Gob bless Japan Ganbatte kudasai, we all pray for you.

Minami Sankiku

Phương tản bộ dọc bờ biển, những hàng cây xanh mướt dưới ánh mặt trời rực rỡ. Từ thời điểm đặt chân đến đất nước này ba năm trước, nó chưa từng tới khu vực Miyaki, có thể nói rằng, cuộc cãi vã với Dũng vô tình lại là dịp tốt khiến nó có cơ hội thoải mái thế này. Thực sự Phương vẫn rất bực, ai đời đã chơi với nhau mười mấy năm, chính xác là từ thuở mẫu giáo, mà Dũng vẫn luôn làm Phương phát điên mỗi khi cãi nhau. Nguyên nhân thì đủ thứ, từ chuyện học hành, chuyện làm thêm, chuyện gia đình, chuyện thời sự cho đến cả chuyện thời tiết... Mà chung quy cũng chỉ tại hai đứa không được ở gần nhau, nói rằng xa mặt cách lòng thì không phải, nhưng người ta vẫn bảo nhất cự ly nhì tốc độ. Đằng này hai đứa lại cách nhau tận... ba mươi bảy nghìn hải lý. Phương tính rồi, nếu nó bơi miệt mài thì chắc khoảng hơn ba năm nó gặp được Dũng!

Sau một vụ cãi nhau như thế vào tối hôm trước, từ Tokyo, Phương đi tàu xuống Sendai, rồi từ đó bắt xe về Minami Sankiru chơi cho khuây khỏa. Nó chọn một quán cà phê nhỏ với hàng rào gỗ phủ sơn trắng phía ngoài. Phương gọi một đĩa bánh Dango, dù sao từ sáng tới giờ nó cũng chưa bỏ vào bụng thứ gì tử tế. Dango là một thứ bánh được làm từ bột gạo nặn tròn rồi xiên vào que, sau đó đổ một lớp mật đường lên, cảm giác khi ăn nó hơi giống bánh trôi, khiến Phương thích từ lần đầu tiên nếm thử. Một trong những điều khiến nó thích thú nhất và chọn du học ở Nhật chính là nền văn hóa ẩm thực đa dạng. Trong một lần chat với Dũng, nó từng bảo rằng, mỗi lần ăn bất cứ thứ gì ở đây, nó đều cảm thấy hạnh phúc hơn. Cảm giác ấy kéo dài đến tận bây giờ vẫn không hề thay đổi. Phương nhấp một ngụm trà, nhìn về phía biển và cảm thấy thật dễ chịu. Những chiếc thuyền nhỏ màu trắng đậu sát bờ đang nhấp nhô. Một hàng cây với những chiếc lá vàng rực đang rung lên trước gió. Mặt trời đã biến mất sau những tầng mây từ khi nào. Những cơn sóng ngoài biển có vẻ đập mạnh hơn...

Tokyo

Momo nhàn nhã tản bộ cùng đám bạn ở Harajuku Street, ngắm nhìn những cô gái lolita cười đùa ở một góc đường trong những chiếc váy nhiều lớp và mái tóc vàng hoặc đỏ, đều được uốn xoăn tít. "Một ngày tẻ nhạt!" - nó lẩm bẩm khi nghĩ về chuyện bố thì phải đi trực còn cô bạn thân nhất thì lại mò xuống tận Minami, bỏ lại Momo với một mớ bạn tẻ nhạt. Khi nó còn đang ngán ngẩm ngắm nghía một nhóm nghệ sĩ đường phố đang chơi ghi ta bản Canon, thì điện thoại rung lên.

- Tưởng bạn quên mình luôn rồi. - Momo hậm hực.

- Đâu có.

- Có.

- Không. - Phương cười qua điện thoại. - Chỉ đúng là mình hơi bị hút hồn bởi vẻ đẹp ở đây

- Ờ, mình cũng thấy dưới đó đẹp thật. Hồi bé bố có mang mình xuống đó một lần.

- Bố bạn hôm nay trực à?

- Ừ. - Momo thở dài. - Mà bạn ở dưới đó không đi thăm đại học Tohoku à, nghe bảo ở đó có nhiều người Việt lắm đó.

- Không, mình xuống thẳng Minami luôn. Mà đừng đánh trống lảng, bạn với bố vẫn ổn chứ?

- Mình vẫn giận. Đã hứa hôm nay đưa mình đi thăm mộ mẹ rồi mà sáng dậy lại chẳng thây đâu, để lại mảnh giấy báo bận đính ở tủ lạnh, mình nhắn cho bạn rồi đó.

- Ừ, chắc cơ quan bố bạn có việc gì quan trọng lắm.

- Có lẽ thế. Mình cũng chẳng biết.

- Bạn gọi cho bố hỏi thăm đi.

- Sẽ. Không phải nhắc. Bạn mới là người nên gọi về nhà làm lành với anh chàng của bạn đi!

- Ha ha. Ừ. Thôi, bạn làm gì thì làm đi. Mai mình về.

Hai đứa nhấm nhẳng vài câu rồi dập máy. Việc Phương gọi điện khiến Momo cảm thấy một ngày của nó đỡ tệ hơn. Phương là cô bạn thân nhất của nó, việc nó không chơi nhiều với tụi bạn người Nhật mà cứ dính lấy Phương là một dâu hỏi lớn. Nhưng bất chấp rào cản ngôn ngữ, nó vẫn cho rằng Phương mới là người bạn thú vị nhất của nó. Và thêm nữa, nó rất muốn được tới Việt Nam một lần, sau khi nghe Phương miêu tả đủ thứ. Nó nhấc máy bấm số của bố, giờ này có lẽ ông đang túi bụi với công việc ở nhà máy điện hạt nhân. Nó chẳng thích công việc này của bố tí nào và thường mè nheo bảo bố nên nghỉ hưu sớm. Ông thường cười và bảo nó rằng, mỗi công việc đều có sự hứng khởi riêng của nó mà người ngoài không thể nào hiểu được, mỗi khi nói thế, ông lại trìu mến xoa đầu Momo như một đứa trẻ năm tuổi.

- Bố ạ?

Hà Nội

Đang ngó nghiêng mấy quyển sách tại một hiệu sách nhỏ trên đường Đinh Lễ, Dũng thấy điện thoại mình nhấp nháy cái tên quen thuộc:

- Đây.

- Đang làm gì đấy? - Giọng Phương nhỏ như mèo.

- Mua sách.

- Ừ!

- Ừ?

- Ừ!

- Gọi điện về chỉ hỏi thế thôi à?

- À, Hà Nội thế nào?

- Mát, gió vừa đủ nắng vừa đủ, trời đang đẹp lắm.

- Ở đây cũng thế.

- Cái thành phố nhộn nhịp ấy mà cũng có được không khí như Hà Nội á?

- Không, mình đang không ở Tokyo.

- Thế Phương

- Không nói!

- Hừm, đồ dở người.

- Nói chuyện với con gái thế à? Bảo sao chẳng có đứa nào thích!

- Có đấy.

- Ai? - Phương giật thót.

- Soi gương đi. - Dũng cười phá lên.

- Đồ…. khó tả!

- Thế tóm lại đồ dở người gọi về định nói gì với đồ khó tả thì nói đi.

- Định nói điều hay lắm nhưng quên rồi.

- Nhớ ra đi.

- Xin lỗi vụ hôm trước đi rồi nói.

- Ừ thì xin lỗi.

- À, mình định bảo là... ôi, ôi...

Tít... Tít... Dũng ngớ người, cuộc gọi đã kết thúc. Nó bấm máy gọi lại. Kết nối không thực hiện được. Nó đứng ngẩn người tại hiệu sách. Kỳ quặc vậy, bình thường sóng tốt lắm cơ mà?

Rất nhiều dấu ba chấm…

Một Sankiru, Phương không biết phải diễn tả cảnh tượng đang diễn ra trước mắt nó như thế nào. Mặt đất rung lên dữ dội... Bàn ghế chao đảo... Những chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa rơi xuống bậc thang vỡ tan tành. Không xa chỗ nó vừa ngã xuống phía đường lớn, đất nứt ra thành những mảng chắp vá sâu hoắm. Phía bờ biển, từng đợt sóng khổng lồ cao đến cả chục mét ập vào thành phố. Tất cả mọi người hoảng loạn chạy lại ôm những cây cột lớn hoặc nép vào gầm bàn, nhưng ngay cả những thứ đó cũng đổ vỡ nghiêng ngả. Phương không biết phải làm gì, sau cơn chấn động mạnh, não nó dường như vẫn chưa bình thường trở lại, ngay khi chưa biết phải chạy về phía nào thì mặt đất ngay dưới chân nó cũng bắt đầu nứt ra. Một người đàn ông trung niên vừa đẩy nó ngã dúi dụi vừa hét lên bằng tiếng Nhật:

- Chạy lại phía góc bàn kia, mau lên, nhanh lên!

Phương định thần lại, nó bò về phía chiếc bàn nơi một người phụ nữ và đứa trẻ đang khóc nằm bẹp xuống. Ngoài đường, những cơn sóng thần đã ập xuống dữ dội, cuốn trội mọi thứ, những chiếc còi báo động kêu inh ỏi trong khi ô tô bị cuốn đi như những món đồ chơi nhỏ bé. Người đàn ông khi nãy chạy đi chạy lại trong khi mặt đất vẫn ngả nghiêng chao đảo, ông vồ lấy những tấm thảm vứt về phía mọi người và tiếp tục gào lên:

- Quàng vào người! Quàng ngay vào người!

Một chiếc khăn trải bàn màu trắng kẻ ô vuông xanh được ông vứt lại: "Quấn cho đứa bé!" - Phương cuống cuồng nhặt lấy, quấn vào người đứa bé gái đang nước mắt giàn giụa. Một mảng trần rơi xuống ngay cạnh nó, vỡ vụn và bắn vào người nó đau điếng. Tay chân nó run rẩy. Chợt người mẹ hét lên một tiếng hãi hùng, Phương giật mình quay lại, người đàn ông vừa ra sức giúp đỡ mọi người đang nằm trên sàn. Từ thái dương chảy xuống một dòng máu, bên cạnh đó là chiếc đèn chùm, có lẽ đã bất thình lình rơi xuống khi từng mảng trần nhà vỡ nát. Khi Phương còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một cơn sóng rất lớn tràn tới. Một cảm giác lạnh ngắt bao trùm lấy nó. Nước nhanh chóng cuốn phăng mọi thứ và xô đẩy những thứ vốn đã rất lộn xộn trong quán cà phê nhỏ. Cửa kính đập vào nhau vỡ nát. Mặt đất lại rung lên như một chiếc di động khổng lồ. Phương cố ngoi lên trong dòng nước mạnh mẽ và lạnh lẽo. Cách nó vài mét phía bên trái, đứa bé khi nãy đang vừa khóc vừa vùng vẫy bởi sặc nước. Phương cố tiến về phía đứa bé sau khi thoáng hiểu ra người mẹ dường như đã chìm ở đâu đó trong đống đổ nát. Một thanh niên trẻ với mái tóc màu hung vừa chỉ phía sau nó vừa hét lên:

- Bơi đi! Bơi lên chỗ gạch kia. Để đứa bé cho tôi!

Phương quay người bơi về phía đống gạch, mà có lẽ được tạo thành bởi nguyên cả tầng trên sụp xuống. Nó bò lên đống gạch, nhìn thấy phía sau mình một người phụ nữ cũng đang vật lộn với dòng nước. Tim nó đập mạnh. Phương nhặt một chiếc chân bàn gãy đưa ra phía trước với đôi bàn tay róm máu:

- Cô ơi, bám lấy!

Khi người phụ nữ đang cố sức bơi về phía nó thì Phương nghe tiếng người thanh niên phía sau:

- Giữ lấy đứa bé.

Rồi anh lại nhảy xuống dòng nước đang cuồng loạn. Một cơn sóng thần khác ập thẳng vào nơi Phương đứng. Nó nhắm mắt, ôm lấy đứa bé...

Fukushima. Cơn chấn động làm ngắt hệ thông điện khiến mọi thứ trở nên hoảng loạn. Tất cả những người còn sống nhanh chóng được sơ tán. Mặt đất vẫn tiếp tục rung chuyển như sẽ không dừng lại. Trong nhà máy điện hạt nhân, bố Momo sững sờ nhìn vào chiếc máy đo dư chấn đang nhích dần lên bảy phẩy chín độ richter... tám phẩy tư... tám phẩy tám...

Iwate. Hỏa hoạn tràn ngập. Nhà cửa đổ nát đè lên nhau chôn vùi những nỗ lực tìm kiếm người mất tích của đội cứu hộ. Những vết rạn nứt của đất đen ngòm chằng chịt khắp nơi.

Fujitsusuka. Tất cả những gì còn lại chỉ là những đám khói bụi mù mịt. Màu sắc duy nhất ở đây là màu xám tro. Không một bóng người.

Tokyo. Còi báo động vang lên không ngừng. Tất cả phương tiện giao thông ngừng hoạt động. Đường phố tắc nghẽn. Tại một góc Harajuku, nơi mọi thứ đang hỗn loạn, một số người tụ tập trước màn hình ti vi nghe thông báo về tình trạng khẩn cấp của các nhà mấy điện hạt nhân Fukushima - đó là nơi bố Momo làm việc. Momo bấm điện thoại liên hồi cho bố và Phương nhưng đều không được, dường như rất nhiều cột sóng đã bị những cơn chấn động phá hủy. Momo chỉ còn biết nghĩ tới mẹ và cầu nguyện, những giọt nước mắt chảy dài. Mặt đất lại rung lên dữ dội.

Hà Nội. Dũng hoảng hốt tìm một quán cà phê và bật máy tính lên. Linh cảm của nó không sai. Những thông tin khủng khiếp về Nhật Bản đã tràn ngập trên khắp các trang báo mạng. Nó tiếp tục bấm máy cho Phương với những suy nghĩ tươi sáng nhất có thể.



Phương đứng trên một ngọn đồi nhỏ cùng một số người đang lau khô quần áo, nhìn xuống thành phố chìm trong biển nước. Người nó đầy những vết xước và thâm tím, vẫn run lên vì lạnh. Nó ngó quanh, người thanh niên khi nãy không ở đây, có lẽ anh vẫn đang ở đâu đó cố gắng cứu những người không may. Tiếng còi báo động đầy bất an vẫn vang lên. Lục tìm điện thoại nhưng không thấy. Những người bị thương tiếp tục được đưa về phía ngọn đồi. Những hoạt động sơ cứu bắt đầu được thực hiện. Một ngươi đàn ông đang nẹp cáng vào chân một phụ nữ. Một thanh niên trẻ ngươi nước ngoài đang hô hấp nhân tạo. Một cô gái khác đang chạy lăng xăng phát nước lọc. Sự thật là nỗi bàng hoàng vẫn chưa trôi qua, nhưng tim nó đã đập bình thường trở lại, Phương cố gắng lây lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu. Nó chưa bao giờ trải qua cảm giác này, có cảm giác sợ hãi, nhưng cảm giác lớn hơn là một thứ gì đó rất con - người, đầy mạnh mẽ. Nó biết bản thân nó đến từ đâu, là ai, như thế nào..., lúc này đều không còn quan trọng. Phương bước tới phía một đứa bé đang ôm lấy cánh tay thâm máu quanh áo, nó cố gắng mỉm cười với em bé, xé chiếc sơ mi vốn đã rách tả tơi của mình thành một mảnh vải, quấn quanh tay của đứa bé...

Phương nghĩ đến bố mẹ, gia đình, nghĩ đến Dũng, nghĩ đến Momo... Có rất nhiều người nó cần giờ này, nhưng có lẽ ở đây còn nhiều người cần nó hơn. Chắc chắn đêm nay sẽ rất dài. Một chiếc lá anh đào vừa khẽ rơi.

Khi viết những dòng này, nước Nhật vẫn đang tiếp tục trải qua những cơn dư chấn mạnh từ lòng đất, sóng thần từ biển khơi cùng với nguy tiếp tục rò rỉ của các nhà máy điện hạt nhân và tình trạng phóng xạ đang ngày một lan rộng... Đây chỉ là một câu chuyện tại một thành phố nhỏ bé của Nhật Bản, nơi mười nghìn người - hơn một nửa số dân của Minami đang mất tích. Tại một đất nước mỗi năm xảy ra hơn bảy nghìn năm trăm trận động đất mọi cấp độ - hệ thống chuẩn bị đối phó với động đất đã gần như hoàn hảo, cơn động đất kèm theo sóng thần lớn nhất trong một trăm bốn mươi năm qua đã khiến hàng chục nghìn người đã và đang mất tích hoặc hơn thế. Nhưng đằng sau đó là rất nhiều câu chuyện cảm động, là rất nhiều những con người đang ngày đêm sống vì mọi người, là rất nhiều tâm lòng phân phát đi không phải để mong có ngày được nhận lại…

Trục trái đất đã lệch đi ít nhất tám centimét sau trận động đất mạnh chín độ richter ngày Mười một tháng Ba, nhưng nó không làm lệch được tình yêu mà cả nhân loại đang gửi tới Nhật Bản - một chiến dịch tình nguyện lớn chưa từng có đang được huy động ở khắp nơi trên thế giới. Đất nước hoa anh đào có thể đang đắm chìm trong những thảm họa thiên nhiên tàn khốc nhất, nhưng không có điều gì ngăn được những trái tím đang được san sẻ. Đừng đánh mất niềm tin, hãy cố lên, các bạn! Ganbatte kudasai.

Những chú chim gác mái

Không gì bằng một buổi chiều thật đẹp, cậu con trai được ngồi xuống một góc mái nhà, và ngắm hoàng hôn. Cứ như thế cho đến khi những quầng đỏ trên trời dần biến mất. Mặt trời đã lặn, êm ả. Nó cứ ngồi đó, cùng những chú chim gác mái ngoài cửa sổ.

Đó là việc An đã làm khi nó nhận điểm tốt nghiệp, hai mươi chín điểm, trượt.

Nói An vui thì chắc chắn không rồi. Trượt tốt nghiệp thì có gì mà vui. Bảo nó buồn cũng không. Nó chẳng có cảm giác gì. An gần như đã lường trước điều này. Nó, là người hiểu mình nhất. An biết nếu làm bài thi đúng thực lực, nó sẽ không thể qua nổi kỳ thi mà nhiều người cho là dễ ợt này. Vì nó không học được, không biết phải nói sao, nhưng nó không - học - được.

Mẹ nhìn An một chút, im lặng giữa những ánh mắt.

- Con có muốn phúc khảo không?

- Dạ không. - An trả lời nhanh.

- Con đoán bây giờ mẹ nghĩ gì? - Mẹ nhìn vào mắt nó.

- Con nghĩ mẹ buồn hoặc thất vọng

- Không, mẹ nghĩ hoá ra từ trước đến giờ mẹ không hiểu hết con.

An im lặng. Đúng.

- Có lẽ mẹ con mình cần thời gian suy nghĩ. Con có thể ra ngoài, loanh quanh, làm gì con thích, nhớ về ăn tối. - Mẹ nói và đứng lên, bước về phía cửa. - Bao nhiêu ngày cũng được, khi nào thấy ổn hơn thì mẹ con mình sẽ nói chuyện.

Từ phía sau, nhìn mẹ có vẻ bình thản, nhưng An biết mẹ đang buồn lắm. Đôi lúc nó không biết trong mười hai năm qua nó học vì điều gì nữa. Có lẽ, vì mẹ. Nó không sợ, nhưng nó thương mẹ. Từ khi bố mất, cuộc sống của nó chỉ còn mẹ. An tôn trọng mẹ. Mẹ muốn nó học, và nó đã học. Nhưng nó không làm được. Quá sức. Mọi thứ làm An cảm thấy mệt mỏi, cái sự mệt mỏi dồn nén lâu bỗng vỡ ra như bong bóng nước.

Những ngày sau, An để mặc sự trống rỗng xâm chiếm. Nó ngồi cố định ở Highland hồ Tây. Không gặp ai. Không nói chuyện hay nhắn tin với ai. Dù cực đoan, nhưng An thấy nó muốn yên lặng chút

Nhưng rồi cũng có người tìm thấy nó…

- Latte à? - Giang nhìn cốc café của An. Nó mò ra lúc nào An cũng không biết nữa, con bạn thân là người duy nhất biết An sẽ… treo cổ tự tử ở đâu nếu một ngày cả thế giới dáo dác tìm nó (khi đầu óc u ám, người ta suy nghĩ thật thảm).

- Ừ! - An gật đầu.

Giang khịt mũi:

- Muốn ngồi một mình hay sao ?

An gượng cười.

- Mày đến rồi thì ngồi xuống đi.

Giang bỏ chiếc túi xuống, ngồi cạnh An.

- Muốn nghe an ủi hay chửi bới?

- Tai tao bây giờ cái gì cũng như nhau mà.

Giang hít một hơi dài rồi tiếp:

- Mệt nhỉ, định làm gì tiếp?

- Thế mày định làm gì tiếp? - An hỏi lại.

Giang nhún vai.

- Tao ý hả? Học đại học. Học xong thì ra trường. Đi làm dăm ba năm rồi vớ anh nào hiền lành tử tế lấy làm chồng.

- Nghe cũng hay, vậy tại sao tao không thể đi làm dăm ba năm, tích góp tiền bạc làm cái gì đó cho riêng mình, rồi vớ em nào ngoan ngoan làm vợ?

Giang mỉm cười:

- Ai bảo mày không thể?

- Ai bảo tao có thể?

- Tao…

- Thế mày thích làm gì?

- Tao thích sửa xe máy.

An nói xong và ngừng lại, chờ con bạn nhún vai cười. Nhưng Giang nhún vai:

- Tốt, ít ra mày còn thứ muốn làm. Tệ nhất là khi con người chẳng có cái gì để cố gắng hay muốn làm nữa. Như thế chết đi còn hơn.

Rồi Giang cười.

Những ngày gần đây Hà Nội không lạnh chút nào. Những đám mây đen kéo đến đầy trời. Mưa sẽ đến lúc nào không ai hay. An nhìn Giang, cười. Nụ cười bị nhòe đi bởi cơn mưa.

- Giang à, tao thấy muốn khóc.

- Được tao biết. Khóc đi. Lúc nào thấy cần khóc thì khóc, không cần cố tỏ ra mạnh mẽ.

Giang đặt bàn tay lên tay bạn mình. Nhìn đứa ban thân luôn coi là nghịch ngợm ngồi cạnh nó và run lên, những giọt thuỷ tinh lăn dài. Dù sao, ít nhất An không mất đi một người bạn thân vì nó đã trượt tốt nghiệp. Chẳng sao cả, với Giang thì chẳng có điều gì thay đổi.

An ra cửa hàng sửa xe của chú Minh. An chơi với hầu hết hội ở đây. Công việc bận rộn, xe vứt khắp nơi, phụ tùng la liệt. Thấy Giang bước vào, Đăng ngừng tay, xoay cái kìm trên tay:

- Bạn hiền, qua chơi à? Ngồi

Đăng lau chùi đôi găng đầy dầu mỡ của nó, ngồi xuống cạnh An. Nó rót hai cốc trà đá và chỉ về phía con Nouvo màu đen phía trước:

- An, mày nhìn con kia xem, ngất chưa.

- Mới chuyển đâu về à?

Đăng gật đầu

- Ừ, phá giá anh em dã man luôn, lúc đưa về đây nó đã đước độ bét nhè rồi. Giảm xóc gazi với bình phụ chứa nitơ lỏng, rồi quạt gió mạ crom, bộ làm mát động cơ showa, toàn hàng chuẩn.

- Của ai thế?

- Tuấn Anh, gã “quái thú” của hội chơi xe yamaha….

Hai thằng cứ ngồi thao thao bất tuyệt về tác phẩm mới như thế. Ánh nắng buổi trưa gay gắt làm không khí trong khu sửa xe nóng thêm. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Những cánh tay dầu mỡ quệt ngang mặt.Những tiếng gọi í ới…

Đó chẳng phải là một cảnh đẹp và lãng mạn gì. Nó khác xa những văn phòng sạch đẹp, điều hòa mát rượi và các nhân viên mặc đồng phục đi lại hối hả. Đây là một tiệm sửa xe nhỏ, ồn ào và nóng nực, nhưng khách đến có thể yên tâm để xe đó, rồi về, và khi quay lại đã có một con xe thật ngon để lăn bánh. Quan trọng hơn, ở đây có sự đam mê, thứ mà sau rất nhiều thời gian An mới tìm thấy và có thể, không bao giờ mất đi.

An về nhà. Mẹ đang làm bếp, nó đến, ôm mẹ từ sau lưng.

Hành động đột ngột khiến mẹ hơi giật mình, nhưng rồi mỉm cười. An ít khi bộc lộ tình cảm như thế, nhưng mẹ biết con trai mình là người sống tình cảm. Mẹ xoay lại:

- Mạnh hơn rồi chứ con?

- Vâng

- Con muốn bắt đầu thế nào?

- Con… muốn vào làm ở tiệm sửa xe của chú Minh. Con sẽ học một cách bài bản, đến khi có đủ vốn và kinh nghiệm, con có thể sẽ mở của tiệm riêng. Như thế hoặc lớn hơn.

- Việc đó làm con vui chứ?

- Dạ?

- Việc đó làm con vui chứ?

An hơi sững lại một chút, rồi nó nhoẻn miệng.

- Vâng, con thích lắm!

- Tốt, đã đến lúc con đi con đường của riêng con, mẹ muốn con biết, mẹ luôn ủng hộ những gì con làm.

- Con cảm ơn mẹ!

An quay người đi, đến trước của bếp, nó quay lại, nhìn mẹ:

- Mẹ ạ, có lẽ không có bằng tốt nghiệp, nhưng mười hai năm học cũng không uổng phí, nó dạy con biết cách ôm mẹ.

- Mẹ biết, con trai. - Mẹ nháy mắt với An một cái.

Bầu trời có vẻ sáng hơn những ngày trước, từng đám mây từ từ trôi. An mở của sổ, nhìn về chân trời. Và An biết, cuộc sống của nó vẫn ở phía trước. Như những chú chim ngoài gác mái kia, sẽ tung cánh bay về phía mặt trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play