cấp: vừa lo sợ, nhưng
vừa thích thú, vừa mệt mỏi mà vừa say đắm. Tôi muốn nói với Quỳnh hãy đừng làm
cô gái bí ẩn nữa, hãy đi tôi bước vào cuộc sống của cô và vẽ lên những ngày
nắng ấm.
Con đường lá vàng
Những ngày nắng ấm không đến.
Cuối thu, Quỳnh bỏ việc đột ngột. Tôi đi tìm cô khắp nơi, nhưng có những người
biết cách biến mất thật đặc biệt. Những điều tôi tưởng chừng bình thường nhất,
như dáng đi của Quỳnh, cách cô vuốt tóc, hay đôi môi luôn mím chặt lại… dần ám
ảnh tôi. Tôi mất rất nhiều thời gian để tự cân bằng cảm xúc của mình.
- Buồn à?
- Không. - Tôi trả lời Quân,
quán café vỉa hè đột nhiên vắng, như để dành riêng cho tôi vậy.
- Trông như buồn.
Tôi không trả lời. Tôi ngồi
nghĩ về tất cả: vì sao Quân lại rủ tôi làm ở đây, vì sao tôi, người yêu của một
bạn cũ của tôi lại có mặt ở đây, tại sao và tại sao. Lẽ nào tất cả những điều
này chỉ là ngẫu nhiên và cuộc sống sắp xếp để tất cả sẽ phải khổ. Lần đầu tiên,
tôi cảm giác được sự bất lực dù muốn và cố gắng. Và tôi hiểu phần nào đó rất
nhiều trong tôi đã yêu cô gái kỳ lạ ấy. Tôi thật muốn nói với Hiếu rằng hãy để
tôi đến với Quỳnh và làm điều Hiếu không thể, điều đó thật ích kỷ, nhưng tồi tệ
thay là tôi không thể dừng suy nghĩ ấy. Tôi nhấc máy gọi Hiếu. Những hồi chuông
vang lên nhưng chẳng có tiếng trả lời nào.
- Trông cậu như muốn làm điều
gì đó. - Quân tiếp tục xét đoán, lần này cậu đúng.
- Mình có nên làm?
- Mình không biết. Ai mà biết
được. Cứ làm theo bản năng của cậu. - Quân nhấc cốc đen đá, bình thản.
- Dù nó sẽ làm người khác tổn
thương?
- Hoặc cậu sẽ bớt tổn thương.
Tôi nhìn về phía con đường
vắng. Hà Nội thở chậm rãi như tiếc nuối. Thảng thốt nhận ra thứ gì đó mãnh
liệt. Tôi lao ra xe và phóng đến nhà Hiếu. Bỗng con đường lả tả những chiếc lá
vàng, báo mùa Thu vừa hết. Một cơn gió thổi qua khiến những chiếc lá chạm vào
nhau xao động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT