Bữa tiệc sinh nhật ngắn ngủi đã kết thúc. Nhân sự đoàn làm phim lại lục tục dàn dựng cảnh quay tiếp theo. Người phụ trách hóa trang gọi lớn:

- Thái đâu rồi?

Trong đám người đang đứng lộn nhộn ở hành lang căn phòng chính của trại trẻ mồ côi, có tiếng trả lời:

- Có tôi đây!

Đó là tiếng của diễn viên Quang Hải.

Lúc này, Hải đã thay bộ đồ hóa trang dành cho vai diễn. Đó là một bộ đồ đồng phục học sinh cũ kỹ, trông cực kỳ chật chội so với cái thân hình cao to lực lưỡng của anh ta. Tay áo ngắn cũn, không che hết chiều dài cánh tay, cúc ở cổ tay cũng không đóng nổi còn cái quần lò xo thì hớt lên tới trên mắt cá chân. Nhân viên hóa trang dùng lược đánh cho mái tóc Hải rối bù lên, dùng phấn đủ màu tạo thành mấy vết thương sưng tấy, rỉ máu trên một bên má. Lúc thấy tôi, anh ta trợn mắt lên, thè lưỡi ra trêu ngươi, thấp giọng nói:

- Thái là tôi đấy!

Hóa trang quá đỉnh, nhìn anh chàng giống hệt một thanh niên mới lớn ngông cuồng, chẳng còn chút nào là hình tượng của một người mẫu láng o. Nhưng đâu cần anh ta phải nói, tự tôi nhìn thấy thế cũng đoán được Quang Hải với Thái là một rồi. Sau này dì Lan nói mới biết thêm là anh ta, trước khi phim bấm máy, đã dành ra mười ngày chuyển tới sống ở trại trẻ mồ côi để nhập vai được tốt hơn. Mặc dù vẫn từ chối tin tưởng năng lực diễn xuất của mấy tay người mẫu “rẽ ngang” này, tôi cũng phải thừa nhận thái độ lao động nghệ thuật nghiêm túc của Hải. Hay là người ta nói sao nhỉ: Cần cù bù thông minh! Chính xác là như vậy. Lúc ấy trong ấn tượng của tôi, Lại Văn Hải là một người như thế: chỉ được cái mã đẹp trai, còn lại rỗng tuếch, chắc thi trượt đại học mới đi làm người mẫu; đã thế còn yếu đuối, bạc nhược, chịu sự chi phối của người khác, tham ăn, thô lỗ, vô duyên hết chỗ nói.

Lúc ấy, tôi lại không biết rằng, trong suy nghĩ của hắn ta, tôi cũng là một người “oanh liệt” không kém những cái mác tôi gán cho hắn. Sau này mới lộ ra là thời gian đầu thuê nhà, cả Hải lẫn Thắng đều nghĩ tôi là “gái bao” cao cấp ở nhà hàng.

Một ngày trước khi đi công tác Hà Nội, tôi có cái hẹn với chủ nhân bữa tiệc đính hôn. Mặc dù thời gian hẹn là buổi chiều nhưng trước đó, cứ chốc chốc, quản lý Bình lại chạy tới chỗ tôi, nhắc nhở tới lần này là lần thứ một trăm.

- Em nhớ đừng có cãi lại cô ta một lời nhé.

- Ả đó mà có lên tiếng chê bai này kia, em cũng đừng tỏ thái độ gì, nghe chưa!

- Em đừng có…

- Em chớ…

Nói tóm lại là có rất nhiều điều cấm kỵ. Cô gái đó là ai, mà lại khiến cho anh Bình phải sốt ruột như con tôm cứ búng qua, búng lại cả ngày thế? Tôi vốn không tò mò, nhưng cuối cùng cảm thấy rất chóng mặt:

- Anh yên tâm tin tưởng, em sẽ không nói một lời.

- Ấy chớ! – Quản lý Bình lại giãy lên tanh tách. – Không nói mụ đó lại tưởng mình khinh thường, không hợp tác gì thì càng chết.

Tôi nén cười, bản thân anh thì dặn tôi đủ kiểu, trong khi anh ta gọi khách, chuyển từ “cô ta” sang “ả”, giờ lại thành “mụ”. Gọi nữa, không biết là thành đại từ nhân xưng gì.

- Làm mất lòng đứa con gái ngang ngược ấy, nhà hàng mình khó làm ăn em ạ.

Thấy tôi không hỏi, anh ta bèn nói thêm:

- Đó là con gái út cưng của Bí thư Thành ủy thành phố. Cô ta ở trong ban quản lý câu lạc bộ quý bà quý biếc gì đó, toàn là rỗi việc suốt ngày bàn ra tán vào mấy chuyện ăn chơi trong giới lắm tiền. Nhưng trong giới, tiếng nói của cô ta lại có uy lực mạnh mẽ. Ai làm mếch lòng là chết với cô ta, danh tiếng sẽ bị hạ thê thảm không còn ngóc đầu lên được.

Bình còn bô lô ba la nhiều chuyện khác, tôi nghe câu được câu chăng, tâm tư đang để vào mẻ bánh chuẩn bị xuất lò, lơ đãng nhận xét một câu:

- Người quan trọng như cô ta, chắc là rất bận. Tại sao phải hạ cố tới đây chỉ vì một cái bánh đính hôn? Chỉ cần bảo thư ký tới liên hệ là được rồi.

Quản lý Bình gãi đầu xoành xoạch như kiểu một tuần nay chưa tắm gội, thở than:

- Ừ nhỉ! Kể cũng lạ. Thực đơn, trang trí, MC, âm thanh, ánh sáng, tất tần tật cô ta không nhúng tay vào, cũng chưa có yêu cầu gì. Riêng chỉ có bánh đính hôn là tự tìm tới. Cho nên Vi An… Ôi Vi An!… – Bình kêu to. – Tất cả chỉ còn trông chờ vào em!

Tôi thản nhiên gật đầu, trong bụng thầm nghĩ: cứ làm hết sức, còn nếu như cô ta quả thực khó chơi như quản lý Bình rên rỉ thì cũng đành chịu. Quản lý Bình thấy tôi gật đầu, lúc đó mới dịu xuống, yên tâm rời đi.

* * *

Đúng hai giờ chiều, không khí trong nhà hàng dường như trở nên tất bật hơn, giống như đang chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng nào đó sắp xảy ra. Hai giờ năm phút, tôi được gọi tới phòng tiệc VIP – khu vực tập trung các phòng tiệc nhỏ riêng tư và có chế độ phục vụ đặc biệt. Chiếc cửa gỗ chạm trổ tinh vi di chuyển chầm chậm vào bên trong sau khi tôi mở rộng cánh cửa bước vào, đập ngay vào mắt là một bóng hình xinh đẹp đang ngồi đấu lưng với cửa sổ không kéo rèm. Ánh sáng tản từ bên ngoài hắt vào làm nổi bật những đường nét của một bức tượng bán thân lộng lẫy. Ngay tức thời, hiệu ứng ánh sáng ngược làm tôi chói mắt, không tài nào nhìn rõ khuôn mặt của người đang ngồi. Chỉ thấy một sống lưng thẳng tắp, cái đầu nhỏ kiêu hãnh hơi ngửa lên, hình như đang quan sát tôi với một vẻ châm biếm câm lặng.

- Vi An, lại đây ngồi! – Tiếng quản lý Bình gọi tôi. Bình thường anh ăn nói hoạt bát là thế mà không hiểu sao giờ lại nghe như đầy sự… e lệ.

Tôi chậm rãi đi tới, kéo ghế ngồi xuống. Ánh mắt kiêu căng từ cặp mắt hơi nheo lại của cô gái vẫn đang bám theo tôi. Cô ta còn rất trẻ, mái tóc xoăn mềm được chăm sóc kỹ lưỡng bóng bẩy như gấm càng khiến cho vóc người thêm yểu điệu đài các. Ánh sáng chói mắt ban đầu qua đi, tôi nhìn thấy một khuôn mặt trẻ đẹp ướt át, nhưng dường như đang cố tạo cho mình một phong thái trịnh trọng kiểu mệnh phụ cao quý. Cặp môi đầy đặn hơi bĩu ra mang vẻ hờn dỗi cố hữu, giống một cô tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, trên đời này không muốn thứ gì mà không được. Tôi lịch sự chào:

- Chào chị!

Đáp lại chỉ là một cái háy mắt nặng nhọc, ra hiệu cô ta đã thấy được sự hiện diện của tôi rồi.

- Đây là Vi An, thợ bánh chính của Moon Harvest. – Bình giới thiệu.

- Tôi biết rồi! Tôi muốn gặp riêng cô ấy. – Người đối diện mở miệng. Nghe những âm thanh này phát ra, chắc ai cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên. Cũng may khả năng kiềm chế của tôi rất tốt, không lộ ra biểu hiện thất thố nào.

Quản lý Bình chưng hửng vì không ngờ bị đuổi ra ngoài một cách trực tiếp và trắng trợn như thế. Trước khi đi, anh còn ném cho tôi cái nhìn khích lệ, giống như đang ngầm cổ vũ: “Đồng chí cố lên. Dù mình đồng chí trên sân cỏ thì cũng cố mà đá cho tốt vào nhé!”. Tôi đoán anh ta sẽ nói thế, vì bình thường Bình rất thích xem đá bóng.

Giờ chỉ còn lại hai người trong phòng. Tôi rút trong túi áo ra một tệp giấy và cây bút chì. Bình thường, các vị khách vốn đã thủ sẵn cho mình vài mẫu bánh ưa thích. Họ sẽ mang hình tới và yêu cầu chỉnh sửa thêm cho hợp với sở thích cá nhân. Vị khách nữ này, dường như chẳng có ý định muốn mở lời trước. Tôi hỏi luôn:

- Quý khách có thể cho biết yêu cầu đặc biệt đối với bánh đính hôn của mình được không?

Người đối diện đanh đá hất đầu.

- Cô thử nói xem!

Nếu như có từ nào đó để miêu tả giọng nói của cô ta, thì đó là từ… nam tính! Khuôn mặt ấy, dáng vẻ kiêu kỳ ấy, nhưng giọng nói lại khàn khàn như vịt đực. Lúc nãy tôi nghe đã giật mình rồi. Bạn thử tưởng tượng mà xem. Giống như bạn đang ăn đường với muối vậy, cứ là đối nhau chan chát. Tôi không ngu dại gì đôi co với cô ta, bèn rút tiếp trong túi ra một cuốn sách nhỏ, trong đó có hình đủ các kiểu bánh cưới hỏi, sinh nhật.

- Phiền quý khách xem trong catalogue để tìm mẫu.

Tôi để sách trước mặt cô gái. Cô ta nhón hai đầu ngón tay cái và trỏ, chạm vào cuốn sách với diện tích tiếp xúc nhỏ nhất, lật qua hết các trang trong vòng chưa đầy vài giây. Sau đó thản nhiên ném cuốn sách lên trên mặt bàn.

- Có thế thôi sao?

- Nếu cần, tôi sẽ đi lấy thêm catalogue.

- Dẹp đi! – Cô ta ngả người ra sau, bệ vệ hô lớn. Chiếc áo sơ mi cầu kỳ bằng lụa đắt tiền màu xanh ngọc chuyển động mềm mại cùng với cái ngả người giống như đã được luyện tập hàng trăm lần. Sự rèn luyện hẳn là rất nghiêm khắc, vì chỉ có mình tôi là nữ ở trong phòng cùng với cô ta, nhưng phải công nhận các động tác chuẩn mực vẫn toát lên vẻ quyến rũ chết người. Có điều giọng nói thì… Hụ hụ… Giọng nói khàn khàn rít rít lại tiếp:

- Cô hãy thiết kế một mẫu bánh ưng ý cho tôi đi, cô gái của Elton!

Cái gì? Cô gái của Elton? Tôi có nghe lầm không vậy? “Đừng cãi những gì cô ta nói!” Tiếng của quản lý Bình vang lên cảnh cáo. Tôi nuốt nước bọt. Thôi được rồi! Nếu muốn thiết kế riêng thì cũng được thôi. Nhưng lúc tôi hỏi cô ta có yêu cầu gì đặc biệt thì đáng lẽ ra cô ta phải trả lời rồi. Tôi không thể nấu cháo rìu được. Quản lý Bình đã đúng, thái độ của khách hàng này là bất hợp tác nhất mà tôi từng gặp.

Tôi xoay cây viết chì trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng hỏi:

- Cuốn sách chị thích nhất là gì?

Con gái của Bí thư Thành ủy nhíu mày ngạc nhiên trước câu hỏi lạc chủ đề. Ánh mắt của cô ta rơi trên người tôi trong vài giây, giống như làm lơ câu hỏi, nhưng cuối cùng lại trả lời:

- Alice ở xứ sở diệu kỳ.

- Bản nhạc chị thích nhất là gì?

- Giao hưởng Bốn mùa. – Tốc độ trả lời đã nhanh hơn một chút.

- Thế còn nhân vật nữ chị hâm mộ nhất?

- Madonna.

Tôi vẫn muốn đùa một lần nữa.

- Yêu cầu đối với bánh đính hôn của chị là gì?

Cô ta nhếch môi lên, gần như cười mà lại không phải là cười.

- Ý cô thì thế nào?

Vẫn thái độ khó dễ bất hợp tác như thế, tuy tôi không đoán ra được động cơ là gì. Nhưng tôi không cần phải dây dưa nữa. Tôi vẫn nhẹ nhàng:

- Tôi sẽ gửi thiết kế cho chị trong vòng hai ngày nữa.

Một thoáng ngạc nhiên thú vị nảy lên trên gương mặt xinh đẹp, nhưng nó xẹp xuống ngay.

- Tôi muốn ngay trong tối nay.

- Tôi thành thật xin lỗi. Tôi phải chuẩn bị cho chuyến công tác trong vòng hai ngày tới.

- À… – Cô ta “À!” một tiếng đầy hiểu biết. Sau đó gật đầu. – Được thôi, hai ngày nữa, hãy gửi thiết kế cho tôi.

Khách chưa rời khỏi nhà hàng, quản lý Bình đã vội vội vàng vàng chắn đường tôi.

- Sao rồi? Sao rồi?

Tiếng hỏi sốt ruột từ đầu kia hành lang vọng lại, nhưng mấy giây sau mới thấy người đi tới.

- Xong rồi! Xong rồi! – Tôi nhái giọng của Bình.

- Xong là xong hay là tiêu tùng?

- Xong là cô ấy về rồi.

- Cái nhà cô này. Trêu tôi đấy phỏng? Ai chả biết cô ta về rồi. Ý anh là kết quả thế nào ấy.

- Hai ngày nữa em sẽ gửi thiết kế cho khách.

- Khoan khoan, đứng lại kể rõ cả đầu đuôi xem nào. Em không tưởng tượng được lúc em ngồi trong ấy, anh ở ngoài này đến ngồi cũng chả dám, đi qua đi lại đến nỗi bây giờ chóng hết cả mặt lên đây này. – Bình lẽo đẽo bám theo tôi.

Tôi dừng lại:

- Anh tha cho em đi ạ. Em với cô ta nói chuyện chưa đến dăm câu, sao mà kể lại đây?

- Thế hả? Vậy là phải đợi hai ngày nữa à? – Bình đã chấp nhận hiện thực. Anh ta vỗ vỗ vào vai tôi cổ vũ. – Vi An cố lên! Anh là anh luôn luôn tin tưởng em hết mình.

- Dạ dạ, em cảm ơn! – Tôi cười cười rồi dấn bước đi cho nhanh, thoát khỏi sự quan tâm của anh quản lý.

Hôm nay tôi về nhà sớm hơn mọi ngày để chuẩn bị cho chuyến bay vào sáng ngày hôm sau. Ban đầu thư ký sắp xếp cho tôi bay chung một chuyến với Elton Trần, nhưng không hiểu sao đến phút cuối cùng, cô thư ký gọi điện tới, nói sẽ có tài xế đón tôi ra sân bay đúng giờ khởi hành, còn Giám đốc Elton do bận chút chuyện khẩn, sẽ bay chuyến muộn hơn. Mặc dù miệng nói “Không vấn đề gì!” nhưng trong lòng tôi lại có một linh cảm xấu. Elton Trần muốn tôi cùng tham dự hội thảo ngành, vốn là do có một cuộc triển lãm bánh và làm bánh lớn muốn tôi tham gia. Nhưng xét lại, cũng đâu cần phải quan trọng đến mức cho một thợ làm bánh không vai không vế đi cùng, trong khi có rất nhiều trưởng phòng, trợ lý cấp cao nên được ưu tiên? Tôi với anh ta càng không họ hàng thân thiết, cũng chẳng có tư tình, thù oán thì chắc là càng không rồi. Lại nữa, có người còn mới gọi tôi là “Cô gái của Elton”. Xem ra, có nhiều chuyện đang diễn ra mà tôi thì lại không hề hay biết.

Thêm một điềm xấu nữa xảy ra trước chuyến công tác từ trên trời rơi xuống. Đó là lúc tôi xách va li ra khỏi nhà vào sáng sớm, tôi đụng mặt một người cũ: Mr. Quang Thắng, mà lúc này chúng ta phải gọi là quản lý của người mẫu – diễn viên Quang Hải mới đúng. Khuôn mặt ngái ngủ của Thắng trông hiền hơn lúc bình thường, tuy nhiên ấn tượng về vết sẹo nhìn vẫn hung dữ như trước. Anh ta mới đi ở ngoài về, nhìn thấy tôi có vẻ hơi giật mình. Chắc do hành lang vắng quá mà giờ thì mới tờ mờ sáng. Dù ít dù nhiều cũng là người quen nên tôi vui vẻ chào. Anh ta gật đầu, rồi chỉ xuống dưới.

- Xe ô tô đang đợi ở dưới là đợi cô à?

- Có lẽ vậy.

- Cô làm bên du lịch à?

- Không, tôi làm ở nhà hàng.

- Ờ! Thảo nào!

Không biết Thắng “Ờ” cái gì. Tôi đang vội đi, đành chào tạm biệt. Anh ta vừa lách cách mở cửa, vừa chào lại.

Đợi dưới sân của chung cư là người tài xế trung tuổi, mặc com lê đen loại may sẵn nhìn khá đường hoàng cùng chiếc Lexus mới toanh bóng loáng của Elton. Thấy tôi, người đàn ông bèn chạy lại đỡ lấy chiếc va li nhỏ, lịch sự mở cửa xe cho tôi trước, rồi mới cất va li vào cốp sau. Tôi vốn không mê tín, nhưng từ sau lần gặp tay tài xế kỳ quặc và vừa rồi là mẩu đối thoại không đầu không cuối với Thắng làm tôi phấp phỏng không yên. Chả biết xung quanh mình hôm nay có dòng khí động nào không nhỉ? Giá như gặp lại người lái taxi bữa nọ thì may ra anh ta sẽ giải thích cho lo lắng của tôi chăng. Còn người tài xế này phong thái cực kỳ chuyên nghiệp, chỉ một mực yên lặng chú tâm vào lái xe. Chắc chắn là ông ta không thể cho tôi bất kỳ nhận xét hay lời chỉ dẫn nào được.

Vì là chuyến bay sớm nên mọi thủ tục tiến hành rất nhanh gọn, không phải chờ đợi nhiều. Chiếc máy bay Airbus A208 màu xanh đặc trưng của VietnamAirline bay vút lên bầu trời mờ đục. Tôi nhắm mắt, hai tay nắm chặt vào thành ghế để khắc chế sự khó chịu do cảm giác không trọng lượng mang lại, nhưng không thành công mấy. Dạ dày tôi cuộn lên, tim thót lại và trong đầu hiện lên toàn những hình ảnh chết chóc. Thời gian đã trôi qua, tôi cứ ngỡ mình đã bình thường trở lại, nhưng sự thật không phải vậy. Quá khứ không hề báo trước vẫn ào tới ám ảnh tôi vào lúc tôi không phòng bị nhất. Ngay lúc này đây, tôi lại thấy mình khổ sở, chật vật ngồi trong khoang hành khách, nước mắt ướt đầm hai má. Chiếc máy bay đã lên cao, tín hiệu thông báo hành khách có thể cởi dây an toàn vang lên. Tôi tạm thoát khỏi cảm giác bị hành hạ, vội vã thở dốc, hai tay liên tục vuốt ngực. Người đồng hành ngồi ghế bên cạnh nhìn tôi thương hại, bình luận vu vơ:

- Lần đầu đi máy bay thường khó chịu thế đấy. Nhưng mà đi dần thì sẽ quen, không sao hết.

Lúc máy bay hạ cánh, mọi thứ dễ chịu hơn. Ánh mặt trời tỏa nhiệt ấm áp khiến cho tôi bình tâm lại. Tôi bắt một chiếc taxi, đọc tên khách sạn, sau đó nhắm mắt, cố để tâm trí nghĩ tới buổi triển lãm sắp tới. Sân bay nằm ở ngoại thành, mất một thời gian khá lâu mới tới được khách sạn Hoàn Cầu nằm ở ngay vị trí trung tâm thành phố.

Người tài xế taxi chỉ lấy một nửa số tiền ghi ở bảng thông báo thanh toán.

- Tại sao? – Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta.

- Quy định “nà” vậy chị ạ! Nếu như đi từ trong thành phố ra sân bay thì mới tính nguyên giá. Thằng nào nó “nấy” cả của chị “nà” thằng tài ấy nó đểu đấy.

Chất giọng hồn nhiên không phân biệt “l” hay “n” của anh tài trẻ làm tôi thấy thú vị. Tôi cười thật tươi:

- Cảm ơn anh.

- Đây “nà” số điện thoại của em. Khi nào chị cần đi đâu, cứ “a nô” cho em, em “nấy” giá rẻ cho chị.

Tôi đón lấy cấm card, bỏ vào trong túi áo, xoay người nhìn lên tiền sảnh khách sạn, dừng mắt ở chỗ tấm băng rôn lớn quảng bá cho hội thảo. Một nam lễ tân chạy ra, đón lấy hành lý và dẫn tôi vào quầy làm thủ tục nhận phòng. Số phòng tôi ở là 503. Phòng của Elton sẽ ở kế bên cạnh. Nhắc đến Elton, tôi nghĩ nên báo cho anh ta một tiếng là tôi đã tới nơi, nhưng đành chịu chết vì kỳ thực không hề có số điện thoại liên lạc của Elton.

Tôi soạn đồ đạc từ trong va li ra, treo hai bộ quần áo vào trong tủ, để mấy quyển sách chuyên đề về bánh ngọt lên chiếc bàn đầu giường còn bàn chải, khăn mặt thì đem vào nhà tắm. Thói quen mang đồ của mình chứ không thích dùng thứ người ta chuẩn bị trong khách sạn của tôi bị ảnh hưởng từ dì Lan. Đang định bụng xuống Coffee Lounge để lấp đầy cái dạ dày đang biểu tình réo o o vì từ sáng tới giờ chưa kịp ăn thứ gì, thì chuông điện thoại bàn vang lên. Trong căn phòng vuông vắn và kín bưng, tiếng chuông réo vang rõ ràng từng tiếng từng tiếng một. Tôi có thể đếm được một nốt, rồi lại một nốt âm thanh nối tiếp nhau, tạo thành hồi chuông giục giã.

- A lô?

- Vi An! – Giọng của Elton Trần. Tôi thở phào, nếm trải cảm giác cầu được ước thấy.

- Vâng, tôi đây. May quá, tôi đang muốn gọi cho anh mà lại không có…

- Vi An! – Tiếng đầu bên kia sốt ruột cắt ngang. – Hãy yên lặng nghe tôi nói, vì không còn nhiều thời gian nữa. Tôi xin lỗi nhưng đã có những sự việc đi quá xa so với tầm kiểm soát. Lẽ ra tôi không nên để cho cô đi trước một mình.

Giọng của Elton đầy vẻ nghiêm trọng. Tôi chột dạ, hoàn toàn không hiểu gì cả.

- Cô vẫn nghe đấy chứ? Làm ơn ghi nhớ giúp tôi những điều tôi sắp nói. Hiện tại tôi không thể giải thích cho cô được, nhưng nghe này: Có thể trong sáng nay, cô sẽ bị bắt cóc. Thực ra không hẳn là bắt cóc, chỉ là bị người ta đưa đi, nhưng nếu tôi không nói thì cô sẽ tưởng mình bị bắt cóc. Cô sẽ được đưa tới gặp một người – một lão già quái dị. Ông ấy sẽ hỏi cô nhiều thứ. Nhưng cuối cùng ông ta sẽ đề nghị đưa cho cô một khoản tiền. Hãy từ chối bằng mọi cách… và hỏi cô… yêu… alô… alô… tút… tút…

- Elton? – Tôi gọi, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút tút vô tận. Sau đó một âm thanh rít lên chói tai khiến tôi bất giác phải đưa ống nghe ra xa. Còn đang bàng hoàng với những lời vừa nghe được từ giám đốc điều hành, thì đột nhiên chuông cửa ngân vang. Căn phòng âm u khuếch tán âm thanh làm tiếng chuông quái đản len vào tận mọi ngóc ngách. Bàn tay của tôi bất giác thả rơi chiếc điện thoại xuống nền thảm, phát ra một tiếng động trầm đục mơ hồ. Tiếng chuông cửa lại thôi thúc.

Những lời nói của Elton Trần vang lên trong không trung đầy cảnh báo. Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi ra cửa. Chả lẽ giữa ban ngày ban mặt trong một khách sạn năm sao tôi lại có thể bị bắt cóc? Không tưởng! Ý nghĩ này khiến tôi trấn tĩnh lại, gan góc xoay đấm cửa. Cánh cửa vừa mở ra, một mũi giày đen sì đã nhanh chóng luồn vào giữa khe hở, đẩy cho cửa mở rộng thêm khiến tôi phải lùi vào trong một bước. Chình ình ở đó hai bóng đen cao lớn, trông như hai đô vật. Họ đeo kính đen che kín khuôn mặt, mặc com lê đen. Tôi chắc chắn họ là những mafia chính cống, nếu như, vâng, nếu như không phải một trong hai tên đó đang ngoạc miệng ra cười, khoe hàm răng đều như bắp giống hệt đang quảng cáo kem đánh răng vậy.

- Các anh là ai? Cần gì?

- Chúng tôi cần cô đi với chúng tôi một lát! – Người có cái miệng nghiêm nghị hơn nói. Còn anh bạn đồng hành kia mồm miệng vẫn toác ngoác tới mang tai.

- Tôi không quen hai anh.

- Vậy thì phiền cô.

Dứt lời, hai người xông vào trong. Một người chụp lấy tay tôi. Người kia lôi ở đâu ra một tấm vải tất bịt mắt tôi lại. Tôi không la ó, cũng không chống cự mà ngoan ngoãn đi theo chỉ dẫn của họ, khiến cho hai tên bắt cóc hình như hơi bất ngờ. Sau đó, tôi thấy mình bị dẫn đi vào trong thang máy. Tôi không nhìn thấy gì mà chỉ cảm nhận thấy thang máy dừng lại. Bọn họ kéo tôi bước ra ngoài. Không khí bên ngoài rất nóng, giống như là ở dưới tầng hầm. Đúng rồi! Tôi ngửi thấy mùi xăng xe. Cuối cùng họ tống tôi lên một chiếc xe và lái xe rời khỏi khách sạn. Xe đi một quãng đường tương đối ngắn thì dừng lại, nhưng trong quá trình đi thì quẹo trái quẹo phải liên tiếp. Tôi cố lẩm nhẩm ghi nhớ hành trình trong đầu, xong về sau lẫn lộn hết cả, đành mặc kệ cho sự việc muốn đến đâu thì đến. Đằng nào thì giống y như lời Elton nói, tôi cũng đã bị bắt cóc rồi. Tiếp theo là phải gặp một ông già quái đản nào đó nữa. Rồi được cho một món tiền. Thật là… Tiền à? Bao nhiêu? Sao Elton lại không nói nhỉ?

Xe dừng hẳn. Rồi quy trình tương tự được lặp lại, nhưng lần này là một quy trình ngược. Họ đưa tôi ra khỏi xe, xuyên qua tầng hầm, vào thang máy, đi bộ một đoạn. Đến khi được tháo khăn bịt mặt ra, tôi thấy mình lại đang đứng trong một phòng khách xa hoa. Tôi chưa từng thấy một căn phòng nào trang trí lộng lẫy và có tiện nghi vào loại tột bậc như căn phòng này. Lớp thảm dày và mịn như nhung ở dưới chân thôi cũng đã đủ nói lên phong cách châu Âu vương giả. Giữa phòng là bộ bàn ghế lót nhung màu huyết dụ. Một trái dưa hấu đang ngự ở trên đó. À, thật ra thì là một ông lão hẳn hoi, chứ không phải là một trái dưa thực. Nhưng cái bụng tròn xoay, căng ra dưới lớp vải áo gi lê lụa bó sọc dọc, phía trên là khuôn mặt tròn, vừa trắng vừa hồng… tất cả tạo nên một sự ấn tượng giữa tròn và sọc. Thành ra tôi thấy đó đích thị là một trái dưa khổng lồ – một trái dưa hấu.

Ông già hình như biết tôi đang nghĩ những điều không tốt đẹp gì về ông. Nhưng do ông ta đeo một cặp kính tối màu nên tôi không rõ cảm xúc trong đôi mắt người đối diện, chỉ thấy nếp gấp cạnh hai khóe miệng hằn sâu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play