Vào một ngày đẹp trời, trong một căn phòng nhỏ ọp ẹp, một người thanh niên
trẻ tuổi với hình xăm một con chim gõ kiến trên bàn tay trái đang ngồi
nhìn đám trẻ chơi đùa trong sân khu tập thể, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười bí ẩn. Bỗng nhiên có tiếng Tíc tíc vang lên từ phía chiếc
điện thoại Iphone 5S để trên bàn
“Bạn có một tin nhắn từ diễn đàn tangthuvien.com”
Ai lại nhắn cho mình lúc này nhỉ? – Chàng thanh niên tự nhủ
“Thân mời các bạn đến dự buổi offline mừng sinh nhật tôi 27 tuổi trên du thuyền Quang Trung. Thuyền sẽ đón các bạn lúc 20h ngày 10/09 tại cảng
Hải Phòng. Sự có mặt của các bạn là niềm vinh hạnh của tôi
Thaimanh – tác giả truyện PHÙ THỦY HÀNG ĐẦU
P/S: Các bạn dùng nick diễn đàn gửi cho tôi địa chỉ để tôi gửi thư mời
nhé. Chuyến đi kéo dài khoảng 10 ngày, đề nghị các bạn chuẩn bị đồ đạc,
sắp xếp thời gian”
Cái giề thế này, lừa đảo? đùa giỡn? Người thanh niên lập tức lên mạng.
Những dòng tít như “Du Thuyền Quang Trung cập bến cảng Hải Phòng”, “Du
thuyền của tỷ phú Mỹ gốc Việt đến Việt Nam”, “Phải chăng một bữa ăn chơi sa đọa trên biển của kẻ rửng mỡ lắm tiền?”... như vậy tin tức du thuyền Quang Trung là tồn tại. Tiếp theo là dùng nick diễn đàn để đăng ký
thôi. Người thanh niên ấn nút send gửi địa chỉ của mình đi, sau đó hút
một điếu thuốc, môi hơi cong lên thành 1 nụ cười
---------
Hai ngày sau, cầm trên tay thư mời dự tiệc, người thanh niên trẻ khẽ
cười khổ một tiếng. Thôi, coi như một chuyến nghỉ phép vậy. Chàng trai
vào nhà, kéo từ dưới gầm giường lên một cái túi đen, đeo vào vai, chụp
lên đầu một chiếc mũ lưỡi trai, huýt sáo rồi đi ra ngoài
---------
Cảng Hải Phòng, ngày 10/09/2013
Mạnh đứng trên boong chỉ huy của du thuyền, tay cầm một ly rượu vang đỏ, dựa lưng vào tường nhìn biển xa xa. Hôm nay là sinh nhật hắn 27 tuổi,
cũng là 7 năm kỷ niệm ngày hắn bị bồ đá. Đau thật là đau.
Nhớ lại lúc ấy, hắn cảm thấy mình thật là ngu ngốc. Hắn yêu một cô gái
thật lòng, và hắn giả làm một chàng trai nghèo để theo đuổi cô ấy. Hắn
không đi Lamboghini mà chuyển sang tập xe đạp để đèo nàng, dù ngã lên
ngã xuống, trầy xước khắp người. Hắn ăn những bữa trưa ở căn tin vừa bẩn vừa khó nuốt cùng nàng. Hắn bỏ những buổi đi bar, quậy phá cùng đám bạn mà cùng nàng đi bộ quanh bờ hồ, ăn cái kem chỉ có mấy nghìn đồng. Thế
nhưng đổi lại là gì, là hắn tận mắt chứng kiến nàng ôm tay một lão béo
phệ xấu xí, bước ra từ trong nhà nghỉ vào đúng ngày sinh nhật của hắn.
Việc này làm Mạnh chán nản. Hắn xin bố mẹ đi Mỹ du học. Năm hắn 23 tuổi, ông nội mất, để lại cho hắn 2 tỷ USD cùng 1 hợp đồng mua chiếc du
thuyền Quang Trung, vốn được cải trang từ lớp chiến hạm Durenque của
Pháp. Mê quân giới là sở thích chung của 2 ông cháu Mạnh, và chiếc du
thuyền được cải trang từ chiến thuyền này hắn thật sự mê cực kỳ luôn
Trong thời gian thất tình, phiêu bạt giang hồ, Mạnh có đọc truyện và
viết truyện trên diễn đàn tangthuvien.com. Tuy diễn đàn vẫn còn nhiều sự cố, như mất truyện, mất thanks... các loại, nhưng dù sao đó gần như là
chỗ duy nhất để hắn trút bầu tâm sự. Vì thế lần sinh nhật này, nhân việc quân đội Pháp đã cải trang xong chiếc du thuyền Quang Trung, Mạnh quyết định tổ chức buổi offline trên du thuyền.
Đúng 20h, bắt đầu có khách lên thuyền. Mạnh ước lượng phát ra khoảng 200 thiếp mời, nhưng số lượng tham gia cho đến lúc này chỉ có khoảng gần
100 người. Đúng 21h, thuyền bắt đầu dời bến Hải Phòng, hướng về vùng
biển quốc tế mà chạy tới
- Ha ha, Xin chào mọi người, cảm ơn vì đã đến dự bữa tiệc sinh nhật nho
nhỏ của tôi. Còn vị này là Jame, người Mỹ, là thuyền trưởng – Mạnh chỉ
vào một người đàn ông râu ria xồm xoàm đứng cạnh.
- Trên thuyền có tất cả là 50 thuyền viên, 23 đầu bếp. Tất cả đều là người Mỹ. Mọi người cần gì xin cứ kêu gọi. Xin cảm ơn
- Jame là bạn thân của tôi lúc còn bé. Cậu ấy rất có uy tín với các
thuyền viên, cũng rất sát gái đấy. Bởi vậy các quý cô, xin hãy cẩn thận. – Mạnh cười ha ha, khoắc vai Jame nói đùa - Nào. Bây giờ là giờ thổi
nến – trong căn phòng vốn dành để lên kế hoạch tác chiến, trên bàn bản
đồ để 1 cái bánh kem lớn, thắp 27 ngọn nến lung linh
- Chúc mừng sinh nhật – tất cả mọi người đều đồng thanh kêu lên
- Cảm ơn. Cảm ơn mọi người. Viết truyện và đọc truyện lâu lắm mới được
gặp mọi người. Xin tự giới thiệu tôi là Mạnh, Thái Quốc Mạnh, nick diễn
đàn là thaimanh
- Chúc mừng sinh nhật – một cô bé có gương mặt tròn tròn, xinh như búp bê – em là Lý Hạ Viên, nick là Tròn Tròn
- Rất vui được quen em, đúng là tròn thật – ánh mắt ai đó đánh đi một chỗ nào đó...
- Tôi là Bình, nick diễn đàn là woody_woodpecker
- Tôi là Tú, Trần Nhân Tú, nick như tên
- Tôi là...
Mọi người trao đổi nick, chém gió, nói lên những ý tưởng viết truyện của mình, lý tưởng của mình...
Bỗng nhiên...
- báo cáo, phía trước có tín hiệu cấp cứu – một thuyền viên xộc vào buồng nói
- Có chuyện gì thế - Jame hỏi
- Một con tàu vừa đánh tới tín hiệu cấp cứu, thưa thuyền trưởng
Mọi người theo nhau chạy lên boong tàu. Mạnh lấy một cái ống nhòm ngắm
ra phía xa, rất có cảm giác một vị tướng quân đang chuẩn bị đánh trận
Phía xa xa, trên biển, một con tàu đánh cá nhỏ đang bị một tàu lớn truy
đuổi. Trên mạn tàu lớn màu trắng có dòng chữ :HẢI GIÁM TRUNG HOA. Mạnh
đưa ống nhòm cho mọi người, ai cũng tỏ vẻ tức tối. Tàu trung quốc bắt
nạt tàu cá Việt Nam là chuyện thường ngày ở huyện, đọc báo nghe đài lúc
nào cũng thấy. Nhưng tận mắt chứng kiến thế này ai cũng cảm thấy tức
giận sục sôi
- Thuyền trưởng, thả ca nô – Mạnh lạnh lùng nói
- Làm gì? – Mọi người ngạc nhiên
- Xin lỗi các bạn. Tôi không thể nhìn bọn Khựa bắt nạt dân mình như thế
được. Bây giờ tôi sẽ để thuyền trưởng đưa ca nô đưa các bạn vào bờ, còn
tôi sẽ dùng tàu này đâm vào tàu của bọn Khựa
- Cái gì? – Mọi người trợn mắt há mồm
- Hay! – Người thanh niên tên là Tuấn kêu lên – tôi muốn ở lại chứng kiến thời khắc lịch sử này
Cuối cùng, chỉ có 20 người rời thuyền. Thủy thủ chỉ rời đi có mấy người, đủ biết Jame uy tín cao như thế nào. Bạn bè trên diễn đàn TTV đa phần
đều là người trẻ tuổi, đang trong thời kỳ phản nghịch, nên hầu hết lựa
chọn ở lại, mà không biết lựa chọn này sẽ đưa cuộc đời của họ sang một
trang khác, oai hùng và tráng lệ vô cùng
- Tốc lực?
- 25 hải lý
- Lò hơi?
- 100 Mã lực
- Tăng công suất tối đa
- Vâng
Du thuyền Quang trung được cải trang từ thiết giáp hạm lớp Dunkerque của Pháp, công suất tối đa đạt được 136 mã lực, vận tốc tối đa là 31 hải lý trên giờ, trọng tải 6000 tấn, so với tàu Hải giám trọng tải 1000 tấn
chả khác gì ông khổng lồ và tên nhóc con cả. Tuy rằng đa phần các thiết
bị trên tàu đã bị hải quân Pháp gỡ đi, cũng lắp đặt động cơ mới và các
loại thiết bị phục vụ sinh hoạt, đồng thời tự động hóa rất nhiều, nhưng
chiến hạm dù sao cũng là chiến hạm. Bởi vậy chỉ trong chốc lát, tàu
Quang Trung đã áp sát tàu Hải Giám. Dù tàu Hải Giám cố tránh, nhưng cuối cùng nó cũng bị đâm gãy làm đôi, nổ tung trên biển. Còn tàu Quang trung thì bị lắc mạnh, cuối cùng biến mất trong sương mù...
----------
Mạnh tỉnh dậy, cảm giác đầu bị cái gì đó đập vào, đau như búa bổ. Hắn cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra. Điều cuối cùng Mạnh nhớ là hắn đâm vào tàu Hải Giám, con tàu nổ tung, còn Mạnh thì bị ngã văng ra đất, rồi
bất ngờ ngất xỉu. Lúc này mọi người cũng bắt đầu tỉnh dậy. Mạnh cảm giác không đúng. Có chuyện gì đó không đúng. Nó là chuyện gì nhỉ?
- Tại sao tất cả chúng ta đều ngất đi? – một âm thanh vang lên
Đúng vậy, tại sao tất cả mọi người đều bị ngất, và cùng tỉnh dậy một
lúc. Cho dù va đập thì đâu thể nào tất cả đều có vấn đề chứ. Mạnh nghĩ
đến đây và giật mình, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng. Có lẽ nào là... cướp
biển... Bọn họ dùng thuốc mê xông mê đám người. Dường như Jame cũng có ý nghĩ giống Mạnh. Hai người cảnh giác nhìn quanh, nhưng không có vấn đề
gì cả, không có những tên hải tặc Indo cởi trần cầm súng canh gác, càng
không có đám hải giám Khựa giả cướp biển (mặc dù bọn chúng cùng cướp
biển chả khác nhau là mấy)
- Điện thoại của tôi không có tín hiệu – một cô gái kêu lên
- Của tôi cũng vậy!
- Tôi cũng thế...
Thật lạ, tất cả mọi người đều mất đi tín hiệu, nhưng còn có chuyện tệ
hơn nữa. Tín hiệu liên lạc trên tàu không có, hệ thống định vị toàn cầu
cũng mất đi tác dụng. Mọi người ở giữa biển mênh mông, mất phương hướng
và mất liên lạc, hoàn toàn bị cách biệt với con người.
Mạnh nhanh chóng hành động. Hắn đứng dậy, xoa xoa chỗ đau rồi nói lớn
- Mọi người, mọi người, xin bình tĩnh, xin bình tĩnh...
Tất cả đều yên lặng, đứng vây quanh Mạnh. Mạnh nhìn lướt mọi người rồi nói
- Xin lỗi vì đã kéo các bạn vào chuyện này. Tôi rất áy náy. Hiện chúng
ta bị mất phương hướng, và đang ở giữa biển cả mênh mông. Nhưng tôi xin
hứa sẽ đảm bảo an toàn , đưa các bạn về tận nhà
Mọi người thoáng an tĩnh một chút. Mạnh cùng Jame nhìn bản đồ, xác định
tuyến đường ngắn nhất vào bờ. Nguy hiểm nhất là lúc này mất phương
hướng, không biết nên hướng như thế nào đi
- Thuyền trưởng, thuyền trưởng – một thuyền viên hớt hải chạy vào – có 2 thuyền buồm nhỏ đang dần tiếp cận chúng ta, bọn họ... dường như là cướp biển
- Cái gì, cướp biển – mọi người lại trở nên ồn ào, ai cũng tỏ ra sợ hãi
- Có bao nhiêu người, bao nhiêu súng? – Jame lo lắng hỏi
- Khoảng 50 người, không có súng – người này ấp úng – hình như bọn họ... dùng đao kiếm
- Cái gì? Thời đại này còn cướp biển dùng đao kiếm – Mạnh và Jame ngạc nhiên – cậu không đùa chứ
- Hai ngài cứ lên boong tàu xem thì biết – người thủy thủ uất ức nói – nói thật mà chả ai tin...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT