Đã nửa đêm rồi nhưng đèn nhà nọ vẫn chưa chịu tắt. Quang Hải ngó vào trong khu vực bếp, lần này đã là lần n+1. Bếp núc lạnh tanh, chứng tỏ mấy ngày nay nhà này không nấu nướng gì. Chắc là bà nội trợ bị ốm, hoặc gặp vấn đề gì bất mãn mà không thèm nổi lửa đây!
Quang Hải thở dài một tiếng, cũng là lần thứ n+1 rồi quay người đi ra ngoài. Không thể chịu đựng thêm được nữa, anh đi tìm vợ năn nỉ.
- Vi An à, đã lâu em không nướng bánh mì sừng bò rồi đấy!
Lúc này, Vi An đang ngồi trên bàn làm việc đặt ở phòng đọc sách, say mê tính toán mấy cái bài quy đổi ngoại tệ của môn học Tiền tệ ngân hàng đến độ dường như không nghe thấy lời nói yếu ớt của một ai đó.
Quang Hải tiến lại gần hơn:
- Cũng đã lâu rồi em không làm bánh xốp trà xanh!
Người đang tính toán vẫn không ngừng tay bấm máy tính.
Lúc này, Quang Hải đã tới gần sát chiếc bàn, tiếp tục thẽ thọt:
- Và cả bánh quy hạnh nhân nữa!
Tiếng lách cách của bàn phím dừng lại. Vi An từ nãy giờ ngồi im, bỗng nhiên quay đầu lại. Quang Hải mừng rỡ, nhưng hóa ra cô chỉ nhờ:
- Anh tiện đứng lấy giùm cuốn giáo trinh màu xanh trên kệ kia với.
Anh chàng răm rắp mang sách tới, không quên nhắc nhở:
- Em ơi, bánh mì sừng bò…
Người nào đó lườm một cái sắc lẹm:
- Còn dám đòi hỏi! Anh ngày nào chẳng đi tiệc với Yến Phạm, còn thiết tha gì bánh trái!
- Anh…
- Thôi thôi! Anh mau đi xuống dưới nhà để tôi còn làm bài tập!
Quang Hải chịu thua:
- Thôi được rồi. Anh thừa nhận là anh đã sai.
Có giọng nói lạnh lùng đáp trả:
- Tại sao anh lại sai?
- Tại anh đã bất cẩn. Anh không nên để cho cô ta đứng gần mình, càng không nên để cho cô ta chụp hình chung với mình để cho bọn phóng viên đăng lung tung lên báo. Anh biết lỗi rồi. Anh xin em hãy làm bánh quy hạnh nhân, à cả bánh mì sừng bò lại đi mà!
Vi An ngẫm nghĩ một chút, rồi thả bút đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Quang Hải khấp khỏi hy vọng nàng đã nguôi giận, lẽo đẽo đi theo. Quả nhiên thấy Vi An đi vào khu vực phòng bếp đã mấy ngày nay chưa hề ngó ngàng đến. Quang Hải dại dột buông một câu:
- Mà thực ra cũng là tại em cơ!
Cô nàng đang đi bỗng dừng phắt người, quay ngoắt lại:
- Tại em cái gì?
Chàng người mẫu hiếm có cơ hội kể lể như thế này:
- Tại em cứ mỗi lần có event lại không chịu đi chung với anh.
Chẳng ngờ, Vi An rít lên:
- Á, anh nói như thế chứng tỏ là thú nhận những lúc không có tôi kè kè bên cạnh, anh tha hồ buông thả chứ gì.
- Này, này… Em suy luận kiểu gì vậy? Võ đoán! Không có cơ sở!
Vi An không nói không rằng, lập tức quay ngoắt 180 độ chuyển hướng đi, để lại căn bếp bơ vơ lạnh lẽo. Bơ vơ hơn nữa là cái dạ dày của cái người hay háu đói kia.
Và thế là, hôm nay trở thành một trong những ngày rất đau khổ trong cuộc đời của Lại Văn Hải!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT