Sau 2 giờ hành quân, đội thủy quân lục chiến cũng đã đến được mặt Nam thành Đồ Bàn. Pháo binh lập tức được triển khai, ra sức oanh tạc thành trì.
Thủy quân cũng theo cửa vịnh nước ngọt tiến vào, dùng đại pháo yểm trợ
cho bộ binh. Chẳng mấy chốc, tường thành nước Chiêm đã biến thành pho
mát Ý, thủng lỗ chỗ. Cuối cùng, không chịu nổi lửa đạn oanh tạc, một
mảng thành khổng lồ sụp xuống, quân Chiêm bị ném từ trên thành xuống
đất, ôm tay ôm chân kêu la inh ỏi. Mấy chục tên dân phu đang ôm gỗ đá
chạy qua lại dưới chân thành bị đá văng ra đè chết hoặc bị thương gần
chục tên, còn lại sợ hãi chạy hết cả.
Ở mặt Bắc, pháo binh Liên Việt cũng bắn sập 2 mảng tường cùng với cửa
thành. Cánh cửa gỗ lim chắc chắn cùng mấy trăm lính Chiêm giữ phía sau
bị thổi tung, nằm ngổn ngang trước cửa. Nam dùng ống nhòm kiểm tra, thấy quân Chiêm bắt đầu rút khỏi tường thành, hắn lập tức hạ lệnh cho pháo
binh dùng đạn lửa, đạn vôi sống bắn trong vòng 10’, rồi ra lệnh cho bộ
binh chuẩn bị xung phong. 2 vạn lính Chiêm phe Liên Việt leo lên khỏi
chiến hào, bắt đầu sử dụng 30 tấm chắn lớn phủ rơm ướt, 10 người khiêng
một tấm, lưng dắt chiến đao, lao lên đánh thành. Quân Chiêm dùng cung
tên bắn xuống, dùng lao ném ra, nhưng đều bị tấm chắn cản lại. 300 lính
Liên Việt tiến đến sát thành, liền đặt tấm chắn xuống, rút nỏ Kiến Vằn
bắn lên, tiêu diệt quân Chiêm ở bên trên thành, yểm trợ cho gần 2 vạn
quân vượt qua hào nước, lao vào công thành. Quân Liên Việt dùng thang
mây bắc thành cầu vượt qua hào nước, dùng nỏ kiến vằn tiêu diệt quân
Chiêm đang cố bít lỗ thủng, tràn vào trong thành. Quân hai bên giao
chiến ở khu vực lỗ hổng rất quyết liệt, tên bắn như mưa, máu tuôn như
suối. Tiếng đao kiếm chạm vào nhau, tiếng kêu xé lòng trước khi chết,
tiếng kêu gào giết chóc, tiếng pháo nổ, tiếng những mũi tên nhọn rít gió xé rách không gian... tất cả những âm thanh đó hòa âm tạo nên một bản
giao hưởng dã man nhất của nhân loại, bản giao hưởng của chiến tranh.
Quân Chiêm tuy trang bị kém hơn quân Liên Việt, sỹ khí cũng kém hơn, lại liên tục bị đạn pháo trút lên đầu, nhưng ỷ thế đông quân, liên tục đẩy
lùi quân Liên Việt tấn công. Sau 3 lần công kích, quân Liên Việt người
Chăm thiệt hại gần 8000 lính, trong đó có 5000 lính mới ra nhập có mấy
ngày. Lúc này Nam quyết định dùng đến vương bài, Lực lượng vũ trang Liên Việt.
Dưới sự yểm trợ của Pháo binh, 500 lính Liên Việt nhanh chóng dùng đội
hình tản mác mà tiến lên, dựa vào các hố bom, xác voi, tấm chắn yểm trợ
mà tiến đến chân thành. Sau khi pháo binh oanh kích tường thành một
lượt, 500 lính Liên Việt này lập tức xông đến lỗ hổng, rút lựu đạn ném
về phía quân Chiêm canh giữ
Ầm!!! Ầm!!!... Tiếng nổ vang lên liên tục. Đám lính Chiêm dày đặc vốn là ưu thế để ngăn chặn hữu hiệu quân Liên Việt tấn công, giờ lại thành
điểm chết người của chúng, lính Chiêm dày đặc bị nổ tung tóe, gục ngã
trong vũng máu, khói đen mù mịt. Lính Liên Việt ném lựu đạn xong lập tức xông lên, hất ngã những tên lính Chiêm còn đang quỳ trên mặt đất gào
khóc, giương súng trường nổ súng một loạt, đánh ngã đám lính Chiêm đang
chuẩn bị lao lên tiếp viện. Có quân Liên Việt mở đường, 2 vạn lính đánh
thuê Chiêm lại một lần nữa được tung vào trận. Lính đánh thuê Chiêm lập
thành khiên thịt phía trước, ngăn cản quân Chiêm xung phong, để lính
Liên Việt nã đạn và ném lựu đạn vào quân địch.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Nam gật đầu với lính liên lạc. Một viên đạn
pháo được phóng lên, nổ tung những bông hoa đỏ trên nền trời xanh. Hiệu
lệnh tổng tiến công đã được phát ra. Hơn 1 vạn lính Chiêm còn lại được
tung lên chiến trường, đồng thời mấy nghìn lính Liên Việt cũng bắt đầu
trèo ra khỏi chiến hào, gươm giáo chỉnh tề. Nam chỉnh lại quân phục, vỗ
vai Trần Nguyên Hãn một cái, người sau khẽ gật đầu, cầm một thanh đao
dài leo lên ngựa, dẫn đầu kỵ binh Liên Việt chạy song song với tường
thành, hướng về phía thành Tây mà đi. Nam rút súng lục, đứng trước hàng
quân Liên Việt hô lớn
- Xung phong!!!
“Bao chiến sỹ anh hùng, cùng vung gươm ra sa trường, quân xung phong...”
Tiếng quân ca vang lên khắp trận địa, một rừng người lao đến chân thành
Đồ bàn, đổ vào cái cối xay thịt khổng lồ thời trung cổ này. Máu sẽ đổ,
lửa sẽ cháy, người sẽ chết, nhưng không có gì có thể cản được lá cờ Liên Việt tung bay phấp phới trong ánh mặt trời.
----------
Phía cửa Nam, nhận được hiệu lệnh tổng tiến công, Gia Bảo cũng hạ lệnh
cho binh sỹ bắt đầu tổ chức xung phong. Quân Chiêm lúc này đã dồn hết
lên cửa Bắc, nên cũng chỉ còn lại lẻ tẻ một ít quân, thủy quân lục chiến vừa xung phong là lính Chiêm bỏ chạy hết.
Đây là chiến tranh, không có chỗ cho sự nhân từ - Gia Bảo nhủ thầm như
vậy, rồi hạ lệnh đốt nhà. Lính thủy quân lục chiến cầm những bó đuốc to, ném lên nóc những ngôi nhà rơm. Khói bốc lên nghi ngút. Có những người
dân thường Đồ Bàn ôm con cái, dìu người già vừa chạy vừa khóc... Đối với những người này, lính thủy quân lục chiến cũng để cho họ chạy thoát đi. Nhưng nếu có quân Chiêm muốn lợi dụng cơ hội này tấn công, thì cho dù
đang ở giữa đám người, thủy quân lục chiến cũng không chần chừ nổ súng,
ném lựu đạn. Đây là chiến tranh.
Gia Bảo cầm M16, gương mặt vẽ đầy những vệt ngụy trang, dẫn đầu lính
thủy đánh bộ Liên Việt men theo đường cái tiến lên. Cứ đến những góc
khuất, ngã tư mà nghi ngờ có quân địch ẩn núp, lính thủy đánh bộ lại ném vào đó 1 quả lựu đạn. Cho dù có vô ý ngộ thương người vô tội cũng phải
chấp nhận, đây là chiến tranh mà.
Đoàng!!! – Gia Bảo nổ súng, bắn ngã một tên lính Chiêm lấp ló đằng xa.
Đến một căn nhà, lính thủy đánh bộ Liên Việt ném vào nhà một chai xăng,
ảnh lửa bùng lên, một tên lính Chiêm lao ra ngoài, toàn thân bốc lửa,
lăn lộn vài cái rồi nằm thẳng cẳng. Những cảnh như thế diễn ra khắp nơi. Một lính Liên Việt đang đi, một cây lao từ đâu ném tới, xuyên qua ngực, ghim người lính này chết cứng trên mặt đất. Có lúc, một lưỡi đao từ sau tấm phiên liếp chém ra, tước mất một cánh tay hay nửa đầu của lính thủy đánh bộ... Có lúc, một lính thủy đánh bộ đâm mạnh lưỡi lê vào sau phiên liếp, máu tươi trào ra lai láng, một tên lính Chiêm cầm đao nấp sau
cửa, bị lưỡi lê đâm thủng phổi, bọt máu tươi tràn ra từ khóe miệng...
Mỗi phút đều có người ngã xuống. Chiến tranh mà!
Khói đen bốc lên mù mịt khắp thành. Tiếng nổ, tiếng la khóc, tiếng hét
chém giết, tiếng binh khí chạm nhau vang lên khắp nơi. Quân Chiêm cho
voi ra đánh, nhưng voi lại bị lựu đạn nổ sợ chạy ngược lại, dẫm chết vô
số lính Chiêm. Theo càng nhiều ngôi nhà bị đốt, toàn thành bắt đầu chìm
vào biển lửa. Chế Lam Lũ cùng với Hòa Thiu leo lên ngựa, với mấy chục
lính cận vệ chạy thẳng về phía cửa Tây. Tại sao chạy về cửa Tây ư? Cửa
Đông đã bị pháo hạm Liên Việt oanh tạc không thành hình thù, hơn nữa
chạy ra phía Đông là đi đâu, ra biển làm mồi cho cá sao. Cửa Bắc và cửa
Nam lại không cần phải nói, hai nơi đó xác lính Chiêm đã chất thành núi, máu lính Chiêm đã chảy thành sông, chạy ra đó không phải tìm chết sao.
----------
Nam một tay cầm súng lục, một tay cầm Kanata, dẫn đầu mấy nghìn lính
Liên Việt theo sát sau lưng lính đánh thuê Chiêm Thành, dẫn đầu tiến đến hoàng cung của nước Chiêm. Sau đó, hắn phân binh ra làm 3 đội, một đội
đi quản lý dân chúng, lúc này cũng đã chết quá nửa, một đội đi chiếm
quốc khố, niêm phong lại, một đội thì bảo vệ hoàng cung. Gia Bảo cũng
dẫn đầu Thủy quân lục chiến tiến vào tập họp với quân của Nam. Hai tên
ôm vai cười ha hả. Trận chiến này thật sự là quá đã rồi.
------------
Lại nói đến CHế Lam Lũ, dẫn theo Hòa Thiu cùng mấy chục thị vệ, cưỡi
ngựa chạy như bay về phía Tây Đồ Bàn. Đi chưa được bao lâu, một đám kỵ
binh khoảng 200 người xuất hiện trước mặt Chế Lam Lũ, trên đỉnh đầu của
họ, lá cờ Liên Việt tung bay phấp phới. Viên tướng chỉ huy cầm một thanh đao dài, chỉ vào Chế Lam Lũ quát lớn
- Phản tướng Chế Lam lũ, bổn tướng quân chờ ngươi ở đây lâu rồi, còn không mau xuống ngựa chịu chết
Từ phía sau Chế Lam Lũ, một viên tướng nước da màu nâu đồng, cầm 1 cây lang nha bổng lao lên, hô lớn
- Tiểu tướng nước Việt, có dám cùng ta đánh một trận.
Trần Nguyên Hãn cũng giục ngựa lao lên, vung đao hô to
- Tốt lắm. Ta đây không giết quỷ vô danh. Chiêm Tướng mau xưng tên.
- Ta đây là Hồ Biên, tướng Nam tên chi?
- Nhớ kỹ đây, kẻ lấy mạng ngươi là Trần Nguyên Hãn.
Nói rồi vung đao, giục ngựa lao lên. Tướng Chiêm cũng giục ngựa lao lên
đón đánh. Chỉ sau 3 hiệp, Trần Nguyên Hãn đã chém Hồ Biên ngã xuống
ngựa. Mấy trăm kỵ binh Liên Việt hò reo như sấm nổ
- Tướng Việt đừng càn rỡ, có mỗ là Viên Thạch Sùng đến lĩnh giáo cao chiêu đây
Một viên tướng Chiêm đầu đội khăn, tay phải cầm giáo, tay trái cầm khiên thúc ngựa lao lên, một thương đâm hướng ngực của Trần Nguyên Hãn. Trần
Nguyên Hãn lập tức ngã người trên lưng ngựa, tránh khói một chiêu này,
đao trong tay cũng chém ra. Tướng Chiêm vội vàng giơ khiên đỡ đòn. Keng! Một tiếng kim khí va chạm vang lên, Viên Thạch Sùng cảm thấy tay trái
tê rần.
- Tướng giặc tiếp ta thêm một chiêu
Trần Nguyên Hãn quát lên, đao dài vung lên, bổ thẳng xuống đầu tướng
Chiêm. Họ Viên lập tức vung khiên lên đỡ, ai ngờ Trần Nguyên Hãn lại
biến chiêu, đao đột nhiên vẽ một đường cong, chém ngang hông tướng giặc. Lập tức Viên Thạch Sùng biến thành hai đoạn, rơi phịch xuống hai bên
chiến mã...
- Hey, xem ta báo thù cho Viên đại ca – một viên tướng khác lại thúc
ngựa xông lên. Tên này ăn mặc thật kỳ quái, da trắng nõn như người
phương bắc, nét mặt thanh tú, lưng đeo 1 cái hộp, trong tay cầm song đao
- Kẻ đến mau xưng danh! – Trần Nguyên Hãn gọi to
- Ta đây là Chu... không là Liễu Yến Thanh. Tướng Việt chớ chạy – nói
rồi thúc ngựa, song đao bay múa, chém về phía Trần Nguyên Hãn
Trần Nguyên Hãn cũng vung đao cản lại. Hai người quần nhau mấy hiệp,
tướng Chiêm thấy mình yếu thế, lập tức ngã sấp người xuống. Từ chiếc hộp sau lưng, một mũi tên bắn ra, hướng thẳng về phía yết hầu của Trần
Nguyên Hãn. Trong lúc nguy cấp, Hãn lập tức kéo cương chiến mã. Con ngựa hí vang, vùng dậy, làm mũi tên chỉ bắn xuyên qua vai trái của Hãn. Trần Nguyên Hãn bị đau, buông tay ngã lăn xuống ngựa. Tướng Chiêm thấy thế
mừng rỡ, vội lao lên định chém chết Hãn, nào ngờ Hãn xoay người một cái, mượn thế chém đứt chân chiến mã, hất ngã tướng Chiêm.
Hòa Thiu thấy tình huống nguy cấp cuống quít hét lớn
- Mau xông lên bảo vệ công... công tử. Nhanh, nhanh...
Mấy kỵ binh mặc áo vải, cầm song đao đeo hộp gấm giống Yến Thanh vội lao lên, nhưng kỵ binh của Liên Việt đã tiến lên, súng trường Liên Việt
1401-T2 rút ra, nhắm thẳng vào quân địch.
Đoàng!!! Đoàng!!! .... Một làn khói trắng bao phủ mấy tên kỵ binh, khi
khói tan đi, một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt mọi người, mấy tên kỵ
binh cả người lẫn ngựa đều bị bắn thủng vô số lỗ, máu tươi tuôn ra như
suối
Trong lúc quân Chiêm còn đang sững sờ, 200 kỵ binh đã tuốt kiếm lao lên. Ưu thế về chiến mã, nhân số cùng vũ khí đã đem lại chiến thắng nhanh
chóng cho Liên Việt. Ngoại trừ 1 kỵ sỹ bị ngã gẫy chân, cùng với Trần
Nguyên Hãn bị bắn thủng tay, kỵ binh liên việt trận đầu ra quân toàn
thắng, bắt sống Chế Lam lũ, Hòa Thiu cùng với Liễu Yến Thanh, tiêu diệt
17 kỵ binh Chiêm (gấp 10 lần, vũ khí trang bị tinh lương, còn không thể
chiến thắng thì nên mua đậu hủ về đập đầu chết – Mạnh nói câu này khi
đọc báo cáo ở Hội An)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT