Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm. Vì tôi là nhân viên mới nên công việc của tôi được chỉ dẫn bởi chị Yến lớn hơn tôi khoảng 3-4 tuổi. Chị ấy
là thư kí cũ của giám đốc, do sắp lấy chồng xuất ngoại nên mới nghỉ
việc. Chị bàn giao công việc, chỉ dẫn tôi rất tận tình. Chị nói từ đây
đến hết tuần, sẽ cố gắng giúp tôi hoà nhập thật tốt. Chị và Giám đốc
đi đâu thì tôi cũng phải lẽo đẽo theo sau để học việc. Giám đốc là
người khá nghiêm khắc, cầu toàn, sắp xếp lịch hẹn ra sao, gặp gỡ khách
hàng ở đâu, thế nào, giờ làm việc, giờ ăn trưa, ăn cái gì, uống cái gì, ngay cả việc bấm kim tài liệu cũng đòi hỏi phải chính xác. Tôi thật sự bị mấy cái quy tắc của anh ta làm cho choáng váng.
Đến giờ ăn trưa, tôi mới có thể thở phào một cái. Quả thật Giám đốc
không phải là người bình thường. Anh ta là siêu nhân. Sao có thể vừa
họp quản trị xong, lại chạy đi họp với bộ phận thiết kế. Rồi lại gặp
đối tác quan trọng. Kết thúc buổi sáng bằng việc đánh giá một mẫu thiết kế của nhân viên tập sự. Tôi dù không làm gì, chạy theo anh ta một
tháng chắc cũng giảm được vài cân, khả năng viết tốc kí, đánh máy đạt
đến mức gà bay chó chạy. Tất nhiên là sau đó nhìn lại, bản viết tay
không thể nhìn ra, bản đánh máy thì lỗi sai nặng nề. Sống đến bây giờ,
tôi mới phát hiện mình vô dụng đến cỡ nào. Ngày xưa tôi đều sống trong
một vỏ ốc, đắm chìm trong thế giới nghệ thuật của riêng mình, không vẽ
tranh thì cũng là đàn piano. Nhắc đến đàn piano thì có lẽ là một sự ưu
ái của ba dành cho tôi. Tôi được học đàn từ nhỏ, rất có năng khiếu. Tôi đã từng nghĩ nếu không vào đại học Kiến trúc thì tôi sẽ cứ thẳng hướng Nhạc viện mà đi. Có lẽ dì cảm thấy tôi chướng mắt cũng không sai mà.
Ra trường chưa bao lâu thì đi lấy chồng, không phải bôn ba kiếm việc,
vật lộn với cuộc sống. Tất cả đã có ông chồng lăng nhăng nuôi dưỡng.
Rất may với những việc như nữ công gia chánh tôi lại rất khá. Cũng
không đến nỗi mất mặt giới chị em phụ nữ.
- Mệt lắm phải không? – Chị Yến hỏi tôi
- Dạ, cũng hơi hơi.. – Tôi cười cười
- Từ từ sẽ quen thôi. Em đi ăn hay mang cơm theo vậy?
- Em đi ăn. Gần đây có quán ăn nào không chị?
- Có một quán thôi. Giá cũng hơi chát. Sếp mình thường hay ăn ở đó. Sau này nếu muốn tiết kiệm thì nên mang cơm theo. Công ty không đến nỗi
khắt khe việc ấy. Em có thể ngồi ăn với mấy chị bên phòng kế toán. Họ
cũng vui tính lắm. Bên đấy còn có cả lò viba.
- Em biết rồi. Cảm ơn chị! Chị đi luôn không?
- Được rồi. Trưa nay chị đi ăn với ông xã. – Chị Yến tươi cười, khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc
- Vậy em đi nghen. – Tôi vẫy vẫy tay với chị
—————————–
Quán ăn chị Yến giới thiệu cách công ty tôi khoảng hai toà nhà. Đó là
một quán ăn khá sang trọng, hay gọi cách khác chính là nhà hàng chuyên
phục vụ món Tây. Dù tiền bạc không phải là vấn đề quá lớn lao với tôi,
nhưng ngày nào cũng bỏ chừng đấy tiền để ăn một bữa trưa thì đau bụng
thật. Ngày mai nhất định dậy sớm chuẩn bị cơm.Vẫn theo thói quen, tôi chọn một bàn trong góc, sát cửa sổ. Tôi thích sự
tĩnh lặng và không gian không bị người khác để ý. Trong khi đợi món ăn
được phục vụ, tôi bâng quơ nhìn ra ngoài. Ánh nắng khá gay gắt khiến tôi lâu lâu phải nheo mắt lại.
- Tôi ngồi ở đây được không?
Tôi giật mình quay lại. Không phải chứ, đã là giờ ăn trưa cũng không
thoát khỏi sếp là sao. Hình như chị Yến có nói là anh ta hay ăn ở đây,
chẳng qua là tôi tự đâm đầu vào thôi. Tôi ráng nặn ra một nụ cười, gật
gật đầu. Anh ta ngồi xuống. Trong vòng năm phút đầu, chúng tôi không hề nói với nhau câu nào. Đến lúc tôi tự cho rằng không cần bắt chuyện với anh ta, tiếp tục dời ánh nhìn ra bốn phía thì anh ta lên tiếng:
- Cô đang nghĩ gì vậy?
- À, không có gì – Tôi bối rối, làm gì có ai không thân không thiết hỏi thẳng người đối diện đang nghĩ cái gì chứ – Tôi đang nghĩ sao quán ăn này thiết kế lạ lùng vậy!
Quả thật là quán này có thiết kế rất kì dị. Không gian quán nói nhỏ cũng
không phải nhỏ, được bày trí rất nhiều thứ. Mới nhìn thì có vẻ rất xa
hoa, nhưng càng nhìn càng thấy rối mắt.
- Ý cô là sao?
- Chính là càng nhìn thì càng hoa mắt chóng mặt ấy. Nếu là tôi thì sẽ
dẹp bỏ cái bình bông to như cái cột nhà đằng kia, bỏ luôn cái đèn chùm
to khủng hoảng. Mấy thứ linh ta linh tinh gì đấy cũng vứt nốt, như bức tượng đằng kia… – Tôi nhìn khuôn mặt càng ngày càng khó coi của anh ta thì rụt đầu lại, tôi làm sao có thể múa rìu qua mắt thợ chứ – À à, là ý kiến của tôi. Anh đừng để ý!
- Cô có biết những thứ cô đòi vứt đi ấy có giá bao nhiêu không?
- ….. – Tôi lắc đầu
- Không biết cũng tốt, không cần phải giật mình. – Anh ta nhún vai
Tôi lầm bầm trong lòng: “Tôi đã yên lặng, anh lại bắt tôi nói. Sau khi
tôi nói lại tỏ cái vẻ khinh thường. Đáng chết!” . Tôi liếc liếc nhìn
anh ta, cố gắng giữ nụ cười cứng đờ trên mặt mình. Đến lúc thức ăn được
đem ra thì quai hàm tôi đã mất khả năng hoạt động. Tôi nguyền rủa người ngồi trước mặt mình.
- Nhưng ý tôi cũng là vậy đấy!
Một câu nói không đầu không cuối của anh ta làm cho khuôn mặt gần úp vô
dĩa thức ăn của tôi phải ngẩng lên. Ánh mắt tôi lộ rõ vẻ ngạc nhiên, ý
muốn hỏi anh vừa phát ngôn cái gì.
- Tôi hỏi thật, cô biết tên tôi không?
Lại một câu hỏi khiến thái dương của tôi giật tưng bừng. Lần này không
phải vì câu chuyển đề tài đột ngột của anh ta, mà chính là quả thật tôi không biết anh ta tên gì. Tôi chớp chớp mắt, với tay lấy cốc nước hớp một ngụm. Nếu tôi giả điên không cần trả lời thì có được không nhỉ. Đây là thiếu sót của tôi, tôi chỉ tìm hiểu về công ty, về vị trí mình sẽ
làm việc, còn cái sơ đẳng như tên sếp lại quên không hỏi. Vô công ty đi đâu cũng nghe người ta gọi là Giám đốc, cái bảng tên trên bàn làm việc của anh ta tôi cũng không hứng thú nhìn qua. Tôi đi chết đây!
- Sao? – Anh ta vẫn không chịu buông tha
- Tên anh là Giám đốc, nickname là sếp! – Là do anh ép tôi…
Quả nhiên câu trả lời tôi vừa thốt ra, khoé miệng của anh ta đã giật
giật. Ánh mắt lập tức tối sầm lại. Tôi có cảm giác cái chân thư kí của
tôi đã vỗ cánh bay xa. Tôi nhún vai, thôi thì phải vui vẻ mà đón nhận
thôi. Ai đời đi làm mà tên sếp cũng không biết. Bị đuổi cũng đáng! Thế
nhưng khi anh ta nói ra câu tiếp theo, đầu tôi như bị oanh tạc, nổ lớn
một tiếng
- Chép 2000 lần ba chữ: ‘‘Huỳnh Minh Trường’’. Trước khi ra về nộp lại cho tôi.
Dạ vâng, công việc đầu tiên tôi được giao chính là cái trò chép phạt thời tiểu học đấy ạ! Còn nhục nhã hơn là bị đuổi việc nữa.
———————————————
Chị Yến sau khi nghe thuật lại chuyện buổi trưa thì trợn mắt há miệng, lắp bắp nói không nên lời
- Em…em…không biết tên sếp?
-…..- Tôi gật đầu như gà mổ thóc
- Còn dám trả lời sếp như vậy. Cái gì mà tên Giám đốc, nickname….Cha mẹ ơi!
-….. – Tiếp tục gật đầu không phản kháng
- Tối nay về nhà đốt nén nhang cho ông bà đi!
- Sao ạ? – Tôi hỏi lại
- Ông bà chắc là đang phù hộ em đó. Nếu không bây giờ….haiz, chị không dám tưởng tượng nữa. Thôi giờ đánh máy cho chị đống tài liệu này rồi đi chép phạt. Chiều nay sếp sẽ ở trong phòng làm việc, không có đi đâu
đâu.
Đánh máy xong cũng đã gần bốn giờ chiều, tôi ngoan ngoãn lấy giấy ra
nắn nót tên của sếp. Chữ nào chữ nấy như rồng bay phượng múa. Nói chung rất có đầu tư, bù đắp lại việc buổi sáng anh ta cố gắng đọc chữ viết
như gà bới của tôi trên cái bản tốc kí. Sáng làm hại mắt của sếp, trưa
làm anh ta hại não. Tôi sống đến bây giờ chắc đúng là do ông bà phù hộ
rồi. Khi tôi viết xong thì cánh tay hoàn toàn rã rời, không thể nhúc nhích được nữa. Cái gì mà phải viết như vẽ tranh nghệ thuật, bây giờ thì hay rồi, tay không còn một chút cảm giác. Tôi ngước nhìn đồng hồ, một lần nữa
muốn đập đầu xuống bàn. Đã sáu giờ tối rồi, mới ngày đầu đi làm đã bị
bóc lột sức lao động. Chị Yến đã về tự lúc nào. Các phòng khác cũng tắt đèn. Có khi nào sếp cũng về luôn rồi không. Không đến nỗi ác nhân ác
đức mà bỏ tôi lại đây một mình chứ. Tôi bước tới phòng sếp, gõ gõ cửa.
Một mảnh yên tĩnh. Lại gõ cửa. Lại yên tĩnh. Tôi tức đến xì khói rồi.
Không biết làm gì, tôi chỉ có thể giậm chân, nhảy choi choi. Đột nhiên
cửa bật mở. Cái con người dã man kia chứng kiến được một màn múa điên
cuồng của tôi. Tôi đi chết tập hai đây!
——————————————
- Hahahaha. Chị hai, chị đã 27 tuổi rồi. Cũng đã từng có chồng. Sao chị có thể
hành xử như vậy. Hahaha – Em trai tôi ôm bụng cười rũ rượi
- Vui lắm hả? Cười cái gì? – Tôi đập lên vai nó bốp bốp nhưng vẫn không ngăn được tràng cười như điên như dại của nó
- Chị vẫn hậu đậu như ngày xưa. Em thấy chị sống chỉ để làm tốt ba việc: vẽ tranh, chơi đàn và nấu ăn. Những việc khác đều đụng đâu hư đấy. May mà chị cũng là người nghiêm túc, cẩn thận, khả năng chống chọi với áp lực cực tốt không thì hậu quả không biết phải thế nào.
- Này, bêu xấu đủ chưa? – Tôi hét lên
- Dạ đủ rồi. Haha – Em tôi lấy tay quẹt nước mắt – Chị đi tắm đi, rồi hai chị em mình đi ăn.
- Em bao nha. Buổi trưa ngốn hết của chị đống tiền.
- Ặc ặc, dã man. Tiền chị để ngân hàng làm gì, mục hết đó. Lấy ra xài đi.
- Cái đó để dành làm việc lớn! Em còn nhỏ, không hiểu đâu! – Tôi vừa cười vừa bước vào nhà tắm
Hai chúng tôi chọn quán lẩu gần nhà để làm dịu cho cái dạ dày. Quán này
khá đông đúc, đủ mọi thành phần. Trong lúc ngồi đợi đồ ăn, Khải nói với tôi cần đi giải quyết nỗi buồn. Tôi ngồi đợi chừng mười lăm phút, đồ
ăn đã được bưng ra nhưng nó vẫn chưa quay lại. Đang định gọi điện thoại thì thấy nó hùng hổ lôi một người ra khỏi quán. Nhìn kĩ cái người bị
lôi đi thì hình như là Phúc. Tôi vội vàng nhờ nhân viên đem đồ ăn bỏ
bao đem về, tính tiền rồi chạy theo. Khi tôi về đến nhà đã thấy Khải
mắng như té nước vào mặt Phúc. Thằng em này lại giở trò gì không biết
.- Chuyện gì vậy? – Tôi đi lại hỏi
- Không có gì, chỉ là cái tên này đầu óc không phát triển, em phải mắng cho sáng ra mới được – Khải vẫn chưa hết tức giận, chỉ chỉ vào Phúc
- Mà việc gì mới được. Em làm cho Phúc sợ rồi kìa…
- Cậu ta mà sợ cái gì. Ai đời là con trai mà để cho mấy lão già …
- Em không có để mấy ổng làm gì hết… – Phúc lắc đầu – Em định xô ổng ra thì bị anh bắt gặp.
- Không phải chứ, con trai cũng bị mấy trò dê xồm đó sao. Cái thể loại gì vậy…- Tôi há hốc mồm vì bị shock
- Cậu đó, không phải bình thường ngoan ngoãn ở nhà sao? Tự nhiên dở chứng chui vào đó làm việc. Rãnh rỗi sinh nông nỗi hả?
- Tại vì…vì….Mà thôi đi, em làm ở đâu liên quan gì đến anh. Anh làm gì
mà nhoi nhoi lên vậy? Có phải là bạn gái anh bị sờ đâu. Cứ như đĩa gặp phải vôi vậy. – Phúc bỗng dưng tức giận ngược lại, bỏ vào trong nhà
- Trời trời, cái thằng này…Anh mày còn chưa nói xong. Ai cho đi vô nhà hả? – Mặt mày Khải tím tái, nói không nên lời
- Em trai! – Tôi vỗ vỗ lên vai Khải – Người ta nói đúng mà, liên quan
gì đến em đâu, làm gì mà sốt sắng vậy! Thôi vào ăn, lại phiền tôi rửa
chén rửa bát nữa chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT