Hải Lâm lập tức quay đầu lại. Sau đó nói với tôi: “Đúng là nó rồi. Em đứng đây đợi anh. Anh tới xem có việc gì.”. Nói vừa dứt lời là Hải Lâm chạy đi. Ban đầu anh cố gắng xô mấy người kia ra, có vẻ là can ngăn. Nhưng sau đó không hiểu thế nào lại nhập bọn đánh nhau. Tôi bắt đầu hoảng sợ, vội vàng chạy tới. Phải nói là đầu óc lúc lo lắng rất ư ngu ngốc. Đáng lẽ tôi phải gọi cảnh sát mới đúng, đằng này lại đâm đầu vào. Cuối cùng chỉ với cái đẩy của một tên, tôi đã ngã đập đầu vào gốc cây. Bất tỉnh nhân sự.

Hình như tôi có duyên với bệnh viện. Cứ lâu lâu lại phải vào thăm một lần. Khi vừa mở mắt, tôi lập tức ngó dáo dác tìm kiếm hai người kia. Chỉ thấy một người gục đầu lên giường của tôi. Tôi khẽ cử động, toàn thân có chút đau nhức, nhưng chắc là không đến nỗi ảnh hưởng đến xương cốt. Sao có thể yếu đuối đến nỗi ngất xỉu khi vừa lâm trận cơ chứ. Người gục đầu trên giường hình như cảm nhận tôi đã tỉnh, cũng ngẩng mặt lên nhìn tôi. Là Thanh Phong. Trên mặt anh còn có vài vết bầm tím và xây xát

- Em không sao chứ?

- Không sao! Còn anh?

- Chả sao cả. Em nghĩ sao lại nhảy vào vậy. Em tưởng mình là anh hùng hả? – Thanh Phong cau có hỏi tôi

- Em…

- Ngu ngốc…

- Này, anh tưởng tôi nhảy vào vì lo cho anh hả? – Anh dám nói tôi ngu ngốc, tôi chẳng qua vì lo lắng cho hai người mà, tôi nổi điên hét lên

- Thế em nhảy vào làm gì?

- Là vì…là vì…tôi lo cho Hải Lâm. Anh ta và tôi đang đi chơi, gặp anh đúng là….xui xẻo mà.

- Cô nói gì? – Ánh mắt của Thanh Phong chuyển sang tối đen, hung hăng nhìn tôi

- Tôi nói tôi và Hải Lâm đang đi chơi. Lạ lắm sao? Có gì sai sao? Còn anh đó, nếu chịu không nổi thì đi tìm Lan Linh về đi. Đừng có mượn rượu giải sầu. Hôm thì say không biết trời đất, hôm thì đánh nhau…Hết nói nổi mà – Tôi tức giận phát tiết, mắng xối xả vào mặt anh

- Không biết gì thì đừng nói! – Thanh Phong tức giận đá chân vào thành giường, sau đó bỏ mặc tôi ngơ ngác, bước ra khỏi phòng

Cái gì chứ! Tôi nói cái gì không đúng sao? Rõ ràng là anh gây chuyện đánh nhau, sau đó lại đi bực bội với tôi. Rõ ràng nhớ Lan Linh đến bệ rạc mà lại không thừa nhận. Lúc bị tôi nói trúng lại nổi điên với tôi

- Em làm gì mà Thanh Phong mặt mày như ăn phải thuốc độc vậy? – Hải Lâm không biết từ đâu chui ra

- Ai biết gì hắn. Anh nãy giờ ở đâu vậy?

- Anh…chạy ra quán lấy xe máy. Có chuyện gì vậy?

- Không có gì! Em muốn về nhà!

————————————

- Anh gặp Lan Linh chưa? – Tôi rót nước cho Hải Lâm

- Rồi! – Bàn tay đón ly nước của tôi khẽ khựng lại – Đã có chuyện gì sao?

- Linh đến kiếm anh làm gì?

- À ờ….thì cũng chỉ là ôn chuyện ngày xưa thôi…Xong rồi….tạm biệt nhau…Ai về nhà nấy… – Anh ấp úng trả lời

- Vậy à! Cô ấy biến mất rồi! – Tôi giả vờ không để ý giọng điệu ngập ngừng của anh – Nếu anh gặp cô ta thì nói rằng Phong vì cô ta sống dở chết dở, nói cô ấy về đi!

- Em quan tâm làm gì chuyện hai người họ?

- Em nghĩ dù gì cũng là bạn bè….

- Bạn bè? Chúng ta còn có thể làm bạn bè sao? Bạch Vy, chúng ta đều đã trưởng thành. Anh không biết em đúng là ngây thơ hay giả vờ nữa…Em biết cô ta sẽ đến tìm anh, biết cô ta đang ở nhà anh. Sao còn hỏi những câu làm như không biết như thế…..

- Nói cô ấy về đi!

- Cô ta sẽ không về, em biết cô ta không yêu Phong…

- Em biết, em biết tất cả. Cô ta không yêu Phong mà yêu anh. Vậy còn anh, anh yêu cô ta sao? Nếu anh yêu cô ta thì việc anh giữ cô ta lại, em không ý kiến. Nhưng rõ ràng anh không yêu, sao lại gieo vào đầu cô ta hy vọng chứ….Hải Lâm, ngày xưa anh có thể mắt mù tai điếc bỏ qua tình cảm của cô ta. Bây giờ anh có thể sao? Sao anh lại nhập nhằng như vậy?

- Còn em? Em yêu ai? Tôi nói Linh còn tốt hơn em, cô ấy biết rõ mình yêu ai. Không như em, em mới chính là kẻ nhập nhằng.

- Đúng! Tôi là đứa con gái như vậy đấy. Ngày xưa tôi yêu anh, yêu đến ngây ngốc. Anh có biết ngày tôi cưới Phong, trái tim tôi tan nát thành từng mảnh không? Suốt hai năm chung sống với anh ấy, tình cảm của tôi cũng chỉ dành cho anh. Rồi tôi có thai, tôi chỉ muốn yên ổn sống qua ngày. Nếu chồng tôi nhớ đến tôi thì tốt, không thì tôi sẽ vui vẻ sống với con mình. Nhưng anh sớm không về muộn không về, lại về ngay lúc này. Chính lúc anh ta hỏi tôi đứa bé là con của ai, tôi thật sự muốn chết đi cho rồi. Tôi từng nghĩ chỉ cần anh ta ôm tôi an ủi, tôi sẽ cùng anh ta xây dựng lại từ đầu. Tôi từng yêu anh, bây giờ đã không còn lại gì. Tôi cũng từng nghĩ sẽ yêu Phong, nhưng chính là không thể yêu. Tôi buông tay rồi. Chuyện còn lại ba người tự giải quyết đi…

Tôi trút hết nỗi lòng của mình. Mỗi lời tôi nói ra đều như nhát dao cứa vào tim mình. Tôi làm sao không biết mình yêu ai. Tôi hiện tại chính là yêu cái con người bội bạc suốt ngày say xỉn kia. Tôi không biết tại sao mình lại yêu anh ta. Tôi từng nghĩ vì mình có thai nên tình cảm mới thay đổi. Nhưng bây giờ đứa bé đã không còn, tôi lấy gì để làm cái cớ đây. Anh ta chưa bao giờ đối xử tốt với tôi, ăn nói thì lạnh nhạt, hành động thì kiêng dè. Thành ý duy nhất anh ta thể hiện chính là đêm nào cũng nằm cùng tôi trên một chiếc giường, dù không ôm tôi nhưng chưa bao giờ quay lưng về phía tôi. Hay vì giọt nước mắt khi biết tôi không còn trong trắng. Tôi có thể vì điều đó mà cảm động được không?

- Em nói em yêu tôi, sao em lại cưới anh ta?

- Bây giờ việc đó không quan trọng nữa! Khuya rồi, anh về đi! – Tôi đứng lên, có ý tiễn khách

Hải Lâm mang theo sự nghi hoặc bước ra khỏi nhà tôi. Ánh mắt của anh trước khi rời đi chính là không cam tâm. Tôi hờ hững nhìn anh, nếu nói quyết định ngày xưa của tôi trực tiếp phá hoại cuộc đời của cả bốn người, thì chính thái độ không rõ ràng của Hải Lâm là gián tiếp. Chính anh ta đã gieo vào đầu Lan Linh tình yêu và thù hận. Đó là khởi nguồn của tất cả bi kịch

—————————–

Hoàng Khải gác chân lên ghế, tay cầm cái đùi gà tôi vừa chiên ăn như hổ đói. Lâu lâu còn tu ừng ực ly nước cam vắt. Phải nói là không có hình tượng gì hết. Tôi ngồi nhìn em trai, không biết phải tỏ vẻ thất vọng như thế nào mới khiến nó thay đổi tư thế ăn uống.

- Chị hai à, sáng giờ em đi họp, có kịp ăn gì đâu. Đây là bữa đầu tiên trong ngày của em đó – Khải ý thức được ánh mắt khinh thường của tôi, vội vàng phân bua

- Chị không có nói gì hết! – Tôi nhún vai

- Nhưng cặp mắt của chị tỏ rõ tất cả đấy. Chị biết khi đói em sẽ rất xấu tính mà…

- Chị Vy ơi! – Một tiếng gọi cắt ngang cuộc nói chuyện của chị em tôi

Tôi bước ra ngoài thì thấy Phúc đang cầm bịch xoài trên tay. Khuôn mặt tươi cười nhìn tôi. Tôi vừa định ra mở cửa thì bỗng nhiên cậu ta la lên

- Á, em về đây! Em quay lại sau!

Tôi nhìn ra sau lưng mình. Quả nhiên con hổ đói sau lưng tôi đang nhìn chằm chằm Phúc, làm cho thằng nhỏ sợ chết khiếp.

- Không sao đâu. Em vào đi. Chị mới chiên mấy cái đùi gà. Ngon lắm! Vào đây ăn chung với chị! – Tôi vừa nói vừa mở cửa, kéo Phúc vào trong nhà

Tôi ấn Phúc ngồi lên ghế, nhanh chóng ra sau bếp lấy thức ăn. Phúc ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không dám nhìn ngó gì xung quanh. Khải thì ngồi đối diện, cặp mắt bừng bừng lửa, tựa như muốn thiêu chết người kia.

- Em! Vào trong bếp ăn đi. Cái mặt gì mà… – Tôi chỉ chỉ tay vào em trai

- Em thích ngồi ở đây! Còn nữa, đùi gà tất cả là của em. Nhiêu đó em ăn còn không đủ, chị lại đi cho người khác!

- Cái thằng, sao bất lịch sự vậy hả?

- Chị, em không ăn đâu! – Phúc kéo kéo tay tôi – Anh Khải ăn xoài không, em gọt cho

!- Không ăn! Bây giờ thứ tôi ghét nhất là xoài đấy!

- Ờ! – Phúc cụp mắt xuống, khuôn mặt tiu nghỉu

- Nó không ăn thì chị ăn. Xoài ngon thế cơ mà. Em là ngoan nhất, không giống cái người thô lỗ, ăn như hạm kia.

Tôi càng nói thì khuôn mặt của Khải càng xám ngoét. Mà mặt Khải càng tối thì mặt Phúc càng thê thảm. Tôi lại sai nữa rồi. Làm chị thiệt là khó quá. Biết vậy lúc nãy không giữ Phúc lại rồi. Tôi chỉ vì lịch sự thôi mà.

- Bác gái mới lên hả em? – Tôi cố gắng suy nghĩ đề tài

- Dạ, xoài này cũng là mẹ đem lên…

- Bác lên chơi hay có công việc gì?

- Chị Vy, mẹ em kêu…em về quê…xem mắt – Giọng Phúc càng ngày càng nhỏ, đến hai chữ cuối thì tôi phải căng cả hai tai mới nghe rõ được

“Phụt”.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đứa em trai nho nhã của tôi đã phụt ngụm nước cam vừa mới uống ra ngoài. Khuôn mặt của Phúc bây giờ phải nói là không còn diễn tả được nữa. Tôi thật sự muốn đánh méo mặt em trai của mình.

- Em tính như thế nào! – Tôi vừa nói vừa lườm Khải

- Em không biết…Em nói với mẹ là em còn trẻ, chưa tính xa như vậy. Nhưng mẹ bảo là về xem mắt thôi, không có gì đâu…

- Không thích thì nói là không thích. Cậu viện lý do lý trấu làm gì. Nam nhi mà ngay cả quyết định cũng không nói ra được thì thật là vô dụng. Chuyện như vậy còn không thể quyết thì sau này làm sao làm chuyện lớn!

Khải đột nhiên lên tiếng, câu chữ lại hùng hồn vô cùng. Trong phút chốc tôi và Phúc đều ngạc nhiên nhìn nó. Cái người vừa nói và cái người giành ăn đùi gà hình như là hai người hoàn toàn khác nhau

- Hai người nhìn cái gì? Bộ tôi nói sai sao?

- Không có, không có – Phúc và tôi lắc đầu lia lịa

- Em trai nói hay lắm! – Tôi giơ ngón cái lên, tỏ ý khen ngợi Khải

- Không cần khen. Vừa nãy có người còn không định nhận đứa em trai này mà. Còn cậu, về nhà nói với mẹ đi. Đừng ở đây làm phiền chị em tôi.

- Dạ! Em về ngay! – Phúc như vừa nghe được quân lệnh, lập tức đứng phắt dậy

Trước khi đi, cậu nhóc còn nở nụ cười với hai chị em tôi. Quả thật nhìn rất dễ thương. Nhưng hình như chỉ có tôi nhận ra điều đó, vì Khải ngay lập tức nói: “Cười cái gì? Ngay cả cười cũng không có khí khái gì cả! Về tập lại đi!”. Trời ơi, ông em trai của tôi ơi, người ta cười như toả nắng thế kia, khí chất ngời ngời, mà sao vô mắt cậu lại thành như trò hề vậy hả. Tôi một lần nữa muốn bay vào cắt đứt lưỡi của nó. Nuốt giận, nuốt giận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play