Em đến anh bây giờ được không?
…
Chỉ là một tin nhắn.
Từ một số điện thoại lạ hoắc.
Cộc lốc.
Đơn giản.
Không rào đón.
Em ùa trở về với Lang Biang như một cơn gió đẩy mây mang mưa quay lại. Và
Đà Lạt đêm lại nồng cỏ ướt như thể chưa từng có những đám lửa cháy trong mơ. Ngồi trên một tảng đá lớn trên đỉnh núi – em lặng lẽ, bình thản
khoanh tay nhìn tôi chạy tới; Lang Biang đã từ lâu không còn là đỉnh cao cần phải chinh phục bằng đôi chân, con đường bê tông xẻ núi uốn lượn
chỉ mất có nửa tiếng chạy xe U-oát để làm hài lòng mọi du khách muốn đặt chân lên biểu tượng chinh phục của miền thượng đất đỏ – và như thể để
làm trái tim tôi thêm nhức nhối – lần nào quay lại, em cũng bướng bỉnh
bắt tôi hối hả chạy khi biết em đang chờ nơi đỉnh Lang Biang.
…
Tôi có hàng chục câu hỏi.
Tôi có hàng trăm sự tức giận và ấm ức.
Tôi có hàng nghìn nỗi khát khao.
Tôi có hàng vạn câu chuyện để kể.
Tôi có hàng triệu cảm giác muốn được sẻ chia.
Tôi muốn ghì em vào lòng và giữ cảm giác nồng nàn bình yên ấy ở bên tôi mãi mãi. …
Nhưng thay vào đó, tôi lại bước tới, mắt nhìn thẳng, không thể lạnh lùng, nhưng cũng không vội vàng vô vâp
…
- Chào em!
…
Nhẹ như một tiếng thở dài, và tự nhiên như bản năng dịu dàng cố hữu, em
trèo xuống khỏi tảng đá. Bước đến gần. Không một lời. Và choàng tay ôm
lấy tôi, gương mặt em ngả trên vai tôi, những lọn tóc đổ dài vương khắp
cánh tay tôi trong gió chiều lồng lộng. Thân thể em áp chặt lấy tôi,
cuốn xiết tôi trong những đợt sóng rưng rưng đang cuộn dâng lên từ trong ngực… …
Yêu một người, là ban cho người đó quyền năng làm mình đau.
Nhớ một người, là tự tước đi của mình niềm vui không ràng buộc.
Đàn ông vốn hèn.
Mà “tự cô đơn là cách rẻ rúng và vô hại nhất để có cảm giác về tự do”.
Đã từ rất lâu, tôi không phải nói lời yêu ai, và cũng không có ai nói yêu tôi cả. Còn Nhớ – đó là một cảm giác xa xỉ.
Tôi có yêu em không?
Tôi cũng không biết nữa.
Tôi có nhớ em không?
Có!
Chẳng phải tôi đã điên cuồng chạy khắp Đà Lạt mù sương để tìm cô gái này hay
sao? Chẳng phải tôi – không chần chừ lấy nửa tích tắc – đã lao ngay lên
đỉnh Lang Biang lộng gió khi biết em đang chờ hay sao?
Vậy mà giờ đây, khi em – mềm mại và không một kiêu hãnh nào làm lá chắn –
đang lả đầu trên ngực tôi, tôi phân vân không biết có nên quay đi hay
không?
Không nhớ. Và không yêu – đó là cách an toàn nhất để bảo vệ mình khỏi cảm giác tổn thương. Một cuộc sống bình thường đôi
khi lại là cuộc sống dễ sống nhất. Đã quá lâu, tôi là kẻ lữ hành cô độc
trên cõi – người này. Mà kẻ lữ hành cô độc thì không thích có bạn đồng
hành – những yêu thương mong manh chỉ làm yếu đi bản năng sinh tồn và
tranh đấu. … Tôi đứng trân trân, mắt nhắm nghiền, chịu đựng những dằng
xé, nhộn nhạo lẫn quay cuồng…
Bờ vai tôi cứng đơ, các cơ bắp nghiến vào nhau trong một cảm giác như bị chuột rút đau buốt…
Những cánh bướm nhiều màu…
Những vạt rừng cháy loang…
Những mảng trời trăng vỡ… …
Những ngón tay tôi bấm vào cánh tay em hằn đỏ…
- Anh! … …. chỉ là một lời thì thầm nhẹ như gió thoảng, nhưng giống như
một lưỡi dao lá lúa mảnh, ngọt sắc, cắt đưt1 mọi rào cản lao thăng3 vào
trái tim tôi.
… đừng đẩy em ra, có được không? …
Cánh tay của tôi bất giác tròn một vòng ôm, quanh em. Bầu trời trước mắt như mở rộng ra, mùi cỏ và mưa hồ hởi lan toả không gian khắp nơi nơi, tiếng vó ngựa lọc xọc quẩn quanh vọng lại quanh đâu đây. Trong thoáng chốc…
vạt rừng cháy loang trong những cơn mơ tôi như lùi về miền nào xa lắm…
tiếng sói tru trong tiềm thức gợi lên rất mơ hồ, mất hút giữa những tàng cây đẫm ánh trăng trong phút giây bức tường thành chế ngự nỗi đơn côi
bao năm qua trong tôi sụp đổ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT