Tôi bước vào ngôi nhà mà em trai chuẩn bị cho mình. Nó nằm trong một khu phố yên tĩnh, rất thích hợp với tôi. Tôi nhìn sơ qua một lần, cảm thấy khá hài lòng

- Chị hai, nhà không có lầu, chị không cần leo lên leo xuống cầu thang. Sau này bụng chị to cũng không sợ. Còn nữa, em đã trả tiền nhà trước một năm, chị cứ yên tâm sinh một đứa cháu bụ bẫm cho em.

- Thằng nhóc này… – Tôi với tay kí đầu Hoàng Khải

- Quần áo, đồ đạc của chị em đã lấy cho chị rồi. Chị Hoa cứ nằng nặc đòi em dẫn đi gặp chị. Chị ấy đúng là người tốt

- Ừ, em có rãnh thì nhắn với chị ấy là chị sống rất tốt, bảo chị ấy đừng lo. Hôm qua, ngoài chị Hoa, em có… – Tôi bỏ dở câu nói của mình, vì cảm thấy thật sự không cần thiết để hỏi

- Em không thấy anh ta.

Tôi im lặng, làm như không nghe thấy câu nói của em trai. Anh quả thật rất bạc tình. Lúc này đây, chắc anh đang ăn mừng với tình nhân, sao tôi có thể nghĩ anh trong phút chốc sẽ nhớ đến mình chứ. Tôi nhếch mép cười nhạo bản thân.

- Chị nhờ em một việc. Em lấy mấy bức tranh của chị, tìm xem chỗ nào có thể kí gửi nhờ người ta bán giùm không.

- Không phải là chị không bao giờ bán tranh của mình sao? – Em tôi tỏ vẻ ngạc nhiên

- Ờ, nhưng bây giờ chị không phải là chỉ lo cho mình, chị còn phải lo cho em bé nữa – Tôi xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình

- Không cần đâu chị hai. Em sẽ lo cho chị! Với lại còn lợi nhuận từ 6% cổ phần….

- Chị nói thì em cứ làm đi, đừng ý kiến ý cò nữa. Chị vào phòng nghỉ đây. Em về thì nhớ đóng cửa.

----------------

Đứa trẻ trong bụng tôi rất ngoan, tôi không hề có cảm giác ốm nghén gì cả. Tôi thật sự có lỗi vì đã từng có ý nghĩ không cần con, nhưng bây giờ cảm giác có một thai nhi từng ngày lớn lên trong bụng mình, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi mỉm cười một mình, bắt đầu tưởng tượng khuôn mặt của đứa con tương lai. Không cần biết nó là trai hay gái, đẹp hay xấu nhưng chỉ cần nó khỏe mạnh, ngoan ngoãn là tốt rồi. Tôi đưa cọ vẽ những đường nét ban đầu của một đứa trẻ. Những bức tranh trước của tôi bán cũng có giá. Hoàng Khải sau khi đem tranh tôi đi thì khoảng 2-3 ngày sau lại đem tiền đến cho tôi, vui vẻ bảo rằng ông chủ nói tranh của tôi rất được mọi người yêu thích. Tôi đam mê vẽ tranh từ nhỏ, đối với sở thích này của tôi, ba và dì cảm thấy rất chán ghét. Tôi thường đi làm gia sư hoặc chơi đàn piano ở phòng trà để kiếm tiền mua dụng cụ, đóng tiền học Đại học kiến trúc. Đối với những bức tranh do mình vẽ ra, tôi xem như là tâm huyết, thường để đó chứ không bán. Chỉ vì tương lai sau này của hai mẹ con, tôi mới đành lòng bán chúng đi, nhưng tôi cũng rất vui khi biết có người hiểu được tranh của mình.

Điện thoại của tôi báo tin nhắn. Là của Hoàng Khải: “Chị hai, hôm nay em bận họp, buổi trưa không ghé chị được. Em có nhờ người trưa nay qua nhà đưa chị tiền bán tranh, chị ở nhà để lấy nha”. Tôi mỉm cười, đứng lên thả lỏng tay chân. Sáng giờ ngồi trước giá vẽ khiến tôi hơi nhức mỏi. Tôi vừa định vào bếp nấu cơm thì chuông cửa reo lên. Chắc là người em tôi nói đến. Tôi vội vàng bước ra, vừa trông thấy người đứng ở ngoài, toàn thân tôi dường như đông cứng lại.

- Bạch Vy!

Người đó gọi tên tôi. Cách đây rất lâu, đối với tôi, tiếng nói này là tiếng nói êm dịu nhất mà tôi từng nghe. Chỉ là bây giờ tôi cảm thấy rất mơ hồ. Rõ ràng là sát bên tai nhưng lại dường như rất xa xôi. Tôi vẫn đứng yên trong nhà nhìn người ngoài cửa. Anh cũng nhìn lại tôi, sau đó thì thở dài một tiếng

- Em không định cho anh vào nhà sao?

- Em nghĩ chúng ta không có gì để nói.

- Thật sự không có gì để nói?

- Hải Lâm! Tất cả đã quá muộn rồi!

- Chỉ cần em muốn, không có gì là trễ cả!

- Em….

- Em cho anh vào nhà đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Anh xin em!

Tôi đã từng tưởng tượng cả ngàn lần việc gặp lại anh. Tôi từng nghĩ mình sẽ bật khóc, ôm chầm lấy anh, nói với anh rằng tôi nhớ anh rất nhiều. Thế nhưng đến lúc anh thật sự ở trước mặt, tôi đã biết rằng tình cảm của tôi dành cho anh, có thể bị thời gian làm cho phai mờ. Khi tôi nhìn anh, cảm xúc loạn nhịp ngày xưa không còn, có chăng là một chút cảm động khó gọi tên.

------------------

Tôi đưa ly nước cho Hải Lâm, rồi ngồi xuống chỗ đối diện. Từ lúc bước vào nhà đến bây giờ, Hải Lâm chưa rời mắt khỏi tôi một phút, điều đó làm tôi thật sự không tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt như thiêu đốt của anh

- Anh có gì muốn nói thì nói đi!

- Em sống tốt chứ? – Giọng điệu Hải Lâm đầy oán trách

- Rất ..rất tốt.

- Đến bây giờ em còn nói dối sao? Sự thật rằng em không hạnh phúc. Người nào biết suy nghĩ đều có thể nhìn ra được. Cho anh biết ngày xưa tại sao em lại chọn anh ta…

- ……

- Bạch Vy, em không muốn trả lời cũng được. Nhưng em cho chúng ta một cơ hội được không? Chỉ cần em gật đầu, anh sẽ đem em rời khỏi nơi đây…

“Bốp, bốp ..”

Hải Lâm và tôi bị tiếng vỗ tay làm cho giật mình quay lại. Con người cao ngạo đứng thẳng lưng đang nhìn về phía tôi, cặp mắt sắc lẻm đã dần tối đi. Tôi đứng dậy theo phản xạ, cảm giác một luồng máu nóng chảy khắp toàn thân

- Tình cảm sâu nặng, nghe mà cảm động làm sao, làm tôi không kiềm được phải vỗ tay. Làm gián đoạn hai người rồi…- Thanh Phong nói với giọng điệu mỉa mai

- Anh…

- Gấp gáp tâm sự đến nỗi không khoá cửa. May là như thế tôi mới chứng kiến được một màn anh anh em em động lòng người

- Anh…hiểu lầm rồi – Không hiểu sao việc đầu tiên tôi nghĩ tới lại là giải thích với anh ta

- Tôi cứ tưởng cô vì giận tôi mới bỏ nhà đi, hoá ra cô dọn ra ngoài để sống với trai. Hạ tiện!

- Mày im ngay! – Hải Lâm không còn giữ được bình tĩnh, ngay lập tức lao tới nắm lấy cổ áo Thanh Phong

- Đừng!

Tôi hoảng hốt, chạy lại can Hải Lâm. Nếu hai người đánh nhau, tôi thật sự không biết sẽ phải bênh vực ai. Tôi cố gắng nhìn Hải Lâm, van xin anh ấy buông tay ra. Tôi không muốn mọi việc càng ngày càng tồi tệ

- Hải Lâm…Anh buông tay ra… Xin anh

- Bạch Vy! – Hải Lâm đau khổ nhìn tôi, cặp mắt hằn lên vài sợi tơ máu. Sau đó nhanh như chớp đấm vào mặt Thanh Phong

Tôi dường như chết lặng, sau đó vội vàng chạy tới đỡ Thanh Phong đang ngã trên mặt đất. Anh tức giận phất tay tôi ra, lau vết máu trên khoé miệng. Cặp mắt lãnh khốc chiếu thẳng vào tôi. Toàn bộ con người tôi bị cái nhìn đó làm cho cứng đờ.

- Tôi ngoại tình, cô cũng không kém. Chúng ta không ai nợ ai!

Thanh Phong vừa nói vừa chống tay đứng lên. Tôi vẫn còn quỳ trên mặt đất, không thể phản ứng được gì. Lời nói của anh như lưỡi dao đâm vào tim tôi. Tôi không biết tại sao mình lại đau như thế. Vẫn ngỡ rằng dù anh có làm gì, tôi đều không quan tâm. Ngay cả khi anh làm tổn thương tôi, tôi vẫn có thể dửng dưng đợi vết thương từ từ liền sẹo. Tôi nhìn theo bóng lưng bước ra khỏi cửa, hình ảnh nhoè dần bởi nước mắt. Tôi cứ nhìn như thế, đến khi có cảm giác cả người được một lực đỡ lên. Tôi chầm chậm quay đầu lại nhìn Hải Lâm.

- Anh xin lỗi!

- Anh về đi. Em muốn yên tĩnh. – Tôi lách người khỏi anh, bước vào phòng đóng cửa lại

---------------

Tôi bị cơn đau nơi bụng làm cho tỉnh giấc. Cơn đau từng đợt từng đợt kéo tới làm cho cả người tôi run rẩy. Tôi thật sự hoảng sợ, vì tôi không biết đứa bé có bị gì hay không. Nhưng đầu óc tôi không thể suy nghĩ gì cả, thật sự rất đau đớn. Mồ hôi túa ra như tắm. Tôi cắn chặt môi, cố gắng với tay lấy điện thoại, gọi vào một số trong danh bạ. Tràng chuông báo vang lên. Rốt cuộc cũng có người bắt máy

- Làm ơn…Đau quá…- Chỉ kịp thốt ra như thế, trước mắt tôi đã là một màu đen kịt.

Tôi ngất đi

-----------------

- Bạch Vy! Bạch Vy! Tỉnh lại đi!

Tôi cảm giác có người bế thốc tôi lên. Tôi cố gắng mở cặp mắt nặng trịch nhưng không được. Chỉ nghe người đó gọi tên tôi. Giọng nói rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc. Nước mắt tôi khẽ rơi xuống. Nếu thật sự lúc này tôi phải chết đi. Người đó có đau lòng, có ân hận hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play