Ba mươi tư tuổi, thành đạt, và cô độc. Những chuyến phiêu du bất tận
trong miền biến ảo là một ván cờ vây với bàn cờ không có giới hạn. Cuộc
đời giống một trò chơi mà ta vừa là kẻ cầm quân, vừa là những quân cờ.
Chưa bao giờ tôi cần phải làm ra vẻ mình là một kẻ phong tình, dù trong
cái thế giới hợm hĩnh sặc mùi sức mạnh cơ bắp giới tính của những con
đực – cuộc chinh chiến và yêu đương bủa vây mọi câu chuyện trên bàn
nhậu, trong quán bar , trên xe hơi, trong và ngoài những hợp đồng làm
ăn, trong và ngoài những cuộc hôn nhân tưởng như hạnh phúc nhất… Bầy đàn chọn bãi đáp là những phút hoan ca vội vã, những “thành tích” hoang
đàng qua mỗi cuộc yêu. Không cần ném mình vào vòng xoáy ấy, tôi chỉ cần
dừng lại bên đường, châm một điếu thuốc, và âm thầm đứng lặng im lì lợm
giữa bóng chiều đổ tràn xuống phố núi – những cánh hoa đêm, những cánh
bướm đêm đều biết tìm những ảo ảnh để dừng chân. Những con đầu đàn cô
độc luôn biết cách thể hiện sức mạnh nén dồn trong cõi vô – lời
. …
- Anh cũng không biết thực sự là anh có biết yêu hay không nữa? Mỗi người phụ nữ đều có nét đáng yêu của họ. Có nhớ, có hẹn hò, có cả sự lãng mạn và cảm xúc, nhưng chỉ được giỏi lắm là vài tháng, rồi hết. Chỉ đơn giản là trống rỗng. Đa phần là trống rỗng. Mỗi cuộc chia ly đều mang đến một vết đau trong tâm hồn. Đàn ông trông thế thôi, nhưng vốn hèn, phần lớn
bọn anh rất sợ nước mắt của phụ nữ, và như thế, nhiều mối quan hệ được
nuôi dưỡng như một thói quen. Mà thói quen, tưởng chừng là khó nhưng
thật ra lại rất dễ từ bỏ…
- Sao anh không thử nuôi một con chó
nhỉ? Mà phải là chó con ấy. Em nghiệm thấy những sinh vật yếu ớt cần sự
chở che lại là những kẻ được hưởng nhiều tình yêu hơn ai hết, và biết
cách khơi gợi tình yêu hơn ai hết. Như nhiều đứa bạn em đây này, mỏng
mảnh, yếu đuối, dễ yêu, dễ ngoại tình, làm gì cũng như sợ bị đau, chẳng
hề khéo léo hay nhiều gợi cảm, vậy mà lại toàn được nâng niu âu yếm, từ
khi yêu đến khi lấy chồng. Việc gì chúng nó làm cũng dễ được chấp nhận
hơn, tội lỗi gì gây ra cũng dễ được khoan dung hơn…
- Ngốc! Có mà ăn thịt chó, chứ nuôi chó làm gì!
- Anh thật là… …
- Em đã bao giờ đi Yên Tử chưa?
- Em chưa. Sao anh?
- Em nên đi. Cảnh ở đó đẹp lắm. Núi non xứ Bắc, nơi ấy mây mù mùa xuân
giăng trắng. Ngay cả Đà Lạt cũng không có những lúc mênh mang như thế
đâu.
- Khắp gầm trời này đâu đâu chẳng có cảnh đẹp, sao cứ phải là Yên Tử?
- Vì đó là núi thiêng. Người ta nói ai đi Yên Tử liền ba năm sẽ gặp quả
phúc, đi mười năm sẽ được một điều ước thành hiện thực, đi hai mươi năm
thì kiếp sau sẽ có duyên lành…
- Vậy anh đã đến đó được mấy năm rồi?
- Ba năm.
- Thế anh đã có được quả phúc gì rồi?
- Gặp em!
…
Chỉ có nằm bên em, tôi mới nói nhiều như thế.
Con sói hoang cô độc cũng cần một cái ổ ấm để nghỉ chân.
…
Sau mỗi cuộc rượu. Tôi lại trở về căn phòng của mình. Tơi tả, rời rã. Những cánh bướm đêm chập chờn đến rồi đi, trước em và sau em, không làm những đêm mưa Đà Lạt bình yên nồng nàn mùi cỏ. Những vệt tối nhập nhoạng trên tấm toan mờ bụi cứ loang dài, và những cánh bướm đủ sắc màu vẫn không
sao len vào đuợc trong những giấc mơ của tôi. Trong giấc ngủ chập chờn,
tôi mơ thấy con sói hoang ngửa cổ tru từng hồi dài trong đêm trăng vỡ, ở một góc rừng, từng mảng lửa lớn từ một chiếc máy bay vừa rơi cứ tràn
rộng mãi ra. Và một tiếng nổ… giống như mìn chôn trong đá, hay nham
thạch réo sôi dưới lòng sâu… với sức tàn phá âm, sắc gọn, lạnh lùng… bục bung ra không biết từ chiếc máy bay hay từ giữa nỗi cô đơn trong trái
tim sói hằn lên những vết nứt. …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT