Nỗi khát khao đã trở thành niềm ám ảnh nhức nhối!

Đà Lạt ngày một lạnh, những cơn gió thổi veo vút lúc hoàng hôn không còn là những se sắt nhẹ nhàng luồn qua khe áo mà đã mang những ngọt sắc của những mũi kim li ti châm vào da thịt. Mùa đông lừ đừ đến khi mùa thu vẫn còn uể oải làm đỏ cuống những phiến lá cẩm tú cầu. Những ly cocktail B52 ấm sực bán được ngày càng nhiều, và những vị khách dễ tính nhất cũng không quên xin thêm một cây nến đặt trên bàn, bên những bình hoa hồng ngút ngát thơm. Tối tối, tôi lặng lẽ ngồi bên một chiếc bàn trong góc khuất, lơ đãng quan sát những vị khách đến rồi lại đi, thi thoảng lại ra hiệu cho phục vụ bàn tặng cho họ một ly kem đôi, hoặc một đĩa hoa quả tình nhân sau bữa tối nhiều gia vị cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

“Tu mười năm mới được ngồi cùng thuyền”…

cái sự hữu duyên trong một câu nói tôi đã vô tình đọc ở đâu đó tỏ ra đặc biệt hữu dụng trong cái nghề lúc nào cũng cần trái tim nóng và cái đầu lạnh. Loài người đang thừa thãi tính toan, và quá thiếu sự lãng mạn.

Ai là người điền được vào những chỗ khuyết mà người khác đang cần đang thiếu – kẻ đó nắm được chìa khoá của thành công.

Bất kỳ mối tình hay bất kỳ một cuộc hẹn hò nào cũng cần những cái duyên không sắp đặt. Khi người ta đến với nhau dưới cái nhìn xét soi tỉnh táo, đôi khi phải tự cho mình một lý do để tiếp tục dấn bước hay chấm dứt một mối quan hệ. Trong không gian lúc nào cũng thấm đẫm hương hoa hồng và lung linh ánh nến, tôi hữu ý thả vào những vô tình, mang những cái “duyên” đến cho những cặp tình nhân đang khát khao một dấu hiệu may mắn, giống hệt như khi người ta nín thở chơi trò bứt hoa bói lá yêu – hay – không – yêu.

Tôi đứng trong bóng tối, và đóng vai vị thần ái tình… Hôm nay là một cụm thạch thảo bó lơ đãng bằng dây gai, mai là một chiếc khăn tay nhỏ với mùi tinh dầu oải hương, ngày kia là cà vạt màu huyết dụ… những ly kem đôi đựng trong cốc đôi mà phải chụm đầu mới ăn được… những giọt trà mật ong trong vắt thơm ngát trong những chiếc cốc mang hình hai nửa trái tim…

Những món quà lặt vặt trong những lúc khách hàng không ngờ đến tỏ ra có tác dụng đặc biệt xua tan đi những giận hờn bất chợt hoặc thêm vào những êm đềm lơ đãng. Tôi để mặc cho mình khuấy động chiếc đũa thần cảm giác, sắp đặt mọi vật theo những sáng tạo nhất thời. Và gió lao xao… Và trúc lao xao… Và trăng lúc tròn lúc khuyết…

Tình nhân tìm tình nhân.

Cố nhân tìm cố nhân.

Thành phố buồn chỉ vắng với những người không có đôi, còn trong không gian quán xá của tôi – những ấm áp đông vui tìm về không đêm nào ngơi ngớt. Đêm xuống. Khi những dạ khách cuối cùng đã khuất bóng trên con đường vắng. Tôi vắt chiếc áo khoác lên vai, lững thững đi bộ trên quanh co lối về. Lấy nhịp chân xua đi cảm giác rùng mình sương lạnh. Cao nguyên xanh quanh năm lùa giá một cách gợi tình và khiến xui như thu đông miền bắc, những gã bạn phong trần của tôi đã từng thốt lên rằng cái lạnh bắc kỳ như đưa đẩy, như xô người ta đến gần nhau hơn, mùa heo may làm người vô tình nhất cũng chợt có cảm giác thèm một vòng tay ấm, thèm một căn bếp ấm, và những rủ rỉ yêu thương không ngớt khi ngoài khe cửa những tiếng rít rao báo hiệu gió mùa đông bắc tràn về. Đêm cao nguyên cũng có mãnh lực như vậy.

Mỗi khi mùa cưới ào qua, cuốn theo hàng trăm cặp nhân tình tìm về miền đất lạnh, hoa hồng, nguyệt quế và hoa giấy pháo bông ngập tràn trên phố những ngày 20.10, Giáng sinh, năm mới hay lễ tình nhân… tôi lại thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Những ngày lễ dành cho những người có đôi lại có tác dụng phụ mạnh mẽ nhất: đó là nhắc nhở cho những kẻ một mình những vắng lặng hoang mang, những khoảng ngây ngô mà lẫn lộn giữa những bộn bề đời thường, người ta đã quên hoặc cố tình không nhớ tới. Vị thần ái tình tự phong sở hữu thế giới rượu, hoa và nến, tiếng cười niềm vui và lấp lánh tiếng dương cầm… nhưng không tự xua đi được khoảng đen ngày một rộng trong trái tim trống rỗng. Trong bóng tối, tôi thích thú mang điều bất ngờ đến cho người khác, những vị khách tay trong tay đến rồi đi. Dưới ánh trăng, tôi vừa đi vừa đá những viên sỏi lăn kêu lộc cộc, chẳng buồn nói chuyện với chiếc bóng của chính mình. Dã thú bị thương thường nương náu một mình để tự tìm thuốc chữa, gặm nhấm những đớn đau trong góc khuất một mình. Bỏ cả những độc thoại đêm miên man, bỏ qua cả những cánh bướm chập chờn không quên không nhớ. Tôi ù ì làm việc, lãm đạm sống, và thản nhiên quyết định.

Tôi trốn chạy, chối bỏ cả hiện tại lẫn quá vãng, nơi tôi có Đà Lạt.

Và em có Đà Lạt và tôi! …

9.

Nỗi khát khao đã trở thành niềm ám ảnh nhức nhối! Mọi giấc mơ của tôi đều có em. Những cơn mơ màu cam. Cháy và nóng. Mặt trời đỏ rát trên cao. Cát sa mạc khô. Thuỷ tinh vỡ. Con sói hoang trong những giấc trưa không còn lang thang trong cánh rừng rực lửa, nó nằm trên tuyết, âm thầm và bất động, khuôn ngực vạm vỡ phập phồng… Bầu trời quần đảo hết những quầng vàng đỏ đến trắng xoá. Váy xanh da trời, tóc buông xoã ngang lưng, đôi chân trần, tay cầm một bông hồng đỏ… em chạy qua khoảng tuyết đã phủ đầy trên cỏ. Tuyết xốp mềm, lả tả cuốn theo làn lụa mỏng manh… Băng qua thảo nguyên… băng qua rừng tùng… băng qua cả những con suối nhỏ đã ngưng chảy đọng băng… Mải miết. Em tìm gì trong những cơn mơ tôi? Tôi không biết! Con sói hoang lãm đạm nhìn đám mây xanh mát. Nó uể oải ngáp dài. Rồi chậm rãi đứng dậy. Bỏ đi. …

Và tôi choàng tỉnh.

Lạnh khi trán đẫm mồ hôi.

Tim đập dồn hoặc chợt lặng.

Không có em.

Thế giới bình yên của tôi đang dần mất đi âm thanh, màu sắc, hay mùi vị….

Trống và trắng. …

10.

Mùa xuân đến lâu lắc như hàng nghìn thế kỷ. Và mỗi đêm mùa đông kéo lê thê những cơn mộng dắt dây của tôi từ ngày này qua ngày khác. Mái tóc xoã mềm bình yên mát trên ngực ấm sực trở về trong những hoang lạnh hàng đêm, và những ngón tay run rẩy áp trên má, cảm giác đôi môi dịu dàng khẽ khàng chạm vào hõm vai gần cổ thường làm tim tôi nhói đau mỗi khi tan biến vào những ánh sáng đầu tiên của mặt trời thản nhiên báo hiệu một ngày mới. Những chuyến đi không ngừng nghỉ qua những miền đất luôn biến chuyển, những khí hậu thay đổi theo từng vĩ tuyến kinh tuyến từng múi giờ từng châu lục không làm bản chất của những giấc mơ thay đổi.

Không còn là những nặng nề của sự chờ đợi “Em đến anh bây giờ được không?”, không còn cả những hoang hoải thinh lặng ngớ ngẩn.

Tôi lao vào những đám mây trên những vùng trời ngang dọc. Nam. Bắc. Tây. Đông.

Ra đi để trở về…

Kết thúc để bắt đầu…

Tan để rồi hợp…

Trong mớ lý thuyết hỗn loạn lý trí ngàn đời…

Đâu là điểm dừng có hậu cho em và tôi???

Tokyo rực rỡ anh đào… Thượng Hải hoa đèn… Bruno cổ kính… Langkawii xanh tươi… …

Anh có tin vào điều kỳ diệu không? …

Trong suốt những thênh thang đại lộ ấy, trong suốt những mải miết đường bay ấy, trong suốt những mênh mang trời rộng ấy, cuộc kiếm tìm của tôi luôn là trò cút bắt mà kẻ khởi đầu lần theo sợi tơ chăng vẫn không sao nắm được chiếc chìa khoá giải thoát khỏi toà tháp cô đơn của nỗi buồn. Trong thời buổi của Internet, của điện thoại vệ tinh và truyền hình trực tiếp này, nghe thật buồn cười, nhưng tôi luôn là kẻ chậm một bước. Một cuộc hội nghị bỗng kết thúc trước dự kiến một ngày, một chuyến bay trễ hai giờ đồng hồ, sương mù quá nhiều làm xe cộ phải giảm tốc độ, một email không được đọc đúng lúc… mọi thứ như hùa nhau đẩy em ra xa tầm tay tôi với, khi mà số phận kỳ lạ và thiếu bao dung luôn cho tôi thấy có những lúc tôi đã chỉ cách em có một phút đi xe thôi, nhưng vẫn luôn là muộn. …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play