Nói nghe có
vẻ khó tin nhưng cô đã đi làm dâu được năm năm, giờ Lam Anh không còn là cô nhóc ngờ nghệch 19 tuổi ngày nào mà đã trổ mã thành quý cô 24 xinh
đẹp. Ngồi lặng lẽ bên góc vườn, mái tóc dài đen được uốn nhẹ, từ góc
nghiêng có thể nhìn ra được sống mũi cao, khuôn mặt thon gọn. Lam Anh
thật sự phải cảm ơn năm năm làm “góa phụ” đã khiến cô có khuôn mặt
V-line đáng mong ước mà không cần phẫu thuật…
Cuộc sống tẻ nhạt vẫn cứ trôi qua, người chồng được coi là “vạn người
mong ước” của cô dường như xuất hiện trước mặt cô còn ít hơn cả trước
mặt thư ký riêng. Kỳ của năm, sáu năm trước giờ không còn, không những
cử chỉ thân tình, không những cái nhìn trìu mến, Kỳ - trong vai người
chồng thật khác xa. Đi dự tiệc với mẹ chồng, mấy thím cứ hỏi em bé, cô
chỉ biết cười chừ mà nghĩ thầm: ngay cả cầm tay cũng chưa bao giờ, huống chi “em bé”… Chỉ có một điểm là cô Duyên rất rất cưng chiều cô, cô ấy
đối với cô như đối với con đẻ, ngay cả chuyện bí mật thương trường của
viện trưởng cô cũng được tham gia. Nhiều lúc cô cũng hỏi cô ấy: “Sao mẹ
đối với con quá tốt như vậy?” thì cô ấy chỉ đáp: “Mẹ mong có con gái như con, nên có được con mẹ rất hạnh phúc”. Nghe có vẻ lạ lùng, nhưng đó là niềm an ủi lớn nhất với cô trong ngôi nhà rộng lớn này.
Về Hương và Đăng, Đăng đã đi làm tại công ty gia đình còn Hương cũng
đang thực tập tại công ty quốc tế. Nói đến chuyện tình của họ thì
thật…hài hước nhưng cũng thật lãng mạn, có lẽ phải dành hẳn vài chương
để kể mới hết được thâm tình. Hương ngày ở trường thì không đến chỗ cô,
nhưng khi đi thực tập rồi thì thường xuyên đến. Hôm nào nó cũng ba la bô lô đủ thứ, chuyện công ty sếp hắc rồi đến chuyện cãi nhau với Đăng, nó
dỗi chẳng thèm mở máy, làm anh trai hàn xẻng đang đi làm cũng phải bỏ dở để đi tìm. Lúc mới nghe thật buồn cười, cô cười đến ra nước mắt, nhưng
rồi nghĩ đến bản thân lại thấy phiền lòng. Nhiều lúc Hương nó hỏi:
“Lam Anh, có thật Kỳ sẽ cho mày hạnh phúc không? Tao không tin anh ta chút nào?”
“Anh ấy bận, đang trong thời gian thể hiện để được ứng cử vào ban giám đốc, tao không có tư cách làm phiền”
“Tư cách cái đấm” – Hương cau mày – “Vậy mày có tư cách xua đuổi Huân chắc”
Huân…cái tên này, mỗi lần vang lên lại một lần đau đớn. Nhớ năm năm
trước, sau hôm gặp nhau ở quán cà phê, cô mới biết anh đã lên đường đi
Mỹ học tập. Lúc đó cô thật sự muốn chết quách đi cho rồi, sao cô lại có
thể nói như vậy với người đi xa chứ. Cô đã tổn thương anh, giờ lại tổn
thương gấp bội chỉ vì cái tính trẻ con ngốc nghếch…
“Anh ấy năm nay cũng 26 rồi nhỉ?” – Lam Anh nói vô định
“Vâng vâng, chắc giờ vợ con đuề huề rồi ấy. Tài giỏi như Huân khối cô
bám” – Hương chu mỏ nói – “Thôi muộn rồi, tao về đây. Hành hạ tên kia
thế đủ rồi. Mày sớm lo liệu chuyện bản thân, chứ cứ làm “góa phụ” mãi,
không thấy chán sao?”
Chiều tối mùa xuân mang hơi lạnh nhè nhẹ nhưng cũng đủ khiến Lam Anh
phải quấn thật chặt chiếc khăn quàng. Nhìn ra phía cửa sổ rộng lớn mà tự hỏi, có thật anh đang rất hạnh phúc không?
Tiếng đẩy cửa phía sau làm cô khẽ giật mình, xoay người trở lại... là
Kỳ. Theo thói quen cô sẽ chạy ra, nhưng bước chân ngừng lại khi thấy còn một cặp nam nữ nữa cũng bước vào. Cô gái không xinh lắm, nhưng cách ăn
mặc thì tuyệt nhiên là con nhà giàu. Còn chàng trai phía sau, chỉ có thể dùng một từ diễn tả là: đẹp. Dáng người cân đối với bộ vest kẻ, mái tóc cắt cao, khuôn mặt phi phàm, đến ngay cả cách cởi giày cũng rất đáng
chú ý.
“Anh đã về” – cô nhẹ giọng
“Ừ” – đáp trả lạnh lùng như mọi khi rồi nhanh chóng quay ra đôi nam nữ - “…vào phòng làm việc nói chuyện”
Đôi nam nữ kia cũng chỉ nhìn cô lướt qua rồi theo gót Kỳ vào phòng riêng của anh ấy, đến ngay cả ngoảnh lại cũng không.
Lạnh lẽo và cô độc!
Cô biết than với ai?!
Đồng
hồ điểm mười giờ, nhưng bọn họ vẫn bên trong. Hôm nay cô đang định nói
với Kỳ cô sẽ đi xin việc làm, chứ cứ ở nhà thế này, thật sự cô sẽ lão
hóa sớm mất. Nghĩ rằng hai người kia sẽ qua đêm ở lại giống như những
người trước, nên cô có ý định làm phiền một chút.
Đi đến bên phòng làm việc, qua lớp cửa gỗ có cách âm nhưng cũng có thể
nghe được chút ít, lọt vào tai cô là giọng của người đàn ông:
“Jason, có vẻ toàn bộ ý đồ đã được thực hiện”
“Có lẽ vậy”
“Jason, anh cứ định như thế đến bao giờ?” – giọng người phụ nữ vang lên
“Cho đến khi chán thì thôi”
Câu chuyện không đầu không đuôi khiến cô dấy lên chút tò mò, nhưng trước nay cô không phải kẻ thích nghe lén nên dừng ở đó, cô liền nhẹ gõ cửa.
Sau vài giây chờ đợi, Kỳ bước ra khỏi thư phòng nhưng cũng nhanh chóng
đóng lại.
“Có việc gì vậy?”
“Em muốn đi xin việc làm, ở nhà nhiều thật sự chán quá” – Lam Anh hơi lo ngại
“Được, tùy em” – năm năm nay anh ấy trước những lời đề nghị của cô đều như vậy.
Khẽ đắng lòng!
Cô thật sự rất muốn khóc. Khi đám cưới, cô đã nghĩ sẽ được hạnh phúc bên Kỳ, ít nhất để cô có thể quên đi Huân. Nhưng, đến ngay cả ý nghĩ ích kỷ đó cũng không thể thực hiện. Nuốt ngược nước mắt, cô nói tiếp:
“Em nghĩ sẽ xin việc trong trung tâm thành phố, em lại ngại đi xe riêng, nên em có thể thuê nhà sống gần chỗ làm được không?”
Trước lời đề nghị đó khiến Kỳ hơi chút suy nghĩ, nhưng cũng nhanh thôi anh liền đáp lại:
“Có một căn chung cư ở trung tâm thành phố, em dùng nó để đỡ phải đi
kiếm. Anh sẽ bảo mẹ thường xuyên đến thăm em. Xin lỗi, anh bận. Bao giờ
có ý định dọn, bảo anh trước”
Đóng cửa.
Anh sẽ bảo mẹ thường xuyên đến thăm em, chứ không phải là anh sẽ
đến thăm em! Lúc đầu cô thật sự muốn hỏi tại sao anh thay đổi như vậy
khi làm chồng, nhưng rồi nghĩ đến ân tình, cái nợ quá lớn để đổi lấy gia đình ấm cúng, cô đã nhịn. Dần dà thành quen! Cô nhớ trước đó anh đã nói nếu anh làm gì có lỗi thì hãy tha thứ cho anh. Có phải là chuyện này
không?
Lặng lẽ tiến về phòng ngủ, có lẽ, cả đời của cô sẽ cô đơn và lạc lõng như vậy!
Cuối
cùng thì sau “n” cuộc phỏng vấn lên xuống, cô cũng được làm nhân viên
của tập đoàn Pinko – tập đoàn lớn nhất về sản xuất đồ nội thất, hàng gia dụng, vân vân…Chắc chắn cũng phải nhờ người mẹ chồng tuyệt vời của cô
tác động vì trình độ không học đại học như cô khó lòng khấm khá. Cô được phân vào chi nhánh Pinko 1- công ty con sản suất đồ chăn ga gối đệm
trực thuộc tập đoàn Pinko, và là chi nhánh phát triển nhất trong bảy chi nhánh con của tập đoàn trong năm nay.
“Bà Duyên đừng lo lắng, vì cô Lam Anh đây chưa có kĩ năng nên cần phải
học việc trong vòng ba tháng trước. Dù công việc là nghe trả lời khách
hàng nhưng chúng tôi rất đề cao uy tín”
“Mẹ, mẹ đừng lo” – Lam Anh nắm tay cô Duyên nói
“Vậy mẹ yên tâm rồi. Thằng Kỳ này…” – cô Duyên khẽ thở dài – “…chẳng quan tâm đến vợ gì cả. Mẹ sẽ bảo nó đến thăm con”
“Mẹ, không cần đâu. Anh ấy rất bận, con thật sự không muốn làm phiền”
“Con gái mẹ, sao con lại như vậy chứ” – cô ấy vuốt dọc mái tóc cô – “nhà con, mẹ đã chuẩn bị hết rồi, nhớ tự chăm sóc bản thân biết chưa?”
“Con nhớ rồi, cám ơn mẹ”
Ngày đầu tiên đi làm, mọi thứ đều mới mẻ, nó mới đến nỗi khiến cô cảm
thấy choáng váng. Dù không nhiều nhưng hiện tượng ma cũ bắt nạt ma mới
vẫn còn tồn tại, đặc biệt là mấy cô nhân viên vì biết cô chạy cửa sau để vào nên không khỏi liếc xéo nhìn đểu. Lam Anh nhắm mắt, bịt tai coi như không biết, cô chỉ muốn chuyên tâm vào tập tài liệu về khách hàng trước mắt. Vậy mà đâu có yên ổn, hơi chút là:
“Lam Anh, pha cho tôi cốc cà phê”
“Lam Anh, lấy cho tôi cốc trà nóng”
“Lam Anh, Lam Anh….”
Đầu óc quay cuồng cho đến gần trưa mới được yên thân, coi như bữa trưa
hôm nay đi tong vì ngày mai trưởng phòng sẽ kiểm tra cô, nên đành nhịn
để ngồi đây học thuộc lòng. Đang cố gắng nhớ mấy vấn đề nổi cộm thì ở
đâu một người đàn ông trong bộ vest xám, hớt hơ hớt hải chạy vào phòng
của cô, giọng điệu cũng lạc đi do chạy gấp:
“Trưởng phòng Thư đâu?”
“Chị ấy không có ở đây ạ!” – cô lễ phép nói
“Trời ơi, đi đâu không biết, giám đốc về rồi”
Nhún vai một cái, cô lại từ tốn quay về công việc của mình, việc giám đốc chắc chắn không phải vấn đề cô có thể lo liệu.
Hăng say đọc tài liệu đến lúc ngửng lên đã là bảy giờ tối, cũng là lúc
cái bụng réo liên hồi. Thở dài ngao ngán, cô đẻ năm Tuất chắc không phải là tuất quý tộc mà là tuất bị ghẻ lạnh, nên giờ khốn khổ không kể đâu
cho hết. Xếp gọn tài liệu, cho vào túi sách để đem về nhà đọc, cô mới
chợt nhận ra các phòng khác đã tan từ sớm, chắc giờ chỉ còn mình cô.
Hướng đến thang máy nhấn tầng một, vì quá mệt mỏi nên cô một đường đi
thẳng ra phía cửa. Nhưng chợt tiếng gọi lớn ở phía bên phải làm cô theo
quán tính ngẩng lên…
“Giám đốc, giám đốc quên chìa khóa”
Lưng vị giám đốc kia thật đẹp – đó là suy nghĩ của cô khi nhìn
dáng người cao cao, chắc phải hơn mét tám. Một tay đút túi quần, còn một tay nắm chìa khóa gì đó, ông ta rất có khí chất, dù chỉ là nhìn sau
lưng cũng đủ biết là người cương trực và làm việc nguyên tắc.
“Dáng trẻ thật” – cô không ngờ giờ còn có giám đốc trung niên mà dáng
lại trẻ như vậy. Cũng khá khen cho tổng giám đốc có mắt nhìn người.
Bước ra ngoài thì trời có mưa phùn, cô lại không đem theo ô. Không biết
có phải ông trời rất ghét cô không, sao toàn đem đến xui xẻo cho cô vậy? Nhưng cái sự xui nó không dừng lại ở đó, ở xa xa có một vị tiểu thư đài các bước xuống xe, trong bộ đầm lộng lẫy, cô ấy chĩa thẳng về phía cô
đang đứng mà soi xét.
Lam Anh hiểu tại sao cô ta lại làm vậy, vì…đó là Nam Mi, vị tiểu thư với đầy bàn thức ăn mà chỉ nếm qua như vua chúa trong quá khứ, vị tiểu thư
lịch sử của Emerald. Nhưng sao cô ta lại ở đây?
“Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây!” – Nam Mi đã tiến sát cô từ bao giờ
“Cậu…”
“Tôi tưởng cậu làm vợ của con trai viện trưởng thì phải ăn sung mặc sướng lắm chứ? Sao lại đi làm nhân viên thế này?”
“Không cần cậu quản” – nghe là biết muốn chọc ngoáy bóc mẽ, cô thật không muốn đối đáp thêm – “Tôi đi trước”
“Khoan” – nhanh như cắt, Nam Mi nắm chắc lấy khuỷu tay cô – “Cậu hẳn rất muốn gặp một người đúng không?”
Vừa dứt lời, cô ta liền như chim sẻ tươi cười đi về phía sau, cố dẫn dụ sự chú ý của cô về hướng đó.
Khuôn mặt này đã lâu rồi mới gặp…từng đường nét vẫn vậy nhưng có lẽ do
vất vả bận rộn nên có chút trai sạn, thêm chút điềm tĩnh cương trực, giờ ở anh không còn là mùi vị công tử như khi học đại học mà là mùi vị đàn
ông lồ lộ khó cưỡng. Nhìn kỹ ra, cô không khỏi bất ngờ khi, vị giám đốc
trung niên cô vừa gặp...chính là anh! Sau năm năm không gặp, giờ anh đã
là giám đốc của chi nhánh tập đoàn lớn, anh thật sự rất tài giỏi! Đôi
mắt rơi vào lồng ngực rộng lớn, vòng tay của anh vẫn lớn như vậy, có lẽ
bên trong đó rất ấm, nhưng giờ bên anh đã có người con gái khác, không
những thế hai người còn đeo nhẫn cùng nhau. Cô biết Nam Mi cố tình khoe
ra cặp nhẫn vàng trắng đó, cô biết cô ta muốn nói cho cô biết Huân giờ
là của Nam Mi rồi…
Đôi mắt đẹp khẽ mở rộng khi nhìn thấy cô, anh tập trung vào cô đến nỗi
để mặc kệ cho Nam Mi tựa vào ngực mình. Cô ấy đã lớn lên rất nhiều, cơ
thể cũng toát ra hình dáng của người phụ nữ trưởng thành. Anh không nghĩ có thể gặp lại cô, anh cũng không cho phép mình biết thông tin gì về
cô, nhưng hẳn là tên bạn thân chết tiệt tên Đăng đó luôn “báo cáo” chi
tiết tình hình của cô cho anh, thế nên anh mới biết cô sống không hạnh
phúc.
“Đã lâu không gặp” – anh mở lời trước
“Đã lâu không gặp” – cô đáp lại trong ngượng ngùng.
“Huân, chúng ta còn buổi gặp mặt với cha, anh không quên đấy chứ? Em bảo chú lái xe về rồi nên anh đưa em đi nha” - Nam Mi chen ngang phá vỡ sự
cái nhìn trao đổi giữa anh và cô.
Sực tỉnh!
Phải, giờ anh đã có người vợ quyền lực ở bên cạnh, cô nên dừng mơ tưởng
và đánh giá vẻ bề ngoài của anh đi là vừa. Cúi người thành khẩn, cô nói
lễ độ như nhân viên trước mặt sếp:
“Xin phép giám đốc”
Nói rồi quay người bước đi.
Mặc kệ mưa phùn làm ướt tóc. Mặc kệ người mệt mỏi rã rời. Nước mắt không kiềm chế được lại tuôn rơi. Có thể cho cô tủi thân một chút được không? Một chút thôi…
Nhìn mình
trong gương, Lam Anh hạ quyết tâm không quan tâm đến con người ngồi trên cô mười tầng kia nữa. Ừ thì cô biết rằng giám đốc của cô tên Trần Huân, tuổi hai sáu, bên người dắt bằng này bằng nọ đủ để nhấn chìm trình độ
của cơ số quan chức khác, anh ta đẹp trai được nhiều người quan tâm. Thế thôi!
“Thế thôi!” – Lam Anh thở dài nhắc lại lời nội tâm vừa thốt ra
Nếu mọi chuyện đơn giản như những gì vừa suy nghĩ, quả thật cô sẽ là một nhân viên xuất sắc. Thôi đi, Lam Anh phủi nhẹ, dù gì cũng cách nhau rất xa, anh ấy còn có vợ rồi, cô cũng là người có chồng, không nên tơ tưởng làm gì, không lại để tiếng xấu.
Chỉnh lại túi xách cùng bộ đồng phục mới, Lam Anh vui vẻ sải bước đến
công ty. Bầu trời Hà Nội những ngày xuân thật đẹp, chỉ ghét cái thỉnh
thoảng có vài cơn mưa phùn đến bất chợt khiến người đi đường không biết
làm sao. Nhưng nó cũng giống như tâm trạng của cô vậy, còn anh như mưa
phùn, đến rồi đòi hỏi thấm thật sâu vào từng thớ thịt rồi lại ra đi lâu
sau mới trở lại.
Nghĩ ngợi lung tung, cô đã đến công ty từ lúc nào. Hôm nay, Lam Anh phải chuẩn bị tinh thần cho bài kiểm tra và tìm cách bơ lác đống nhân viên
nhiều chuyện mới được.
Đúng như dự đoán của cô, vừa bước chân vào phòng là y như rằng có bao
nhiêu người thì bấy nhiêu cặp mắt to tròn hướng đến cô. Được cái, phòng
chăm sóc khách hàng từ trưởng phòng cho đến nhân viên đều là nữ, thành
ra, khả năng buôn bán xuyên lục địa có thể coi là số một.
Cố gắng bơ lác những cặp mắt thiếu thiện cảm, cô bước đến bàn trường phòng nói
“Trưởng phòng, em đã đọc hết rồi”
“Vậy sao? Sau giờ ăn trưa đến gặp chị”
Quay người trở lại bàn làm việc với một sấp tài liệu mới, lại như hôm
qua, tiếng gọi Lam Anh Lam Anh không ngớt. Nhiều lúc tiếng gọi đó còn
quá quắt như thể cô như ôsin giúp việc cho họ vậy, không có trưởng phòng một cái là họ nhanh chóng coi cô như cái máy bán cà phê với trà di
động. Hôm nay bọn họ còn làm bộ làm tịch nói:
“Lam Anh ra mua hộ bọn tôi trà sữa, về bọn tôi thanh toán”
Nói luôn là cô tự mua tự trả tiền cho rồi, đây là thế kỷ nào rồi mà vẫn còn bắt nạt bằng cách đi mua trà sữa chứ?!
Lẩm nhẩm chửi thề vài tiếng nhưng rồi cũng miễn cưỡng bê hai túi ni-lông đầy trà sữa, nem rán và xoài xanh. Họ ăn vặt ghê hơn cả đám học sinh
cấp ba, làm bà chủ bán hàng cứ nhìn cô mà phán xét. Chắc bà ta nghĩ, cái miệng nhỏ thế này mà ăn như mỏ khoét.
Ngượng chết mất!
Khệ nệ mang vác đến nỗi tay ấn thang máy không có. Đang định dùng khuỷu
tay nhấn mở cửa thang máy thì ở đâu đã có người nhấn hộ cô.
“Cám ơn, cám ơn” – Lam Anh xấu mặt chỉ biết cúi gằm chui tọt vào thang
máy, mong rằng anh nhân viên đó không “chim nhợn” gì với sếp.
Cô đứng một bên, còn anh ta đứng một bên. Cô trung thành với mũi giày và sàn thang máy, tuyệt đối không ngửng lên dù chỉ một chút, chỉ mong sao
thang máy mở nhanh một chút, không cô chưa chết vì bị đám mỏ khoét kia
hành hạ thì đã chết vì ngượng rồi.
Ding!
Tầng năm thiên đường mở ra, nhanh lẹ bước ra nhưng đột nhiên thấy một
bên vai nhẹ tễnh. Định thần lại thì hóa ra một túi nem và xoài đã đâu
mất tiêu. Sợ hãi nhìn quanh, hóa ra nó đã thòng lõng ở tay anh chàng đi
cùng thang máy. Cau mày thật chặt, sao lại có người vô duyên thế chứ,
trong công ty cũng có trò ăn cặp vặt vậy sao? Đang định cho anh ta một
trận thì lửa giận đang hừng hực liền bị chậu nước lạnh tàng hình dội cho tắt ngúm.
“Sao nào? Chưa học thuộc nội quy sao?” – anh nghiêng đầu nhìn cô
“T..tô..”
“Mang đồ ăn vặt vào công ty bị trừ lương một hoặc hai tháng tùy theo độ
nặng nhẹ. Không biết sao?” – anh vẫn rất kiên nhẫn đứng gây áp lực.
Không phải chứ, cô vẫn đang trong thời gian học việc không lương, lại còn bị trừ lương nữa hóa ra âm tiền à?!
“Giá…giám đốc, anh xem xem, nhiều như vậy sao tôi ăn hết được” – không
hiểu sao lúc nay cô lại run như cầy sấy thế. Chẳng phải đối diện là
người mà cô nhớ thương hàng ngày sao? Cô đã nhanh chóng nhìn anh ấy là
sếp từ bao giờ vậy?
“Vậy ai nhờ cô đi mua?” – anh nâng túi xoài cóc nem đủ loại lên trước mặt cô
“Là…là…”
“Không nói nhiều, theo tôi về phòng cô trực thuộc”
“Huân…tôi…”
“Ngày mai tôi sẽ bổ sung điều luật, gọi tên của cấp trên phạt ba tháng lương. Đi!”
Anh từ bao giờ trở thành tên quan chức biết bắt nạt cấp dưới như vậy
chứ? Cái gì mà điều lệ, cái gì mà trừ lương. Con người ai cũng có thể
thay đổi như vậy sao? Như Kỳ hiền lành trở nên lạnh khốc, từ Huân lạnh
khốc trở nên siêu lạnh khốc như quái vật thích bắt nạt người khác. Nếu
đem chuyện đời cô vào ngôn tình, ắt hẳn sẽ tiêu thụ được kha khá đầu
sách đây!
Miễn cưỡng đi theo gót chân anh, tay vẫn còn lủng lẳng túi trà sữa nóng
có lạnh có, Lam Anh không đếm xuể hôm nay cô đã chửi thề bao nhiêu lần.
“Này”
“Oái”
Cái quay lại bất ngờ của anh làm cô giật mình, tay cầm túi cũng thả ra
vô định. Trà sữa đổ lênh láng ra sàn, số còn lại thì tưới đẹp lên tất
quần và váy của cô. Như thế khỏi nói, đây có cốc trà vẫn còn nóng liền
một đường thẳng đẹp hất vào chân cô, làm vừa ngạc nhiên xong liền bị cơn đau phỏng truyền lên não làm cơ mặt cô co lại nhăn nhúm.
“Có sao không?” – anh hốt hoảng nhìn cô đau đớn mắm răng mắm lợi mà xót thương.
“Khô…không sao!”
Lo lắng thêm gấp bội khi nghe cô nói "không sao", anh không nói nhiều
lời liền bế xốc cô vào phòng vệ sinh ở tầng đó. Mấy anh trai đang vệ
sinh thấy có nữ giới vào liền nhanh chóng chỉnh lại trang phục, đang
định quát tháo thì lại nhìn bóng sếp qua gương nên những lời chửi mắng
mau chóng nuốt vào trong. Xả xối nước lạnh vào chỗ phỏng, anh không ngần ngại dùng sức xé rách chỗ tất quần bị phỏng. Các nhân viên nam đứng đó
chỉ biết lặng nhìn giám đốc hành xử cái tất quần tội nghiệp của nữ nhân
viên kia, còn mặt của cô thì giờ đã thành màu xôi gấc mà không sao ngăn
anh hành động được.
Xong xuôi phần sơ cứu, gấp gáp nhấn thang máy lên phòng làm việc ở tầng
mười bảy, Huân không thể nhận ra rằng bản thân anh quá khẩn trương như
thế.
“Không sao, chỉ là phỏng nhẹ, tôi có thể tự lo liệu. Xin giám đốc thả tôi ra”
“Trật tự, nói nhiều trừ năm tháng lương”
Ai dạy anh thay đổi như vậy? Ai dạy anh cách bịt miệng người khác như
vậy? Nhưng cũng không thể phủ định rằng, khuôn mặt anh lúc lo lắng rất
đáng yêu. Giờ ngắm kĩ mới nhận ra, mái tóc lệch lạc không theo hàng lối
hồi đại học giờ không còn, thay vào đó là mái tóc ngắn, cắt cao. Trán
anh đẹp và rộng, sao giờ cô mới được thấy. Thời gian trong thang máy như lắng đọng, ôm lấy anh như thế này lại làm cô rùng mình nhớ đến cái ôm
và nụ hôn trong phòng truyền thống ngày đó. Trong lòng anh vẫn thật ấm
áp và an toàn, dù anh lạnh lùng và quá quắt nhưng bên cạnh anh, thật sự
làm cô cảm thấy vui vẻ, sự cô đơn lạnh lẽo đã tan biến từ lúc nào không
biết.
Bế ngang cô vào phòng làm việc, anh thư kí thấy anh như vậy cũng hiểu ý
hợp tác mở cửa. Anh đặt cô lên ghế sô pha bên cạnh, chạy nhanh đến tủ
thuốc cá nhân lấy ra hộp thuốc mỡ. Anh nhẹ nhàng lấy thuốc từ tuýp bôi
lên vết phỏng giờ vẫn còn sưng đỏ. Vừa bôi vừa thổi, anh ân cần đến mức
làm trái tim cô quặn lên một hồi.
“Cám ơn” - cô nhỏ giọng nói.
Sau khi chắc chắn mọi chuyện đã ổn, anh mới thả cho cô chút không khí riêng tư.
“Chắc ba ngày nữa mới đỡ”
“Không sao, chỉ là phỏng nhẹ, tôi có thể tự mình chữa trị. Cám ơn giám đốc quan tâm”
Nghe những lời khách sáo của cô, anh không ngần ngại liền ngẩng lên nhìn cô xoáy sâu. Đôi mắt của anh đi đến đâu liền làm toàn thân cô run lên
đến đấy. Như thể biết mình đang bức cô, anh liền thu hồi lại rồi đứng
dậy nói:
“Không có gì, dù gì cũng một phần cũng là do tôi”
“Vậy…tôi xin phép”
Đang định đứng lên thì lại bị anh chặn lại...
“Đợi chút” – Huân quay ra anh thư kí trước sau đứng chờ lệnh – “…cậu mua lại cho tôi…” – anh xòe bàn tay ra đếm đếm nhưng rồi bỏ cuộc thì đành
quay lại hỏi cô – “…mấy cái thứ kia số lượng như thế nào?”
Cô nghe phì cười, không phải trước đó anh còn đòi trừ lương vì ăn vặt
sao, nhưng rồi cũng hiểu chắc anh không muốn cô bị hành hạ ở phòng làm
việc nên cũng hợp tác báo cáo:
“Năm trà sữa, ba lạnh hai nóng. Bốn quả xoài xanh, ba hộp nem rán”
“Họ là cái giống gì vậy?” – anh nhỏ giọng rủa – “…cậu mua như cô ấy bảo. À…” – anh đánh mắt nhìn tất quần của cô bị anh xé mất giờ lộ mảng da
thịt lớn trên đầu gối – “…một đôi tất quần đen nữa”
Sau một hồi định thần, cả cô và anh thư kí đang ghi chép đều đỏ mặt, còn nhân vật chính tên Huân họ Trần chỉ khẽ hắng giọng rồi quay trở lại bàn làm việc.
“Cô ngồi đây chờ cậu ta mang đồ về thì có thể rời đi”
“Tôi ra ngoài ch…”
Chữ “chờ” còn chưa thốt ra hết thì đã bị cái lườm của anh chặn lại, cô
liền phải ngoan ngoãn như thú cưng ngồi xuống ghế sa-lông. Nói thật,
ngồi đây sướng hơn vì ấm và êm, nhưng ai bảo anh giờ là cấp trên của cô. Nghĩ đến đây cô lại khẽ thở dài, đoán chắc rằng số phận cô sẽ không yên thân khi tin cô lên tận phòng sếp lớn ngồi thế này lọt ra ngoài.
“Làm việc có vất vả không?” – tuy anh vẫn chăm chăm vào văn bản trước mặt nhưng giọng điệu lại mang muôn phần quan tâm.
“Mới làm được ngày thứ hai…tôi vẫn đang học việc nên chưa được phát lương”
“Ừm”
“Nên…nếu giám đốc muốn trừ lương, đợi ba tháng sau được không?”
Đôi tay kí văn bản liền chững lại giữa chừng, vì ngược sáng nên Lam Anh
không thể thấy được nụ cười trên môi anh đã sớm nở. Trông anh lúc này,
thật sự hạnh phúc…
“Có mỗi cốc
trà sữa nhờ cô đi mua mà đi lâu vậy sao? Không cần nữa” – tiếng cô nhân
viên đang ngồi dũa móng oang oang cả phòng chăm sóc khách hàng. Có lẽ cô ta là đại ca ở đây nên chỉ một lời cô ta nói y như rằng cả toán răm rắp nghe theo.
Lam Anh đã bước đi khó khăn vì phỏng nhưng vẫn cố mang đồ về cho họ, giờ lại còn bị mắng, cô trong lòng lửa giận đã bùng cháy nhưng lại không
dám nói nửa lời. Cô thầm nghĩ, lúc nhìn cô ta nghe điện thoại khách hàng ngọt xớt vậy mà sau đó lại chanh chua đanh đá, như vậy thật giả dối.
“Xin lỗi, vì xảy ra chút chuyện nên tôi về muộn. Mong mọi người thông cảm”
“Không cần nữa, đã đi cửa sau lại còn thích tinh vi”
Đến đây thì cô không thể chịu được nữa, trong đôi mắt đen đã nhuốm vị tức giận, Lam Anh lên tiếng bênh vực bản thân:
“Tôi tự nghiệm thấy khi tôi bước chân vào đây chưa làm tổn hại gì đến
chị, chưa kể chị làm tổn hại đến thời gian học việc của tôi. Tôi biết
mình là nhân viên mới nên biết trên biết dưới, tuy nhiên cũng không phải ôsin để chị sai này sai nọ. Hơn thế nữa, nếu tôi không nhầm trong điều
khoản công ty có nói, nếu mang những thứ này vào sẽ bị phạt lương từ một đến hai tháng tùy theo nặng nhẹ, có phải chị cố tình muốn tôi bị đuổi
việc, phải không?”
Máu điên chuyền lên não, cô cũng không nể nang đồ ăn trên tay liền thẳng tay vất lên bàn trước mặt đám nanh xanh mỏ đỏ vẫn ngồi đó. Cô ả miệng
lớn tuy khá bất ngờ trước thái độ cứng rắn của Lam Anh, tuy nhiên vì giữ sĩ diện cho mình nên định nhảy lên cho cô một trận thì trưởng phòng đi
vào:
“Lam Anh nói không sai. Tôi vừa mới biết các em trong lúc tôi không có
mặt dám bắt nạt người mới như vậy. May là thời gian không dài, nếu không đến cả cái công việc nhỏ bé này của tôi chắc cũng không giữ được” –
trưởng phòng Thư lên tiếng quở trách nhưng vẫn rất giữ chừng mực –
“…Thúy, vào phòng nói chuyện với tôi” – chị ấy hướng đến cô nương dũa
móng mà nói.
Ở ngoài lúc đó đang có một người đứng dựa vào một mặt cửa, tay khoanh
trước ngực, nghiêng đầu xem mọi chuyện diễn ra. Có vẻ mọi thứ đã được
giải quyết ổn thỏa, có điều làm anh chú ý, đó là: cô ấy đã thật sự lớn
lên rất nhiều! Khẽ nở nụ cười gió, nhớ ngày học trong học viện Emerald,
đến ngay cả lên tiếng bảo vệ bản thân định nghĩa là gì cô ấy cũng không
biết, nên hết lượt này đến lượt khác bị bắt nạt không thương tiếc. Giờ
thì…
“Chiều nay lịch như thế nào?” – anh lơ đãng hỏi thư ký
“Chiều nay giám đốc có lịch xuống nhà máy, sau đó là gặp mặt chủ tịch ở hội sở”
Chủ tịch!
Khẽ thở dài, anh gật đầu rồi lưu luyến rời khỏi cửa phòng chăm sóc khách hàng.
“Cũng được nửa năm rồi, công việc của con vẫn tốt chứ?” – bàn lớn
xa xỉ đầy dãy những món ăn đắt tiền. Ông Nam một bên và anh một bên, anh đã sớm đánh hơi được cuộc nói chuyện này không hề đơn giản chỉ là gặp
mặt hỏi han bình thường.
“Cám ơn chủ tịch đã quan tâm, con còn phải học hỏi nhiều”
“Con khỏi khách sáo, ta đã nghe qua mọi người ở Pinko 1 rất đề cao con. Như vậy là tốt!”
Nhếch khẽ khóe môi, Huân nâng ly rượu màu đỏ nâu lên nhấp nhẹ, anh là
đang chờ đợi ý đồ thật sự của chủ tịch. Anh muốn ông ấy tự nói, dù đến
chín phần anh đã đoán ra.
“Huân, con giờ bao nhiêu tuổi?”
“Hai sáu, đến tháng sáu năm nay là bước sang hai bảy, thưa chủ tịch”
“Ta hai bảy tuổi đã lấy bà nhà. Con cũng nên sớm nghĩ đến chuyện đó” –
ông Nam ngưng một nhịp rồi nói – “…Nam Mi năm nay cũng gần bước sang
tuổi hai năm, nó là đứa con duy nhất của ta, hơn nữa trong giới làm ăn
nó cũng không phải dạng tầm phào. Đây này là thời điểm tốt nhất cho hai
đứa, thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối”
Anh phải cố nghe lắm mới bắt được một cụm câu để anh có thể dùng để bảo
vệ bản thân mình. Huân của thời hiện tại không chỉ biết nghe đến tin với Nam Mi là nhảy dựng lên rồi buồn đời đi giải khuây, Huân của ngày hôm
nay đã đĩnh đạc và chín chắn hơn rất nhiều. Cũng có thể do chuyện với
Nam Mi đã như cơm bữa, nên đối với da mặt anh tất dày thêm vài tấc.
“Con đều tiếp thu những điều chủ tịch dạy, nhưng để nói môn đăng hộ đối thì không phải”
“Huân, dù gì cho đến thời điểm này, cấp bậc của con là hàng thượng lưu”
“Con sẽ chuyên tâm làm việc để đền đáp những gì chủ tịch đã ban cho con, nhưng về chuyện kết hôn, con hiện tại không thể với Nam Mi”
“Tại sao? Chẳng phải hai đứa đã đeo nhẫn đính hôn rồi sao?” – ông Nam có chút phật ý trước thái độ cứng rắn cùng vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc
của anh.
“Mạng sống của con là do chủ tịch cứu, nhưng con mong chủ tịch không lấy điều đó để tự ý vẽ cuộc đời của con”
“Huân…”
“Chủ tịch, chủ tịch là do yêu mẹ Lan hay chỉ lấy bà vì bố bà ép buộc?”
Câu hỏi mạnh bạo không nể nang của Huân làm ông Nam phút chốc không thể
phản kháng. Thời quá khứ, gia đình vợ ông thuộc hàng quý tộc ở Hồ Chí
Minh, còn cha ông chỉ là lái xe cho nhà bà. Tư tưởng môn đăng hộ đối
thời nay đã giảm bớt, tuy nhiên thời của ông, tư tưởng đó là cốt lõi của cuộc hôn nhân giai cấp thượng lưu. Ông và bà Lan yêu nhau nhưng vì gia
đình ngăn cản nên không thể dễ dàng qua lại. Nhưng bà Lan cuối cùng đã
bỏ gia đình theo ông lên Hà Nội, bắt đầu cuộc sống bằng hai bàn tay
trắng.
Hoài niệm về quá khứ, ông hiểu bản thân không thể bắt ép Huân phải cưới
con gái ông, vì đôi mắt tinh tường của ông đã sớm nhận ra, hai bọn họ
chỉ giả đò cười nói trước mặt ông. Ông sinh ra Nam Mi ông biết, tính khi con gái ông rất khó ưa, lại đẻ ra trong trứng vàng nên ánh mắt nhìn đời của Nam Mi có phần không tốt. Nhưng, ông cũng không thể phủ nhận rằng,
ngoài Huân ra, không một cậu trai nào vừa mắt ông. Có lẽ Huân ở bên ông
lâu nên tính cách khá giống ông, hơn thế, Huân có một loại khí chất
khiến ông rất rất vừa lòng…nên, dù có làm tổn thương anh thì ông vẫn sẽ
làm.
“Huân, ta đồng ý không ép con phải kết hôn với Nam Mi bây giờ. Tuy nhiên hai đứa đã đính hôn, chuyện đám cưới sớm muộn cũng phải xảy xa. Ta
không thúc giục con, nhưng ta chỉ đồng ý đợi đến khi nào con ổn định ở
Pinko 1, Nam Mi – con phải chịu trách nhiệm….”
Lái xe về nhà mà trong đầu anh vẫn ong ong tiếng nói chắc như đinh đóng cột của chủ tịch : Ta cho con được tất cả thì ta cũng có thể lấy đi của con tất cả.
Khẽ thở dài, không phải anh không nghĩ đến chuyện đó, anh cũng không ham gì hư vinh. Anh thừa sống thiếu chết học tập để có thể nắm trong tay
quyền lực vì còn một chuyện, nếu không có quyền lực thì không thể làm
được gì…
Gác chân lên bàn làm việc, ngã toàn thân vào chiếc ghế xoay với phần nệm êm hoàn hảo, hai tay đan chéo vào nhau để trên bụng, Huân mường tượng
lại cuộc gặp mặt cách đây không lâu với Đăng và cậu bạn Huy vừa bên Pháp về. Hôm đó chỉ là buổi nhậu nhẹt bình thường, anh không nhớ rõ chủ đề
là gì nhưng đột nhiên Đăng lại khơi ra chuyện làm anh hao tâm tổn trí
năm năm trước.
“Huân, cái vụ mày nói năm năm trước, giờ đào bới kĩ ra tao mới thấy mày có lý”
“Vụ gì?” – anh uống cạn ly rượu trắng.
“Của em Lam Anh và tay Kỳ đó, chẳng phải năm năm trước mày nói với tao,
mày cảm giác đám cưới đó không đơn thuần là giúp đỡ còn gì?”
“Ừ…thì sao?”
“Mày biết không? Lần trước ông già tao nói, viện trưởng giờ đi đâu cũng
dẫn tay Kỳ đó đi theo. Chỉ đường vạch lối như thể định giao cơ ngơi vào
tay anh ta đến nơi rồi ấy”
“Có gì là lạ, Kỳ là con của viện trưởng mà” – Huy xen vào
“Tao cũng nghĩ vậy, nhưng…ông già tao nói cách họ nói chuyện với nhau
không mấy như cha con. Giả sử lúc làm việc không tính, nhưng sau giờ làm việc, họ cũng nói chuyện với nhau khách sáo đến đáng nghi. Hệt như
kiểu…” – Đăng hướng mắt đến Huân – “…mày với chủ tịch ấy”
“Ừm, như vậy thì có hơi quá…” – Huy gãi cằm
“Hơn nữa, em Lam Anh của mày sống không hạnh phúc. Tay Kỳ đó dường như
chả bao giờ để ý đến em ấy, bà già tao hỏi cô Duyên về đôi đó thì cô ấy
chỉ cười chừ suốt”
Huân nheo mày suy nghĩ, có lý do gì để họ phải đối đáp với nhau khách
sáo trong khi là bố con. Hơn nữa, từ ngày ở Mỹ đến nay anh luôn theo sát công ty của bố Lam Anh, họ vẫn kinh doanh tốt nhưng nghe nói vốn phụ
thuộc rất nhiều vào công ty nhà Kỳ giúp đỡ. Có gì đó thật sự rất khuất
tất ở đây…
Suy nghĩ đến nỗi thiếp đi lúc nào không hay! Ngay đến cả trong mơ, anh vẫn mơ đến mình sẽ là người bảo vệ cô ấy đến cùng…
Không gặp thì thôi, nhưng khi đã gặp rồi thì cái loại nhớ nhung
mong ngóng nó cứ xoán lấy tâm trí. Cô nghe đám nhân viên bàn tán thì
tuần này anh rất bận đi xuống nhà máy xem tiến độ sản xuất sản phẩm mới, bởi sao đã mấy ngày rồi cô không thấy bóng dáng anh đâu, làm trong lòng có chút ngứa ngáy khó chịu. Cũng đã bước sang tuần thứ hai cô làm, công việc đã phần nào quen thuộc, cộng thêm đám nhân viên từ khi cô nổi sung lên hầu như không dám chảnh chọe với cô nữa, tuy rằng đa số bọn họ vẫn
không lấy làm vừa mắt với cô.
Ngồi một góc trong quán cà phê sau giờ ăn trưa, điện thoại Lam Anh đột nhiên reo lên.
“Lam Anh à, cô Thoa đây, cháu về nhanh đi, mẹ cháu vừa bị ngất phải đưa đi viện rồi”
“Sao cơ ạ? Vâng cháu đi ngay đây”
Vội vã chạy về phòng xin phép trưởng phòng và nói lí do, cô ba chân bốn
cẳng bắt taxi đến bệnh viện mẹ đang nằm. Sao đang yên đang lành lại xảy
ra chuyện như thế này, trong lòng cô nóng như lửa đốt chỉ mong sao đến
nhanh nhất có thể.
“Bin, làm sao thế?”
“Em không biết, mẹ đang nấu cơm thì ngất lịm, em chỉ biết đưa mẹ thẳng vào đây” – khuôn mặt thằng Bin lộ ra vẻ lo lắng.
“Em làm tốt lắm, giờ mẹ đâu?”
“Đang nằm nghỉ kia rồi, bác sĩ nói mẹ nhiều đêm không ngủ, ăn uống không tốt nên mới như vậy”
“Nhiều đêm không ngủ? Trong nhà xảy ra chuyện gì?” – cô nhíu chặt mày
“Em không biết, mọi thứ vẫn ổn định, tự nhiên lại như thế này”
Lam Anh không thể chờ đợi thêm thì liền đi đến bên giường bệnh nơi mẹ cô đang nằm. Trong nhà không xảy ra chuyện gì, sao lại không ngủ đủ để đến nỗi ngất xỉu thế này. Nắm lấy bàn tay gầy của mẹ, trong lòng cô khẽ xót xa. Chợt, từ trong lòng bàn tay cô truyền đến phản ứng nhẹ từ mẹ, cô
liền nhanh chóng gọi:
“Mẹ ơi, con Lam đây. Mẹ có nghe thấy con gọi không?”
Bà Thu mệt mỏi nâng hàng mi nặng trĩu, bà nhìn không gian trắng muốt nơi bệnh viện, lại quay sang thấy người ngồi cạnh mình là Lam Anh, đột
nhiên tâm tính bà trở nên kích động mà nắm chắc tay cô nói lớn:
“Lam, li hôn đi. Li hôn đi Lam ơi, không thể, con không thể với Kỳ được” – mẹ gào khóc nắm lấy tay cô mà lay, miệng luôn nói li hôn đi, li hôn
đi.
Cô bị cơn kích động của mẹ dọa làm toàn thân cứng đờ, tại sao mẹ lại phản ứng dữ dội như vậy? Tại sao lại bắt cô li hôn?
“Mẹ…mẹ sao vậy?”
Cô hốt hoảng ôm lấy bà Thu, miệng liên tục hỏi nhưng đáp án nhận lại chỉ là “Li hôn đi, li hôn đi”
“Bin, gọi bác sĩ mau”
Đến lúc bác sĩ vào được đến nơi thì do gào khóc, mẹ cô lại chìm vào
khoảng im lặng. Bác sĩ nói, mẹ cô cần chẩn đoán tâm thần, có lẽ trước đó bị kích động khá nặng bởi một chuyện gì đó nên ảnh hưởng đến tinh thần
trầm trọng. Đến ngay cả huyết áp cũng cao bất thường, máu từ tim bơm quá nhanh dẫn đến tình trạng sốc mạnh.
Ngồi ngoài dãy hành lang nhìn bác sĩ chạy ra chạy vào, lòng cô quặn đau
khôn cùng. Gọi điện cho bố, thì ông nói đang đi công tác Cà Mau, không
thể về ngay trong tối nay, ông hứa sáng mai sẽ quay trở lại sớm nhất có
thể. Thằng Bin vì sợ hãi và mệt nên đã thiếp đi, giờ này ở hành lang
trống vắng chỉ còn mình cô đón nhận từng đợt gió đêm thổi qua. Cứ văng
vẳng bên tai lời mẹ gào khóc lúc đó, lý do gì mẹ bắt cô li dị với Kỳ? Mẹ đã biết cô không hạnh phúc rồi sao?
Cầm điện thoại lên, cô lướt đến phần danh bạ. Lấy chồng năm năm, nhưng
thói quen gọi điện cho anh ấy chỉ là con số không tròn trĩnh. Cô hiếm
khi gọi cho Kỳ đến nỗi, bây giờ anh ấy đổi số hay chưa, cô cũng không
biết.
Suy nghĩ lung tung thế nào, cô lại ấn vào số điện thoại của Huân. Ngây
ngốc đến nỗi để anh ấy bắt máy rồi cô mới nhận ra mình đã gọi nhầm. Run
rẩy đưa điện thoại lên tai, cố kìm nén giọng nói nghẹn ngào vì khóc ròng từ chiều, nhưng nhiêu đó liền bị đổ bể khi nghe giọng nói trầm thấp và
ấm áp từ đầu dây truyền đến:
“Có chuyện gì vậy?”
“Xin…xin…lỗi. Tôi ấn nhầm”
Tay mở tài liệu dừng giữa chừng khi anh nghe được giọng nói ngột ngạt của cô.
“Ốm sao?”
“Không, không có” – cô không phủ nhận rằng, sự cố gắng giấu giếm của cô
đã hoàn toàn bể vụn. Cô thật sự rất muốn yếu đuối trước anh ấy, cô thật
sự rất muốn có anh ấy ở bên cạnh lúc này.
“Cô khóc sao?” – anh vẫn không chịu buông tha.
Bức tường được xây không cẩn thận nhanh chóng sụp đổ, cô phải ấn chặt
tay vào miệng để những âm thút thít không lọt ra ngoài. Biết nói sao cho anh ấy hiểu, cô đang rất sợ hãi, cô đang không biết phải làm sao. Biết
làm sao để nói ra khi anh và cô giờ đây chỉ là hai người xa lạ, hai
người ở hai vùng trời khác nhau. Cô không thể mặt dày mà nói với anh ấy
rằng: Em sợ lắm!
“Cô đang ở đâu?” – anh đã quẳng tài liệu sang một bên. Tay cầm sẵn chìa khóa ô tô, chỉ cần biết cô ở đâu là sẵn sàng lên đường.
“Bệ…bệnh viện”
“Bệnh viện?” – anh nhíu mày nhắc lại, bộ dạng càng thêm khẩn trương – “…bệnh viện nào?”
“Qu..quốc tế”
“Mười phút”
Không nói thêm hai lời, anh liền cúp máy với một cái hẹn sau mười phút!
Tiếng đế dày da chạm xuống mặt đá tạo thành âm thanh vang vọng, theo cảm nhận, cô hướng về tiếng động đó.
Đôi mắt dù có nhoèn vì nước mắt thì cô vẫn thấy rõ anh. Dáng người cao
cao càng ngày càng lại gần cô, phải nói, anh dù ở đâu cũng sẽ gây cho
mọi người chú ý. Có thể không nếu cô chạy đến và ôm lấy anh, có thể
không nếu cô muốn chia sẻ sự mệt mỏi cho con người điềm đạm kia? Nếu là
trước kia, có lẽ, cô sẽ không phải nghe chính nhịp tim của mình đập bang bang trong lồng ngực với mỗi bước chân anh di chuyển mà chạy ngay vào
lòng anh để được anh vỗ về an ủi. Nhưng giờ đây, cô chỉ biết nhìn, lòng
xáo trộn nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra cứng rắn. Cái sự “tỏ ra” này,
thật sự khiến cô mệt mỏi muốn chết. Ánh sáng hắt ngược lại từ chiếc nhẫn vàng trắng trên tay anh chính là chuông báo giúp cô tỉnh mộng, lau vội
nước mắt, cô nhẹ nhàng đặt thằng Bin đang gối lên chân cô xuống ghế, rồi đứng dậy cúi người chào anh.
“Giám đốc”
“Có chuyện gì?”
“Là mẹ tôi nhập viện”
"Mẹ cô bị làm sao?"
“Bác sĩ nói bà ấy bị kích động nên dẫn đến tinh thần bất ổn. Hơn nữa
huyết áp tăng cao bất thường, nên mới thành ra như vậy” – cô vẫn cúi
thấp mặt mà trả lời.
“Từ bao giờ?”
“Giám đốc, tôi rất cảm động khi thấy anh đến tận đây dù tôi chỉ gọi nhầm số điện thoại. Nhưng chắc giờ mẹ tôi đã ổn, thật xin lỗi anh”
“Kỳ không đến sao?”
Kỳ - đắng quá! Miệng cô như ngậm phải mật, đắng ngắt! Mẹ cô trước đó còn đòi cô li hôn, giờ mà gọi anh ấy đến đây, coi như cô là đứa con tốt
bụng giết người không dao. Nhưng cái đắng nhất ở đây có lẽ vì người hỏi
đến Kỳ lại là anh ấy. Cũng phải thôi, bình thường thì ai cũng sẽ hỏi như vậy, cô hiểu và chỉ trả lời không đúng sự thật:
“Anh ấy sẽ đến sau”
Nói rồi cô quay người bước đến trước cửa phòng bệnh, cô thật không thể
đối diện với chiếc nhẫn trên tay anh, lại càng không thể đối diện với
anh. Anh đã hoàn toàn không thể thuộc về cô nữa. Cô biết suy nghĩ này
rất ghê tởm vì cô là người đã có chồng, nhưng nó cứ xuất hiện, làm sao
có thể tránh khỏi?
“Em ra đây nói chuyện với tôi” – anh nhỏ giọng tránh để thằng Bin bị
thức giấc, nhưng hành động lại không hè nhẹ nhàng tí nào. Một tay đã nắm chắc lấy cổ tay cô mà kéo đi, anh đi thật nhanh khiến cô phải chạy để
theo anh.
Anh kéo cô đến sân sau áp lưng với tòa nhà nơi mẹ cô nằm, khi đã chọn
địa điểm thích hợp, anh liền thả ra chứ không đợi cô phản kháng không
hợp tác.
“Tôi không rảnh, đã muộn rồi, xin giám đốc về đi”
“Em đợi anh ta đến?”
Anh chúa không bao giờ biết vòng vo, liền hỏi thẳng vào vấn đề như vậy khiến cô nhất thời cứng họng.
“Lam Anh, tôi không biết em ngốc hay giả vờ ngốc. Em nghĩ cả thế giới
này nghĩ em hạnh phúc nhờ vào vẻ mặt vui vẻ của em hay sao?”
“Anh…”
Anh tiến đến gần sát cô đến nỗi hơi thở có thể lấy ra làm thước đo cho
khoảng cách của hai người. Hơi thở ấm nóng của anh và cô cọ xát vào nhau làm nhiệt độ xung quanh nóng lên không lý do:
“Em nghĩ một đôi vợ chồng lấy nhau năm năm mà không có gì thì gọi là
hạnh phúc sao? Hay em nghĩ họ sẽ cho rằng em hoặc anh ta bị bệnh đang
trong thời gian chữa trị?”
Từ khi trở về cách nói chuyện của anh luôn là dồn cô đến mức bế tắc,
khốn thay, nó quá đúng! Ai có thể tin rằng đám cưới hoàn mỹ mà sau năm
năm không có kết quả. Có vẻ Kỳ không ngại lời đàm tiếu, nhưng cô thì rất ngại! Cứ mội dịp lễ Tết hay tiệc tùng là mọi người lại bâu xâu vào hỏi
cô có em bé chưa. Nhiều khi buồn cười đến nỗi, do ngồi nhiều bụng to ra, các dì liền một mực cho là cô có em bé mà giấu họ. Tuy nhiên, có một
điểm kì lạ: cô Duyên cũng không lấy gì quan tâm, càng không kiểu thúc ép hay hỏi han gì hai vợ chồng cô về việc cháu chắt. Nhiều lúc rất khó
hiểu nhưng là vấn đề nhạy cảm nên cô không dám mở miệng.
“Sao nào? Em không nói được gì đúng không?”
Cô đau lòng đưa mắt lên nhìn đôi đồng tử sáng lạng đen láy của anh, đau xót nhìn khuôn mặt mà đã có lúc cô nhớ đến thắt cả tim.
“Em phải nói gì? Em phải nói gì cho anh nghe? Đúng, em không hạnh phúc
chút nào hết. Cưới nhau năm năm mà chỉ mình em ngủ một giường, cưới nhau năm năm mà em sống không hạnh phúc bằng góa phụ. Như vậy được chưa? Anh đã hài lòng chưa? Anh cứ quản việc của anh và Nam Mi đi, chẳng phải sớm muộn hai người cũng phải đám cưới còn gì? Chuyện của em, không cần anh
lo”
Những câu đầu còn nghe được giọng nói kiên định của cô, càng về sau càng lạc đi và đến cuối cùng là vỡ òa trong nước mắt. Lam Anh quay người
bước đi, cô muốn vất bỏ mọi đau khổ tủi nhục đang phải chịu đứng và hoàn toàn không muốn có bất cứ ai đến dày vò nữa.
Tuy nhiên…
Thật nhanh…chỉ một cái kéo không dùng nhiều lực…cơ thể vốn mệt mỏi của
cô đã nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của anh. Anh ôm cô như thể thỏa mãn
cho một thời gian quá dài phải chịu đựng, vòng tay cứng rắn siết cô như
muốn nhập toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cô vào anh, nhốt cô thật chặt không
để cô chạy đi đâu hết. Vốn dĩ anh nghĩ mình có thể kìm nén, nhưng ông
trời định sẵn anh phải gặp cô nên dù cho đã cố gắng lạnh lùng với cô thì trong lòng vẫn không thể hết quan tâm.
“Ngạt…quá”
“Từ nay, bất cứ việc gì em đều phải báo cáo cho tôi. Nếu không, một năm làm không lương là chắc chắn. Rõ chưa?”
“Lam, mẹ sao rồi?” – cuối cùng thì người chồng hợp pháp của cô
cũng đến. Kỳ chạy nhanh đến bên Lam Anh đang ngồi cạnh giường bệnh.
Đưa đôi mắt mệt mỏi lên nhìn dáng vẻ của người chồng năm năm, đầu cô lại vang lên lời mẹ nói. Li hôn đi, li hôn đi. Cả đêm qua, tiếng nói đó cứ dày vò cô suốt. Cô tuy không yêu Kỳ, nhưng cô
không phải cứng đầu đến nỗi lửa quá gần rơm mà không bén; hay cô không
ngộ phim đến nỗi ở gần một người “tuyệt vời” năm năm mà lòng chỉ hướng
đến kẻ ở nơi nào đó. Cô…đã mở lòng, nhưng Kỳ lại khép chặt, chặt đến nỗi đến một ngón tay của cô cũng không thể chạm vào anh ấy.
Lam Anh nhẹ cười, cô nói trong mệt mỏi:
“Mẹ không sao? Anh rảnh không? Nói chuyện với em một chút”
Kỳ khẽ nhíu mày trước thái độ lạ kỳ của Lam Anh, nhưng anh đã dẫn xác
đến đây, không thể không nghe cô ấy nói chút chuyện. Gật đầu thay lời
đồng ý, anh cùng cô đi ra khuôn viên trước bệnh viện.
“Em sẽ không vòng vo. Kỳ, anh còn muốn em làm vợ anh nữa không?” – cô
không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt Kỳ, cô muốn nhận được một câu trả lời chân thực.
Kỳ khẽ sững người trước câu hỏi đó, nó làm anh ngạc nhiên đến nỗi trong
giây phút không thể đối diện với cô. Kỳ phải quay mặt đưa mắt ra hướng
khác mà trả lời – “Sao em lại hỏi vậy? Tất nhiên là có”
“Anh phát hiện em mắc bệnh truyền nhiễm sao?”
“Ý em là gì?” – Kỳ nhíu mày khó hiểu
“Vậy sao luôn để em một mình trong suốt năm năm qua. Anh đã nói anh sẽ
cho em hạnh phúc cơ mà? Hạnh phúc đâu, sao em không thấy?” – Lam Anh
trút hết những khó hiểu trong lòng cô ra ngoài – “Hay em chỉ đúng là vật đổi trác cho sự giúp đỡ của viện trưởng?”
“Em nghĩ quá nhiều rồi! Xin lỗi, anh phải việc, nếu mẹ tỉnh thì gọi báo anh biết”
Không nhiều lời, Kỳ nhanh chóng rời vị trí và đi mất. Chỉ còn lại cô giờ đây với lồng ngực phập phồng vì uất ức. Thà anh ấy nói: Anh không thích cùng em! như vậy còn đỡ khó hiểu và uất ức hơn như thế này. Tình yêu, cuộc sống, cơ hội của cô chìm nghỉm sau đám cưới vàng đó; cô hiểu là không còn gì
có thể vớt vát được nữa!
“Jason, sao vậy?”
“Cô ấy có vẻ bắt đầu muốn kiếm chuyện” – nới lỏng ca-vat, Kỳ tức giận ném sang một bên.
“Cũng khó trách” – Henry xoay xoay cốc ruợu vang trên tay, mặt không bày ra chút nào quan tâm – “…năm năm không lấy một lần thân mật, có ngu lắm cũng phải thấy khó hiểu”
“Cậu còn nói được?”
“Thôi không nói nữa, báo cho cậu tin mừng, giám đốc Lâm sắp không trụ
được nữa rồi. Cả bất động sản và cổ phiếu đều thảm hại; ông ấy hiện nay
khớp với những gì cậu muốn” - Henry nhún vai đồng thời uống cạn ly ruợu
trên tay
Có lẽ thông tin này tốt đẹp hơn so với chuyện của Lam Anh nên trên môi
Kỳ nhanh chóng khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Đón lấy ly rượu vang từ tay Henry, anh nhấp nhẹ một chút – “Tôi muốn hơn thế nữa”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT