Khi đã ở trên taxi, chợt tôi không thể kiềm chế điều muốn hỏi: - Em đã có bạn trai chưa?

- Em đã từng. - Chi cười. - Không lâu dài nhưng cũng không chóng vánh.

- Anh cũng vậy. - Tôi không biết vì sao mình lại buột miệng nói ra câu ngớ ngẩn vừa rồi nữa.

Chi cười to. “Đó giống như một lời hò hẹn vậy! ” - cô lại vừa suy nghĩ đúng điều tôi muốn nói. Chiếc taxi phóng qua những dãy nhà cao tầng, băng qua cây cầu nổi tiếng Williamsburg nối từ Manhattan sang Queens. Khung cảnh hai bên của sông Đông êm ả, sương mù nhẹ phủ kín phía trên khiến cho cảnh vật xung quanh tôi càng trở nên kỳ diệu, tôi quay sang Chi:

- Em có nhớ nhà không?

- Em không biết phải trả lời câu này

“Em không biết nơi đó có còn được gọi là nhà không, nếu nó chẳng còn sự tồn tại của một gia đình…” Những suy nghĩ trong em khiến tôi bỗng thấy mình đã hỏi một câu rất tệ.

- Anh không biết điều này có giúp được gì cho em không… nhưng bố mẹ anh đã mất từ khi anh còn nhỏ, anh lớn lên trong sự nuôi dưỡng của một người chú. Khi mười tám tuổi, anh sang đây, xin học bổng và bắt đầu sống một mình. Anh thậm chí còn không có một gia đình thật sự. Nếu bố mẹ em trục trặc, hay đã ly dị, điều đó vẫn tốt hơn là họ không còn tồn tại nữa.

Chi nhìn vào mắt tôi một thoáng, tôi hơi co người lại vì điều đó, như sợ người khác cũng có khả năng mà tôi đang nắm giữ. Một lát, Chi nói:

- Em xin lỗi.

- Đó đâu phải lỗi của em.

- Mà sao anh lại nghĩ rằng bố mẹ em ly dị?

- Chỉ là cảm nhận… – Tôi nói dối.

- Thật kỳ lạ.

- Bố mẹ em đã tái hôn chưa? - Tôi hỏi điều mình đã biết.

- Dạ rồi, không lâu sau khi ly dị. Có lẽ họ đều có kế hoạch riêng từ trước đó.

- Vậy thì nếu nói theo cách tích cực, em đang có tới hai gia đình!

- Anh có cách an ủi thật kỳ cục. - Chi bật cười.

- Bởi vì anh có thể hiểu được điều em đã trải qua, Chi ạ. - Tôi nhìn vào mắt Chi, không phải để đọc suy nghĩ của cô, chỉ để cô hiểu được nỗi cảm thông trong t

Chi mỉm cười, cô không bao giờ biết nụ cười đó có giá trị với tôi đến thế nào. Nụ cười đó như muốn nói với tôi rằng tôi là một người lạ không hề vô dụng chút nào. Cô quay ra phía cửa sổ xe, nhìn đám trẻ con đang chơi đùa trên phố, những ngón tay gầy khẽ chạm vào tay tôi, như truyền hơi ấm sang trái tim vốn đang đóng băng và khiến nó tan chảy ra.

Chiếc taxi dừng lại tại một căn nhà xây theo lối kiến trúc Anh. Khi Chi bước vào một căn nhà sơn trắng với hàng rào cây xanh mướt thì tôi tình cờ nhìn thấy Mina đi bộ ngang qua cùng vài cô bạn. Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, tôi gọi:

- Hey Mina?

- Yes? - Cô bé Hàn Quốc quay lại, hơi ngạc nhiên vì gặp tôi ở đây.

- Tôi có thể hỏi em một câu chứ?

- Được. - Cô bé tỏ ra bối rối.

- Em có thích Joe không?

Mina im lặng, mắt tròn xoe.

- Em thích Joe chứ? Tôi tiếp tục hỏi và nhìn vào mắt Mina.

- “Em…”, khi cô đang ngập ngừng chưa biết trả lời ra sao thì tôi nháy mắt:

- Cảm ơn em. Gặp lại em trên lớp!

Tôi đã có câu trả lời cần biết nhờ việc đọc suy nghĩ Mina. Bước vào ngôi nhà Chi đang nói chuyện với người chủ cửa hàng. Tôi ngồi xuống ghế, kiên nhẫn. Nghĩ đến việc Joe và Mina tôi bật cười. Chi quay lại:

- Có chuyện gì vậy anh?

- Không có gì, anh chỉ chợt nhớ ra một câu chuyện.

- Như thế nào?

- Hai người tình cờ gặp nhau ở nơi đất khách quê người, tình cờ thấu hiểu nhau, tình cờ chỉ cần nhìn vào mắt là cảm thấy nhau, tình cờ yêu nhau…

- Và rồi?

- Và rồi tình cờ không đến được với nhau. Nhưng họ sẽ không bao giờ quên những gì đã trải qua.

- Đó là một tiểu thuyết?

- Một truyện ngắn, của Mai Thảo. - Tôi mỉm cười.

- Nghe thật là…

“Giống chúng ta!” - Đó là những gì tôi đọc được trong mắt Chi.

- Thật là?

- Thật là hay! Mà anh đừng nhìn em như thể anh đang đọc suy nghĩ của em nữa được không? - Chi bật cười.

- Được. - Tôi nhún vai và huýt sáo.

“Cách nhìn đó thật sự làm em bối rối, nó như đụng chạm vào những phần đã ngủ yên…”. Chi vào trong thử đồ, tôi lấy máy, nhắn tin cho Joe: “Đừng chờ, tớ sẽ về muộn.”. “Cậu chưa giải thích về chuyện sáng nay.” - Joe trả lời ít lâu sau đó. “Tớ đã nói là sẽ giải thích sau. Tớ tắt máy đây. À, Mina cũng thích cậu đó! Hãy gọi cho Mina và rủ nàng đi chơi Valentine đi!” - Tôi reply rồi chuyển máy sang chế độ airplane.

- Được không anh?

Tôi ngước mắt lên và ngỡ ngàng. Chi đã thay sang bộ váy trắng với đường viền eo và tay xanh thẫm. Trông Chi như cô bé lọ lem đến dự tiệc của hoàng tử, chỉ thiếu mỗi đôi giày thuỷ tinh. Cô đẹp tới mức tôi cứ đần ra ngắm mà quên mất mình phải nói gì.

- Anh?

- Đẹp, em ạ! - Tôi biết tìm từ gì thích hợp hơn để diễn tả điều mình đang cảm thấy.

- Em sẽ mặc thế này đi ăn tối luôn nhé? - Chi nhoẻn miệng cười.

- Chắc chắn rồi.

Khi Chi xoay vào trong thanh toán tiền, tôi vẫn ngẩn ra ngắm cô. Và tôi giữ ánh mắt hình trái tim đó suốt quãng đường taxi đi đến nhà hàng mà Chi chọn. Mãi đến khi đã ngồi yên vị và người phục vụ đưa chúng tôi menu, tôi mới có thể rời mắt khỏi cô. Dưới ánh nến lung linh và những dao nĩa mạ bạc xếp gọn gàng phía trước, Chi trông như một người mà trái tim tôi đã tìm kiếm từ lâu.

- Em đã nói đừng nhìn em như thế nữa rồi mà! - Chi bĩu môi.

- Anh xin lỗi. - Tôi không thể ngăn mình nói câu ngớ ngẩn hơn. - Nhưng anh không nghĩ em lại xinh đến thế.

- Ý anh là bình thường em xấu phải không?

- Con gái luôn có thứ logic đó. - Tôi bật cười thành tiếng. - Nếu sự thật là như vậy thì anh có theo em tới tận Brooklyn để xem một chiếc váy không?

- Anh nói với tất cả các cô gái mới gặp như vậy sao?

- Em đi ăn với tất cả các chàng trai uống café ở quán sao?

Chúng tôi nhìn nhau và cười. Người chơi piano ở phía trên chuyển sang bản “Don’t know why” của Norah Jones, đúng bài tôi thích. Tôi nhìn vào những ngón tay gầy của Chi:

- Có khi nào anh và em đã biết nhau từ… kiếp trước không C

- Anh tin vào những điều đó sao?

- Tại sao lại không? Cuộc sống có rất nhiều điều chúng ta không hiểu. - Khi nói đến đây tôi nghĩ đến bà phù thủy.

- Nếu như thế, chắc kiếp trước em và anh hẳn phải ghét nhau ghê lắm.

- Tại sao em lại nghĩ thế?

- Ghét của nào trời trao của ấy mà! - Chi cười, hàm răng đều và trắng như mê hoặc tôi.

Tôi khẽ vươn tay, chạm vào tay cô đang đặt trên bàn. Một thoáng như là mơ. “My heart is drenched in wine. But you’ll always on my mind. Forever.” Chúng tôi trò chuyện về kiến trúc, ẩm thực, về New York và Việt Nam bằng những ký ức mơ hồ. Chưa bao giờ tôi nghĩ đồng cảm là một từ có thể tìm thấy trong từ điển cuộc sống của tôi hơn lúc này. Phần mái bằng kính của nhà hàng Gotham Yonkers lấp lánh những ánh sao sớm. Điều đó có lẽ không cuốn hút tôi bằng thứ ánh sáng dịu dàng của ngôi sao trước mặt. Người nhạc sỹ vẫn đệm những phím đàn, đưa chúng tôi vào một nơi không có thật. Tôi chẳng bao giờ tin vào thứ tình yêu sét đánh, nhưng tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ sẽ có ngày tôi phản bội lại chính lòng tin của mình. Ngay giây phút này, tôi muốn ôm Chi vào lòng và hỏi em đã ở đâu suốt những ngày tôi lạc lối giữa New York.

Bóng tối New York

Chúng tôi đi bộ và trò chuyện với nhau rất lâu. Tôi chợt nhớ về đêm giao thừa, khi tất cả mọi người tham gia “Lễ hội đếm ngược” thì tôi lang thang trên phố, hút thuốc và gặm nhấm sự cô đơn. Có lẽ trong cuộc sống của ai cũng có thời điểm phải vấp ngã thật đau người ta mới đủ mạnh để nhận ra giá trị của những bước chân. Tôi quay sang:

- Nếu không gặp anh hôm nay, em sẽ làm gì?

- Em sẽ vẫn đi lấy váy. Và chắc vẫn sẽ ăn ở nơi đó, em thích nó. Rồi có lẽ em vẫn sẽ đi bộ ở đây thôi. - Chi bật cười.

- Vậy thực ra không có anh thì Valentine của em vẫn vậy?

- Anh muốn uống thứ gì đó không? – “Anh là Valentine của em!”, đó mới là điều thực sự mà Chi muốn nói, tôi tự cười khi đọc được điều đó.

- Bất cứ thứ gì. - Tôi nháy mắt.

- Ở kia có một cửa tiệm hai mươi tư giờ. - Chi chỉ sang bên đường.

Chúng tôi băng qua con đường tối, bước vào cửa hàng tạp hoá. Khuôn mặt nhăn nhó của người chủ cửa hàng khiến tôi thấy e ngại. Chúng tôi bước về phía tủ lạnh lớn chứa đủ loại đồ uống. Khi tôi đã chọn cho mình một chai Budweiser thì Chi vẫn đang loay hoay với những lon nước ngọt xung quanh. Tôi nhìn cô bằng ánh mắt thích thú, khi bạn đã tìm được một niềm cảm hứng thì mọi thứ sẽ trở nên thật sống động và hấp dẫn. Hay như Ryunnosuke từng nói: “Bạn biết là bạn đang yêu, khi mọi hành động, cử chỉ, lời nói của người đó đều trở thành một điều kỳ diệu với bạn.”

- Chi, em có muốn anh trở thành bạn trai của em không? - Bằng tất cả sự dũng cảm, tôi bất ngờ hỏi Chi.

- Từ sáng tới giờ, em luôn thấy anh như hiểu hết những suy nghĩ của em. Anh hãy thử tìm câu trả lời trong mắt em đi!

Tôi mỉm cười, nhìn vào mắt Chi. Không thấy điều gì trong đó. Một thoáng ngạc nhiên, tôi tiếp tục nhìn vào mắt cô và tập trung suy nghĩ. Vẫn không được. Tôi nhìn đồng hồ, mười giờ năm phút! Vậy là năng lực của tôi được quyền sử dụng đã dừng lại đúng như lời bà phù thủy nói.

- Anh thật sự không biết. Em hãy trả lời anh đi, anh muốn được nghe em nói.

Khi Chi mấp máy miệng chuẩn bị trả lời tôi thì đột nhiên tiếng cửa kính vỡ vang lên. Tiếp theo đó là những tiếng la hét vang lên từ quầy thu ngân. Chúng tôi sợ hãi khép vào một góc. Tôi đang đứng trước một cảnh thường thấy trong các: một nhóm gangster cướp cửa hàng hai mươi tư giờ. Qua kính chiều hậu bên trên, tôi thấy chúng xổ một tràng hăm doạ vào mặt bà chủ cửa hàng đang tái mét với khẩu súng trên tay và vơ vét tiền trong ngăn kéo, tôi nắm chặt lấy tay Chi ra hiệu im lặng. Cô gật đầu, toàn thân run rẩy. Những tiếng cãi cọ tiếp tục vang lên, bà chủ vừa la hét vừa luồn tay xuống phía dưới dò tìm nút báo động. Tôi lẩm nhẩm trong đầu: “Không… Không… Đừng…!” Đã quá trễ, ngay khi tiếng chuông báo động vang lên, tên đội mũ bắn thẳng vào bà chủ ba phát súng. Chi hoảng sợ kêu lên một tiếng nhỏ.

Một gã trong đó giật mình quay về phía chúng tôi, hoảng hốt nhận ra có người khác trong cửa hàng. Chúng nhanh chóng chia nhau ra lục soát, một tên bước vào phía trong quầy lấy cuộn băng của camera, hai tên còn lại chạy về phía chúng tôi với súng trên tay, chúng không thể để những người đã chứng kiến cảnh vừa rồi sống sót. Tôi nhanh chóng quyết định mình phải làm gì. Tôi đẩy cánh cửa kho đang mở hờ phía sau và kéo Chi vào, người cô vẫn run lên như chú chim non bị ướt. Bọn gangster lao theo chúng tôi. Tôi đạp mạnh vào cánh tiếp theo dẫn ra con phố phía sau, đến cú thứ hai thì chiếc cửa tung ra, tôi dắt tay Chi chạy. Bọn gangster tiếp tục đuổi theo chúng tôi, khi gần đến góc phố đầu tiên, nơi có những chiếc xe đỗ cạnh vài người đang hút thuốc lá và trò chuyện, tôi hét lên kêu cứu. Đột nhiên một tiếng súng xé tan không khí từ phía sau. Tôi giật mình quay lại theo bản năng, gã đội mũ chĩa thẳng súng về phía tôi bắn tiếp. Đầu óc tôi hoàn toàn choáng váng vì những gì đang xảy ra nhanh như một tia chớp, tay chân cứng đờ. Ngay khi đó, một tiếng kêu và điều tiếp theo tôi cảm thấy là mình ngã xuống đất. Chi đã đẩy tôi ra. Những người từ bên đường lao sang hốt hoảng, hai tên gangster chạy về phía sau nơi chiếc ô tô của gã đồng bọn đã đợi sẵn. Tôi quay sang Chi, khi đó đang nằm cạnh tôi, thở dồn dập:

- Em… em không sao chứ?

Chi nằm đó, im lặng, ánh mắt nhìn tôi sợ hãi. Tôi ôm lấy cô định bế dậy, ngay khi đó, tôi cảm nhận được một dòng máu nóng chảy xuống cánh tay mình. Không phải máu của tôi. Tôi nhìn Chi, cô từ từ nhắm mắt lại, viên đạn găm vào ngực Chi nơi dòng máu chảy ra.

Những cú điện thoại.

Chiếc xe với đèn đỏ quay phía trên.

Chiếc băng

Những ánh đèn vụt qua nơi cửa sổ xe.

Chi bất động cạnh những nhân viên sơ cứu.

Chiếc váy trắng đẫm máu.

Màu trắng sau đó của bệnh viện.

Cửa phòng mổ khép lại.

Chờ đợi. Đợi chờ.

Người bác sỹ bước ra, lắc đầu buồn bã.

Mọi thứ vụt qua mắt tôi thật nhanh. Thằng con trai chưa bao giờ biết khóc ngồi ôm mặt nức nở ngay sau đó. Tôi không thể tin những gì xảy ra. Tìm thấy người con gái định mệnh trong ngày Valentine và mất cô ấy ngay sau đó. Tại sao Chi lại đẩy tôi ra và đỡ viên đạn đó? Người đáng ra nằm trong kia phải là tôi…

Sợi chỉ màu đỏ

Tôi ngồi mãi ở cổng bệnh viện. Rồi chợt nhớ ra một điều, bà phù thủy. Tôi không biết bà ta có thể làm gì, nhưng tất cả những gì xảy ra hôm nay dường như bà ta đã biết trước. Tôi biết mình phải đi đâu bây giờ…

Khi tôi gần như giằng chiếc rèm màu đen ra và lao vào, bà phù thủy đang ngồi im lặng trên bàn, tựa như chờ tôi tới. Tôi thở mạnh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Tôi chẳng biết phải bắt đầu nói từ đâu hay như thế nào. Đôi mắt bà đen kịt nhìn tôi:

- Cậu đã tìm thấy điều cậu cần rồi chứ?

- Tôi đã tìm thấy. Nhưng giờ tôi đã

- Cậu muốn điều gì ở tôi?

- Bà hãy làm cho cô ấy sống lại.

- Bà phù thủy nhìn tôi chăm chú:

- Chẳng có điều gì là miễn phí trong vũ trụ.

- Tôi sẽ phải trả điều gì? Tôi sẽ chết thay cho cô ấy? Hay đánh đổi bằng nửa cuộc đời của tôi?

- Tôi không thể trả lời cậu. Đến một lúc nào đó, cậu sẽ biết mình phải trả giá bằng điều gì.

- Tôi chấp nhận. Nếu không có cô ấy, tôi đã chết. Cho dù điều đó là gì, hãy mang cô ấy trở lại.

Bà phù thủy gật đầu rồi bước về phía sau một tấm rèm. Tôi ngồi lại một mình, nắm chặt tay lại, sẵn sàng đón nhận những điều phía trước. Một lát sau, bà ta bước ra với một chiếc bình nhỏ, bên trong bốc khói. Bà yêu cầu tôi nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy rất dễ chịu trước hương thơm tỏa ra từ chiếc bình. Những tiếng nói không rõ từ bà phù thuỷ vang vào tai tôi đều đều. Tôi dường như hiểu được rằng có lẽ tai nạn của bố mẹ tôi cũng là một “cái giá” của điều kỳ diệu nào đấy, điều khiến cho hai người gặp nhau trước đó chẳng hạn. Và họ chấp nhận, để được ở cạnh nhau, dù quãng thời gian có thể ngắn ngủi. Tôi thấy mình như đang lịm đi, dần dần, dần dần…

Mọi thứ trôi đi tựa như dòng sông vô hình, cho đến khi tôi thấy ánh sáng đột nhiên vây quanh mình. Khi tôi mở mắt, cảnh vật thật ngỡ ngàng, tôi đang đứng trên phố với dòng người qua lại tấp nập. Tôi sờ xuống tay mình, sợi chỉ màu đỏ vẫn nằm im ở đó, nhắc tôi về một điều có thật. Giọng bà phù thủy đột nhiên vang lên trong đầu tôi: “Khi đó, cậu sẽ phải trả giá cho những điều cậu muốn. Sợi chỉ sẽ ở trên tay cậu cho đến lúc đó.” Tôi nhìn vào đồng hồ trên tay mình, mười một giờ ba mươi sáng, ngày Mười bốn tháng Hai. Bà phù thủy đã đưa tôi lại thời điểm trước khi mọi thứ xảy ra. Tôi rùng mình. Tôi không muốn thử tháo sợi chỉ ra, cũng không muốn nghĩ xem rồi điều gì rồi sẽ đến. Tôi chỉ muốn gặp Chi và ngăn cô làm mọi thứ sau đó. Cô đã nói không có tôi thì cô vẫn sẽ làm những việc chúng tôi đã làm. Tôi sẽ không để những điều đó xảy ra.

Khi đó tôi đang đứng tại gần đại lộ số Năm, tòa nhà Emprite State nổi tiếng, im lìm, lạnh lẽo trước mặt. Tôi chạy thật nhanh về phía trước, bỏ qua người hát rong đang cất lên một khúc nhạc buồn bên vỉa hè Park Ave. Tôi không thể để tuột mất người con gái của cuộc đời mình một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play