Tôi nặng nhọc mở mắt, phải khó khăn lắm tôi mới thích ứng được với ánh
sáng ngoài cửa sổ. Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi. Đưa tay
sờ lên bụng, con tôi sẽ không sao chứ. Nếu tôi ngủ lâu như vậy, nó có
bị ảnh hưởng gì không. Trong lúc tôi đang cố gắng suy nghĩ thì một bóng đen từ từ bước tới giường. Lúc này đây tôi mới phát hiện anh đã ngồi
trên ghế sofa từ rất lâu. Cặp mắt của anh trũng sâu, có cả quầng thâm
mờ mờ. Trên cánh tay còn quấn một lớp băng trắng.
- Em muốn gặp bác sĩ… – Tôi nhìn cánh tay anh, rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi quan tâm tình hình của con mình hơn
- Tôi nghĩ không cần thiết đâu. – Giọng nói của anh thật lạnh lùng
- Anh nói vậy là sao?
- ……
Một linh cảm không lành xẹt ngang qua đầu tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
- Đứa bé…- Tôi lắp bắp
- Mất rồi!
‘‘Oành’’
Một tiếng nổ chát chúa vang lên trong đầu tôi. Tôi không tin, làm sao mà
con tôi có thể ra đi như vậy. Tôi đau đớn nhìn người đàn ông trước mặt. Từ đầu đến cuối, anh không hề lộ ra vẻ thương xót. Ánh mắt lạnh lùng
chiếu thẳng vào người tôi.
- Anh nói láo! Tôi muốn gặp bác sĩ.
Tôi giật những ống dây nhợ đang gắn trên người mình, cố gắng rời khỏi
giường nhưng tôi hoàn toàn không có sức lực. Hai chân không nghe theo sự điều khiển, tôi vừa cố đứng lên thì ngay lập tức ngã khuỵu xuống. Bất lực. Tôi chỉ có thể áp người lên sàn nhà mà gào khóc. Đau đớn, nỗi đau như hàng vạn mũi kim đâm lên người tôi.
- Sao anh lại để bệnh nhân như vậy! – Một giọng nói trách móc vang lên
Tôi được một y tá đỡ lên giường. Cùng lúc đó có một vị bác sĩ bước vào.
Tôi nhìn ông ta, là người đã thông báo tôi có thai. Tôi nắm chặt tay
ông, ánh mắt van lơn ông nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra. Vị bác
sĩ vỗ vỗ lên tay tôi, lắc lắc đầu.
- Xin lỗi. Đứa bé không thể giữ được. Sức khoẻ của cô quá yếu….
Tôi hoàn toàn chết lặng. Tôi không còn biết phải phản ứng thế nào. Tôi
muốn gào lên, hét to lên nhưng cổ họng lại không thể mở ra. Tôi muốn
khóc nhưng trước mắt đã là một màu tối đen. Tôi không nhìn thấy gì, và
thật sự tôi muốn mình mãi mãi không còn cảm nhận được gì. Đến lúc đó
mọi đau đớn sẽ dừng lại, không còn lan rộng khắp người tôi nữa
-----------------------------
Cuối cùng tôi cũng phải tỉnh lại. Tôi mở to cặp mắt ráo hoảnh nhìn lên trần nhà. Em trai đau lòng nắm chặt tay tôi. Đột nhiên Hoàng Khải đứng lên, bước về phía cửa
- Anh về đi! Chị tôi không muốn nhìn thấy anh!
Tôi đưa mắt về phía tiếng nói, chỉ nhìn thấy dáng người cao lớn của em
trai. Người kia đang cố lách qua người Hoàng Khải bước vào trong. Tôi
không biết anh đến thăm tôi làm gì. Chỉ cần nhớ tới ánh mắt lạnh lùng,
bộ dáng vô tình của anh, tôi lại cảm thấy rất uất hận
- Khải, cho anh ta vào đi!
- Chị hai! – Hoàng Khải bất mãn lên tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước ra ngoài
- Anh tới đây làm gì? – Tôi nói với người đang đứng ngay chân giường
- Tôi cần một câu trả lời…
- Câu trả lời? – Tôi ngạc nhiên
- Đứa bé là con của ai?
- Đứa bé…Anh nghĩ nó là con của ai? – Một nỗi chua chát tràn ngập trong lòng tôi. Anh làm sao có thể đặt một câu hỏi như thế
- Tôi không biết…
- Anh có bao giờ nghĩ tới việc nó là con của anh không?
- ….
- Không có đúng không? Nên khi nghe tin đứa trẻ không còn, anh cũng không tỏ ra thương tiếc….
Thanh Phong vẫn nhìn tôi. Cặp mắt vẫn không hề có một tia sáng. Tôi không
thể biết anh đang nghĩ gì. Tôi chỉ biết mọi tình cảm của tôi đều bị hố
đen đó hút sạch, không còn một dấu vết
- Nhưng rất may anh đã không có cảm xúc đó, tôi có thể không phải áy náy….
- Em….
- Hahahah, Thanh Phong, tôi muốn ly dị. Thật sự rất muốn ly dị với anh… – Tôi cất tiếng cười bi thương. Người đàn ông này không xứng làm ba của con tôi – Anh về làm thủ tục đi, tôi kí.
- Rốt cuộc đứa bé là con của ai? – Anh nhào tới nắm lấy vai tôi.
- Không phải con của anh. Anh nghĩ đúng rồi, nó mãi mãi không có phúc
phận là con của anh. Chỉ là một đứa con hoang, anh quan tâm làm gì? –
Tôi gào lên
“Bốp”.
Cái tát đó rất mạnh, tôi cảm giác má của tôi nóng bừng lên, còn có vị
tanh nơi khoé miệng. Hết rồi, thật sự không còn lại gì nữa. Tôi quay đầu nhìn anh, nhìn chút tự tôn cuối cùng của anh bị đánh sập hoàn toàn.
Tôi không biết ánh mắt anh đang nhìn tôi là loại cảm xúc gì. Ai oán,
tức giận, điên cuồng hay thống khổ? Tôi cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng
nói: “Cái tát này là tôi nợ anh. Ngay lúc này chúng ta ân đoạn nghĩa
tuyệt!”
--------------------------------------
Ba và dì vừa nghe tin tôi sẽ ly dị liền vô cùng phẫn nộ. May mà từ đầu
đến cuối có Hoàng Khải chống đỡ sau lưng tôi, không thì tôi đã bị khí
thế áp bức của hai người bọn họ dìm chết. Ba tôi đập bàn chửi mắng
không thôi, dì ngồi bên cạch lâu lâu chêm thêm củi. Phải đến khi tôi
đảm bảo rằng dù tôi có ly dị thì mọi hợp tác giữa hai công ty không có
gì thay đổi cộng thêm việc tôi trả lại 6% cổ phần, hai người mới bắt
đầu hạ hoả. Tôi cảm thấy rất buồn cười, con cái ly dị, nhưng điều bậc
sinh thành lo lắng lại chính là tiền tài còn giữ được không.
Khi giải quyết mọi việc bên nhà xong xuôi, trời cũng đã sẩm tối. Em trai
đề nghị đưa tôi về nhà nhưng tôi từ chối. Tôi muốn yên tĩnh, lúc này
đây tôi không cần ai bên cạnh. Thả bộ trên con đường quen thuộc, tôi co mình tránh từng cơn gió thổi qua. Tôi ghé vào quán cà phê “Nắng
chiều”. Đã lâu lắm rồi tôi không ghé lại nơi này, tất cả kỉ niệm tươi
đẹp của tôi đều được kí gửi ở đây. Chỉ cần đặt chân vào, tất cả sẽ được hoàn trả một cách trọn vẹn. Tôi ngồi ở chiếc bàn sát cửa sổ, gọi một
ly trà chanh nóng. Tôi cần một chút ấm áp xua đi cái lạnh trong lòng.
Ngắm nhìn những tốp thanh niên lướt qua khung cửa kính, tôi bất chợt
mỉm cười. Chúng tôi đã từng giống như bọn họ, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ và niềm tin vào tương lai. Hải Lâm, Thanh Phong, Lan Linh và tôi
đều đã từng là bạn thân…Rất thân…Chớp mắt một cái, giữa chúng tôi ngoài yêu và hận không còn lại gì. Hoàn cảnh thay đổi, số phận thay đổi. Một giọt nước mắt rơi xuống tay tôi. Nếu có thể tôi sẽ đánh đổi tất cả để
quay về ngày xưa, trả lại cho Lan Linh một tâm hồn trong sáng, trả lại
cho Hải Lâm một tình yêu cuồng nhiệt và trả lại cho Thanh Phong một
trái tim biết yêu thương. Tôi không biết sai lầm của chúng tôi bắt đầu
từ đâu, chỉ đành đổ lỗi cho tình yêu mà thôi.
- Anh có thể ngồi đây không?
Tôi không quay đầu lại, chỉ cần nghe giọng thì tôi cũng có thể đoán
được là ai. Tôi không trả lời nhưng anh vẫn kéo ghế ngồi xuống. Hai
người chúng tôi không hề nói với nhau câu gì, chìm đắm trong những suy
nghĩ của riêng mình
- Tại sao ngày hôm đó em không tới?
Cuối cùng người phá vỡ không khí im lặng giữa chúng tôi là anh. Dù đó là
một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng tôi hiểu rõ Hải Lâm đang nói về chuyện gì
- Anh đã đợi em từ sáng cho đến tối. Anh cứ nghĩ em xảy ra chuyện gì.
Gọi điện thoại cho em không được. Lại nhà kiếm em thì ba và dì em ngăn
cản. Anh không thể làm gì ngoài việc đợi chờ tin tức của em. Anh tin
rằng em sẽ tìm cách liên lạc với anh. Nhưng anh không ngờ lời nhắn của
em lại hoành tráng như vậy, tất cả báo đài đều đưa tin đám cưới của em
và anh ta…. – Giọng điệu của Hải Lâm đầy chua xót – Đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao em lại đối xử với anh như vậy?
- Nếu em nói rằng đến phút cuối em mới nhận ra mình sai lầm, anh tin
không? Em sợ hãi, em không muốn sống một cuộc sống không biết ngày mai. Gia đình em ở đây, bạn bè em ở đây. Nói vứt bỏ thì dễ lắm, đến lúc thật sự phải làm rồi mới biết khó như thế nào…Anh lúc đó không có gì trong tay, trong khi đó Thanh Phong có cả một gia tài. Anh kêu em vì một lời hứa hẹn mà vứt bỏ tất cả sao….
- Em…em nghĩ như vậy thật sao?
- Em chính là người con người như vậy đấy. Xin lỗi vì đã gieo cho anh quá nhiều ảo tưởng về con người tốt đẹp của em…
- Anh không tin…
- Nếu em biết anh hôm nay có thể thành đạt như vậy, ngày hôm đó em đã
bỏ đi cùng anh rồi. Đáng tiếc, ván cược này em đã thua hết. Hahaha –
Tôi càng cười nước mắt càng không thể kiềm nén được mà rơi xuống – Hải
Lâm, chúng ta buông tha cho nhau có được không?
--------------------------------------
Tôi đứng trước ngôi nhà đã từng là nhà mình. Dù phần lớn thời gian tôi
sống trong đó không có hạnh phúc, nhưng nghĩ đến việc mãi mãi không thể quay về cũng có chút luyến tiếc. Tôi chỉ muốn ghé nhà lấy món đồ quan
trọng, đợt trước chị Hoa dọn đồ cho tôi còn thiếu vật đó. Tôi đưa tay
bấm chuông.
- Cô! – Chị Hoa vui vẻ mở cửa cho tôi
- Có ai ở nhà không chị?
- Dạ…có
- Vậy à! Vậy chị vào báo là tôi muốn ghé qua lấy chút đồ. Nếu được thì tôi vào, không thì để bữa khác.
- Bạch Vy! Là cậu hả? – Một giọng nói vang lên sau lưng chị Hoa
Tôi cười cười, gật đầu chào cô ta. Quả thật cô ta đánh hơi thấy kẻ địch nhanh thật. Lan Linh chạy ra nắm tay tôi, tỏ vẻ thân thiết. Phải nói
rằng tôi nổi hết cả da gà, toàn thân như bị điện giật.
- Cậu vào đi !
- Mình lấy một món đồ sẽ đi ngay. Không làm phiền cậu đâu!
- Không phiền, không phiền.
Lan Linh đi đằng trước, dáng điệu đánh hông rất tao nhã. Ngày xưa cũng vì dáng đi này mà khối anh xin được chết. Tôi đi theo Lan Linh, cảm thấy
thời thế quả nhiên thay đổi nhanh quá. Tôi từ khi nào đã trở thành
khách, còn cô ta là chủ nhà rồi. Thanh Phong làm việc thật sự rất nhanh chóng và tích cực. Vừa tiễn vợ cũ đi, vợ mới đã đặt chân vào nhà.
- Cậu muốn lấy gì?
- Là sợi dây chuyền mẹ mình để lại trước khi mất, mình cất trong tủ quần áo.
- À à…Là trong phòng ngủ phải không? Được, mình dẫn cậu đi.
Tôi bước chân vào phòng từng là phòng ngủ của mình. Vật dụng toàn bộ
đều đã được thay đổi. Tấm ảnh cưới treo trên đầu giường cũng đã được
tháo xuống. Trên giường còn vương vãi quần áo của hai người. Quả thật
là cuồng nhiệt. Tôi nhếch mép cười, sàn diễn này chắc đã được chuẩn bị
kĩ để chào đón tôi. Tôi bước tới tủ, lục lọi ngăn kéo. Không có. Sợi
dây chuyền luôn được để trong góc, cất rất kĩ càng, bây giờ đã không
cánh mà bay
- Lan Linh! Cậu có thấy sợi dây nào trong tủ không? – Tôi nghi hoặc nhìn cô ta
- Mình không biết – Lan Linh chớp chớp mắt nhìn tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên
- Rõ ràng mình để trong này. Cậu có thấy thì chỉ cho mình. Sợi dây đó rất quan trọng!
- Đã bảo là không biết mà. Cậu nghi ngờ mình lấy nó sao?
- Không phải, ý mình là….
- Bạch Vy, mình thật sự không có lấy! – Cô ta đột nhiên lao tới ôm chân tôi, nước mắt bắt đầu tuôn ra như mưa – Cậu đừng nổi giận, mình không
có lấy thật mà!
Tôi còn chưa kịp trấn tĩnh đã bị một cánh tay kéo ra ngoài cửa phòng.
Lúc này đây tôi mới biết mình bị mắc vào cái bẫy của cô ta. Vì ban nãy
tôi đứng quay lưng lại phía cửa nên không thể trông thấy Thanh Phong
bước vào, còn cô ta lại rất nhanh chóng chớp lấy thời cơ diễn một tuồng oan ức
- Cô làm gì vậy?
- Tôi…
- Phong, đừng trách Vy! – Lan Linh chạy ra ôm tay anh ta, cả người dường như muốn ngả vào lòng Thanh Phong
- Tôi hỏi cô làm cái gì?
- Tôi đến kiếm sợi dây chuyền, tôi để nó trong tủ, bây giờ lại không thấy đâu. Tôi chỉ hỏi cô ta có giữ nó hay không thôi.
- Phong! Em không có lấy! – Lan Linh giọng nói nghẹn ngào, nước mắt ngắn dài
Thanh Phong đưa tay nâng mặt cô ta lên. Tôi lập tức bị dấu ấn trên mặt
cô ta làm cho kinh hoàng. Là năm dấu tay. Cô ta quả nhiên hành động
xuất quỷ nhập thần, chỉ trong vòng một phút Thanh Phong kéo tôi ra
ngoài, cô ta đã tạo nên một vết tích thật hơn chữ thật trên mặt mình.
Chắc là cũng đau lắm.
- Mặt em…
- Không có gì – Lan Linh lập tức cúi mặt xuống
- Là cô ta! Cô ta dám đánh em? – Thanh Phong phẫn nộ quay qua nhìn tôi – Sao cô dám!
- Lan Linh! Cô có biết Hải Lâm đã trở về rồi không?
Hình như không ngờ tới tôi đột nhiên lại nói ra một câu vô nghĩa như vậy
nên Thanh Phong cũng khựng lại, quay sang nhìn Lan Linh. Khuôn mặt cô
ta giờ đây đã trắng bệch, chưa đầy ba mươi giây, cô ta đã bị cái tin
động trời đó làm cho tối tăm mặt mũi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT