Phương xa truyền tới tiếng kêu tức giận, giọng nói non nớt quen thuộc ấy làm Lý Thiên hơi động trong lòng, ma khí lưu chuyển càng thêm dữ dội, chân đạp mạnh làm vỡ nát mái ngói dưới chân, cả người phóng về một hướng, rất nhanh đã nhìn thấy toàn cảnh bên dưới
“Tỷ tỷ, mau thả tỷ tỷ của ta ra”
Trong tầm mắt của Lý Thiên xuất hiện một căn nhà tranh nhỏ, trong sân trước nhà, mấy hắc y nhân đang đạp cửa mà ra, trên vai bế một thiếu nữ đã hôn mê, từ trong nhà tranh lúc này bỗng lao ra một tiểu cô nương nhỏ nhắn, nàng bám chặt lấy chân một hắc y nhân kêu lớn:
“Tỷ tỷ, khốn khiếp, các ngươi muốn mang tỷ tỷ ta đi đâu”
“Nhóc con tránh ra”
“Không có chết ta cũng không buông”
Hắc y nhân bị tiểu cô nương bám riết không tha tức giận vung mạnh chân, tiểu cô nương bị đá văng xa cả người bám đầy bụi đất nhưng vẫn như một con dã thú xông tới cắn mạnh vào tay đối phương, cắn chặt không buông. Tên kia bị đau đớn làm cho giận dữ giơ tay định tát nàng.
Lý Thiên xem tới đó, không còn có thể tiếp tục đứng nhìn được nữa, hắc khí bao phủ cả người, thoáng động đã xuất hiện bên cạnh hắc y nhân kia. Hắn tay cầm lấy bàn tay đang giơ cao của đối phương cười nói:
“Ra tay với một đứa con nít như thế, ngươi không thấy nhục sao”
Lý Thiên cũng không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của đối phương, dịch người chắn trước người tiểu cô nương, tay nắm lấy cổ đối phương, trước ánh mắt sợ hãi của hắc y nhân, bẻ quặt cổ hắn sang một bên, thuận chân đá cả người hắn bay đi.
Sau khi giải quyết xong, mắt nhìn về một hướng đã không thấy đám áo đen kia đâu. Lý Thiên lúc này bỗng cảm thấy có một bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy góc áo mình, cúi đầu nhìn xuống phát hiện tiểu cô nương đang nhìn hắn, ánh mắt có vẻ sợ hãi, lâu lâu lại liếc nhìn thi thể đằng xa, nhưng rất nhanh tiểu cô nương lắc đầu nguầy nguậy, rồi dùng hai tay vỗ một cái lên gương mặt bầu bĩnh của mình. Ánh mắt chuyển thành kiên quyết nhìn Lý Thiên, giọng nói đầy vẻ cầu khẩn:
“Cái này là do làm ta mất tiền oan, biết hiện giờ vật giá leo thang, tiền bạc khó kiếm lắm không”
Vận động quá nhiều làm nàng mệt mỏi ôm ngực thở hồng hộc, sau khi phát tiết buồn bực trong lòng, tiểu cô nương có vẻ thoải mái hơn một chút, nhớ lại thanh niên ban nãy nàng hơi ngẫm nghĩ:
“Người đó hình như mình gặp ở đâu rồi nhỉ”
Suy nghĩ không ra, tâm trạng nàng cũng chuyển sang lo lắng
“Không biết tên đó có cứu được tỷ tỷ không, không được phải báo cho Triển ca, không được, Lâm gia và Trần gia đã không còn quan hệ, tỷ tỷ đã dặn không được đến đó”
Tiểu cô nương bồn chồn đi qua đi lại, chân đá vài hòn đá nhỏ, rồi như nghĩ thông suốt, mở miệng cười tươi:
“Tỷ tỷ dặn không được tới Trần gia thì có thể phóng tín hiệu cho Triển ca tới, đúng rồi, pháo hoa Triển ca cho để đâu rồi ta”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT