Tôi đã sống an nhàn bên Hồ Ghen hơn nửa năm kể từ sau cuộc đổ bộ lên mũi Kim Ngưu. Hàng ngày đến nhiệm sở trình diện ông chủ bút, viết vài chục dòng những tin tức nhăng nhít kèm theo mấy lời bình luận ngắn ngủi. Tôi muốn quay về Đông Nam á gặp Tùng Lâm, gặp Trương Tấn Hào xem công việc của họ ra sao, nhưng chưa tìm ra lý do để đi.

Ngồi buồn tôi mở tập anh của các con chụp ở quê hương ra xem. Tôi bỗng nhở đến chiếc tẩu hình đầu lâu món quà xa xỉ của cô con dâu tương lai mua tặng. Tôi không hút thuốc lá và cung chưa bao giờ là nhà sưu tập nên tôi thờ ơ với món quà đắt tiền đó. Bây giờ rỗi việc tôi mới lôi ra ngắm nghía.

Cái nõ tẩu chưa ai hút bao giờ, hãy còn thơm mùi gỗ bồ đào. Mặt ngoài coi như một tác phẩm điêu khắc. Khúc gỗ gạt tâu có thể là đoạn gốc nên chi chít những vân xoáy. Nghệ nhân đã lựa rất khéo cho mắt gỗ ăn nhập vào những đường nét tạo hình làm cho chiếc đầu lâu trở nên dữ tợn dễ sợ, nhưng đồng thời cũng pha lẫn cái hài hước, hóm hinh. Phần cán tẩu có thể tháo rời ra. Đoạn giữa làm bằng kim loại màu. Người thợ chạm trổ rất công phu một con rắn luồn trong những đoá hải đường quấn tròn mấY vòng quanh cán tẩu. Bức phù điêu đó được giới hạn hai đầu bởi hai vành hoa văn cùng thuộc một mô-típ. Nét trang trí ở đây rất độc đáo mà tôi chưa từng thấy trong các hoa văn của một nền văn hóa nào. Mỗi vòng mang mười hình khác nhau. Phần ngậm tẩu thì làm bằng đồi mồi bóng loáng.

Tôi tháo rời tẩu ra thành ba và thấy trong đoạn cán kim loại một ống dẫn hơi có khía lõm một đầu. Tính tò mò thức thúc đẩy tôi dùng vặn vít nhỏ ấn vào khía lõm. Tôi cảm thấy nó chuyển động sang đầu bên kia rồi bật tung ra. ống dẫn hơi cấu tạo hình lõi chỉ có quấn một màng giấy mỏng. Tôi bóc nhẹ mẩu giấy ra và trước mắt tôi xuất hiện một ổ khóa mật mã. Tôi mừng đến thót tim. Phải chăng đây là thìa khóa gốc của Hoàng Qúy Nhân? Tôi định thần lại xem mình có đang sống trong mơ hay không. Lại một thông tin nữa xuất hiện. Dưới ổ khóa mã có ghi mười ký hiệu hệt như những nét trang trí ngoài vành hoa văn cái tẩu, có thể nó ứng với những số tự nhiên.

Nếu đúng thì đây chính là thìa khóa bộ mã kép. Qua nó mà tìm ra hàng loạt quy ước dẫn xuất khác.

Tôi vội chạy sang buồng Bạch Kim nhưng cô không có đây. Chỉ thấy Jimi đang chơi với bé Việt Dũng.

- Ba vào kìa!

Mi bế em chạy ra đón tôi.

- Ngoan quá, ra ba bế nào! - Tôi đón Việt Dũng và nói với Jimi - Con mua cho ba món quà tuyệt vời Ba cảm ơn con.

Jimi ngơ ngác:

- Sao kia ba? Ba nói gì con không hiểu?

- Cái tẩu! Cái tẩu hình đầu lâu đó. - Ba thích nó lắm a. Từ hôm đưa biếu ba chẳng thấy ba ngó tới, con tưởng ba không ưng.

- Đúng là ba không hút thuốc nhưng ba rất thích. Cái tẩu đẹp lắm con ạ. Con mua năm trăm phải không? Thực ra có đáng giá năm triệu đô-la!

Jimi kinh ngạc, mắt tròn xoe:

- Làm sao nó lại có thể đắt như vậy?

Tôi thấy lúng túng. Vì phấn hứng tôi đã đưa ra một nhận định quá mạnh mẽ. Nhưng vì tính chất công tác, tôi chưa hề giải thích cho Jimi được. Bé Việt Dũng thấy ba nói chuyện với chị chỉ biết toét miệng cười. Vừa lúc đó thì Bạch Kim bước vào. Jimi chạy lại đón em và ý tứ đi ra hành lang.

Tôi ôm chầm lấy Bạch Kim và khe khẽ thì thầm vào tai cô:

- Eurêka! Eurêka!

- Trời ơi, anh làm gì mà kỳ quặc vậy?

- Eurêka! Eurêka!

- Bỏ em ra đi, anh điên hay sao thế? Cửa vẫn mở, các con nó nhìn thấy thì xấu mặt.

- Anh tìm ra rồi! Tìm ra rồi!

- Tìm ra cái gì cơ chứ?

- Ra điều bí mật giấu trong cái tẩu.

Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện cho Bạch Kim nghe. Và đến lượt cô vòng tay đánh đu lên cổ tôi, bất chấp cửa buồng đang mở.

- Thế mà cứ eurêka, eureka, thánh cũng không hiểu nổi.

- Khi phát hiện ra sức đẩy trong nước, Archimède đã trần truồng từ bồn tắm chạy ra hét toáng lên: Eurêka! Eurêka! Lần đầu tiên anh bắt chước vĩ nhân thì em lại nổi giận thật đáng tiếc.

- Bắt chước vĩ nhân thì cũng phải có chọn lọc chứ - Bạch Kim cười - May mà hôm nay anh không ở trong bồn tắm. Nếu không em sẽ đưa anh vào nhà thương điên mất.

Chúng tôi bàn nhau làm sao chuyển được tài liệu này về nước càng sớm càng tốt. Nhưng dù có đến Wasstland gặp Tám hay đến Hồng Kông gặp ông già bán sách thì bức mật điện cũng không thể chuyển tải những ký hiệu kỳ quặc đó được. Tốt nhất là biện pháp trao tay, nhưng chúng tôi không thể đi theo con đường hợp pháp về nước được. Tôi đành lựa chọn biện pháp viết thư bàng mực không màu. Tôi chia tài liệu ra hai phần. Phần ổ khoá mã đi theo lá thư Bạch Kim viết gửi đến địa chỉ của một người thân tín ở Paris mà ông Đức cho chúng tôi địa chỉ lúc ra đi. Những ký hiệu số tôi vẽ vào sau tấm ảnh cùng lá thư gửi tháng từ Cali.

Vừa lúc đó thì John Antonio đến thăm và rủ tôi đi Bangkok. Tôi từ chối vì sức khỏe không cho phép tôi đi lúc này. Nhưng tôi đã nhờ anh mang bức thứ đến Bangkok bỏ hộ. Anh vui vẻ nhận lời.

...

Bộ phận mã thám đánh vật với "bức cổ thư" của Tija suốt một tháng trời. Một bản mật mã "sống" thì còn có thể thu những bức điện hàng ngày so sánh để lần ra một vài nguyên âm, phụ âm rồi thực hiện phương pháp "vết dầu loang" mà khám phá ra quy luật. Còn đây là một thứ mật mã "kép" mà lại "chết" nghĩa là không có đài phát nào dùng nó, không có bản tin nào cùng ký hiệu trong lưu trữ. Ngay khởi đầu đã đụng ngay phải con số 10!1 (10 = 1x2x3x4x5x6x7x8x9x10 đọc là mười giai thừa) Khiến mọi người đều ngán ngẩm.

Trong lúc đó thì Hai Bền cùng hai đồng sự suốt đêm săm thuốn, đào bới, gần khắp nền đất nhà Lili mà chẳng phát hiện ra điều gì.

Cuộc hành quân tưởng như đang đi vào ngõ cụt thì tướng Đức nhận được hai lá thứ riêng theo địa chỉ khác nhau của hai đứa cháu. Ông cẩn thận bóc ra đọc. Những bức thư dài toàn chuyện tình cảm gia đình liệu có chứa đựng những tin tức gì bí mật không?

Thiếu tướng cho bộ phận kỹ thuật tìm đọc chữ không màu mang về phân tích.

Nửa giờ sau kỹ thuật viên đã đem lại kết quả lên báo cáo.

- Thưa Thiếu tướng, cả hai bức thư đều có tài liệu mật. Bức thứ nhất có một khóa mật mã. Còn bức thứ hai, đằng sau tấm ảnh vẽ những hình thù đặc biệt, tôi không hiểu là cái gì.

- Đã chụp chưa?

- Chụp mỗi thứ ba phim rồi ạ.

Thiếu tướng đeo kính liếc qua. Mười mẫu số mật xếp hàng ngang làm cho ông vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. "Ôi chúng nó moi đâu ra của quý này? Có ai yêu cầu đâu mà nó biết ta đang cần. Trong lá thư không giải thích ty gì về cái khóa mật má kép bí ẩn này. Ông cứ suy nghĩ mà không sao giải thích nổi. Có cái khóa này trong tay thì con số mười giai thừa trở thành vô nghĩa, bức "Cổ thư của Tija" sẽ đượm phơi bày hoàn toàn nội dung trong chốc lát.

Thì ra những gì ghi trên ván hậu của bức tranh "Chiếu bạc" chỉ là bản danh mục bộ sưu tập của Hoàng Qúy Nhân cùng những chỉ dẫn nơi cất giấu để khi cần tìm chủ nó không phải mất công đào bới lung tung.

Công cuộc "khai quật" của trung tá Nguyễn Văn Bền đã kết thúc dễ dàng nhanh chóng và cũng đơn giản tới mức không có gì phải mô tả lại.

Trong cuộc chạy đua vô hình của ba đối thủ đã có người đến đích. Hai người còn lại vẫn chưa bỏ cuộc vì họ đâu có hay biết những gì đã xảy ra. Ẳo vọng lôi cuốn họ lao đầu về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play