Tối hôm đó, đơn vị chúng
tôi rời bản Bốc Thượng. Trước lúc xuất kích, có chiến sĩ còn nói đùa :
"Hôm nay là ngày Quốc tế Phụ nữ, các bạn biết rồi chứ. Chúng mình phải
đánh một trận thật tuyệt để báo công gửi về cho mẹ, cho vợ và người
yêu".
Chúng tôi mang theo bên người lương khô đủ ăn 3 ngày, còn tất cả là súng đạn và thủ pháo. Lực lượng luồn sâu của tiểu
đoàn có 3 mũi : mũi 1 có 20 đồng chỉ, anh Đào Văn Quân, chính trị viên
đại đội 1 làm chỉ huy trưởng. Anh Quân là cán bộ trẻ trong đơn vị, mới
25 tuổi, quê ở Tứ Kì, Hải Hưng. Đại đội phó Tường Duy Chính là chỉ huy
phó. Mũi 2 là mũi phụ, có 19 chiến sĩ. Còn lại là bộ phận cối 82 ly do
anh Dương chỉ huy, có nhiệm vụ bắn kiềm chế địch, đề phòng chúng phản
ứng vào đội hình của đơn vị. 3 cán bộ chỉ huy của 3 mũi đều là những
chiến sĩ đã dày dặn chiến đấu trong cuộc kháng chiến chống Mỹ.
2
đêm hành quân, đến bản Na Toòng thì được lệnh dừng lại để trinh sát. Ở
đây chúng tôi đã gặp 3 dân quân dẫn đường. Đó là 2 cô gái Phan Thị Hoa,
Lã Thị Sự và anh Vương Văn Ngô. Anh chị em này đều là những chiến sĩ
thuộc đơn vị dân quân khu Thanh Sơn, đã từng đánh địch từ những ngày đầu khi bọn Trung Quốc xâm lược mới đặt chân vào thị xã Cao Bằng. Theo các
chiến sĩ dân quân, chúng tôi đưọc lệnh đi sâu vào khu chiến, nơi địch
đóng dày đặc trên các đồi Thiên Văn, Pháo Đài... Riêng ở đồi Thiên Văn
có tới 1 trung đoàn, hàng ngày chúng canh gác trên đoạn đường ra vào cửa ngõ thị xã. Nhiệm vụ của tiểu đoàn đặc công chúng tôi là phải đánh
nhanh rồi tản nhanh, nếu không sẽ bị hãm trong vòng vây của địch.
Bộ đội ta đào xong công sự thì trời vừa sáng. Bỗng từ đài quan sát báo tới : địch bắt đầu xuất hiện. Nhưng chỉ là 1 chiếc xe tải từ tài Hồ Xìn
chạy tới. Đến chân đồi Nả Cay, nó dừng lại. Những tên lính Trung Quốc
nhảy xuống xe và đi vào khu giao thông để bôc hàng rồi vào bản cướp bóc. Chốc chốc, chúng lại khiêng ra xe nào gà, nào vịt, nào lợn. Các chiến
sĩ căm giận lắm nhưng vẫn phải nén lòng chờ đợi, không đánh vào bọn này
mà chờ những đơn vị lớn hơn.
Đến 8 giờ 30, 8 chiếc xe tải
khác lại vẫn từ Tài Hồ Xìn chạy về thị xã. Trên xe chúng chất đầy những
bao hàng và những chiếc xe đạp hỏng. Đó là những thứ chúng cướp được ở
dọc đường. Chiếc xe đầu đã chạy lọt vào đúng trận địa phục kích mà chúng tôi vẫn chưa được lệnh đánh. Hàng chục con mắt và đôi tai chiến sĩ cứ
căng ra và đỏ dồn về phía anh Quân và tiểu đoàn trưởng Hoàng Mạnh Thời
để chờ đợi, chỉ sợ mình không nghe kịp lệnh để rút nụ xoè tung lựu đạn
xuống đầu địch. Và cứ mỗi chiếc xe giặc chạy qua tầm súng, chúng tôi lại một lần hồi hộp, chờ lệnh nổ súng.
Bỗng có lệnh :
- Hãy bình tĩnh, đã có công luồn sâu 3 ngày vào lòng địch thì phải biết nén căm giận để đánh 1 trận thật giòn giã.
Nửa giờ sau, lại có tiếng động cơ râm ran từ thị xã Cao Bằng vọng đến. Đài
quan sát báo có 17 chiếc xe chở đầy lính và đạn tên lửa H12 sắp chạy qua trận địa.
Bây giờ thì được đánh thật rồi. Từ hầm súng, chúng
tôi như muốn bật cả dậy. Phan Thị Hoa, Lã thị Sự-các cô gái du kích
Thanh Sơn tay thoăn thoắt buộc từng băng AK vào nhau, và mở sẵn nắp thủ
pháo trao cho từng chiến sĩ.
Chúng tôi nằm trên dốc ta-luy trong
xuống mặt đường nhìn rõ từng hòn đá nhỏ. Chiếc xe thứ nhất đã lao qua.
Rồi chiếc thứ 2, thứ 3. Ba chiếc đầu chở đạn. Những chiếc sau đều chở
lính, chúng đội mũ sắt, xếp hàng bảy đầy ắp.
Khi chiếc xe cuối
cùng vào đúng vị trí khoá đuôi thì Nguyễn Văn Sinh được lệnh nổ súng.
Trên vai anh, quả đạn B41 vọt ra khỏi nòng, cắm vào thùng xe nổ tung.
Trong đám lửa màu da cam hiện rõ từng tên lính bị hất tung lên rồi ném
xuống mặt đường. Phát đạn B41 của Sinh cũng là khẩu lệnh của trận đánh.
Tiếp đó là tiếng thủ pháo, lựu đạn nổ xen lẫn từng tràng liên thanh của
AK dồn dập đánh địch.
Ở vị trí phía trước chặn đầu, Hà Văn Nhạc bắn 3 viên AK báng gấp, đúng vào mặt tên lái. Hắn cúi gập người,
buông tay vôlăng, chiếc xe lảo đảo thúc đầu vào vách ta-luy dựng đứng,
bật trở lại, xoay nửa vòng chắn ngang đường. Chiếc thứ 2 lách sang trái
tìm đường thoát. Đại đội phó Tường Duy Chính đứng vụt dậy, tựa vào thành hào ngắm bắn 1 quả B41. Đạn tên lửa H12 trên xe bị đốt cháy nổ tung
liên tiếp. Thế là cả đội hình 14 chiếc còn lại với hơn 500 tên lính nằm
gọn trong tầm súng và biển lửa*. Chỉ huy trưởng Đào Văn Quân chỉ huy các chiến sĩ Lợi, Công, Đề và anh dân quân Vương Văn Ngô đánh tạt sườn. Anh Quân bắn luôn 6 phát B41 vào 6 chiếc xe đang nối nhau, bóp còi inh ỏi
để tìm đường tẩu thoát. Nhưng chúng còn chạy vào đâu. Bọn lính từ tren
xe nhảy xuống chỉ kịp giúi đầu xuống sàn xe hoặc nằm rạp xuống 2 bên
rãnh thoát nước. Từ trên cao, chiến sĩ ta chỉ việc bỏ lựu đạn, thủ pháo, bắn AK xuống. Xác địch chết chồng tréo lên nhau trông thật thảm hại.
Bỗng 1 tên xách được khẩu trung liên từ thùng xe lao ra đường chạy đến bụi
tre và nằm xuống định bắn trả. Hắn chưa kịp bắn, Hà Văn Triệu đã nhanh
hơn, đưa điểm ngắm vào cái đầu trọc của hắn kéo một loạt ngắn AK. Đó là
tên lính duy nhất định chống cự trong đám 1 tiểu đoàn giặc đi trên đoàn
xe đã bị tiêu diệt gọn.
Chúng tôi đang đánh thì 1 tình huống xảy
ra nằm ngoài dự kiến của thủ trưởng Thời. Đó là hàng trăm tên địch chốt
trên các đồi Thiên Văn và Yên Ngựa khi nghe tiếng súng nổ và ngọn lửa
bốc cao dưới mặt quốc lộ 3 đã bỏ luôn súng, rủ nhau chạy lên đồi cao
nhìn xuống nơi đồng bọn bị tiêu diệt. Nắm đúng thời cơ, trung đội trưởng cối 82 ly ra lệnh đánh. Hàng chục quả đạn đã được tính toán kĩ lưỡng
phần tử bắn nối đuôi nhau giội lửa xuống đầu địch, tiêu diệt hơn 100 tên nữa. Tất cả trận đánh chỉ diễn ra trên 20 phút. Khi bọn địch phản ửng
thì đơn vị chúng tôi đã nhanh chóng theo 3 chiến sĩ dân quân thọc qua
bản Nà Cay, trở về vị trí tập kết.
Về đến nơi, lúc chia tay đơn vị, cô gái dân quân người Tày Phan Thị Hoa nắm tay anh Đào văn Quân, nói giọng tha thiết :
- Nếu em được vào bộ đội, em sẽ tình nguyện vào đơn vị đặc công của các anh...
Còn chúng tôi nghĩ, nếu lần sau có những trận đánh được phối hợp với anh
chị em dân quân như thế này thì đơn vị lập công càng lớn hơn...
(Minh Tiến, ghi theo lời kể của Nguyễn Văn Thành, đại đội 1, tiểu đoàn 45.)
------------------------------
Trích từ : Không được đụng tới Việt Nam, NXB QĐND 1979.
* : thực tế sau này ta xác minh đoàn xe địch có hơn 200 tên. Ngoài ra một bộ phận địch cũng kịp chống trả trước khi bị diệt hoàn toàn. Có thể do
đội hình phải trải dài ra để đánh toàn bộ đoàn xe 17 chiếc nên đ/c
Nguyễn Văn Thành không nắm được những điều này. Tuy nhiên, đây vẫn là
một trận thắng xuất sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT