Một buổi chiều đẹp trời, Hoàng Khải đang ăn cơm với chúng tôi thì nhận được một cuộc điện thoại. Ngay lập tức, cả người nó như bị sét đánh trúng,
toàn thân cứng đờ, mặt mày biến sắc. Cuối cùng thì đâm đầu chạy ra khỏi
nhà. Tôi và Thanh Phong nhìn nhau, rồi cũng đứng lên chạy theo nó
Chúng tôi có mặt ở bệnh viện 15 phút sau đó. Phúc đứng nép trong góc
tường trước cửa phòng cấp cứu. Hoàng Khải trông thấy cậu nhóc, hai tay
nắm chặt lại, bước chân cũng di chuyển chậm hơn. Đến khi đứng trước mặt
Phúc, nó không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Phúc, để cậu
đầu gục lên vai mình. Tôi nhìn cảnh tượng đó, quả thật đẹp đến đau lòng. Tôi không biết người nằm trong phòng đó là ai, cũng không bước tới thắc mắc. Tôi cảm thấy việc này mình chỉ có thể đứng từ ngoài nhìn vào, rồi
thở dài mà thôi.
Thanh Phong đưa tôi ra khỏi bệnh viện. Đột nhiên một giọng nói quen thuộc khiến tôi phải quay đầu lại
- Tôi biết rồi! Không cần cô nói! – Người đàn ông buông lời bực tức
- Anh nói là phải giữ lời. Nếu kết quả đúng như dự đoán, anh phải chịu
trách nhiệm đấy! – Cô gái đi bên cạnh không ngừng cằn nhằn
Khi ánh mắt của tôi và anh ta chạm vào nhau, anh ta rất bất ngờ. Tôi thì bình tĩnh hơn, chỉ cúi đầu chào một cái, sau đó nắm lấy tay Thanh Phong rời đi. Đằng sau vẫn nghe tiếng nói tíu tít của cô gái
- A! Tôi biết rồi! Cô ấy là Bạch Vy! Người anh thầm thương trộm nhớ, đúng không? Nhìn khuôn mặt khó coi của anh là biết ngay.
- Cô thật nhiều chuyện!
Tôi bật cười, Minh Trường gặp phải cô gái này xem ra còn đau đầu dài
dài. Thanh Phong im lặng không nói gì, chỉ nhìn tôi, miệng khẽ nhếch
thành nụ cười quen thuộc. Anh có vẻ đang tận hưởng cảm giác của người
chiến thắng.
Tôi chỉ không ngờ những việc của chiều hôm đó lại kéo theo hàng loạt
tình huống sau này mà tôi là một khán giả may mắn được theo dõi. Hoàng
Khải sau hôm ấy, một lần nữa đem theo ba lô, để lại một núi công việc.
Chỉ là lần này người gánh vác không phải là tôi mà là Thanh Phong. Mong
rằng đứa em trai này khi trở về sẽ đem theo một người nữa. Mấy tháng sau đó, còn có chuyện bất ngờ hơn, tôi nhận được thiệp cưới của Minh
Trường. Xem ra anh ta chính thức đã lọt lưới rồi.
Tôi đưa mắt nhìn Thanh Phong, anh đang bế Hy Hy đặt lên đùi, còn mình
thì chăm chú đánh cờ với ông nội của Hy Hy. Ba tôi ngồi bên cạnh, im
lặng nhìn vào bàn cờ, vẻ mặt đăm chiêu, dù chắn chắn ông không hiểu gì
hết, do ông vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Không phải họ đã từng là kẻ
thù của nhau sao, bây giờ lại ngồi chung thế này. Nếu đây không gọi là
hạnh phúc, tôi thật sự không biết hạnh phúc được định nghĩa thế nào.
Những chuyện này kể ra thì thật dài dòng, chỉ có thể nói, cuộc đời thật
sự rất dài. Chưa đi hết thì sẽ không thể nói mình bất hạnh. Hạnh phúc
chắn chắn đang đợi bạn ở một nơi nào đó, và sẽ gặp bạn lúc bạn không ngờ tới. Tôi chắc chắn một điều như thế đấy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT