Xa quê hương nhưng năm nào Việt kiều Hải ngoại cũng tổ chức ăn Tết Nguyên Đán trong cộng đồng để con cháu nhớ về tổ tiên không quên mất cội nguồn. Năm nào Tết trùng vào dịp nghỉ cuối tuần thì có nhiều thời gian vui chơi bày vẽ. Rơi vào ngày làm việc thì cũng phải thu gọn lại. Những người nội trợ phải gắng lo chuyện bếp núc thay cho những người đi làm ăn lương ngoài công sở. Và ngày Tết li hương cũng vì thế mà bớt rộn rã hơn nhiều.

Tết Con Gà có quá nhiều sự kiện đặc biệt nên các hội đoàn người Việt quyết định tổ chức một cái Tết khá to để hướng về quê hương. Tuy đó là mục tiêu chung nhưng mỗi người ngưỡng vọng đều theo một ý nghĩa riêng biệt.

Như ở nhà tôi, anh chị Ân tôi cũng rất thích thú chuyện này. Anh mừng ý nghĩa kết thúc chiến tranh lạnh. Chị mừng đã có chuyện bình thường hoá quan hệ Việt-Mỹ, nhân dân cư trú ở hai nước có thể đi lại thăm viếng nhau dễ dàng hơn. Vợ chồng tôi mừng là đất nước đã phá được vòng vây cấm vận, mở rộng cửa với thế giới bên ngoài, tiến hành công cuộc đổi mới thắng lợi, bước đầu ra khỏi cuộc khủng hoảng, tự túc được lương thực và có chút ít gạo xuất khẩu...

Nhưng nhà ông Bùi Hạnh muốn Tết to để chào mừng cuộc "cách mạng nhung" ở Đông Âu. Còn nhà cụ Bảo thì: Ông con mừng được ăn Tết ở nhà sau nhiều năm Tết trong cảnh tù đầy xa nhà. Ông bố lại kỳ vọng năm mới Hà Nội sẽ sụp đổ đúng như mục tiêu của Liên Minh đã nêu ra trong quyết sách Arlington!

Ngày ba mươi trên đại lộ Bonshai sẽ tổ chức thi nữ công gia chánh. Các tiệm ăn của người Việt sẽ bán đồ nhậu Việt Nam dùng tại chỗ hay bao gói đem về nhà. Cùng đủ bánh chưng giò chả, thịt quay dưa hành. Mứt, rượu, hoa quả, bánh kẹo mang màu sắc quê hương đủ ba miền Bắc, Trung, Nam. Buổi tối có thi hát, trình diễn văn nghệ chiếu phim trong các rạp. Có pháo bông ở quảng trường, có thi hoa hậu, ngâm thơ và diễn thuyết! Rồi sau cùng là trò đốt nến cho quê hương giữa đêm giao thừa (lúc đó vào chính ngọ mùng một Tết ở Việt Nam)!

Các hội đoàn thanh niên, phụ nữ, tôn giáo, nghề nghiệp đều xen mục đích chính trị vào cái Tết dân tộc để khơi thác và giành giật ảnh hưởng trong kinh doanh hoặc tuyển cử địa phương hay các vai vế trong cộng đồng.

Liên Minh là một tổ chức khá lớn không thể đứng ngoài cơ hội tốt đẹp này được. Cụ Hoàng Cơ Bảo đã đưa ra một sáng kiến tuyệt hảo. Sáng mồng một Tết Con Gà, liên Minh sẽ bảo trợ cho một cuộc diễu hành của thiếu sinh quân người Việt và lai Việt hiện đang tòng học tại các quân trường nổi tiếng West Point, Fort Leavenworrth, và trường hải quân, nơi đón tiếp những thuyền nhân người Việt đầu tiên đặt chân đến Hoa Kỳ cuối thập kỷ 70!

Ban tổ chức phải làm việc bằng phương tiện trong tay mới tập hợp được ba mươi tư em. Tập hợp ba hàng dọc thì gần đủ bảy hàng ngang. Quá ngắn. Người ta đã trưng tập cấp tốc một đội kèn đồng của cả nhà thờ lẫn trường nhạc mới thêm được ba chục người nữa.

Đội ngũ được hình thành và tập luyện cấp tốc.

Tám giờ sáng mùng một Tết, đoàn thiếu sinh quân được ban nhạc chơi bài hành khúc dẫn đầu đã diễu hành dọc đại lộ Bonshai trước sự vẫy chào cổ vũ của đông đảo công chúng đứng hai bên đường. Phóng viên nhiếp ảnh, quay phim, truyền hình hoạt động lăng xăng ồn a. Báo Chim Việt đăng xã luận tâng bốc đội thiếu sinh quân này là biểu trưng cho những nhà quân sự hàng đầu của nước Việt Nam tương lai! Chính họ sẽ đè bẹp cộng quân bằng cuộc "thánh chiến" giải phóng đất nước!

Sau khi báo phát hành thì toà soạn nhận được rất nhiều cú điện thoại, những lá thư chất vấn.

"- Liệu khi tốt nghiệp quân trường Hoa Kỳ những sĩ quan này có xin giải ngũ để sung vào đội quân thâm nhập của Liên Minh không?"

"- Cuộc thánh chiến tương lai hẳn phải được không lực, hải lực và lục quân Mỹ yểm trợ chứ?".

"- Phải chăng chính những cậu bé này sẽ ném bom, nã pháo, bấm nút hoả tiễn... mở cuộc đổ bộ vào Việt Nam đầu thế kỷ XXI?".

...

Ông Bùi Hạnh không đủ sức giải thích đành khất lại đợi trả lời chung trong số báo tới.

Trong bài này ông tuyên bố. "Bài bình luận chỉ mang ý tượng trưng ước lệ. Chúng tôi hi vọng đất nước sẽ sớm thoát khỏi chế độ hiện hành trong một ngày gần hơn. Các sĩ quan ưu tú của chúng ta sẽ trở về nhận những trọng trách lớn lao trong bộ máy quốc phòng, sở chỉ huy quân sự của đất nước Việt Nam tương lai!".

Cuộc viễn du của Lili theo yêu cầu của Warrens diễn ra ngoài dự đoán của cả tướng Đức lẫn Chu Bội Ngọc. Bảy Dĩ đã đưa chỉ thị trực tiếp của Phân Vụ trưởng CIA cho Lli. Chị chỉ có ba ngày để trả lời.

Sau một cuộc họp khẩn cấp, ban chỉ huy quyết định để Lili xuất quân!

Tướng Đức nhận định:

"Lili là cặp bài trùng với Chu Bội Ngọc mà Warrens đã mua cả gói. Nhưng ông ta chưa thể trao tiền nếu không nắm chắc trong tay con bài trẻ trung, cao giá đầy triển vọng này. Lili là phó cho Chu, người kế vị Chu để chỉ đạo Hồi Phong, song chị là người chưa có thâm niên trong tổ chức này. Chu buộc chấp nhận chị vì bị sức ép của Tào Mạnh Đức II sau vụ đột nhập đào bới ngôi nhà hẻm 72 để ăn cắp tài liệu bất thành. Chu cũng chưa thực sự trao quyền cho Lili. Ông ta vẫn thủ giữ phần tổ chức một cách ngoan cố và dai dẳng. Cái cao giá của Lili ở chỗ cô là vợ goá của Hoàng Quý Nhân, một nhân vật quan trọng chẳng những nổi tiếng trong nghề gián điệp mà còn thủ vai chính khách, thủ lĩnh phiến quân khá xuất sắc. Warrens phải tận mắt tiếp kiến, thẩm vấn đánh giá mặt hàng mới chịu tin. Nhận thông báo này Chu cũng vô cùng lúng túng. Nếu cử đi Chu phải bồi dưỡng và chuyển giao một số tài liệu cốt lõi cho Lili để cô đủ sức đói thoại với Warrens. CIA bỏ tiền ra mua cả tổ chức đâu chịu nhận hàng giả, nhận một cô bù nhìn dù có xinh đẹp đến mấy. Vì vậy để Lili đi cũng là tạo cơ hội cho cơ quan phản gián của ta moi ruột Chu Bội Ngọc! Thêm nữa về lâu dài Lili phải tạo được uy tín với Warrens cao hơn Bảy Dĩ, để hạn chế tác hại của tên tay sai đắc lực này. Lili xuất chinh cũng là dịp để cô rèn luyện phong cách đối ngoại, giúp cho công tác tình báo cắm rễ thẳng vào tổng hành dinh của Warrens.

Muốn thắng lợi công việc tổ chức phải vô cùng thận trọng, chu đáo tỉ mỉ, không được để hở một sơ xuất nhỏ nào. Lili đã học qua nghề tình báo sơ cấp. Nhưng lâu không làm việc này nên cũng đã quên nhiều. Thêm nữa có một giai đoạn khá dài thần kinh chị bị chất độc thần kinh "Giấc ngủ Hằng Nga" huỷ hoại. Nhưng những năm gần đây độc tố trong người cũng phân giải và tiêu thải hết. Tâm lý chị cũng khôi phục và ổn định lại rất nhiều. Đặc biệt khi đón nhận tình yêu chân thành của Đỗ Thúc Vượng thì Lili như hồi sinh. Chị sung sướng thoả mãn và trở nên mẫn cảm, thông minh lanh lợi hơn. Tuy nhiên kiến thức bề rộng, trình độ học vấn nhãn quan chính trị của cô còn nhiều mặt yếu kém nên lãnh đạo cũng có nhiều lo lắng.

Việc đầu tiên là tướng Đức đến gặp Đỗ Thúc Vượng đề đạt chủ trương của cơ quan phản gián.

- Anh Vượng ạ. Chị Li mới chỉ là cộng tác viên của chúng tôi chưa được một năm, chưa chính thức nhận công tác ở cơ quan Nhà nước. Nhưng là vợ cũ của Hoàng Quý Nhân nên vai trò của chị ấy ngày càng trở nên đặc biệt quan trọng. Sau khi chúng tôi đưa chị vào vai phó tướng cho Chu Bội Ngọc thì ông ta đã bán vội tổ chức của mình cho Viễn Đông Vụ để về "ở ẩn" cho chót nhưng ngày cuối đời. Nay thì Warrens muốn tiếp kiến Lưu Li với danh nghĩa bà quả phụ Hoàng Quý Nhân người kế vị chồng nắm quyền lãnh đạo nghĩa quân, đồng thời cũng là thủ lĩnh của tổ chức gián điệp Hồi Phong, về hình thức là trực thuộc Hoa Nam Vụ. Giá tiền chuyển nhượng chị Lili của Chu cho Warrens không dưới mười triệu đô-la! Nhưng nó chỉ chính thức được OK khi viên Trưởng Viễn Đông vụ tiếp kiến, phỏng vấn, kiểm tra đầy đủ. Tôi muốn chị Lili chấp nhận đi chuyến này, ý kiến anh thế nào?

- Anh nên hói cô ấy xem sao. Là chồng nhưng tôi có hiểu biết gì về chuyện ấy mà dám tham gia ý kiến! Riêng tôi chỉ lo cháu nhỏ Diễm Ngọc còn nhỏ phải xa mẹ chắc cũng có phiền phức cho tôi đôi chút.

- Thuận vợ thuận chồng tát cạn biển Đông. Chuyến đi quan trọng bao nhiêu thì nguy hiểm bấy nhiêu. Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện cháu nhỏ. Vợ chồng Hai Bền sẽ kiếm người lo cho chuyện này thật đầy đủ. Anh chị vừa cưới nhau chưa được bao lâu mà chúng tôi lại giao phó công việc quá nặng nề, nếu một trong hai người không muốn thì tôi sẽ tìm biện pháp thay thế.

- Nếu công việc này liên quan đến an ninh quốc gia thì bao giờ tôi cũng ủng hộ ý kiến các anh. Vợ chồng tôi chưa làm được việc gì thực sự hữu ích cho đất nước. Được các anh tin tưởng thì đây là cơ hội cho chúng tôi góp phần vào sự nghiệp chung của dân tộc.

Hai người đang chuyện trò vui vẻ thì Lili đèo con đi chợ về.

- Chào chị Vượng! Hai mẹ con đi chợ mua được những gì?

- Chào anh Đức! Có món cá ngon lắm. Anh ở lại ăn cơm với vợ chồng em nhé!

- Nhất định rồi, nhưng bây giờ còn sớm. Đưa con cho anh, em rửa tay rồi ra tiếp chuyện anh Đức đi. Ba con anh vào bếp chuẩn bị mọi thứ cho!

Nói rồi Vượng ra đẩy xe cho vợ vào bếp. Anh toan đón con, xách làn thức ăn vào bếp giải quyết thì chị giằng lấy.

- Anh cứ lên tiếp khách, việc con cái bếp núc là của em.

- Nhưng anh Đức đang có chuyện quan trọng muốn nói với em. Anh nghe rồi nên có thể thay em trông con. Phần nấu nướng thì chờ em.

- Quan trọng à? Thì chúng ta cùng lên nghe, để con chạy chơi trong phòng khách cũng được. Khi nào xong công chuyện ta xúm vào nấu nướng nửa tiếng là có món nhậu ngay thôi.

Hai vợ chồng bế Diễm Ngọc lên phòng khách. Tướng Đức nói lại câu chuyện từ đầu và hỏi ý kiến Li li xem chị có thể vào cuộc được không.

- Em thấy việc này rất khó khăn và chắc chắn là có nguy hiểm. Em chỉ lo tài năng, trình độ không đáp ứng được yêu cầu thôi chứ em không sợ nguy hiểm. Nhưng nếu được các anh giúp đỡ chuẩn bị kĩ ở nhà, lại có chồng ở bên chỉ bảo thì em tin mình cũng có thể làm được!

- Hoan hô chị Lili! Tất nhiên chúng tôi phải chuẩn bị cho chị. Song điều chính yếu vẫn là do chị linh hoạt ứng xử, đối phó, sáng tạo trong giao tiếp. Anh Vượng vừa thông ngôn vừa uốn nắn, bổ sung sửa chữa câu chứ ý tứ cho chị. Riêng cháu Diễm Ngọc thì phải đê ở nhà, tổ chức sẽ cử người trông nom nuôi dưỡng cháu thay anh chị.

Nghe chuyện phải để con lại nhà thì Lili vô cùng lo lắng.

- Cả hai vợ chồng đi bỏ con ở lại thì em yên tâm sao được? Tại sao cháu không thể đi theo?

- Đâu có thể đi đường hoàng hợp pháp. Anh chị phải xuất dương theo đường thuyền nhân vượt biển bí mật do CIA điều khiển. Thêm nữa chị đóng vai bà quả phụ Hoàng Quý Nhân mà đưa con nhỏ theo thì e không hợp.

Hai vợ chồng ưu tư ít phút rồi Lili mới đề đạt.

- Anh có thể cho tôi biết gửi cháu lại cho ai không? Nếu cho kí túc trong một nhà trẻ tập thể thì tôi không thể yên tâm được.

- Chị Năm Ngân sẽ nhận nuôi cháu tại nhà mình, có thêm một bảo mẫu giúp việc thường nhật. Liệu anh chị có tin tưởng được không?

Vượng cười.

- Trao cháu cho anh chị Hai Bền nuôi giữ hộ ít ngày thì chúng tôi thật sự yên tâm.

Lili cũng vững dạ.

- Cháu Diễm Ngọc được chị Năm Ngân bảo đảm. Em lại có chồng đi bên chỉ bảo giúp đỡ thì em tin là mình có thể hoàn thành trọng trách của Tổ Quốc giao cho.

- Trong chuyện này anh cũng chẳng giỏi gì hơn em đâu. Em phải học thuộc bài ở nhà và khi vào cuộc thì phải tự tin nhạy bén, đấu trí năng động. Tuy nhiên nếu hai ta phối hợp đồng đội thật tốt thì cũng chẳng có gì phải sợ bọn chúng.

Lời nói của Vượng đã cổ vũ tinh thần cho Lili rất nhiều. Hai người đã nhận lời vui vẻ nhập cuộc.

Sau khi đã thống nhất chủ trương, ba người kéo nhau vào bếp vừa chuẩn bị bữa ăn họ vừa bàn bạc công việc cho cuộc viễn du sắp tới.

Ăn uống xong rồi họ quyết định đưa cháu bé Diễm Ngọc đến gửi tạm vợ chồng Hai Bền để đi gặp Chu Bội Ngọc.

Cụ Chu cũng đã nhận được chỉ thị của Warrens qua Bảy Dĩ. Chu lo lắng suốt đêm qua không sao chợp mắt. Cụ đang định chơi trò bán chim trên trời, bán cá dưới nước cho Viễn Đông vụ. Cụ đã tâng bốc bà Lưu Li lên tận mây xanh để được chấp nhận giá cao. Chu nghĩ qua con đường gián tiếp của tay môi giới Bảy Dĩ cụ có thể là phù thuỷ điều khiển âm binh, từ con bù nhìn chính trị trở thành chính khách loại xịn, nhà lãnh đạo nghĩa quân tài ba, từ cô gái bán ba, cô hầu phòng cư xá thành quái nữ đô thành, thủ lĩnh gián điệp, trùm băng Hồi Phong Sát Thủ! Nay Warrens muốn tận mắt "xem mặt hàng" rồi mới trao tiền cụ lo là phải. Trong thời hạn ba ngày biết làm sao nâng cấp cho Lưu Li trở thành một "minh tinh" đáng giá mười triệu đôla?!

Thấy có điện báo cô Lưu Li, giáo sư Đỗ Thúc Vượng và ông Tào Mạnh Đức II đến thăm thì Chu tiên sinh vội vã sai người hầu thu dọn phòng lễ trên lầu ba để nghinh đón quý khách.

Lili lái chiếc xe mini-bus mười hai chỗ ngồi to đùng đưa chồng và tướng Đức đến Minerva's Galery. Họ phải gửi xe ngoài bãi đỗ cách đấy hơn trăm mét để đi bộ đến. Gia nhân đưa khách lên thẳng lầu ba. Cụ Chu đã khăn áo chỉnh tề ngồi chờ tiếp kiến. Chủ khách bắt tay chào hỏi vui vế rồi an toạ trên bộ sa-lông Tàu bằng gỗ quý tiện chạm công phu. Thị nữ bưng trà Thiết Quan âm ra mời khách. Chu tiên sinh mở đầu câu chuyện.

- Hôm nay Tào tiên sinh, giáo sư Đỗ cùng phu nhân lại đến thăm tệ xá cùng một lúc. Thật là niềm vinh hạnh lớn lao và cũng thật bất ngờ. Chắc phải có điều gì đặc biệt cần chỉ bảo?

Tướng Đức cười.

- Tôi tưởng chuyện đó tiên sinh đã biết rồi? Số là Viễn Đông vụ có mật điện mời đích danh bà Lưu Li ra yết kiến ngài Phân Vụ trưởng Viễn Đông ở một mật cứ nào đó. Ngoài danh nghĩa là quả phụ của nhà cách mạng Hoàng Quý Nhân bà còn có chức phận phó thủ lĩnh của Hồi Phong. Vì vậy bà đến đây trình cụ để cụ chi giáo cho mấy đường chiến lược đủ sức đối đáp với ngài Warrens khi cần thiết.

Chu Bội Ngọc hơi lúng túng nhưng vẫn đánh bài lảng.

- Thưa Tào tiên sinh! Tôi cũng có phong thanh tin này. Song giờ đây thân phận tôi chỉ là kẻ bỏ nghiệp về hưu, mũ ni che tai, bỏ qua thế sự đâu có quan tâm đến chuyện này nửa. Đâu còn khả năng bày vẽ cho bà Lưu Li! Hồi Phong giờ đây đã được chuyển giao hoàn toàn cho Tào tiên sinh rồi. Mối liên hệ giữa Hoa Nam vụ và Viễn Đông vụ hoàn toàn nằm ngoài tầm tay tôi. Tào Mạnh Đức thân tình vỗ vai Chu tiên sinh.

- Trước khi bàn giao cho tôi, cụ đã bán nó cho Warrens. Do đó ông ta mới biết bà Li li là ai nên mới mời đích danh được chứ?

- Thưa chắc là trước đây ông Hứa Vĩnh Thanh cùng bà Lee Yan Chou đã mua bán lòng vòng với CIA rồi nên họ muốn khẳng định chủ quyền bằng cách gọi bà Lưu Li ra giao nhiệm vụ.

- Sự thật lúc Lee Yan Chou bán Hồi Phong thì chưa có Lưu Li trong tổ chức này. Khi cụ ký mật ước với Hoa Nam vụ tôi mới giới thiệu điều phái viên trung tâm Lưu Li về giữ chức đệ nhất phụ tá cho cụ. Lúc đó tên môi giới Lê Văn Dĩ mới chịu mua cả gói Hồi Phong với giá mười triệu đô-la. Nhưng chúng chỉ nạp tài khoản cho cụ sau thời gian chuyển tiếp. Cụ nên nhớ cuộc gặp gỡ Warrens - Lưu Li trực tiếp ảnh hưởng tới hợp đồng mua bán này! Cụ không thể bán cái cụ không có. Tốt hơn hết là cụ phải trao quyền toàn diện và triệt để cho bà Lưu Li, điều phái viên của Trung Tâm ngay từ bây giờ để bà Lưu Li đủ quyền hạn và năng lực đối phó với Warrens. Tôi sẽ chứng kiến lễ chuyển giao này. Sau đó Hoa Nam vụ mới bảo hành cuộc sống an nhàn thanh thản cho cụ được.

Cụ Chu đứng dậy chắp tay khúm núm cúi mình.

- Tôi xin lỗi là đã chậm chạp trong lễ bàn giao quyền hành. Tôi xin tuân lệnh tiến hành ngay cho bà Lưu Li kịp lên đường thi hành công vụ. Tôi muốn hỏi có cần người tháp tùng chuyến công du để tôi xin tiến cử?

- Có ông Vượng đi kèm. Vừa là chồng vừa là cố vấn, là thư ký, là phiên dịch thì tiện quá chứ!

- Xin thưa với quý vị trong thư giới thiệu tôi đã gọi cô Lưu Li là bà quả phụ Hoàng Quý Nhân. Họ sẽ hiểu là bà vẫn thủ tiết thờ chồng đi theo chí hướng của đức ông Năm Oăn. Nếu đã tái giá thành bà Đỗ Thúc Vượng thì về phương diện chánh trị, uy tín giảm đi một nửa? Cả trên bình diện gián điệp cũng vậy. Một điệp viên độc thân, cô đơn sử dụng vào công vụ vẫn thoải mái hơn. Bà Lưu Li đang là viên ngọc cao giá. Nếu trót kết hôn rồi thì xin hãy giấu kín điều này với đối tác mới!

Vượng cười.

- Nghe cụ nói cũng có lý. Nhưng chúng tôi chịu hạ giá để được sống bên nhau!

- Ôi giáo sư! Làm sao có thể cách li hoàn toàn với người vợ xinh đẹp thế kia. Tuy nhiên nếu ý tứ kín đáo thì hoàn toàn có thể che giấu được. Trong phòng khách sạn nhạt định Warrens gài máy ghi âm, đặt camera nhìn trộm. Đó không thể là nơi bàn công việc hay làm tình...

Tướng Đức vội cắt ngang câu chuyện.

- Thôi chúng ta nên dành thời gian cho chuyện trao quyền. Còn mối quan hệ cá nhân ta tính toán sau.

- Xin tuân lệnh!

Đỗ Thúc Vượng cáo từ về trước. Chỉ còn Lili và tướng Đức ở lại làm việc với Chu tiên sinh.

Cụ Chu đã bị dồn đến bước cuối cùng. Trò chơi hai mặt của cụ đã bại lộ hoàn toàn. Cụ vừa giao nộp cụ vừa bán. Nộp cụ cũng bớt xén những phần quan trọng nhất, bán cụ cũng bán cái không có, bán vịt trời. Nhưng đến phút này thì sẽ mất trắng nếu cụ cứ tiếp tục cái trò ma giáo quỷ thuật đó mãi. Âm binh đã mạnh hơn phù thuỷ. Nếu không sòng phẳng cụ chẳng kiếm nổi một xu của Warrens và cũng chẳng trông đợi gì Tào Mạnh Đức II nhẹ tay bỏ qua cho cái vụ đào tường khoét ngạch đó nữa. Thôi thì nhân đà Hoa Nam vụ, muốn đưa người "nối mạng" với Viễn Đông vụ cụ giúp một lần cuối cùng rồi chuồn. Đây là cơ hội duy nhất để phủi tay gỡ bỏ trách nhiệm không dính líu vào quá khứ tội ác nữa.

- Thưa ông Tào Mạnh Đức II, thưa bà Lưu Li muốn việc trao quyền nhanh chóng xin bà đọc qua các văn bản tuyệt mật của tôi trước đã. Vì thời gian quá khẩn cấp ta không thể bài bản được. Sau khi nắm sơ bộ phần lí thuyết cấu trúc tổ chức và hoạt động tôi sẽ dẫn bà tiếp cận những khâu chính của bộ máy gián điệp đặc vụ phức tạp này. Khi báo cáo lại với Warrens bà cần thay đổi một số mật danh để giữ vốn cho mình lâu dài.

Nói rồi Chu tiên sinh xuống tầng hầm mở két đưa lên cho Tào Mạnh Đức II một bộ đĩa CD.

- Thưa ngài. Những tài liệu cốt tử đã được ghi trong bộ đĩa này. Đĩa số hai in bộ khoá mã. Thực chất là phần mềm đặc dụng giúp ta đọc nổi các văn bản trong chín đĩa khác. Ngài hãy cho một chuyên gia tin học giúp bà Lưu Li in ra và đọc trong phòng bảo mật. Cần bản nào thì giữ, không cần thì huỷ ngay. Tiết lộ ra là rất nguy hiểm. Bộ đĩa đáng giá mười triệu đô la đấy!

- Cảm ơn cụ. Có gì khó hiểu chúng tôi nhờ cụ giảng giải. Ngày kia thứ sáu tôi sẽ cho xe đón cụ lại chỗ tôi để hoàn thành công việc trao quyền. Xin cụ ghi nhớ lời đề nghị của tôi.

- Tuân lệnh!

Tướng Đức bỏ hộp đĩa vào túi áo trong rồi cùng Lili ra xe đi về thẳng cơ quan.

Công cuộc chuyển tài liệu và trao quyền kết thúc êm thấm. Cụ Chu phải kí kết bảo hành máu cho sự chính xác của những tài liệu chuyển nhượng giao nộp. Cụ có chức phận cố vấn nội dung cho di sản trên. Hoa Nam vụ sẽ không nhòm nhỏ đến khoản tiền khổng lồ cụ nhận từ tay Warrens nữa.

Cũng đã đến giây phút vợ chồng Vượng phải trao lại Diễm Ngọc, đứa con gái xinh xinh đáng yêu mới gần hai năm tuổi cho vợ chồng Hai Bền Năm Ngân nuôi hộ trong thời gian công cán. Li li ôm con âu yếm hôn hít rồi khóc nức nở. Vượng là người cha cứng rắn cũng rơm rớm nước mắt. Năm Ngân an ủi họ.

- Anh chị đi cùng lắm là một tháng thôi. Tôi sẽ tự tay trông nom bé như con mình. Yên tâm đi!

- Vâng, trăm sự em trông cậy ở anh chị. Em sẽ gắng hoàn thành nhiệm vụ để sớm trở về!

- Công việc còn tuỳ thuộc vào phía đối tác, đâu có thể hẹn trước được. Thậm chí có khi ra đi không trở về. Chuyện hi sinh trong chiến đấu ta cũng phải lường trước. Nếu có điều gì bất trắc xin anh chị và tổ chức quan tâm tới cháu thay chúng tôi!

Năm Ngân nghe nói cũng rơi nước mắt. Hai Bền vỗ vai Vượng.

- Anh chị lo xa cũng phải, nhưng tình thế không đến nỗi bi thương như thế. Chúng ta có cả trăm biện pháp để bảo vệ mạng sống cho điệp viên của mình khi bị bắt. Trao đổi tù nhân cũng là một kiểu thông dụng trong thế giới hiện đại.

Họ bắt tay cảm ơn rồi từ biệt đứa con nhỏ bước vào nhiệm vụ.

Lili đã cùng Đỗ Thúc Vượng xuất chinh với một tư thế mạnh, một niềm tự tin đầy đủ cho mật vụ quan trọng này. Tướng Đức cử người lấy xe đưa họ đến điểm hẹn. Người của Bảy Dĩ dẫn họ lẻn ra bến đợi ở bán đảo Yên Sa. Hải thuyền của Tư Hào chở họ ra khơi trao cho pháo hạm Polard. Và cuối cùng là máy bay trực thăng bốc họ đến mật cứ của Warrens.

Ông Phân Vụ trưởng nghinh tiếp họ với một nghi lễ long trọng khác thường. Thảm đỏ trải từ bãi đỗ trực thăng đến thẳng phòng khánh tiết. Sau một bài diễn văn chào mừng ngắn ngủi dài bảy mươi hai chữ Warrens đi ngay vào công việc. Vì ngôn ngữ bất đồng nên hài bên đều có phiên dịch giúp việc. Đỗ Thúc Vượng phụ tá Lưu Li, còn Phân trưởng Viễn Đông vụ có một người Mỹ giúp việc.

Sau năm chục phút hồi kiến Warrens thấy có thể tin tưởng được vai trò đối tác nên ông ta cho nghỉ và quyết định mở tiệc chào mừng. Một số quan chức của CIA được mời tham dự. Lúc đó Bảy Dĩ mới được phép xuất đầu lộ diện tay bắt mặt mừng với Lili và Đỗ Thúc Vượng.

Sâm banh nổ lốp bốp, bọt rượu tràn li trắng xóa. Chủ khách nâng cốc chúc tụng nồng nhiệt cho sự cộng tác lâu dài. Warrens long trọng giới thiệu Lưu Li với đồng nghiệp.

- Tôi vinh hạnh giới thiệu một nhân vật mới gia nhập làng gián điệp CIA của chúng ta. Bà Lưu Li nguyên là Phó thủ lĩnh của cụ Chu Bội Ngọc, người chỉ huy tổ chức Hồi Phong, chiếm lĩnh địa bàn hoạt động trên lãnh thổ Đông Dương.

Lưu Li bắt tay từng người và giới thiệu với các quan chức Viễn Đông vụ người trợ lý đối ngoại cho mình là giáo sư Đô Thúc Vượng. Họ làm quen nhau để đặt mối quan hệ lâu dài trong tương lai. Li li nhanh trí điếm mặt thì chỉ thấy toàn quan chức hành chính chứ không có bộ mặt điệp viên quen biết nào nàng đã từng theo dõi ở cư xá Overnight hay khách sạn Phoénic năm xưa.

Tan tiệc hai người được về một khu nghỉ dành cho khách đặc biệt. Không phải danh nghĩa vợ chồng nên Lưu Li có phòng riêng. Đỗ Thúc Vượng được bố trí ở phòng kế cận, có phòng tiếp khách chung. Bảy Dĩ cũng ở ngay gần đấy. Y được Warrens giao việc túc trực để truyền đạt phương trình làm việc, tiếp đón lo toan những nhu cầu vật chất cho khách. Viên môi giới này tỏ ra rất tận tuỵ cần mẫn trong công việc hành chính tổ chức.

Những cuộc họp sau chỉ có Lưu Li đối thoại với Warrens. Có một phiên dịch người Mỹ giúp việc. Cả Bảy Dĩ lẫn Đỗ Thúc Vượng đều không được tháp tùng.

Lưu Li phải báo cáo trực tiếp tình hình nội bộ của tổ chức Hồi Phong cho ông chủ mới. Warrens hỏi sâu các tổ chức trực thuộc, các điệp viên ngầm cài cắm trên những địa bàn sung yếu. Y cũng kiểm tra luôn bản mật danh và những tổ chức cũ của Hoàng Quý Nhân mà Bảy Dĩ thu thập khai thác được qua tay cha Trinh. Tất cả cuộc kiểm chứng đều cho một kết quả thống nhất. Dĩ nhiên có những mảng Lưu Li không biết, cô đều khất khi về nước tra cứu lại sẽ trả lời sau. Một số dị biệt nhỏ được cô giải thích rất thoả đáng. Còn những gì cô nói đều trùng hợp với tài liệu nằm trong tay ông Phân xã trưởng Viễn Đông vụ. Niềm tin tưởng giữa chủ và khách tăng lên rõ rệt.

Sau một tuần làm việc thì Warrens yên tâm bà quả phụ Hoàng Quý Nhân, Tân thủ lĩnh Hồi Phong đã là tài sản quý của ông. Số tiền ông hứa trả cho Chu Bội Ngọc chắc chắn sẽ được Langley duyệt y và cho nhập vào tài khoản của Chu ở Ngân hàng Chease Mahattan.

Nhiệm vụ trước mắt ông boss giao cho chị là đến dự Đại hội IV của Liên Minh Việt kiều Hải ngoại để thúc đẩy cao trào chiến tranh tâm lí "Chuyển lửa về quê hương" gây bất ổn chính trị tư tưởng trong nước. Nhưng Lưu Li phản đối.

- Chúng tôi chán ngấy trò hò la đánh giặc mồm của mấy vị chính khách lưu vong lắm rồi. Dùng vũ khí chính trị thì bao giờ họ cũng yếu hơn cộng sản. Tốt nhất là họ chuyển tiền cho chúng tôi.

Ông Phân Vụ trưởng tươi cười giải thích.

- Nhưng thưa bà tương quan lực lượng toàn cầu đã thay đổi cơ bản rồi. Đông Âu tan rã, Liên Xô sụp đổ, thế giới lưỡng cực trở thành đơn cực. Chỉ còn Hoa Kỳ là siêu cường duy nhất nên lịch sử giao cho nó vai trò lãnh đạo thế giới. Còn vài nước cứng đầu cần thanh toán nốt trong thế kỷ này để nhẹ gánh bước vào thiên niên kỷ mới. Cuộc tiến công chủ nghĩa xã hội không cần đến ném bom nguyên tử nữa. Thay vào đó là dùng sức mạnh tổng hợp. Về quân sự Mỹ vẫn giơ cao vũ khí hạt nhân răn đe chiến lược. Về chiến thuật vẫn nuôi dưỡng, cung cấp vũ khí tiền bạc cho các thế lực phản loạn nội địa. Về chính trị phải bơm hơi tiếp sức cho các tổ chức, phe phái hội đoàn đối lập, hợp pháp lẫn bất hợp pháp, gây chia rẽ bất ổn. Khai thác những lợi thế tự do tôn giáo, tín ngưỡng, nhân quyền, dân chủ để nhen nhóm phong trào li khai chống đối nhà cầm quyền. Về ngoại giao cần phải gây sức ép, tẩy chay, trừng phạt, bao vây cấm vận với những nước cứng đầu muốn thách thức ý chí của người Mỹ! Về kinh tế tài chính cần tận dụng sức mạnh khổng lồ của nền kinh tế Mỹ thâm nhập bành trướng vào các nước bạn cũng như thù. Lấy đồng đô la làm chuẩn mực giao dịch quốc tế, làm cây gậy chỉ huy để điều chỉnh sự phát triển kinh tế toàn cầu, tạo lập sự phồn vinh có lợi cho uy tín và quyền lợi của Mỹ. Văn hoá và lối sống Mỹ phải được du nhập kháp các xó xỉnh trên mặt đất. Nhân loại phải biết mặc quần bò, nhai kẹo cao su và nghe nhạc rốc. Lối sống cá nhân thực dụng phải trở thành tiêu chí văn minh của con người thế kỷ hai mươi mốt. Ta cần phải làm đảo lộn nền đạo đức truyền thống trong các nước thù đích, phải nâng cao tỉ lệ tội phạm thường niên nhất là trong giới trẻ, ăn chơi sa đoạ là bản năng dễ được kích thích khơi động lan truyền trong giới giàu có. Muốn có tiền thì phải xoay sở kiếm chác, phải có quyền lực trong tay. Hối lộ tiền bạc, kích thích ham muốn vật chất là biện pháp mầu nhiệm, hữu hiệu thúc đẩy các quan chức thâm nhiễm hội chứng tham nhũng. Hệ quả là lớp cán bộ đó sẽ kèn cựa, đấu đá, thù ghét, cãi lộn, bới móc hạ bệ lẫn nhau để tranh giành ngôi vị quyền thế. Dân chúng từ thiếu tin tưởng đến chán ghét và chống đối lại chính quyền, nảy sinh những mâu thuẫn không thể điều hoà được. Trong chiến tranh họ tránh được những viên đạn chì để thắng ta. Nhưng giờ đây ta đúc những viên đạn bằng vàng thì bắn rất dễ trúng đích. Thậm chí kẻ địch còn muốn phơi mình ra để hứng đạn nữa! Ta cũng phải thu thập các thông tin kinh tế khoa học kỹ thuật, môi trường giúp cho các nhà đầu tư Mỹ khống chế thị trường, cạnh tranh hữu hiệu giành ưu thế trong mọi hợp đồng, thương vụ, tín dụng ngân hàng. Phát hiện các trường hợp vi phạm tác quyền, đánh cắp chất xám, đồng thời cũng phải làm chảy máu chất xám đối phương. Tận dụng các cơ hội bình thường để hành sự những phi vụ bất thường vốn là sở trường của những điệp viên có bộ óc điện từ, có tầm nhìn xa, có tri thức bác học! Bài giáo huấn dài dòng của Warrens làm Lili phải dỏng tai nghe ghi ghi chép chép như một cô học trò chăm chỉ. Viên Phân Vụ trưởng vỗ vai khen.

- Bà cẩn thận lắm! Tôi sẽ đưa bà một băng ghi âm để bà học thuộc đi. Khi về nước không mang theo được thứ này đâu mà ghi chép cho mất công.

- Cảm ơn ông chủ! Đây là huấn lệnh, tôi phải học để thi hành cho đúng với học thuyết sau chiến tranh lạnh của quý vị.

Khi đã trở nên thân quen họ bắt đầu bỏ hết thể thức xã giao hình thức. Lưu Li đã bỏ qua phiên dịch mà dùng luôn thứ tiếng Anh hầu phòng, bồi bàn, quán ba, sòng bạc để ba hoa thoải mái với Warrens. Ngài Phân Vụ trưởng lại tỏ ra hoàn toàn thích thú với phong cách tự nhiên này. Lưu Li cũng đang mở cuộc tiến công "văn hoá" để chinh phục cảm tình và niềm tin của người Mỹ to béo đầy quyền lực này.

Sau mười ngày họp hành, học hỏi, trình báo hồ sơ, xác minh tư liệu, kiểm chứng thông tin, hai người được Warrens cử đi Washington dự đại hội Liên Minh Việt kiều Hải ngoại lần thứ IV. Cô sẽ tham dự với danh nghĩa thủ lĩnh của phong trào bất phục tùng quốc nội. Kịch bản do Warrens viết sẵn, độc lập với ý đồ của CIA để tránh lộ tẩy chân tướng tay sai. Đỗ Thúc Vượng tháp tùng nhưng không được xuất hiện trước cộng đồng người Việt. Anh ở phòng riêng cùng chung khách sạn nhưng không ló mặt ra ngoài. Tối đến họ mới song đôi dạo phố tìm đến công viên tường thuật lại diễn biến trong ngày cho nhau nghe. Họ bàn bạc chuyện ngày mai, âu yếm hôn nhau rồi quay về khách sạn Kingdom', ai vào phòng nấy.

Tan hội họ được CIA cho một khoản tiền để dong chơi trên đất Mỹ một tuần. Sau đó họ bay thẳng về Banville. Warrens cho xe đón về trụ sở Phân vụ Viễn Đông hội kiến và giao nhiệm vụ. Họ chờ chuyến tuần thám định kỳ của khinh hạm Polard đưa trả lại Việt Nam bằng con đường thâm nhập.

Vui xong Tết Con Gà thì tôi được ông Bùi Hạnh báo tin chuẩn bị đi chuyến công du dài ngày.

- Thưa ông chủ bút! Năm mới ông định cho tôi xuất hành hướng nào đây?

- Dĩ nhiên là hướng Đông nếu ông qua Paris. Sẽ là hướng Tây nếu ông qua Tokio! Điểm hạ cánh cuối cùng là Sài Gòn!

- Bất ngờ đấy! Báo ta đã có nguồn tài trợ dư dật nào mà ông vung tay cho phóng viên đi xa và lâu như thế?

- Xu thế bình thường hoá đã mở ra một triển vọng mới cho chúng ta phục vụ Tổ Quốc. Liên Minh không thể đứng ngoài cuộc để mặc các thế lực khác tranh mất ảnh hưởng. Trong đại hội không nói ra điều này nhưng sự thực CIA đã đứng sau chúng ta. Ban lãnh đạo đã ký mật ước với Warrens nhận một hợp đồng cả gói bước một là năm trăm ngàn đô la. Chúng ta có nhiệm vụ "Chuyển lửa về quê hương" giúp đồng bào nổi dậy thiêu đốt chế độ hiện hành. Nếu có hiệu quả, CIA sẽ chi tiếp cho bước hai, bước ba hậu hĩnh hơn.

- Xin ông nói rõ nhiệm vụ của riêng tôi và số tiền tôi được hưởng.

- Nhân cơ hội bình thường hoá, là nhà báo ông có thể dễ dàng xin giấy phép vào Việt Nam hành nghề. Ông có thể gặp gỡ các quan chức cùng dân thường, trí thức thợ thuyền, nông phu... phỏng vấn thăm dò tâm lí của họ trước sự tan rã của hệ thống Xã hội chủ nghĩa trên thế giới. Ông sẽ tác động tinh thần vào một số nhân vật có tên tuổi mà chúng tôi đã lựa ra. Móc nối cổ vũ khuyến khích họ hành động. Nếu có thể ta nhận tài trợ cho họ chút xíu. Cốt sao kéo họ ngả theo cương lĩnh Cali, hành động như quyết sách Arlington. Thế là ông hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi. Liên Minh sẽ chi trả tuỳ theo chiến công ông lập được. Nhưng ít mấy cũng không nhỏ hơn số tiền máy bay tàu xe, khách sạn ông bỏ ra. Toà soạn ứng trước cho ông mười ngàn đô và thanh toán sau. Ông thấy đã đủ chưa?

Mặc dù tôi rất muốn có cơ hội này để về thăm Tổ Quốc quê hương, nhưng không vội vàng biểu hiện nguyện vông sâu kín của mình.

- Cũng tạm được. Nhưng dù sao ông cũng cho tôi suy nghĩ và hỏi ý kiến người trong gia đình đã.

- Nhẹ nhàng như một chuyến du lịch không mất tiền, có gì phải suy nghĩ.

- Nếu giống như chuyến du lịch thông thường thì chưa chắc đến lượt tôi! Chui vào bức màn sắt để xúi giục hoạt động bạo loạn mà lại bảo nhẹ nhàng? Ông hỏi xem có phóng viên nào muốn đi cùng với tôi cho vui không?

Ông Bùi Hạnh vỗ vai tôi cười khà khà.

- Nghề báo ngoài tài năng phải có chút phiêu lưu mạo hiểm nữa. Ngoài ông ra toà soạn chẳng kiếm được ai có cùng hai phẩm chất này. Mấy lần đi Châu Á ông đều viết được những loạt bài hấp dẫn. Cả lần đi theo Chính phủ lâm thời ông cũng rất xuất sắc. Bài không đăng chúng tôi cũng vẫn trả nhuận bút loại một đó thôi! Lần này ông nên đi bằng con đường hợp pháp công dân Hoa Kỳ Mc Gill Hoài Việt sẽ chẳng bị Vixi gây phiền hà đâu. Dĩ nhiên ông cũng phải kín đáo cẩn trọng đôi chút. Người chiến sĩ ra trận lại cứ phải hỏi ý kiến thê nhi thì rất dễ bị ngăn cản. Cứ dứt áo ra đi mang chiến công về là họ vui thôi!

- Vết đạn xuyên qua ngực còn làm cho vợ con sợ khiếp vía. Họ thích quà hơn mong mỏi chiến tích! Hy vọng lần này bớt nguy hiểm hơn.

- Tiền cũng là quà, một thứ quà vạn năng ông Hoài Việt ạ. Tôi cam đoan với ông là nhuận bút lần này cao giá hơn. Chính ông Warrens đề cử đích danh ông mà.

Tôi giật mình, ngạc nhiên và có phần thích thú.

- Nếu do ngài Phân Vụ trưởng Viễn Đông chỉ định thì công việc ắt phải phiêu lưu mạo hiểm hơn. Xin hãy công khai số tiền tôi được hưởng ra bằng một hợp đồng nếu ông ta cần sử dụng tôi. Chuyến đi sinh tử trước kia mọi thành viên đều được thưởng ba mươi ngàn. Riêng tôi chỉ có mười ngàn. Đó là một cách đối xử bất công khiến tôi không còn hứng thú cộng tác nữa.

Ông chủ bút vỗ về tôi.

- Thực ra đây là công vụ của Liên Minh, ông Warrens chỉ gợi ý và ghé vào tài tôi nói nhỏ. Ông không thể ký hợp đồng trực tiếp với CIA được. Với danh nghĩa Uỷ viên Ban Chấp hành tôi sẽ điều chỉnh lộ phí và nhuận bút sao cho tương xứng với công lao của ông. Nếu có thể bù đắp cho những thua thiệt lần trước tôi cũng cố làm. Xin ông yên tâm.

Tôi im lặng ra chiều đồng ý. Ông Hạnh bắt tay tôi như xác nhận một lời cam kết.

Nghe tin tôi có chuyến công du về Việt Nam, Bạch Kim mừng lắm.

- Thế thì anh phải cho em đi cùng. Bằng con đường hợp pháp, máy bay hạ cánh thẳng xuống phi trường Tân Sơn Nhứt! Nhẹ nhàng quá! Chúng ta sẽ ra thăm Hà Nội qua Hà Nam và đi Hải Dương nữa!

- Anh hẹn em chuyến sau thôi. Lần này có dính líu đến Warrens anh không muốn có em đi cùng.

- Xem ra anh còn nhiều duyên nợ với cha trùm tình báo này lắm! Hắn cùng đi hay cử phụ tá khác tháp tùng anh?

- Anh đi độc lập với danh nghĩa nhà báo, nhà kinh doanh tiếp thị, cố vấn kinh tế cho hãng NNJ.

- Thôi được. Em chỉ thả lỏng cho anh chuyến này. Chuyến sau có Warrens ám quẻ em cũng theo đi. Chục năm xa quê hương rồi em muốn được gặp lại dù chỉ một thời gian ngắn ngủi.

- Anh hứa!

Sau khi tôi chính thức chấp nhận tiến hành chuyến công du Việt Nam ông Bùi Hạnh mới chính thức giao công việc cụ thể.

- Tất nhiên ông đến Việt Nam với danh nghĩa nhà báo mang hộ chiếu Hoa Kỳ. Với tư cách pháp nhân công khai này ông được bảo đảm an toàn tuyệt đối trong khi hành nghề.

- Tôi hi vọng là như vậy.

- Nhưng còn một số việc nằm ngoài chức phận phóng viên, ông có nhiệm vụ "Chuyển lửa về quê hương"!

- Bếp núc đèn đóm tắt hết rồi sao mà phải chuyển lửa! Xin ông nói rõ công việc phải làm thay cho những ngôn từ bóng bẩy!

- Cũng nhẹ nhàng thôi. Ông mang theo một số tài liệu tuyên truyền cổ vũ công chúng nổi dậy về trao cho đồng bào trong nước. Đặc biệt là phải gặp bằng được ba nhân vật quan trọng trao thư giới thiệu của Liên Minh cho họ. Ông sẽ làm thuyết khách để lôi kéo họ cộng tác với chúng ta. Tuỳ theo mức độ keo sơn mật thiết hay mềm dẻo, uyển chuyển, xã giao hoài nghi hay lỏng lẻo thờ ơ mà ta quyết định tài trợ lôi kéo mua chuộc họ.

- Phần việc này là của CIA?

- Đây là công việc của Liên Minh, là công việc giữa người Việt với người Việt. CIA chi tài trợ cả gói cho chúng ta. Làm gì, với ai là ta hoàn toàn độc lập CIA không can thiệp.

Tôi cười.

- Tôi hoàn toàn không lưu tâm đến khía cạnh đạo đức hay chính trị mà chú ý đến tầm quan trọng và sự hiểm nguy của công việc để tính số công được trả. Vixi phát hiện ra hành động phi pháp họ có thể bắt tôi bỏ tù. Ít ra vợ con tôi cũng có được một số tiền đền bù chứ?

- Có gì mà nguy hiểm! Hơn chục cân tài liệu đựng trong vali, lẫn vào hành lý máy móc nào dò xét được. Mỗi ngày Tân Sơn Nhất có năm sáu chục chuyến bay, vài chục ngàn hành khách ra vào, sức mấy đòi mở vali kiểm hoá. Có kiểm cũng không có thời gian đọc tài liệu phân tích đúng sai. Mà có vi phạm quy định ta cũng dễ dàng hối lộ hải quan chút đỉnh mà đi thoát. Dễ lắm ông Hoài Việt ạ!

- Nhưng đến móc nối với những nhân vật đang bị an ninh cộng sản theo dõi thì vô cùng nguy hiểm. Tội danh kích động xúi giục lật đổ bị kết án mươi năm tù ngồi như chơi! Tôi chẳng dại.

- Có thể nói là không ai dám bỏ tù ông đâu. Quan hệ Washington - Hà Nội đang tiến triển tích cực Cộng sản không thể vì hành động riêng lẻ của một nhà báo mà làm cản trở xu thế bình thường hoá. Muốn nhiều tiền cũng phải mạo hiểm đôi chút chứ. Nếu quá dễ dàng thì ai cần đến ông!

- Nhiều người Mỹ gốc Việt cứ tưởng bình thường hoá là sự gia ân một chiều. Thực tế thì đó là xu thế có lợi cho cả hai bên. Họ dễ dàng quên đi một gã Méo da vàng mũi tẹt để thực thi chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ. Lúc đó ai bảo hiểm cho tôi? Thưa ông chủ bút, tôi cần một bản giao kèo phòng thân!

- Ông toàn lo nghĩ chuyện không đâu. CIA bảo hiểm, còn tôi thay mặt Liên Minh, nhà thầu thứ cấp sẽ kí kết hợp đồng với ông. Yên tâm chưa?

- Vâng, như thế mới thoả đáng!

Sau khi hoàn thành một loạt công việc chuẩn bị tôi mang hộ chiếu, thẻ nhà báo đến cơ quan đại diện của Việt Nam tại xiên Hợp quốc. Văn phòng đặt trên trên tầng lầu số mười hai toà tháp... ở New York. Tôi trình bày lý do để xin via nhập cảnh Việt Nam. Một bộ phận có chức năng gần như sứ quán giải quyết việc này. Thủ tục khá rắc rối hơn nhiều sứ quán khác. Số khách viếng thăm Việt Nam ngày một đông nên tôi cũng phải chờ ở đây vài ngày. Không sao. Tôi lại có dịp đến viếng thăm gia đình hoạ sĩ Bạch Vân. Thấy tôi kể chuyện đang xin nhập cảnh Việt Nam thì mọi người vui mừng lắm. Anh con cả cũng đang muốn về thăm thú môi trường đầu tư trong nước để chuyển vốn về kinh doanh. Nhưng hai nước chưa có quan hệ ngoại giao chính thức nên còn do dự. Gia đình đề nghị tôi nhân chuyến đi, với con mắt nhà báo hãy để ý xem xét nghiên cứu tình hình tại chỗ. Những thông tin cập nhật đó chắc chắn sẽ giúp ích cho con trai cụ Bạch Vân có được quyết định chính xác.

Khi có đủ giấy tờ trong tay thì tôi cũng nhận được mấy gói tài liệu công vụ mang theo người. Tôi nói chuyện điện thoại với Bạch Kim và gửi lời chào gia đình. Tôi quyết đinh bay thẳng từ New York, Paris đi Thái Lan rồi sang Thành phố Hồ Chí Minh chứ không quay về Cali nữa.

Đó là chuyến đi riêng lẻ, tự do không lệ thuộc vào ai. Ngoại trừ một số hành lý bất hợp pháp mang theo. Tôi thấy tâm hồn thanh thản và vô cùng hào hứng. Một chuyến thăm quê sau bốn chục năm xa cách khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi sẽ đi từ Nam ra Bắc. Ông Bùi Hạnh cũng khuyến khích nhân chuyến công du tôi nên cố về thăm bản quán. Biết đâu đây chẳng là lần cuối cùng! Liên Minh cho tiền tàu xe sợ gì tốn phí. Tôi rất cảm động vì đây là lần đầu tiên sếp quan tâm đến tình cảm riêng tư của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play