“Huân, Huân, Huân...” - tiếng gọi oang oang của Đăng từ xa xuyên thủng cả bức tường cách âm đẳng cấp của chi nhánh Pinko 1 mà truyền đến thẳng tai anh trong phòng họp.

Phải cố gắng lắm anh mới điều hòa được hít thở, tên trời đánh này rất biết chọn lúc để phá đám anh, thề khi gặp không sút cho cậu ta một trận, Huân này là đàn ông phi nghĩa.

“Minh, ra xem hộ tôi có chuyện gì?” - anh giữ thái độ trang nhã quay sang nói với cậu thư ký, người mà cũng đang giống như mấy vị trưởng phòng nhất loạt ngoái ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.

Cậu thư ký nghe theo anh thì liền vội ra ngoài, bản thân anh cũng phải xin lỗi các vị trưởng phòng vì làm ngắt quãng cuộc họp.

“Anh Đăng, có chuyện gì mà vội vậy?”

“Huân đâu? Gọi cậu ta ra đây” - Đăng chống nạnh thở hổn hển, đến cả nói cũng không ra hơi.

“Giám đốc đang bận họp, anh đợi hai mươi phút nữa được không ạ?”

“Không đợi gì hết, gọi cậu ta ra đây, có chuyện gấp đây” - như sợ chưa đủ “đô” với thằng bạn tham công tiếc việc, Đăng không ngại đế thêm - “...bảo cậu ta không ra nhanh, sớm mà đi hốt xác héo của em Lam Anh. Chuyển lời y nguyên, không được bỏ xót một từ”

Cậu thư ký trẻ bị sự gấp gáp của Đăng dọa cho mặt xanh lét, chỉ dám dạ vâng rồi chạy thẳng vào phòng họp chuyển lời.

Quả đúng là sức nặng của người đẹp, chưa đầy hai phút sau Huân đã có mặt ở phòng khách.

“Nếu tao nói tao chết héo mày có hạ cố cái mông ra đây không?”

“Mày phá buổi họp của tao, giờ còn định vòng vo” - anh đang dần nổi đóa.

“Nghe cho kĩ đây ông tướng, hiện giờ đến 90% tin này là sự thật, nghe xong đừng quá sốc”

“Nói nhanh”

“Từ từ, tao thở đã” - Đăng tu cốc nước suối trên bàn rồi nói - “Kỳ, không phải con của viện trưởng”

Hai mày dính vào nhau nhanh chóng, dáng vẻ hùng hổ của anh trước đó giờ bay biến. Huân khó tin hỏi Đăng - “Mày nói linh tinh cái gì đấy?”

“Đã nói là 90% thôi mà, còn 10% có thể là suy luận của tao sai” - Đăng nhún vai.

“Mày lấy tin ở đâu ra?”

“Tuần trước ông anh họ tao có đi nhậu nhẹt với đám quan chức, trong đó có viện trưởng. Khổ nỗi, chả hiểu hôm đó có chuyện gì buồn mà nốc quá trời làm ông anh tao phải dìu vào toilet cho nôn. Nôn xong thì đến đoạn khóc lóc, anh tao bất quá phải gọi taxi thả ông bác về nhưng lại không yên tâm nên đi cùng. Mày biết ông bác say ấy nói gì không?” - ngắt một nhịp Đăng tiếp lời - “Nếu có một đứa con trai thực thụ thì có phải tốt hơn nhiều không?”



“Đứa con trai - thực thụ?” - anh càng lúc càng khó tin, miệng lẩm nhẩm từng chữ - “Sao giờ mày mới nói cho tao ?”

“Biết sao được, sáng nay rảnh rang đi cà phê với ông ấy thì mới được nghe chuyện. Ông anh tao còn tưởng viện trưởng say quá nói liều nên chẳng để tâm, thành ra hôm nay mới nói”

“Vậy là mày nghĩ ngay Kỳ không phải con trai viện trưởng?” - Huân nhướn cao mày trái.

“Tao thấy rất có lý. Cứ suy nghĩ đi anh bạn, tao không làm phiền nữa. Dù gì tao cũng mong tao sai, vì nếu không, đúng là em Lam Anh của mày đang sống trong một gia đình với cái gia phả siêu phức tạp. Rắc rối lớn đấy!”

Trong ánh chiều hoàng hồn nhạt màu, bóng anh đổ dài một vệt xuống mặt đất nay cũng bị cái màu nhờ nhờ ấy nhuộm kín. Anh không thôi suy nghĩ về những gì Đăng nói sáng nay, cái gì mà không phải con trai viện trưởng, cái gì mà con trai thực thụ. Ừ thì chuyện phải hay không phải thì thôi đi, nhưng nếu đúng là như vậy, anh ta lợi dụng danh viện trưởng để ép Lam Anh cưới làm gì?

Đang suy nghĩ, chợt bên ngoài cửa có tiếng gõ

“Vào đi”

“Giám đốc, có việc em muốn báo cáo” – thư ký riêng của anh ra vẻ mặt rất nghiêm trọng.

“Nói đi” – anh thả lỏng người đón chờ.

“Công ty của ông Lâm giờ thực sự thảm lắm rồi”

“Cái gì?” – anh nhíu mày – “...mới ngày trước còn nói hoạt động rất tốt”

“Đó mới là điều đáng nói thưa giám đốc. Không hiểu sao chỉ trong một ngày, tất cả các cổ đông vội vã bán tháo hết tất cả cổ phiếu, đến cả bất động sản cũng lâm vào khó khăn khi bị đâm đơn kiện vì kinh doanh trên khu đất quy hoạch”

“...”

“Ông Lâm đang bị dồn đến bước đường cùng, em nghĩ công ty sẽ phá sản trong nay mai thôi. Em...”

“Minh, cậu giúp tôi điều tra trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Phượng Hoàng. Càng sớm càng tốt”

“Giám đốc, đó là tập đoàn lớn nhất Việt Nam, sao anh...”

Siết chặt nắm tay, tuy anh không biết chắc chuyện gì đang xảy ra nhưng với khả năng của bản thân, anh biết, anh đã bị thua mất một bước. Từ khi anh ở bên Mỹ đã rất quan tâm đến công ty của bố Lam Anh, ngoài việc móc nối đầu tư anh còn không quên để tâm đến đám đất mà ông Lâm nhăm nhe định mua để mở rộng kinh doanh. Không thể trực tiếp ra mặt, anh đã phải phái hẳn chuyên gia đến vẽ đường chỉ lối và cũng cảnh báo với ông ấy khu đất đó tương lai bị nhà nước quy hoạch mở rộng đường rất cao. Vậy mà...

Anh đã nghĩ có thể bảo vệ gia đình cô ấy...

Anh đã nghĩ mình đi đúng đường, những tại sao...

Đấm thật mạnh tay vào mặt kính, đôi mắt anh tức giận nhìn xuyên thấu qua màn đêm tĩnh lặng. Kỳ...thật không đơn giản như anh nghĩ...

Cầm ly rượu đá trong tay, anh không ngần ngại nuốt thứ nóng khan đó xuống yết hầu. Trong tiếng nhạc xập xình, anh bỏ mặc đám bạn gào rú phía sau, một mình nép vào một góc.

“Sao vậy, có chuyện gì mà lại uống thế này?” – Huyền chủ động cầm chai rượu Chivas lên rót một cốc – “Lam Anh sao?”

“...”

Anh không nói gì, vẫn chỉ tiếp tục là uống. Nếu uống có thể làm anh nghĩ cách gì đó để giúp cô ấy, anh thề uống hết đống rượu ở đây mới thôi.

“Nghe Đăng nói cậu đang điều tra Nguyễn Hồng Kỳ?”

“...”

“Tuy tôi biết chủ tịch rất có máu mặt, nhưng so với Nguyễn Gia Mạnh, ông Nam nhà cậu còn phải cố thêm chút nữa”

“...”

“Đừng có nhìn tôi như vậy. Ai ở cái đất nước nhỏ bé này không biết hai tài phiệt nổi tiếng đấu đá nhau suốt ngày...hay cậu không đọc báo?” – Huyền nghiêng đầu, khẽ nhíu mắt nhìn anh – “Đừng có làm liều đấy”

“Tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy” – giọng nói đã ngà ngà say nhưng dư vị lại quyến rũ khó cưỡng

“Điên mẹ nó rồi” – Huyền giằng lấy cốc rượu từ tay anh – “Xin cậu đấy, cậu cũng đính hôn rồi, người ta cũng lấy chồng năm năm. Bảo với vệ cái gì”

Anh nhếch khóe môi nở ra một nụ cười châm biếm – “Tôi hỏi cậu” – ánh mắt anh mơ hồ nhìn về phía Huyền – “...lấy nhau năm năm mà cô ấy vẫn chỉ đi dạo một mình trên phố... là có ý gì?”

Sau câu nói đó, Huân liền gục xuống bàn ngủ li bì. Bên kia, Huyền cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Huân, chỉ biết thở dài. Nhìn về phía thằng bạn chơi thân hơn chục năm, thấy cậu ta dù vất vả thế nào, chịu tủi nhục thế nào vẫn hướng về người con gái ấy, trong lòng chị khẽ gợn lên thương cảm...

“Bảo vệ gì thì bảo vệ, đừng có tự làm khổ mình là được”

Sau đó, vất vả lắm Huyền và Huy mới lôi được cái đống nặng mùi chả biết trời đất là gì từ quán bar về nhà. Nhìn anh say đến nỗi không nhận ra mình đã bị bắt cóc hay thủ tiêu, Huyền khẽ chép miệng:

“Để cậu ta một mình thế này ổn không?”

“Không ổn lắm”

Huy toan đến thay cho anh bộ quần áo mới thì bị Huyền nắm tay chặn lại.

“Đừng…tôi có ý này”

Sáng hôm sau, anh mệt mỏi đỡ lấy đầu nặng trĩu và thân hình rệu rã như đã qua cả đêm ngâm trong nước của mình dậy. Nhìn xung quanh thấy là nhà, anh mới khẽ thở dài một chút. Hôm qua hẳn tâm trạng không được tốt nên lên bar uống vài ly, thật may là gặp đám bạn của anh trên đó, nếu không, chắc giờ đang ngủ cạnh bãi rác là khả năng cao nhất.

Thò chân vào đôi dép được để ngay ngắn dưới chân giường, anh khẽ cười hắt mà suy nghĩ: Mấy đứa này cẩn thận thế này từ bao giờ?



Nhưng sự ngạc nhiên về độ cẩn thận của những đứa bạn không chỉ dừng lại ở đó…bắt đầu bằng việc vào trong nhà tắm đến ngay bàn chải đánh răng cũng được bơm kem ra sẵn, vòi nước đã vặn sẵn sàng chế độ ấm chỉ việc vào tắm. Tuy có thấy lạ nhưng anh vẫn cơ hồ không quan tâm mà hưởng thụ, cho đến khi nhìn thấy bàn ăn, nơi có bữa sáng đã chờ sẵn, thì anh mới hoàn toàn cảm thấy lạ 100%.

Một mình ngồi giữa bàn ăn rộng lớn, tay cầm đũa của anh khẽ run lên. Chẳng nhẽ con Huyền đã biến thành cô Tấm, hay thằng Huy thành ông Bụt?

Hoàn toàn không thể!

Trong cái nhóm mà chỉ có người đàn ông là anh đây biết nấu ăn thì khỏi phải nói rồi. Nhất là mụ Huyền, đến ngay cả cầm cái chổi quét nhà cũng không bao giờ huống chi nấu cho anh một bữa sáng thịnh soạn thế này.

Đang ngạc nhiên với mọi thứ trước mắt thì cửa chính bỗng bật mở, kéo theo sau là giọng nói nghe một lần…ngán mãi mãi.

“Đã dậy rồi sao?”

Không hiểu sao cứ nhìn thấy Nam Mi là bụng anh đã thấy đầy đầy khó chịu, bỏ đôi đũa đang gắp dở miếng bắp cải, anh lại đến máy cà phê để pha một cốc cho bản thân.

Nhìn thái độ của anh chắc hẳn là không muốn nói chuyện, nắm tay Nam Mi đã siết chặt, cô có gì khiến anh thấy ghê tởm như vậy? Bên cạnh đó lại không có lý do gì để kéo sự quan tâm của anh vào mình, cô ta liền liều mình lấy cái bàn đầy ngộn thức ăn kia làm cớ.

“Sao? Ăn ngon không?”

Động tác pha của anh bị chững lại, anh xoay người hướng đến Nam Mi mà hỏi:

“Cô làm?”

“Vậy anh nghĩ ai có khả năng chui vào đây mà nấu cho anh ăn” - Nam Mi tiến đến gần anh, cô ta dùng ngón tay thuôn dài của mình kéo một đường trên bờ ngực rắn khỏe của anh - “Sao? Em chuẩn bị làm vợ được rồi đúng không?”

Khẽ cau mày, anh nắm lấy bàn tay hư đốn của cô ta mà vất xuống. Anh nghiêng đầu, cúi sát vành tai của Nam Mi thở đều. Bên kia, tuy luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng Nam Mi không phủ nhận là cô yêu anh, nên chỉ cần một tiếp xúc như vậy cũng đủ làm mặt cô khẽ ửng hồng.

“Cám ơn”

.

.

.

“Cô muốn nghe vậy phải không? Thích thì giữ lấy! Nhưng…lần sau đừng có như vậy nữa, tôi sẽ đổ đi đấy”

Rời đi bằng khuôn mặt lạnh lùng, anh đi thẳng vào phòng thay đồ. Trước đó anh còn có suy nghĩ, cô Tấm là…Nhưng quả đúng như lời Nam Mi nói, ai có thể vào đây trừ chìa khóa của anh và thứ tự tiện ngoài kia…

“Trần Huân, giờ anh định ăn cháo đá bát đúng không? Nhà tôi…”

“Thôi cái giọng nhà tôi đi!” - giọng nói lớn sớm được anh trấn an - “…nếu ngay từ lúc đầu, nếu cô không nhai đi nhai lại “nhà tôi” “nhà tôi”, có lẽ giờ chúng ta đã khác rồi”

Nhìn đôi mắt thâm trầm man mác buồn cộng hưởng cùng giọng nói trầm nhẹ của anh, nước mắt của Nam Mi đã trực ứa ra. Nhưng giữ hình tượng nên cô ta liền cầm lấy túi xách và rời khỏi nhà anh.

Sau tiếng đóng cửa “Rầm” mạnh bạo, bản thân anh cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Anh không bao giờ muốn đối xử với Nam Mi như vậy, nhưng nếu không…bản thân anh sẽ không thể sống dưới tên mình được nữa.

“Vậy được rồi, nhớ cho mẹ ăn cháo đấy nhé. Chiều chị về!”

Lam Anh khẽ xoay gáy, do cả đêm không ngủ nên giờ cô cảm thấy hơi mệt. Ánh mắt vừa đưa lên liền chạm ngay vào đôi mắt “giết người” của anh. Cả hai cứ nhìn nhau như vậy, đôi mắt cô có bao nhiêu bi lụy thì trong mắt anh có bấy nhiêu thâm trầm. Lần này người từ bỏ trước là anh, nhìn bóng lưng anh dần khuất, cô khẽ đắng lòng.

Nhớ lại cái ôm siết chặt ngày ở bệnh viện, sau đó thay vì dựa vào lòng anh như những gì trái tim cô muốn, lý chí đã khiến cô không ngần ngại cho anh một cái bạt tai thật mạnh. Bản thân cô cũng không nghĩ mình có thể tát anh mạnh được đến vậy…Cô đã dặn lòng mình phải tha cho anh, cô không muốn anh cứ phải chịu dây dưa đến bản thân cô rồi lại chuốc khổ sở vào thân mình…

“Trần Huân, xin anh hãy tỉnh tảo một chút đi. Cả anh và tôi đã là người có gia đình, anh không thấy làm như thế này là quá quá đáng sao?Báo cáo cho anh ư? Anh là cái gì chứ? Anh vẫn nghĩ chúng ta là tình nhân của nhau sao?À, đúng rồi, anh cũng đâu có nói yêu thích tôi, anh chỉ nói sẽ làm người thứ ba thôi mà…thật không ngờ anh nhập vai thật tuyệt. Nhưng tôi thấy phiền lắm, dù tôi không hạnh phúc cũng không đến nỗi phản bội chồng mình. Xin anh đi cho, từ nay tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa”



Cô không thể quên được ánh mắt anh lúc đó, lạnh lẽo và cô đơn, nhưng đâu đó lại là sự đau xót dâng đầy. Anh không phản bác, cũng không đưa ra bất cứ từ ngữ nào vào thời gian đó. Tuy quay lưng vào anh, nhưng khi anh bước qua, vẫn khiến trong tim cô nhói lên một hồi. Bước chân của anh rất vững vàng nhưng cô có thể nhìn thấy từng ngón tay đang run lên. Lại lần nữa cô hại anh thảm như vậy, lần nữa cô phũ bỏ anh như vậy…nhưng nếu không làm vậy, sao có thể giúp anh thoát khỏi những đau khổ của cô?

“Xin lỗi anh…quên em đi”

Hôm nay là sinh nhật Hương nên nó nói quyết định làm một bữa thật lớn cũng là để thông báo mấy việc. Nhìn lại mình trong gương, cô khẽ mỉm cười. Lâu lắm rồi mới được có một bữa gọi là nghỉ ngơi từ sau khi mẹ ốm. Giờ mẹ cũng đỡ nhiều nhưng có vẻ lần sốc đó đã làm bà yếu đi nhiều, không thể thường xuyên chăm nom được cho thằng Bin hay làm việc nhà nữa, vậy nên cũng được nửa tháng nay cô dọn về nhà ở để tiện bề chăm sóc Bin và mẹ. Hôm nay có dì út từ Đà Nẵng ra nên cô mới được nghỉ để đi dự sinh nhật Hương như thế này.

Vẫy một chiếc taxi đến địa điểm hẹn, trong lòng cô đã sớm có chuẩn bị. Vì sinh nhật Hương nhưng có Đăng là bạn trai nhỏ, thể nào anh cũng sẽ xuất hiện. Tuy nhiên cô không thể lấy lí do đó để không đi dự sinh nhật nó được...làm vậy có hơi ích kỷ.

Nói về khoản tránh mặt thì gần tháng nay cô thấy anh là trốn. Biết đến vào tầm tám rưỡi thể nào cũng chạm mặt anh, nên cố gắng trườn khỏi giường vào lúc bảy giờ, cô có thể lên phòng làm việc đúng thời gian mà không phải “chẳng may” liếc anh chút nào.

Cô nghĩ...làm như vậy có thể giúp anh quên được cô!

“Cô ơi, cô ơi...”

“Ơ...dạ, đến rồi sao? Cháu xin lỗi” – cô tự lắc đầu ra khỏi mớ suy nghĩ vẩn vơ, đưa tiền rồi chạy vội vào quán.

Đây là quán ăn nhưng trên tầng lại là KTV cực kỳ nổi tiếng là đắt đỏ ở Hà Nội, bởi vậy ý con Hương là ăn ở dưới rồi chạy lên trên làm một bữa tóe tòe loe mới được về. Theo đúng chỉ dẫn, cô vào phòng đã được đặt trước, nắm lấy tay mở...cô phải cố lắm mới có đủ dũng lực để vặn nó.

Sao chứ?

Sao vẫn mong được gặp anh....sao vẫn mong được thấy anh? Cô bị bệnh nặng rồi, sau hôm nay cô quyết đến bác sĩ tâm lý hỏi han sức khỏe mới được.

Cửa mở, tất cả mọi người đã có mặt...trừ anh.

Một chút gì đó khẩn trương khi nhìn xung quanh không thấy bóng dáng ấy. Mọi người vui vẻ chào đón, ai ai cũng nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt, nhưng không có anh. Theo thói quen, vào một cái cô liền nhìn ngay bốc góc, nơi nào kín nhất là nơi anh hay neo đậu, nhưng hôm nay hoàn toàn trống không. Trong lòng, có chút hụt hẫng...không phải...mà cực kỳ hụt hẫng mới đúng.

“Chè Lam, qua đây, sao đến muộn vậy?”

“À...phải đợi dì đến mới đi được” – cô khẽ cười đáp lại, rồi từ trong túi rút ra một túi nhỏ, trong đó có thỏi son cô mua tặng nhỏ - “...chúc mừng sinh nhật nhé, Hương mắm”

Nhìn bộ dạng cố cười của cô, Hương khẽ nhướn cao mày rồi thở dài một cái – “Ông Đăng nói quả không sai mà. Hai người bọn mày, luôn biết làm người khác thấy đau lòng” – Hương nhận lấy món quà rồi nói tiếp – “Anh Huân bận rồi, không đến được đâu. Mày đã rủ bỏ người ta rồi thì đừng mong nhớ nữa, không sợ bị mọi người chê cười sao?”

Phải nói từ thời đi học đến giờ có con mắm biết cách thức tỉnh cô khỏi mộng, lấy lại nụ cười tươi vốn có, cô nhanh chóng gạt đi những tương tư để hòa cùng niềm vui với mọi người.

Trong lúc đó...

“Giám đốc hãy xem đi ạ. Tay Kỳ này quả thật rất giàu có, với số tiền này, khỏi cần đi làm cũng dư giả hưởng thụ cho ba thế hệ nữa”

“Còn nữa, anh ta bắt đầu hoạt động kinh doanh từ năm năm về trước, và đến nay là điên cuồng kinh doanh. Được cái, tất cả là hợp pháp”

“Năm năm trước” – anh vừa cầm đống tài liệu vừa lẩm nhẩm

“Và...còn cái này không biết có nên cho anh xem không vì nó không liên quan lắm đến thương trường?” – Minh ái ngại

“Chuyện gì?”

Minh e dè đưa ra kết quả xét nghiệm máu được lưu từ hồ sơ bệnh viện. Cô Duyên và viện trưởng đều có nhóm máu O, tuy nhiên, anh ta lại có nhóm máu B – “...có phải xét nghiệm sai không anh?”

Đôi mắt anh mở to nhìn giấy xét nghiệm máu, cũng may là trước đó anh có vào bar và được một cô ả đứng ve vãn. Không biết là do run rủi thế nào, cô ta lại là thư ký của viện trưởng nên anh đã “tặng” cho cô ta một đêm tâm tình. Nghe xong mới biết, những gì Đăng nói là hoàn toàn đúng, hơn thế nữa, cô ả còn nói viện trưởng dạo này hay đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe và có nhiều lần gọi luật sư đến nói về chuyện di chúc này nọ. Căn cứ vào đó anh mới có cơ hội biết được sự thật đáng nguyền rủa mà anh không bao giờ muốn tin là – Kỳ không phải con của Nguyễn Gia Mạnh.

“Giám đốc, còn một việc nữa liên quan đến ông Lâm”

“Nói”

“Hai hôm trước Kỳ có đến nói chuyện với ông Lâm, tuy nhiên do khoảng cách khá xa nên em chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt của ông Lâm rất suy sụp, hầu như không thể trụ vững nổi nữa”

“Ở Nha Trang? Ngày chúng ta đi công tác tỉnh?”

“Đúng, hôm đó em có đi dạo quanh, không ngờ lại bắt gặp chuyện này, nhưng lịch bận quá nên em gom một thể để hôm nay báo cáo cho anh”

Không nghĩ nhiều, ngay hôm đó anh đặt vé về Nha Trang, trong anh có một loại dự cảm gì đó không tốt, anh cần làm cho ra nhẽ việc này.

Tiếng nhạc sập sình bùng bục qua chiếc loa thùng lớn, mọi khi nó sẽ khiến cô phát điên nhưng hôm nay có lẽ nó lại là liều thuốc rất ổn. Bước ra khỏi nhà vệ sinh với chút men trong người, đôi mắt cô cũng không thể tinh anh và đầu óc bắt đầu không thông. Đứng một lúc mà vẫn không thể nghĩ ra phòng quậy của cả lũ ở đâu, cô mặc kề liền đi theo những gì não bảo lúc này.

Chẳng biết rẽ ngang rẽ dọc kiểu gì, cô lạc vào một chỗ mà tiếng nhạc bình bịch ồn ã mất tăm. Tuy thấy lạ nhưng hơi men đã làm đầu óc cô chao đảo, nên cũng chả cần cân nhắc xem sự thể đúng hay sai nữa. Quyết định dừng chân tại một căn phòng, Lam Anh lảo đảo dí tai vào cửa nghe xem có phải đám bạn đang ở trong không.

“Hmm...sao im vậy? Đang hát nhạc trữ tình à? Thật là...”

Cứ cho là mình đã đúng, cô liền không đề phòng vặn mở cánh cửa.

Nhưng...

Những gì đập vào mắt cô không phải là mấy đứa bạn múa hươu múa vượn, mà là...người chồng trên danh nghĩa của cô năm năm. Không những thế, trong không khí sặc mùi hoan ái và dụng cụ là chiếc bàn làm việc lớn, dưới thân anh ấy còn có một cô gái đang trong tình trạng không mặc gì.

Cô biết cô ấy...

Chính là người phụ nữ đến nhà trước kia...

Nhìn thấy cô, cả hai đều dừng tất cả những hành động, động tác lại. Kỳ mở to mắt vội vã đi ra khỏi người phụ nữ, còn cô gái kia chỉ biết vớ tạm lấy chiếc khăn choàng vội vã nhanh chóng khoác lên người.

“Sao em...”

Trước đó còn bị rượu làm cho lảo đảo, nhưng sau khi được xem màn mây mưa thực thụ, giờ cô đã tỉnh táo 100%. Cô không biết nên cám ơn rượu đã đưa cô đến đây hay chửi rủa nó đã dẫn cô xem cái thứ dơ bẩn trước mắt. Sao anh ấy có thể...sao anh ấy có thể làm như vậy với cô...sao có thể làm như thế được?

Nước mắt cứ tự động tuôn rơi trên khuôn mặt giờ đã bất động. Lam Anh run run lắp bắp đôi môi khô khan...

“Sao anh...có thể làm như thế...với em?”

“...”

“Anh chán ghét em đến mức...” – nấc lên từng hồi, bản thân cô không thể tin mọi chuyện trước mắt

“Lam, nghe...”

“Nghe gì hả anh? Nghe là mấy thứ trước mắt em là ảo ảnh à?”

“...”

“Em đã không mở miệng trong suốt năm năm qua, em luôn nghĩ anh rất bận rộn, em luôn nghĩ anh đã quá mệt mỏi khi phải làm việc nên không có thời gian để quan tâm đến em. Chỉ có em nghĩ thế phải không? Chỉ có em nghĩ như thế thôi phải không?” – Lam Anh hét lên trong đau đớn và tuyệt vọng.

Bên kia, Kỳ không nhúc nhích, cũng không có ý định giải thích thêm. Đôi mắt của anh ấy không phải là đôi mắt hối lỗi, xúm xít sợ hãi khi bị vợ phát hiện ngoại tình, mà là đôi mắt nhàn nhạt không thể dùng từ ngữ chính xác để miêu tả. Ngay cả người phụ nữ bên cạnh cũng dường như nắm bắt mọi tình hình nên chỉ lẳng lặng vào trong phòng tắm, nhường không gian riêng tư lại cho hai người.

“Xin lỗi” – Kỳ xoay lưng lại với cô, khuôn mặt lạnh nhạt ấy in hằn lên mặt kính lớn.

Trái tim như bị ngàn dao đâm của cô giờ rớm máu đau thắt, cô chỉ biết dựa vào thái độ lạnh nhạt đó mà đoán sự thể. Lam Anh đau xót nói những câu cuối cùng trước khi rời đi.

“Anh đã nói sẽ cho em hạnh phúc, vậy giờ anh đã cho em cái gì? Ở em có gì đáng để anh lợi dụng sao? Hay ngay từ đầu việc cưới em đã có sẵn trong kịch bản của anh rồi”

Giọng nói nhẹ như nước theo làn gió đêm cuốn đi mất, nắm tay Kỳ siết chặt hiện lên cả những đường gân xanh. Sự tuyệt vọng thống khổ của cô ấy không phải là những gì anh muốn sao? Sao trong anh giờ khó chịu như thế này?

Trên con đường dài vắng bóng người qua lại, Lam Anh bước đi vô định. Trong cô đau đớn, đau đến mức giờ có chết chưa chắc dư âm đã cạn. Cô nhớ lại những gì anh ấy đối xử với cô suốt thời gian qua, lạnh nhạt lảng tránh và hoàn toàn không quan tâm. Lại nhớ đến ngày đó nghe được cuộc nói chuyện của ba người bọn họ, giờ cô mới vỡ lẽ, chỉ có cô là không biết gì cả!!

Lam Anh đã tin tưởng những gì anh ấy đối xử với cô những tháng ngày đại học là bản chất của Kỳ, nhưng cô đã hoàn toàn sai lầm. Cô làm tổn thương người cô yêu nhất để đổi lấy hạnh phúc gia đình, cô đã mong anh ấy sẽ bù đắp cho cô như thời gian trước. Vậy mà sao? Giờ là gì? Vẫn chỉ có cô với cô mà thôi. Ôm lấy ngực đau buốt, nước mắt liên tục tạo dấu cho bước chân cô đi. Nhớ đến những lời độc địa cô nói với Huân trước đó: Anh vẫn nghĩ chúng ta là tình nhân của nhau sao?À, đúng rồi, anh cũng đâu có nói yêu thích tôi, anh chỉ nói sẽ làm người thứ ba thôi mà…thật không ngờ anh nhập vai thật tuyệt. Nhưng tôi thấy phiền lắm, dù tôi không hạnh phúc cũng không đến nỗi phản bội chồng mình. Xin anh đi cho, từ nay tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.



Phản bội chồng mình...

Giờ thì cô bị quả báo rồi đúng không?

Vô định...Tai và mắt cũng trở nên mờ dần...

Đến ngay cả tiếng còi xe tải bấm inh ỏi bên tai, cô cũng không nghe thấy...chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên...

Lúc cô nằm bất động trên mặt đường lạnh lẽo, cũng là lúc Huân ở kia biết được sự thật không thể khó tin hơn từ chính miệng ông Lâm nói:

“Cậu Huân, Kỳ và con gái tôi là anh em”

Ly rượu trắng trong tay anh khẽ run lên, nếu nói không sốc về chuyện này chắc chỉ có người máy. Nhìn từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt giờ đen sạm khắc khổ của ông Lâm, anh cứng ngắc đến một lời cũng không thể nói lên.

Vội vã đặt chuyến bay về Nha Trang, nhưng thật tình cờ khi người chủ động liên hệ với anh trước lại là ông Lâm, điều đó khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Ông ấy nói hỏi dò được từ người chuyên gia tư vấn lần trước nên mới biết được đứng sau mọi nỗ lực giúp đỡ là anh, bởi vậy ông rất muốn gặp anh một lần.

“Là tôi ngu dại không biết mọi chuyện lại đến mức này” – ông Lâm nắm chắc chén rượu trong tay – “...tôi đã tin nó làm là để giúp tôi, nhưng thật sự không phải như vậy”

Hít lấy một hơi dài, ông Lâm chán nản uống cạn chén rượu trong tay, bản thân anh cũng nâng chén uống cùng ông ấy mà đợi chờ sự trần tình nơi ông.

“Lỗi của quá khứ , dù có cố che đậy như thế nào thì cũng không thể lấp...”

Lam Anh là con riêng của tôi với mẹ Kỳ - bà Duyên. Trước khi lấy mẹ Lam Anh bây giờ, tôi và Duyên đã rất yêu nhau, nhưng sự thật là trong lúc đó cô ấy đã có chồng. Đến lúc tôi nghĩ mọi chuyện không thể kéo dài hơn và cũng không muốn làm tổn thương đến gia đình cô ấy nên đã buông tay trước. Tôi đã không biết...lúc tôi ra đi, cô ấy đã có Lam Anh. Năm tôi cưới mẹ Lam Anh bây giờ, cô ấy đã mang Lam Anh được năm tháng tuổi đến đưa cho tôi, nói nếu tôi không nuôi, cô ấy sẽ tự vẫn. Cũng thật may lúc đó mẹ Lam Anh có vấn đề về đường sinh nở, nên khi nhìn thấy Lam Anh, cô ấy đã không mảy may nghi ngờ....

“Nếu không nhầm thì cô Duyên và bà Lan là bạn thân?”

“Có lẽ như vậy nên lúc bà ấy biết, bà ấy mới sốc đến như vậy!”

“Nếu đúng như vậy, không phải cô Duyên đã làm một chuyện loạn luân sao?”

“Trong cô ấy nghĩ gì, đến tận giờ tôi cũng không thể biết. Tôi đã can ngăn đám cưới của chúng, nhưng...Kỳ đã đến đe dọa tôi...Nó nói, nếu để nó cưới Lam Anh, mọi chuyện sẽ ổn thỏa, nếu không, nó sẽ khiến hai mẹ con Lam Anh sống dở chết dở. Tôi không còn cách nào vì lúc đó tôi bị chủ nợ đòi dáo diết, không thể quay về để bảo vệ con gái...”

“Vậy Kỳ là con của ai?”

“Của Duyên và chồng trước của cô ấy. Nên nói cách khác, Kỳ và Lam Anh là anh em cùng mẹ khác cha. Chúng...không thể cưới nhau”

Tiếng điều hòa phả nhè nhẹ trong khoang máy khiến tâm trạng anh càng chìm trong bể bế tắc. Còn rất nhiều khuất tất trước mắt mà anh không biết nên bắt đầu từ đâu? Có phải đầu óc anh đơn giản quá không khi chỉ nghĩ Kỳ hành hạ ông Lâm về vấn đề thương trường? Sao mọi chuyện lại rối rắm như vậy...

Day day trán, anh cần suy nghĩ nhiều hơn nữa...

Để xe vào gara rồi mệt mỏi kéo thân vào thang máy, trong đầu anh đang suy nghĩ nên bắt đầu nói với cô ấy từ đầu. Bắt đầu từ việc cô ấy là em gái Kỳ hay việc cô ấy không phải con đẻ của bà Lan – người mà cô ấy yêu thương nhất?

Thang máy nhích dần đến số hai hai (22) thì điện thoại anh reo lên...Một tay giữ điện thoại, một tay tính nhấn mã mở khóa...

Nhưng tay còn chưa chạm được đến mặt số thì cơ thể anh đã đóng băng hoàn toàn...

“Cậu nói gì cơ?”

“Nhanh lên, Lam Anh bị xe tải đâm, nguy kịch lắm, bệnh viện quốc tế”

Anh có thể cảm nhận thấy rõ lòng bàn tay và bàn chân của anh đang run lên từng hồi, cơ hàm cũng rung rung vô định khiến anh phải bám vào mặt tường mới có thể xoay được cơ thể để bước đi.

Từ chậm cho đến cực kì nhanh, đứng trong thang máy mà anh chỉ mong sao nó rơi thật nhanh xuống tầng một. Chạy đến chỗ đậu xe, bàn tay anh bấm mở khóa còn run lên, phải cố lắm mới nắm chắc để không tốn từng giây phút quý báu, tại sao lại có chuyện đó xảy ra chứ?

Nhấn chân ga cho chiếc xe bay nhanh trong màn đêm, anh chẳng màng đến đèn vàng hay đèn đỏ mà liền mấy ngã tư phóng qua. Mặc kệ cho xe đỗ ở ngoài đường không cần trông giữ, anh chạy vội vào theo chỉ dẫn của Đăng.

Mùi thuốc sát trùng xộc vào khoang mũi, màu trắng xoán ngợp đôi mắt lo sợ, nhìn những thứ trước mắt, suy nghĩ về sự đùa vui của Đăng đã hoàn toàn biến mất. Chân tay anh rụng rời khi thấy Hương và Đăng đang chờ trước cửa cấp cứu, Hương còn thỉnh thoảng khóc nấc lên, bàn tay run rẩy cũng bấu chặt lấy Đăng như để đỡ cho thân thể sắp ngã qụy.

“Sao lại...thành ra...thế này?”

“Cô ấy nói đi vệ sinh, nhưng mãi không thấy về. Bọn tao lo cô ấy say đi lung tung nên chạy ra ngoài tìm. Sau đó thì Hương nhận được điện thoại của người đi đường nói cô ấy bị xe đâm, đang ở bệnh viện này”

“Em không biết...nó cũng không uống gì nhiều nên không thể say đến nỗi đi ra giữa đường mà không biết như thế” – Hương bưng mặt khóc nấc, trong lòng nó cảm thấy chính nó là người gây nên họa cho Lam Anh.

Cố gắng trấn an mình rằng cô ấy không sao, cố gắng trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ qua thôi, cố gắng nhắc nhở mình về sức chịu đựng kiên cường của cô ấy, cố gắng lóe lên ánh mắt mạnh mẽ mà cô ấy thường dành để vất bỏ anh...lần đầu tiên sau hai mươi năm...nước mắt đã rơi trên khuôn mặt tuấn tú.

Đăng đau lòng nhìn anh chỉ biết bất động cho nước mắt chảy ra từ khóe mắt, cậu an ủi Hương rồi đến bên anh. Đăng ôm lấy cơ thể giờ cứng ngắc của anh, trong Đăng có thể thấy được sự sợ hãi đến tột cùng của anh. Từ khi cha anh bị sử bắn vì buôn ma túy, sau đó là mẹ ốm qua đời, sự sợ hãi trong đôi mắt sâu thâm trầm đó dường như không tồn tại.

Có lẽ...đúng là Huân không thể sống thiếu cô ấy được rồi!

Trong không gian tĩnh lặng nơi bệnh viện vắng vẻ, tất cả chỉ dành cho sự chờ đợi hằn rõ trên khuôn mặt ba người trẻ tuổi.

Hương vị cà phê - Mờ Nhạt

Tiếng gõ cửa phá tan không gian riêng tư của Kỳ, ngón tay nghịch con lắc dừng lại giữa chừng...

“Vào đi”

“Rảnh không? Nghe chuyện này một chút” – trên khuôn mặt của con người luôn bất cần đời không biểu lộ sợ hãi như Henry giờ lấm tấm mồ hôi.

Kỳ đã quan sát thấy điều bất ổn, gật đầu thay cho câu đồng ý, anh chăm chú từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Henry.

“Jason, tôi muốn hỏi là, cậu còn muốn nhìn cô ta đau khổ nữa không?”

“Tại sao lại hỏi vậy?”

“Ông Lâm giờ cũng đã trắng tay rồi, công ty của gia đình cậu sớm muộn cũng sẽ thu mua công ty của ông ấy và cô ta cũng đã chịu dày vò vì gia đình tan nát như cậu muốn...đúng không?”

“Tôi không biết là tính cậu lại vòng vo như thế”

Siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm, Henry hướng đôi mắt diều hâu đến Kỳ mà nói – “Cô ta...gặp tai nạn rồi”

Tiếng cốc rượu rơi xuống sàn vỡ choang cuối cùng cũng minh chứng cho những gì xáo trộn trong lòng Kỳ bấy lâu nay. Bàn tay run rẩy nhìn những mảnh vỡ vương vãi cùng thứ rượu vang đỏ giờ như màu máu hòa quyện vào đổ nát trước mắt.

“Tôi biết nói lời này có thể rất buồn nôn với cậu nhưng...nhìn ở khía cạnh nào đó thì cô ta...vẫn là em gái cậu. Dừng ở đây được rồi!”

“...”

“Bệnh viện quốc tế phòng cấp cứu, quyết định là ở cậu!”

Kỳ nắm lấy những tập tài liệu trước mắt, trong số đó, hơn quá nửa là kế hoạch phá hoại hạnh phúc của Lam Anh. Từ khi nhìn thấy cha tự tử tại nhà bằng thuốc ngủ, anh đã điên đảo để tìm nguyên nhân. Thời gian học cấp ba bên Mỹ, rồi đến cả khoảng thời gian đại học ở Emerald anh đã không ngừng nghỉ nghĩ đến việc “trả thù” cho người bố tội nghiệp. Mọi chuyện vỡ lở khi anh nghe lén được cuộc nói chuyện giữa mẹ và ông Lâm, từ ngày đó...người mẹ trước mặt anh....chẳng khác nào thứ ghê tởm nhất mà anh từng biết.

Biết được Lam Anh là con ông Lâm, anh đã tìm đủ mọi cách để kéo cô về phía mình. Lòng thù hận càng thêm gấp bội khi người mẹ của anh rất hưng phấn với việc kết hôn của hai người chỉ với một mục đích: để được ở cạnh con gái của bà. Trong thời gian cố gắng chấp nhận được chuyện đó anh đã uống rất nhiều, cuối cùng thì thù hận cũng chiến thắng cảm xúc để anh hết lần này đến lần khác chà đạp lên những gì cô ấy có.

Đám cưới diễn ra như dự định, làm cô ấy khổ sở như dự định, hại gia đình cô ấy tan nát như dự định và cô ấy không biết rằng, chính anh là người nói với bà Lan về việc anh và Lam Anh là anh em và cũng chính anh là người kể toàn bộ quy trình hoàn hảo mà anh đã theo đuổi.

Lúc đó trong đầu anh chỉ có một tâm niệm duy nhất: Đừng đổ lỗ cho tôi, lỗi là do ai đó đã bất chấp để đạt được mục đích đê tiện đó.

Dùng sức vò nát đống giấy làm tất cả méo mó không còn hình dạng, Kỳ ném mạnh tất cả những gì trong tầm tay xuống đất. Anh điên loạn phá tan tất cả, mỗi lần đập nát một cái gì đó là nụ cười của cô ấy lại hiện lên. Anh không phủ nhận rằng lần chạm mặt đầu tiên hoàn toàn là tình cờ, những cảm xúc đầu tiên đó là ngẫu nhiên, anh đã thật sự thích cô ấy. Khi biết sự thật anh và cô ấy là anh em, anh đã không khỏi hành hạ bản thân mình. Mục tiêu mình nhắm đến lại là người con gái anh mang nặng cảm xúc. Anh rất yêu nụ cười tươi sáng mà hồn nhiên của cô ấy, anh thích những điệu nhạc vô hình khi ở bên cô ấy anh có...tự tay đập nát nó...thử hỏi...có ai chịu được?!

Hoàn toàn vỡ tan trong kí ức, Kỳ vội vã nắm lấy chiếc áo vest khoác vội lên người, anh chạy thật nhanh...

Hương vị cà phê - Mờ Nhạt

Không gian im lặng chờ đợi sớm bị phá bởi sự xuất hiện của Kỳ, mồ hôi nhễ nhại, đôi mắt hoảng loạn nhìn mọi thứ trước mắt.

“Cô ấy sao rồi?”

Sức chịu đựng của Huân giờ đã lên cực hạn khi nhìn thấy thân ảnh đó xuất hiện. Rất nhanh, sức mạnh của sự giận dữ đã làm Kỳ bị va đập thật mạnh vào mặt tường. Tất cả trở nên hỗn loạn, Đăng và Huy vội đứng dậy can ngăn, những người còn lại thì sợ hãi ra mặt...

“Anh còn hỏi được sao?” – đôi mắt hình đạn bạc cắm thẳng đến Kỳ.

“Tôi không đến đây để đôi co với cậu”

“Vậy anh lí giải hộ, tại sao cô ấy thành ra nông nỗi như thế này, làm sao mà tất cả những thứ trong tay cô ấy cứ mất dần từ khi lấy anh. Nói đi” – Huân rống lên giận dữ.

“Tôi không hiểu cậu nói cái gì nhưng xin cậu hãy xem lại thái độ của mình, đây là bệnh viện” – Kỳ hướng mắt về phía bác sĩ và bảo vệ đang tiến đến – “...cậu muốn làm loạn sao?”

Hình nắm đấm nằm gọn trên mặt Kỳ làm một đường chuẩn xác làm máu từ miệng cũng khẽ rỉ ra...

“Các anh làm gì ở đây vậy? Có biết là ở trong bệnh viện không mà dám đánh nhau như vậy?”

“Thôi đi Huân, bây giờ việc Lam Anh như thế nào quan trọng hơn” – Huy và Đăng mỗi người giữ một bên chặn sự giận dữ của Huân.

Phải nín lắm khi nhìn thấy nụ cười nhếch mép đầy điên cuồng của Kỳ, Huân dằng mình ra khỏi hai thằng bạn, đưa đôi mắt sắc lạnh lên nhìn Kỳ, cuối cùng là hít một hơi thật sâu rồi bỏ ngỏ giữa chừng.

“Có lẽ tôi sẽ đến thăm...VỢ...tôi sau” – từ “vợ” được nhấn mạnh có chủ ý càng làm cho tim gan của Huân lần nữa có cơ hội được đảo lộn hết lên.

Nắm chặt nắm đấm, Huân quay người tiến đến sát Kỳ. Anh nói nhỏ, dường như chỉ để Kỳ nghe được, nhưng từng chữ một được gằn rõ ràng...

“Anh...hoàn toàn không có tư cách gọi cô ấy là vợ, càng không có tư cách gọi cô ấy là...em gái. Nếu cô ấy biết được, phải chẳng ván bài này phần thắng đã hoàn toàn trong tay anh ...đúng không?”

Trong lòng Kỳ giờ này, không chỉ một mà là ngàn cây kim đang đâm nát trái tim tưởng chừng đã đông lạnh của anh. Anh đã nghĩ: phải như hắn cứ chửi anh đi, cứ đấm anh đi, cứ phát điên vì mọi chuyện đi, chắc anh đã có thể nở cái nụ cười đê tiện anh vẫn thường hay mang bấy lâu nay. Nhưng sao...?

Kỳ biết, Huân không phải dạng tầm thường, anh biết khi anh hại ông Lâm, Huân đã dùng mọi biện pháp để giúp đỡ. Hơn cả, anh động đến người mà anh ta yêu thương, hẳn...trong lòng Huân cũng rất xáo trộn. Anh đã từng nghĩ, nếu có cơ hội được đứng ở vị trí người anh trai, hẳn anh sẽ rất vui mừng mà gửi gắm Lam Anh cho Huân. Nhưng...sau đó, anh đã tự cười với chính suy nghĩ đó, vì chồng của cô ấy giờ đây là anh!

Cười lạnh...Kỳ bước đi nhưng chân anh lại mang đầy nặng nhọc. Huân nói đúng, chẳng phải ván bài này anh đã nắm phần thắng chắc trong tay còn gì, gần chục năm trời lên kế hoạch, định đoạt, tính toán, hẳn anh nên vui phải không?

Có chắc...bố anh sẽ vui khi anh làm như thế không?

C.12.3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play