Trong ngôi nhà tranh nhỏ, tiểu cô nương má còn lưu hai hàng nước mắt chưa khô, lòng lo lắng hết đi vào rồi lại đi ra, đôi mắt to tròn trông ngóng nhìn về phía cửa, khi thấy có bóng người xuất hiện, nàng cảnh giác rút người vào trong, đóng sập cửa chỉ chừa khe nhỏ nhìn ra.

Bóng người ngày càng tới gần, chỉ phút chốc liền xuất hiện đầy người trong sân nhỏ, người đi đầu là một thanh niên mặc trường sam nho nhã, gương mặt hắn giờ vô cùng căng thẳng, người vừa bước vào sân đã hô lớn:

"Nguyệt nhi, tiểu lâm tử, hai muội đâu rồi"

Tiểu cô nương nhìn rõ người đến là ai, vui mừng đẩy cửa xông ra, chớp mắt đã nhào vào lòng thanh niên kia khóc to:

"Hu hu, Triển ca sao giờ huynh mới tới, tỷ tỷ"

Nàng vừa nói vừa khóc, giọng nói ngắt quãng không rõ, Trần Triển vừa nghe liền khẩn trương, túm lấy vai tiểu cô nương lắc mạnh:

"Nguyệt nhi, nguyệt nhi xảy ra chuyện gì, muội mau nói cho ta biết".

Tiểu cô nương nhìn ánh mắt dữ tợn của Triển ca mà run sợ, nước mắt không kìm được lăn dài trên gò má trơn bóng, nấc lên từng tiếng:

"Tỷ tỷ bị một đám người bịt mặt bắt đi rồi"

Mới nói được hết câu, tiểu cô nương đã ôm mặt khóc lớn, Trần Triển nhận ra mình trong lúc nóng nảy làm tiểu cô nương sợ hãi, hắn chỉ đành thở dài, an ủi tiểu cô nương một câu, rồi tức giận quay sang người bên cạnh:

"Trần Bình, không phải ta đã dặn ngươi bảo vệ hai tỷ muội nàng ấy sao, ngươi có gì muốn nói"

Trần Bình là đại hán từng xuất hiện trong quán rượu, nghe thiếu gia mình trách mắng, hắn chỉ có thể xấu hổ cúi đầu, thở dài nói:

"Thiếu gia cũng biết giờ trong gia tộc đang hỗn loạn, thuộc hạ thật sự không rút ra được nhân thủ, chỉ phái hai người âm thầm bảo vệ bọn họ"

Không cần nói cũng rõ, hai người kia e là lành ít dữ nhiều, địch nhân trong tối, bọn họ ngoài sáng, căn bản không thể đề phòng hết được. Trần Triển cũng nhìn ra được vẻ bất đắc dĩ của Trần Bình, hắn cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình:

"Đây chắc chắn là tên khốn khiếp Trần Hưng kia, hắn vốn là tên tiểu nhân, hôm nay trên đấu giá hội ta làm mất mặt hắn, ta phải biết là hắn sẽ nhắm đến các nàng ấy"

Ôm đầu tự trách, đến khi ngẩng đầu lên thì hai mắt hắn đã tràn đầy tia máu, bờ môi bị cắn đến bật máu, Trần Triển nở nụ cười, mở ra hàm răng dính đầy máu đỏ, vô cùng quỷ dị:

"Nguyệt nhi mà có chuyện gì, ta thề sẽ khiến cho hắn chết không toàn thây"

"Triển ca đừng quá lo lắng"

Tiểu cô nương nhìn Triển ca của mình đau lòng như thế, cố mở miệng an ủi, bỗng nhớ tới người thiếu niên kia nàng vội nói:

"Có một vị đại hiệp đã nhận lời đi cứu tỷ tỷ rồi, đại hiệp kia rất lợi hại nha, một chiêu đã giết chết một tên bịt mặt đáng ghét ức hiếp hoa nhi rồi"

Nàng vừa nói vừa dúi dúi nắm tay về hướng thi thể tên hắc y nhân, quanh thi thể tên đó đang có rất nhiều người vây lấy, đều là hộ vệ mặc giáp vàng từng xuất hiện trước đây. Một hộ vệ trong đó bước tới cúi đầu, ôm quyền với Trần Triển:

"Thiếu gia, thi thể kia đúng là lục lão tứ, một trong lục kiếm dưới trướng Trần An"

Trần Triển vẻ mặt lạnh lùng nhìn thi thể kia, một kiếm vung ra chém nó thành mảnh nhỏ, phất tay với đoàn người:

"Đi, chúng ta phải cho bọn chúng biết, nhất mạch chúng ta không phải dễ ức hiếp, toàn bộ đều phải trả giá"

Thấy sát khí quanh thân Trần Triển càng lúc càng thịnh, Trần Bình vẻ mặt ngưng trọng xuất hiện trước người hắn, quỳ một gối ngăn cản:

"Không thể thiếu gia, nếu bây giờ nóng vội, kế hoạch của gia gia người sẽ phá sản, thời khác nhạy cảm như bây giờ người nhất quyết phải bình tĩnh".

Trần Bình giọng nói chậm rãi nhưng kiên quyết, rơi vào tai Trần Triển như một tiếng chuông đồng đánh mạnh vào lồng ngực hắn, sát khí trên người dần thu liễm, Trần Triển ngửa mặt lên trời thở dài giọng nói đầy bi thương

"Ta biết, ta biết chứ, nhưng ngươi muốn ta phải làm sao, Nguyệt nhi đã bị bắt, ta còn chần chờ ở đây, không biết nàng ấy phải chịu dày vò như thế nào, ngươi kêu ta bình tĩnh, làm sao có thể bình tĩnh"

Càng nói về sau gần như hét vào mặt Trần Bình, Trần Bình nhìn thiếu gia vì một nữ nhân mà biến thành bộ dạng như vậy thì khẽ lắc đầu, hắn chỉ vào thi thể không còn nguyên vẹn của hắc y nhân phía xa nói:

"Người làm nguội cái đầu của mình một chút đi, lục lão tứ là luyện thể tầng mười, đối phương chỉ dùng một chiêu giết hắn, chứng tỏ người này phải là luyện thể đỉnh phong hoặc rất có thể đã là luyện tâm"

Trần Triển nghe xong như tỉnh ngộ, vội vàng phân phó:

"Đúng thế, nhanh phái người đi điều tra toàn thành, xem có nơi nào xảy ra chiến đấu hay không"

"Thuộc hạ đã làm từ trước rồi"

Trần Bình đứng dậy nhìn Trần Triển nói, lời vừa nói ra thì bên ngoài có tiếng pháo hiệu bắn lên không trung. Trần Triển nhìn ra pháo hiệu của mình, tức tốc dẫn theo đoàn người rời khỏi sân nhỏ, chỉ để lại một toán nhỏ bảo vệ tiểu cô nương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play