Trên đường phố yên tĩnh trong Bình An thành, trời đêm u tối chỉ còn lẻ loi vài đốm sáng từ những căn hộ nhỏ hai bên đường. Tiếng bước chân truyền tới từ phương xa, trên đường cái vắng vẻ, năm hắc y nhân mặc đồ đen che kín mặt mũi đang di chuyển rất vội vã, trời đêm bất chợt đổ mưa, cơn mưa không làm năm hắc y nhân chùn bước, chân điểm mặt nước lướt đi như bay.
"Đại ca, tại sao chúng ta phải bỏ chạy, tên kia dám giết lão lục, chúng ta phải trả thù cho đệ ấy"
Một hắc y nhân hơi giảm tốc độ, chạy song song cùng một hắc y nhân khác, người này vác trên vai một thiếu nữ mặc bạch y không nhìn rõ bộ dạng, nhưng từ những đường cong thướt tha kia hẳn phải là một mỹ nhân tuyệt sắc. Hắc y nhân nghe đồng bạn tức giận nói, lòng hắn cũng trầm xuống, nhưng chỉ biết thở dài
"Lão ngũ, ta sao lại không căm hận nhưng chúng ta ở lại chỉ nhiều thêm mấy cái xác mà thôi"
Hắc y nhân được gọi là lão ngũ nghe vậy không phục nắm chặt quyền đầu:
"Chúng ta có năm người đối phương chỉ có một, chưa kể đại ca đã là luyện tạng đỉnh phong"
"Hồ đồ"
Kẻ được tôn làm đại ca đám hắc y nhân, kiến thức và nhãn quan tất nhiên hơn hẳn những người khác, những nghĩa đệ của hắn có thể không nhìn ra nhưng từ lúc Lý Thiên hiện thân cho tới lúc ra tay hắn đều nhìn rõ không bỏ sót bất cứ điều gì, tên đó mang cho hắn cảm giác không thể đối kháng, cảm giác chỉ có khi hắn đối chiến với đại nhân của mình
"Tên đó ta dám chắc hắn là luyện tâm, ở lại chỉ chết cả đám mà thôi, chưa kể chúng ta còn có nhiệm vụ quan trọng phải làm"
Lão ngũ hiển nhiên vô cùng tin tưởng đại ca của mình, biết là thật nhưng lòng hắn vẫn rất ấm ức:
"Chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ qua cho hắn"
"Bỏ qua sao, ha ha tên đó dám đối nghịch với Trần gia ngay trong Bình An thành, đúng là không muốn sống, cho hắn là luyện tâm thì thế nào, đều phải trả giá thật đắc"
Tên đại ca cười lạnh nói, giọng âm u mang theo ngạo khí của gia tộc cự phách toàn thành, nhưng những lời hắn nói tất cả đều lọt vào tai một người. Lý Thiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện cách bọn chúng không xa, nhàn nhã ngồi bên một ghế đá ven đường, hắn bắt chéo hai chân lười biếng dốc ngược một bầu rượu không biết lấy được từ đâu.
Đám hắc y nhân rốt cuộc cũng phát hiện bóng người phía trước, một tên bước ra quát lớn:
"Đại ca cố gắng, đợi đại nhân đến, tên đó sẽ chết rất thảm"
"Muốn đi sao, để người ở lại"
Lý Thiên nhấc tay ném bầu rượu về hướng chạy trốn của lão ngũ, thân người cùng lúc di động lao theo như mũi tên.
"Ở lại chơi với bọn ta đi"
Tên lão đại từ đầu đã tính trước, xuất hiện sau lưng lão ngũ một kiếm chém vỡ bình rượu, chút rượu còn sót lại theo bình vỡ văng tung tóe ướt cả áo hắn, nhưng hắn không bận tâm, tay cầm kiếm chuyển hướng chém về một phía, phát ra từng tia lửa bắn tung tóe.
Lý Thiên thấy trảo bị kiếm kia ngăn lại, lòng hơi bất ngờ, hắn vốn tưởng lấy tốc độ của mình có thể dễ dàng đánh chết đối phương nhưng xem ra mất thêm chút thời gian rồi. Hai người vừa hợp liền tan, Lý Thiên vẫn đứng ngay tại chỗ nhưng kiếm nơi tay lão đại đã mẻ một chút, cả người hắn phải lùi hơn chục bước mới đứng vững, cảm nhận tay cầm kiếm đang cứng đờ, hắn lấy tay còn lại nắm chặt bàn tay đang run rẩy kia, khó khăn thốt ra một câu:
"Lợi hại, hôm nay thật được lĩnh giáo rồi, không biết ngươi thuộc tông phái nào, còn trẻ như thế liền đạp vào được tiên cảnh rồi, uổng công ta bốn mươi năm khổ tu vẫn không bước qua được bước này"
Hắn bỗng mở miệng cười to, hai mắt bất giác ứa ra hai hàng lệ, không biết là do biết mình khó thoát chết hay là tự xấu hổ với chính bản thân mình. Hai người giao chiến quá nhanh, đến lúc tách ra, ba tên hắc y nhân còn lại mới xuất hiện đứng cùng với lão đại bọn chúng, ánh mắt tràn đầy kinh sợ nhìn người thanh niên trẻ hơn bọn hắn cả nửa đời này, rất có thể là ác quỷ sẽ đoạt đi tính mạng bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT